Phổ Biến 5/2024 # Fanfiction 12 Chom Sao The Children Chap 2 # Top 6 Yêu Thích

Characters: Taurus Hughes, Gemini Doyle, Pisces Doyle.

oOo

“Cuộc đời này thật nhẫn tâm…Khi khiến đứa trẻ phải tự phá hủy ước mơ vừa chớm nở của mình.”

Trên cành cây cao của một cây khá to lớn cách địa điểm tập trung ban đầu khá xa, một dáng người nhỏ nhắn đang ngồi vắt vẻo trên đấy. Dường như tự tin rằng mình sẽ không bị phát hiện, đứa trẻ ấy thong thả đong đưa chân qua lại, điệu bộ rất thư thái. Trên tay cầm tấm bản đồ, thầm suy nghĩ điều gì đó.

Tấm bản đồ này chính là mô hình thu nhỏ của cả khu rừng rộng lớn này, bao gồm cả mấy con sông và ngọn núi. Ngoài ra còn có một đường đỏ chói bao bọc một vùng lớn trên bản đồ, có lẽ là điểm giới hạn mà chúng được đặt chân đến. Bên trên có bốn địa điểm được đánh dấu. Điểm dừng đầu tiên chính là tại ngôi nhà hoang được đánh dấu trên bản đồ.

Đang suy tư tính toán, bỗng một giọng nói lảnh lót vang lên:

– Chị Tau!

Taurus Hughes cúi đầu nhìn xuống dưới, cau mày nhìn đứa nhóc đang cười rạng rỡ vẫy tay với mình, là Pisces Doyle.

Cô nhớ rất rõ, cách đây ba tháng, khi mà một đám người đến bảo rằng cô được chọn để tham gia vào một dự án bí mật “quốc gia” và muốn đưa cô đi, Taurus đã vô cùng lo sợ. Bọn họ đưa cho cha mẹ cô một số tiền và đề nghị bán cô cho “quốc gia”. Cứ ngỡ như bao bậc cha mẹ khác sẽ phản đối kịch liệt không cho phép, nhưng đây lại là bố mẹ Taurus Hughes. Họ không nói không rằng lập tức nhận số tiền sau đó kí vào tờ giấy được cất trong một phong bì màu xanh lá. Lúc đó Taurus Hughes đã sửng sốt và đau đớn biết chừng nào.

Bạn không biết vì sao họ lại làm thế ư? Vì căn bản cha mẹ cô chỉ cần tiền để đổ vào những cuộc vui cờ bạc của mình mà thôi.

Nói thật, giờ ngẫm lại, rời khỏi căn nhà tồi tàn mà thối nát ấy, cô cảm thấy thật may mắn hơn là suy sụp. Mặc dù rằng cô biết, nơi này cũng chẳng tốt đẹp là bao khi suốt ngày bắt những đứa trẻ nghe những điều tưởng chừng rất đúng đắn. Nhưng Taurus đã sớm nhận ra được, âm mưu tẩy não của những người này. Thế nhưng với sức lực của một đứa trẻ, cô chỉ có thể im lặng chịu đựng và tìm kiếm những đứa trẻ có suy nghĩ sớm giác ngộ như mình. Và chị em nhà Doyle là những người duy nhất có cùng chí hướng mà cô gặp được.

Ngoại trừ cái tính loi nhoi và thích bám lấy cô mọi nơi mọi lúc ra thì so ra chúng còn tốt hơn bất kì kẻ nào ở đây, và cả cha mẹ “đáng kính” của cô nữa. Taurus Hughes lấy làm vui vì đã quen được hai đứa trẻ tinh ranh này.

– Chị Tau! Chị Tau!

Pisces Doyle sốt ruột gọi, giọng có chút gấp gáp khi thấy Taurus Hughes cứ ngồi ngẩng ra đấy. Lúc này, Taurus mới hoàn hồn trở về thực tế. Cô bé nhanh chóng đeo chiếc balo mà do cái-bọn-khốn-tổ-chức-ra-cái-trò-chết-tiệt-này đưa cho lên vai. Khẽ nắm chắc cành cây dưới chân rồi nhanh chóng thả người xuống dưới, uyển chuyển đu người từ cành cây này sang cành cây khác như một chú khỉ con hiếu động ham chơi. Sau đó đáp nhẹ xuống đất tựa như đã luyện tập rất nhiều lần trước đó. Cô bé thong thả đi đến trước mặt Pisces Doyle, dịu dàng hỏi:

– Có chuyện gì vậy, Pis?

– Em và Gem đã tìm ra được một thứ rất thú vị. Chị có muốn xem qua không? – Pisces Doyle nở một nụ cười rạng rỡ, đáp.

Taurus Hughes im lặng một lát rồi mới trả lời, giọng nhẹ tênh:

– Hmm, mong rằng chúng sẽ có ích cho chúng ta.

