Đề Xuất 5/2024 # Fanfic 12Stars 12 Chom Sao Xuyen Khong Chuong 3 Duyen Phan # Top 2 Yêu Thích

Cho au giải thích tí. Chương trước muội đã phân vai cho Ngưu _ Xử. Bây giờ gác lại, có dịp sẽ còm bách, muội chuyển mục tiêu liên tục chứ không chán lắm. Truyện phải loạn 24 sứ quân mới vui, không gây cảm giác chán nản nhưng cảnh báo sẽ hại não cấp độ cao! X﹏X

Bây giờ muội nhường đất lại cho hai vị này:

Au: Vô diễn coi! *ngồi ghế đạo diễn* *chỉ chỉ*

Cự Giải nam: Uầy, đợi xíu… Này, họ của ta?! *kéo kéo*

Au: … Họ Gia. *lật tài liệu lời thoại*

Cự Giải: Thật lắm chuyện, nhưng mà… ta thích! *hiên ngang đi ra*

Au: Coi vấp dây điện kìa! *chỉ chỉ* *mặt đỏ*

Cự Giải: Rồi rồi… *tỉnh bơ*

Song Ngư nữ: Giật chồng ta, ta đánh! *đen mặt từ nãy h*

Au: Không dám ạ, em có Ma Kết dùi ạ!

Sư Tử nữ: Ăn đòn đó con, ai cho mi giả danh ta?! *mắt sáng*

Au: Em cung chị mà! *long lanh*

Sư Tử nữ: Ai chứa chấp mi hả, mi cung đạo diễn, té nhanh! *xua tay*

Au: …π_π

________Vén màn con au bị hắt hủi________

Phía đông Nam Lạc, khu nông thôn Bát Thu…

Người con trai 16 tuổi trẻ măng, ngồi thanh tĩnh trên mõm đá phủ đầy rêu xanh. Khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt nâu đen đầy thiện lương và lòng trắc ẩn, đăm đăm nhìn về phía xa xôi. Mái tóc đỏ dài lãng tử bay trong gió chiều, như dòng suối đẫm máu trôi về thượng nguồn. Sinh ra trong thời chiến quốc, giặc cướp tàn bạo, từ ngôi vị Gia công tử, bây giờ chàng chỉ là một thường dân, như bao người khác. Bản chất yếu đuối nhưng học được cách kiên cường, đứng vững trên con đường dù bao lần vấp ngã, chàng thanh niên vẫn giữ được vị trí cao quý trong lòng mọi người. Tấm lòng bao dung, thật thà chất phác của chàng được tôn sùng lên đến đỉnh cao. Chàng là người trong mộng của bao trái tim thiếu nữ nơi đây…

Nơi chàng nhìn đến, một nơi tuyệt đẹp. Phố xá ngập trong biển người, kẻ cười, kẻ nói. Tiếng động vui vẻ ấy theo làn gió nhẹ, đưa đẩy đến tai chàng. Đôi môi tựa cánh hoa đào mỏng manh ấy khẻ nhếch lên. Chàng cười. Tựa như mùa Xuân vừa thoáng qua nơi này vậy, thật ấm áp…

Chàng thanh niên này ôm ấp một ước mơ. Ước mơ đó, cũng chả đòi hỏi gì nhiều cả. Nhưng đó là giấc mộng đẹp. Chàng chỉ mong có thể đến được nơi đó. Nơi phố xá nhộn nhịp, đông vui với những người dân thân thiện. Đừng cười! Nếu nghĩ chàng tầm thường, không mở được tầm mắt thì bỏ ngay đi. Chàng không chỉ lên đó để ăn không ngồi rồi. Kho tiền trong kia, chàng dành dụm để mở một phòng trà nhỏ, thu nhập thêm. Từ đó, chàng có thể xây cô nhi viện, nơi chào đón những đứa trẻ mồ côi. Vì sao chàng làm thế?! Chàng đồng tình với chúng. Khi xưa, khi lên năm, chàng cũng phải sống tự lập. Cha mẹ chết không tung tích, gia sản bị dòng họ cướp tất. Chỉ còn cây kiếm cũ kĩ của cha để lại. Nhờ nó, chàng có thể tự xoay sở được…

