Phổ Biến 5/2024 # Chương 4 Của Truyện Kỳ Duyên Xuyên Thế # Top 7 Yêu Thích

“Tiểu tử thối, ngươi giương oai gì đây? Bích Tuyết Liên của ngươi bị người ta lấy đi mất rồi.”  Lão Quân thấy người nọ thì ngay lập tức nói.

Thiên Yết quay đầu, thấy vị công tử kia không khỏi trầm trồ thầm trong lòng. Quả nhiên như lời lão Quân, một tên mặt trắng mày hoa. Nhưng có điều nói hơi quá chăng? Nàng thấy cũng đâu đến nổi ẻo lả mấy.

“Chết tiệt, dám không coi lời của đại gia ta ra gì. Người đây, bắt tất cả lại cho ta.” Tức thì có vài người tiến đến túm lấy vai Thiên Yết.

“Song Tử, là người đó nuốt Bích Tuyết Liên của ngươi. Mau cứu nàng.” Lão Quân nói.

Vị nào đó tròn mắt, lập tức lao đến hất tay hai tên vô lại kia ra, cướp nàng về phía mình.

“Oa, mỹ nhân.” Song Tử ôm eo nàng, nhìn thấy gương mặt nàng sắc lạnh hút hồn.

“Lão Quân, ngươi kiếm đâu ra một tiểu mỹ nhân thế này?” Hắn ôm nàng tới chỗ lão già kia mà không mảy may đề phòng.

Thiên Yết giật mạnh cùi chỏ vào bụng hắn, xoay người nâng đầu gối tấn công thẳng vào bộ phận phía dưới của tên kia.

“A a a a. Đau chết ta.” Song Tử bị tập kích bất ngờ, ôm người “anh em” bên dưới kêu la thảm thiết.

Lão Quân chống nạnh cười lớn. Tên ngã ngựa kia cũng thuộc hạ của hắn cũng cảm thấy đau dùm Song Tử.

“Các ngươi muốn không? Ta hảo hảo giúp một tay.” Thiên Yết liếc mắt đến mấy tên nọ khiến bọn họ rét run người quay đầu định bỏ chạy.

“Bọn ta còn muốn sung sướng vài chục năm nữa a.”

“Là kẻ nào dám phách lối trước mặt bổn tiểu thư?” Từ trong xe ngựa truyền ra giọng nói lanh lảnh.

Nghe nói, người nọ là đương kiêm đại tiểu thư phủ thừa tướng. Nàng ta là một thiên tài hiếm có, nhan sắc cũng không phải hạng tầm thường. Mười tuổi tinh thông kiếm thuật, mười ba tuổi chém chết mười tên thổ phỉ trên đường về nhà cữu cữu ở ngoại ô. Mười lăm tuổi đem tên kiêu ngạo Đường Sư Tử của phủ Thái úy rơi xuống võ đài. Chính là Tống Bạch Dương.

Nhưng mà, Thiên Yết cùng Song Tử chính là đang gây sự với nhau, nào có thời gian để ý nàng ta.

Song Tử đau đến chảy nước mắt được lão Quân dìu vào tửu quán trước mặt, Thiên Yết hừ lạnh đi theo sau. Cả ba người tuyệt nhiên không để câu nói của nàng ta vào lỗ tai.

Bên trong cỗ kiệu, Bạch Dương siết chặt quyền, tức đến đỏ cả mặt nhưng lại nhìn tiểu đệ bên cạnh ngủ say không nỡ làm hắn tỉnh bèn ngậm cục tức quay về.

Tống Bạch Dương ta sẽ tính sổ với các ngươi sau.

Ở trong tửu lâu, ba kẻ nọ vẫn vô tư không biết mình đã gây thù chuốc oán với đại nha đầu ngang tàng của phủ thừa tướng. Song Tử ngồi bên cạnh lão Quân không rời nửa bước, hễ ngước mặt là chạm phải ánh mắt muốn nhai nuốt hắn của Thiên Yết.

Đường đường hắn cũng là một đỉnh đỉnh nam nhân khiến bao thiếu nữ ngày đêm mong nhớ, suýt chút nữa bị tuyệt tử tuyệt tôn rồi a.