Pisces Doyle không đáp, vội vàng nắm lấy bàn tay lớn hơn mình một chút kéo đi đến một nơi nào đó cách ở vị trí lúc nãy của bọn họ không quá xa. Chỗ này khá thông thoáng, cây cối không lưa thưa cũng không đến nỗi dày đặc, mang đến một cảm giác vô cùng dễ chịu. Bên dưới chân họ là vô số lá cây khô cùng nhành cây mỏng tanh, dễ gãy. Đột nhiên, Pisces Doyle dừng lại, chỉ tay vào một lớp lá khô được phủ lên mặt đất khá dày đặc.

Taurus Hughes khó hiểu nhìn đứa em bên cạnh, đôi mày khẽ nhướn lên. Vừa định mở miệng hỏi, Pisces đã nhanh nhảu hất đám lá ấy ra. Lúc này, bên dưới dần hiện ra một hình thù khá quái lạ, như mũi tên mà lại không như mũi tên. Taurus khẽ khuỵu chân xuống, thử dùng ngón giữa quẹt nhẹ lên thứ nọ rồi lại lấy ngón trỏ chà sát lên ngón giữa sau đó lại quan sát một hồi lâu, là bột Plohageric.

Khẽ cau mày, Taurus âm thầm suy nghĩ. Plohageric vốn là một loại bột mịn không tan trong nước, có màu trắng tinh. Loại bột này đặc biệt ở chỗ khi gặp nước sẽ tự chuyển sang màu cam đỏ, sau khoảng năm đến mười phút sẽ trở lại như ban đầu. Đây là loại bột chuyên dụng trong quân đội, dùng để đánh dấu đường.

Vậy mà hiện tại, nó lại xuất hiện ở nơi này. Hẳn là có vấn đề.

– Sao hai đứa lại phát hiện ra thứ này?

Pisces Doyle một tay khoanh trước ngực, một tay xoa cằm như ra chiều hồi tưởng lại kí ức, miệng linh hoạt nói:

– Tụi em theo lời chị, đi quan sát tình hình xung quanh. Lúc đi qua chỗ này, tụi em cùng nhau đùa giỡn một chút và vô tình làm đổ một ít nước vào chỗ này. Sau đó là thấy thứ này phát sáng lên, em vội vàng lấy lá cây che lại, bảo Gem đứng canh giữ còn mình về báo chị biết.

– Thế Gem đâu?

– Có lẽ nó loi nhoi ở chỗ nào đó rồi. Thằng nhóc này, đã bảo đứng đây canh chừng mà.

– Ừm. – Taurus Hughes khẽ gật đầu, không nói gì thêm.

Sau một hồi suy nghĩ, Taurus lấy tấm bản đồ từ trong túi quần ra, lần mò tìm vị trí của bọn họ trên tấm bản đồ. Đôi mắt màu đen linh hoạt của cô bé đảo lên đảo xuống không ngừng, sau một hồi lâu liền rút cây bút từ bên hông balo ra đánh dấu vào một điểm trên đấy rồi tiếp tục vẽ thêm kí hiệu kì lạ này lên vị trí bọn họ đang đứng.

Có lẽ vì cả hai đứa trẻ đều quá tập trung vào tấm bản đồ trên tay mà không biết rằng, nguy hiểm đang cận kề.

Một cái bóng nhỏ nhắn thoát ẩn thoát hiện sau mấy thân cây to, đôi mắt sắc lẻm liếc về phía họ. Cái bóng ấy tiến mỗi lúc một gần hơn, bước chân nhẹ tênh không hề gây ra bất kì tiếng động nào. Kẻ đột kích lạ mặt “thuận buồm xuôi gió” đứng phía sau hai cô bé tội nghiệp. Đôi môi khẽ nhếch lên một nụ cười khinh miệt, bàn tay nho nhỏ cầm con dao sáng loáng hướng về phía cổ của Taurus Hughes.

Thế nhưng, còn chưa kịp hạ dao, một lực đạo cực mạnh hướng thẳng vào lưng kẻ nọ mà phát một đòn. Tiếng “hự” vang lên, kẻ kia ngã sõng soài ra đất. Lúc này hai cô bé mới phát giác được nguy hiểm, vội xoay người nhìn về phía sau.

Gemini Doyle hung hăng nhìn đứa trẻ vừa định đánh lén hai người chị của thằng bé. Khẽ liếc mắt đến vị trí ngực trái, là HRS951.

– Định đánh lén sao? Hèn hạ.

Taurus Hughes vội vã đứng dậy, kéo Pisces Doyle lùi ra phía sau mấy bước. HRS951 lọ mọ đứng dậy. Gương mặt khả ái sáng ngời của một đứa bé sáng rực dưới ánh nắng Mặt Trời dìu dịu. Nếu ước tính, có lẽ khoảng bảy, tám tuổi.

– Ha, hèn hạ sao? Không hèn hạ thì làm sao mà sống?