Quanh năm sống với mảnh đất rộng, bao thực vật trên thành thị đều do sự cần cù của chàng tạo nên. Nay, số tiền ấy đã đủ, chàng có thể sống cuộc sống nhàn nhã ngay tại nơi ấy. Thật hạnh phúc, niềm vui đem cất giấu cùng với hoa cỏ, thầm thì cùng cơn gió độc đêm trăng. Quang nguyệt chính là nơi thanh tĩnh nhất, chàng có thể huyên thuyên hàng giờ đồng hồ với nó bằng tiếng tiêu trúc lảnh lót pha chút hương vị bi thương, buồn biết bao… Từ nay chàng phải rời xa nơi này rồi. Sẽ không còn tiếng nhạc đau khổ ấy nữa. Vứt bỏ quá khứ, quay ngược chiều gió, tiến thẳng vào tương lai dù có khó khăn cỡ nào. Vì chàng chẳng phải hạng người nhỏ nhen, có thù phải trả ngay và liền. Chàng muốn đi đây đi đó, đừng tự làm đau chính mình bằng cách chôn chặt mình cùng với quá khứ đẫm máu và nước mắt. Phải, quân tử báo thù, 10 năm vẫn chưa muộn. Sống yêu thương còn chưa hết, chuốc hận thù vào thân làm gì chứ?!…

Và chuyến hành trình của chàng bắt đầu…

____Em là quãng đường dài của chàng____

– Oa, đến nơi rồi! – Chàng vui mừng hét toáng lên......Quạ….Quạ….Quạ…

– TỐI RỒI, MI CÓ CHO NGƯỜI KHÁC NGỦ KHÔNG THẾ?! -Một người từ ngôi nhà gần đó ném viên gạch ra.

Chàng bị hố rồi…

Bổn gia ta đang vui, cớ sao vô tình chọc quê ta trước mặt con au bốn mắt với đàn quạ đen đủi như thế này?!…

Chàng vác túi tiền to đùng, vào một quán trọ…

Lát sau, chủ quán trọ đi ra, tay cầm một túi vàng nhỏ gồm ba thỏi.

Ai nghĩ chàng thuê phòng qua đêm?!…~

Chàng bao trọn cái nhà nghỉ luôn rồi. Quán này ế lâu năm, ọp ẹp cũ kĩ, bán 3 lượng vàng là nhiều lắm rùi đó!

Kiếm một góc của cái giường gỗ nhỏ xíu, luôn miệng la cọt kẹt, chàng ngả lưng, đánh một giấc ngon lành đến sáng…

________Chúc ngủ ngon nha các vị_________

Sáng…

– Oáp!~

Huynh đài này đã dậy rùi đây!~

Chàng vươn vai, nắn tay nắn chân, chuẩn bị tư thế… ra chợ! Vâng, nam tử hán phải biết làm việc bếp núc chứ, đừng coi thường! Hảo soái lại còn soái thêm, thật ghen tị quá đi a!~ Sau khoảng thời gian tập thể dục, nhận ra ngôi nhà mới của mình khá kinh khủng, chàng bỏ công việc chợ búa, quay tay cầm chổi khắp nơi…

_____Bụi lắm m.n ơi! Cho vén cái màn_____

Chàng lau dòng mồ hôi nhễ nhại trên trán. Mái tóc đỏ búi gọn trên đỉnh, có dịp lại tranh thủ tung ra, làm vướng chàng thật! Chàng muốn đi ra quán cắt lắm, nhưng phải thật tiết kiệm. 1 đồng cũng phải dành dụm, vì tương lai của bọn trẻ sau này, chàng phải thật tiết kiệm! Mặt trời ló rạng rồi, xách giỏ rồi đi thôi!~…

Khu chợ đã tấp nập người mặc dù chỉ mới rạng sáng. Chàng thiếu niên tính nết còn trẻ con, hí ha hí hửng bay từ hàng này sang hàng khác, chọn lựa ‘hàng’ rẻ nhất lại an toàn, cứ thế mà quét hết đồ ngon của các bà quản gia và đầu bếp. Thật là, có ngày chàng bị sa sút danh hiệu nam thần mất, đáng lo ngại quá đi!~ Nào ngờ ai kia đâu có lo. Tuổi thanh xuân của chàng còn dài mà, có lắm cơ hội để bắt đầu lại. Chàng là thế đó, ai không ưng tiếc lắm đó!

– Thanh tiểu thư đến rồi kìa mọi người ơi!~ Nhanh đến xem người đẹp đi! – Một người hét lên, là nam đó.

– Ta đi! Ta đi!~ – Và một lũ đực rựa tiếp nối.

– Ể, cây cà rốt của tôi…

Chàng lẫn trong đám người, xô lấn, chen chúc. Và rồi…

– Tránh ra nào! – Một tên từ đâu vọt đến, đẩy vào lưng chàng.