Hắn nuốt ngụm nuốt bọt, dè chừng hỏi nàng.

“Là nha đầu ngươi nuốt đồ của ta?”

“Tùy tiện thôi.” Nàng nhàn nhạt đáp, rót cho mỗi người một chén trà.

“À, hai tháng trước nàng từ cái địa phương nào đấy rơi xuống động của ta. Bị trọng thương rất nặng nhưng lại có cảm ứng với Bích Tuyết Liên, ta liền đem cho nàng. Ai ngờ cái thứ đồ của ngươi đem bọc nàng suốt hai tháng trời mới tỉnh lại. Hôm nay đem nàng xuống núi giải khuây một chút.” Lão Quân tuần tự kể không hề để ý đến sắc mặt biến hóa liên tục của Song Tử.

“Nàng từ nơi khác đến? Ngươi không biết nàng? Vậy mà ngươi dám đem đồ của ta cho nàng ta. Hay thật.” Hắn trầm mặc.

“Là để trị thương.” Thiên Yết cất lời.

“Dù gì cũng đã bị ta ăn mất. Thiên Yết ta xưa nay không thích dùng không của ai, ngươi nói đi phải trả thế nào?”

“Làm nữ nhân của ta.” Song Tử nâng chén trà, cười nói.

Thế là hắn nhận ngay một cái tát vào mồm. Chén trà trong tay hắt thẳng vào mặt khiến hắn ho sặc sụa.

“Nha đầu, ngươi không thể dùng phương pháp nhẹ nhàng hơn để đối xử với ta sao hả?” Hắn gào lớn, thật là không biết thương hoa tiếc ngọc.

“Tên hỗn đản nhà ngươi lại ngứa đòn rồi phải không?” Nàng mắng hắn, mắt nàng trừng hắn tóe lửa.

“Được rồi, không đùa với ngươi nữa. Mà lúc nãy ngươi dùng chiêu gì sao ta chưa thấy bao giờ?” Hắn xoa xoa cái má bị nàng tát đỏ ửng, hỏi.

“Nhất sát triệt gia môn.”

Song Tử đen mặt, lão Quân bên cạnh bụm miệng cười đến chảy cả nước mắt. Đúng là một chiêu cắt đứt đường nối dõi cả dòng họ.

Bên ngoài có tiếng huyên náo. Hóa ra là tên ngã ngựa kia uy vũ kéo thêm vài tên hộ vệ thân thủ nhanh nhẹn đi vào tửu lâu.

“Mau theo bọn ta trở về phủ. Nếu không thì đừng trách.” Hắn nói.

Thiên Yết cười khẽ, lại gắp một miếng thịt bò thật lớn cho vào miệng.

“Mau bắt ả. Dám mạo phạm đến  đại tiểu thư của phủ thừa tướng.” Hắn mất kiên nhẫn quát lớn rồi cùng hai người kia xông đến.

“Muốn bắt người của ta, ngươi cũng lớn gan thật. Phủ thừa tướng cái chó gì? Gia đây san bằng cả phủ ngươi.” Song Tử nói lớn, vô cùng giễu cợt.

“Tên ẻo lả này, mau cút sang một bên.” Người nọ cầm roi nên xuống bàn.

Lão Quân nhíu mày, xem ra dạo này thừa tướng gia nuôi dạy người không được tốt cho lắm.

Bỗng từ đâu, một hắc y nhân đeo mặt nạ bạc xông đến, chắn trước ba người.

“Dám đụng đến bằng hữu Cửu Thần Giao?” Kẻ đeo mặt nạ bạc rút kiếm sáng chói, hàn khí túa ra khiến mọi người không lạnh mà rét run.

“Hắc Thần!” Tên kia run run thốt ra hai chữ khiến cho toàn bộ người trong tửu lâu hít một hơi.

Hắc Thần là ai chứ? Cửu Thần Giao là nơi nào chứ ? Dám động vào tức là đã ngang nhiên khiêu chiến hơn nửa sát thủ trên giang hồ. Đừng nói một tên hộ vệ của phủ thừa tướng, không chừng cả hoàng cung cũng bị san bằng.