Pisces Doyle trợn trừng mắt, gương mặt tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên. Đứa trẻ này, nhỏ tuổi như vậy mà đã có cái suy nghĩ như thế ư? Đáng ra, ở cái độ tuổi này, nó phải có những cái suy nghĩ vô tư hơn chứ? À mà sao có thể? Thời thế thay đổi, con người cũng sẽ phải thay đổi theo để thích ứng mà.

Gemini Doyle cau mày nhìn đứa trẻ nhỏ tuổi hơn mình, do dự không biết phải làm thế nào. Nếu giết nó thì thật không nỡ, còn mà tha cho nó thì chắc chắn sẽ bị “đuổi cùng giết tận” bọn họ. A, thật nhức đầu mà.

Trong lúc mà Gemini đang vò đầu bứt tai vì sự do dự của mình thì HRS951 đã nhặt con dao lên và lao về phía thằng bé. Pisces Doyle hoảng hốt nhìn em trai, thản thốt kêu lên:

– Gem, cẩn thận.

Gemini sực tỉnh, theo bản năng né tránh thành công nhát dao chí mạng. Thằng bé nhìn đứa trẻ trước mắt, cắn nhẹ môi dưới. Nhưng đứa trẻ trước mặt vốn dĩ không chần chừ như Gemini, một lần nữa lao đến, con dao hướng thẳng vào tim thằng bé. Lúc này, Gemini Doyle dường như đã có quyết định cuối cùng trong đầu, nhanh chóng rút ra con dao được dắt ở bên hông, giao chiến.

Không ai nhường ai, người bên ngoài cũng thấy hồi hộp. Chỉ mới mười phút trôi qua mà tưởng chừng như đã trải qua mấy thế kỉ, cả hai dần dần đuối sức. Gemini chống tay lên đầu gối, thở hồng hộc, miệng hơi hé ra như đang cố hớp lấy từng đợt không khí. Bất chợt, thằng bé lơ đễnh.

Cơ hội ngàn vàng kẻ nào ngu ngốc mà bỏ qua chứ? HRS951 khẽ nở một nụ cười nhạt, cầm con dao lao đến với tốc độ nhanh nhất có thể. Lúc mà con dao chỉ còn cách ngực thằng bé 5mm, Gemini Doyle thuần thục quật tay đứa trẻ đáng thương kia, thành công đổi hướng đi của con dao trong tay nó, cắm phập vào ngực trái không phòng ngự. Gương mặt của nó thản thốt, đôi mắt mở trừng trừng, cả người ngã ra phía sau như không có trọng lực. Máu dần lan ra thấm một mảng áo trước ngực, tim nó đã ngừng đập.

Gemini Doyle nhìn đứa trẻ trước mắt, đôi mắt thoáng qua tia đau thương. Thằng bé nhìn bàn tay vừa đâm chết nó, lòng dâng lên một nỗi niềm chua xót khôn nguôi. Lần đầu tiên sống trên đời này suốt chín năm, thằng bé biết được cảm giác, giết một người là như thế nào.

Gemini Doyle từ nhỏ đã có một ước mơ sẽ trở thành một bác sĩ thật tài giỏi. Thế mà, lúc còn chưa trưởng thành, thằng bé đã ra tay giết một đứa trẻ không chút thương tình. Biết rằng bản thân là tự vệ, nhưng nỗi ân hận dần ăn mòn vào tâm trí thằng bé như chất axit, từng chút từng chút một.

Pisces Doyle nhìn em trai mình đang ngẩn người nhìn bàn tay ấy, lòng đau đớn vô cùng. Cô bé hiểu những gì mà thằng bé đang nghĩ.

Vội vàng chạy đến ôm đứa em trai vào lòng, cô bé một tay vỗ về vuốt tấm lưng thẳng tắp ấy, tay kia xoa nhẹ mái tóc mềm mịn. Giọng dịu dàng mang tấm lòng bao dung mà cảm thông:

Gemini Doyle không đáp lời, ngước đôi mắt đờ đẫn nhìn bầu trời trong xanh thấp thoáng dưới tán cây rộng lớn kia, lòng như an ủi được phần nào.

Lúc này, Taurus Hughes mới hoàn hồn, nhanh chân tiến đến trước mặt thằng bé, vươn tay sờ gò má trắng trẻo của Gemini:

– Gem, em đừng để ý nữa. Chính cuộc sống đưa đẩy chúng ta phải làm thế này. Chúng ta không giết nó, nó sẽ giết chúng ta. Em biết mà, đúng chứ?

Gemini hướng ánh nhìn về phía Taurus, đôi mắt như tìm kiếm chỗ dựa từ thần thái của cô. Thằng bé chậm chạp gật đầu.

Một cơn gió nhẹ thoảng qua, hất tung đám lá dưới đất bay lên không trung. Dù không thể hiện nhưng bản thân mỗi đứa trẻ đứng đây đều hiểu thấu, không nhẫn tâm trước thì chính mình sẽ chết dưới con dao của mình.

#Edited – 1/12/2024