Giỏ đồ tung lên cao…

Thôi rồi, đống tiền của chàng!~…

Chàng lo lắng, ngó qua ngó lại. Một cái bàn đằng kia, được rồi! Chân đạp vào tường, chàng phóng lên nó, lấy đà và… bay được roài, hú hú!~ Giỏ đồ lại đầy ắp như cũ, hay quá!~

Chiếc kiệu đỏ dừng lại, đặt xuống ngay trước mặt chàng. Sáu tên lính bệ vệ, bốn tên đứng dẹp đường, còn lại vén màn, đặt gối xuống mặt đường. Cứ như hoàng thượng giáng lâm vậy, có cần phải nhốn nháo hết lên vậy không?! Chàng vô tình bị đẩy thật mạnh từ một cú hích tay hung bạo. Đau lắm, nhưng một phần cũng là lỗi của chính mình, chàng đành nuốt giận, trở lại vẻ thân thiện cùng nụ cười mùa xuân đó, hòa lẫn vào đám người nhộn nhịp…

Thời khắc người trong kiệu bước ra, cũng chúng là lúc không gian bị bóp nghẹt, chỉ thấy tym đâu mà bay lắm thế này?! Người con gái trẻ măng, da trắng hồng hào, môi đỏ son. Mái tóc đen ánh hồng tung lên sau cái hất tay điệu đà. Nhìn giống như gái Văn Lầu vậy! (Ở hiện tại gọi là gái điếm ó!) Vẻ đẹp của cô không phải tự nhiên, để ý kĩ sẽ thấy cô lộ rất nhiều chỗ lấm tấm chấm trắng và đo đỏ. Và chàng cũng đã nhận ra. Thật là, không hiểu bọn họ có bị quáng gà hông nữa, xấu thế mà hớt ha hớt hải chạy tấp nập, bỏ bê chợ búa, làm chàng té nữa chứ, có đáng không?! Hơi thở dài sườn sượt bay ra từ sống mũi, dọa chết chàng rồi. Chen lấn như thế này phải mất cả cân thịt của chàng chứ ít. Lặng lẽ cầm giỏ đồ, chàng quay lưng bước về nhà với hi vọng chỉ là một mỹ nam an tĩnh thôi. Không ai để ý rằng, có một bóng đen đang theo sát tình hình lúc bấy giờ.

– Tên thường dân kia! Đứng lại!

Tiếng vọng đanh đá này vang ra từ đám đông ấy. Rồi lần lượt rẽ ra một lối đi có hai bên toàn nhân và nhân. Cô tiểu thư họ Thanh phẩy chiếc quạt dệt từ gấm lụa, khoác trên mình áo choàng trắng tơ hạc vũ, đặt chân xuống nền thảm nhung, ngỡ như tiên nữ vừa hạ thiên đến trần gian. Trong mắt chàng, cô là một… con vịt giời đánh không hơn không kém. Choảng nhau gián tiếp thế chưa đủ sao?! Còn muốn níu kéo gì nữa đây?! Mặt trời lên cao lắm rồi, không cho chàng hoàn cái quán rồi ăn ngủ nữa chứ. Bao nhiêu là việc, thôi thì buông đôi tay nhau ra đi mà, chàng van cô đó!

– Ngươi, biết ta là ai không?!- Cô gấp quạt lại, hỏi.

– Không!

Tàn nhẫn! Quá sức tàn nhẫn!

Cô bị chàng tạt sơn đen rồi!

– Ngươi… Khai mau, ngươi là người ở đâu?!- Tên vệ sĩ đứng bên cạnh xen vào.

– Khoan, ngươi coi bổn nương ta ra gì?! Lui xuống ngay!

– Nhưng…

– Còn chưa lui?!

Hắn nghe lời, nhẹ nhàng lùi bước mà lòng tức anh ách.

Còn chàng thì ngây thơ vô (số) tội sao?! Đâu có dễ…

– Danh?!

– Không biết!

– Nhà?!

– Không biết!

– Quê cố hương?!

– Không biết!

– Giới tính?!

– Nam!

Đây là màn trình diễn vô duyên nhất từ trước tới giờ của cô. Tên thường dân không hơn không kém một tiểu tử lên năm, thứ gì cũng trả lời bằng hai chữ một dấu câu: Không biết!  Vậy sao không hoàn câu cuối bằng hai từ một dấu câu đó luôn đi. Làm bổn tiểu thư quyền quý như cô phải khốn đốn, chán sống rồi sao?! Cô đã giữ phép lịch sự tối thiểu nãy giờ rồi, không coi cô ra gì như tên sai vặt ăn hại kia phải không?! Tiện nhân!

– Ngươi được lắm… Người đâu, đánh hắn hai mươi gậy cho ta. Để xem cái miệng không biết của hắn hỗn láo được đến đâu!