Ba người nọ nuốt nước bọt, thật xúi quẩy. Sao lại thành dây vào người của Cửu Thần Giao thế này. Lại còn ba người hai nam một nữ kia là bằng hữu của tên Hắc Thần máu lạnh này chứ.

“Vị huynh đài này, phiền huynh đưa bọn họ đến chỗ khác tránh làm bẩn mắt bọn ta.” Song Tử cười cười, nhờ tên mặc nạ bạc.

Hắc Thần kia khẽ run tay, gia của hắn thật biết nhờ a.

“Dừng tay.” Tống Bạch Dương một thân hồng y bước vào.

Quả là thiên tài có khí thế của thiên tài nha. Xung quanh đều ngưng trọng. Nha đầu phủ thùa tướng lớn lên quả nhiên tuyệt sắc. Mọi người xung quanh hít một hơi.

Nàng nhướn mày, nhìn chằm chằm vào nữ nhân mặc tử y đang điềm nhiên ngồi trước mặt.

“Vị cô nương này hình như là nơi khác đến?” Bạch Dương hỏi. Nàng ta kín đáo thăm dò nữ tử nọ.

Lão Quân ngay lập đề phòng nàng ta, chớp mắt ra hiệu cho Thiên Yết. Nhưng nàng ta đã nhanh chóng thăm dò được Thiên Yết.

Hừ, một kẻ phế vật không có chút nội lực nào chỉ dựa vào hai tên vô lại kia.

“Hắc Thần đại nhân. Nàng ta đụng phải người của ta cũng có nghĩa đã mạo phạm đến ta, mà mạo phạm đến ta là dây dưa với phủ thừa tướng. Chi bằng để bọn ta tự giải quyết, tránh dính dáng đến Cửu Thần Giao các người a.” Bạch Dương mỉm cười.

“Tống tiểu thư, nếu như theo lời tiểu thư vậy thì các người động đến vị cô nương này là động đến ta, mà ta là bằng hữu của Cửu Thần Giao,vậy cũng là động đến Cửu Thần Giao. Sao có thể không dính dáng được chứ?” Song Tử phe phẩy cái quạt, bộ dạng yêu nghiệt hiện ra khiến mấy vị nữ tử khác có mặt phải điêu đứng.

Tống Bạch Dương đen mặt.

“Vẫn mong Hắc Thần và Bạch công tử không nhúng tay vào. Bằng không tại hạ không khách khí đâu.” Bạch Dương gằn giọng.

“Được rồi. Ta đi theo ngươi.” Thiên Yết sau khi ăn xong đĩa bò xào, uống cạn một ly rượu nóng liền cất lời.

Song Tử và lão Quân trố mắt nhìn nàng. Nha đầu này bị điên chắc, người ta là thiên tài nổi danh kinh thành, nội lực cường hãn lại hành sự tàn độc đó nha.

Lão Quân đá chân nàng dưới bàn, thì thầm.

“Nha đầu, ngươi đừng có làm loạn. Bây giờ căn bản ngươi không có tí nội lực nào. Đừng có tìm chết như vậy chứ, ta vừa cho ngươi ăn Bích Tuyết Liên. Uổng phí lắm nha.” Lão Quân khổ sở.

Song Tử ngưng trọng, nhìn Thiên Yết chằm chằm.

“Ngươi không cần phải theo nàng. Cùng lắm ta diệt một phủ đệ thôi mà.” Hắn truyền âm cho nàng.

Đôi mắt Thiên Yết đen láy, sâu thăm thẳm kia ánh lên một tia kiên cường bình ổn đến lạ.

“Được. Vậy mau đến đây ta và ngươi đánh một trận. Kẻo người khác bảo ta ức hiếp ngươi.” Bạch Dương cười sang sảng.

Mọi người trong tửu lâu lập tức hít một ngụm khí. Nữ nhân tử y kia căn bản chẳng có nội lực gì nha. Sao lại đồng ý đi với đại nha đầu cường hãn kia chứ?

Hôm qua, lão Nam Hoàn ở thành Đông vừa bị nàng ta chém chết treo ở ngoài thành. Thủ đoạn vô cùng ngoan tuyệt. Ai nấy đều định sẵn kết cục cho nữ tử lạ mặt kia.