Cẩu huyết! Một lí do hết sức cẩu huyết. Cớ gì chỉ mới la không biết vài câu đã xông vào gây chiến rồi?! Chàng trước giờ chưa bao giờ gây thù oán gì với cô, sao cô lại suồng sã đến như vậy chứ?! Nhưng không hiểu cũng phải hiểu, chàng trả lời không đầu không đuôi, chọc quê cô trước bao nhiêu người ái mộ cô thế kia, nếu không tức cũng phải tức thôi…

– Khoan đã, tôi đã làm gì sai chứ?! – Chàng vùng lên – Sao cô lại đánh tôi?!

– Ta thích đánh thì đánh, đó là quyền của ta! – Cô nhếch mép, phẩy quạt che đi bộ mặt giả tạo đầy son phấn.

– Vậy tôi thích từ chối đánh là quyền của tôi, tôi thích!

*Đâu đó vang lên tiếng cười*

– Ngươi… Còn các ngươi, cười cái gì chứ?!

Cô tím hết cả mặt, xấu hổ giận đến run người. Thật quá sức chịu đựng của một người nóng tính, thành phần đứng ngóng chuyện ngửi thấy phảng phất mùi khét khét ở nơi nào đó. Chàng nhìn thấy vẻ mặt đuối lí của tiểu thư, thở dài. Đứng làm trò con bò mãi như vậy chưa biết khi nào mới xây được một góc cái quán trà nho nhỏ của chàng đây?!

– Bổn dân còn việc phải làm, xin cáo trước. Nếu có duyên, bổn dân hi vọng không gặp tiểu thư lần sau.

– Ngươi đứng lại! Vẫn chưa… – Nghe vậy, cô xếp mạnh quạt, chu môi lên la hét. Chàng xoay người, ném cái nhìn khó chịu về con người hung hăng thích cãi lí cãi cùn kia. Thực sự, ánh mắt lúc đó của chàng sáng rực lên, trông đang rất bực bội khiến cô tiểu thư run sợ, lui về phía đám vệ sĩ, bất mãn thầm lảm nhảm vài từ chửi tên thường dân gan to hơn trời.

Chàng thấy vậy, tiếp tục bước về ngôi nhà của mình. Quần chúng trở về với công việc của mình, không ai để ý đến biểu cảm của cô. Nhục nhã, đấu võ mồm không lại một tên nông dân thấp hèn, cô nguyền rủa chàng xuống hoàng tuyền ngay lúc này. Tiểu thư kiêu căng bây giờ chỉ còn lại một thân chủ mang danh dự bị bôi tro trát trấu bởi người con trai có mái tóc đỏ thoảng dư vị mùa hạ  rực nóng cùng đôi mắt như sóng biển, lúc hiền từ, ôn nhu, lúc giận dữ, trổi dậy nhanh chóng và lướt qua nhanh chóng…

Về phần chàng…~

– Lạ thật, hắn ta chạy đâu rồi! – Chàng liếc ngang ngó dọc, dùng chân đá hòn đá nhỏ dưới chân.

Quay về lúc trước:

Nhưng còn tên áo đen kia, chàng nhìn lầm?! Cũng phải, người nào vận hắc phục đều là kẻ xấu hết sao? Chàng lắc đầu, cốc vào nhẹ vào trán, lẩm bẩm rảo bước hành trình về quán dài dài với giỏ hàng vẫn đầy đủ dù đã trải qua nhiều biến cố do chính chàng gây ra lúc đuổi theo bóng đen: trèo tường, leo nóc nhà, xém đập vào cây cối dọc lộ, súc vật đuổi theo, vấp té,… ( Au: Cho ta hỏi, lắm nạn thế này sao anh vẫn chạy như thường vậy?! )

Quán trà vẫn chưa được hoàn thiện, nó đáng thương nhất trong chap này! ( = O =” )

_____Một ngày mệt mỏi quần quật của chàng_____

Dạ thanh nguyệt vẹn đã đến, một đêm rằm mát mẻ. Làn phong nghịch ngợm, lướt qua khóm trúc già bên dòng suối nhỏ róc rách chảy. Chàng ngồi trên phiến đá trắng to, đặt phiến lá xanh lên môi, thổi một hơi dài tâm sự cùng quang nguyệt. Âm thanh nhịp điệu khá buồn bã, khá u sầu, khó ai hiểu được. Tâm sự người thiếu niên mười sáu xuân, nhẹ nhàng, đơn giản nhưng khó giải, mang đậm ý nghĩa sâu xa…

Trên cây cổ thụ cao trước hiên nhà chàng, bóng đen đứng nơi đó. Khóe môi khẽ cong lên, bí ẩn, mị hoặc. Mái tóc đen tung bay trong gió, thân hình cô độc, mảnh khảnh, đây hẳn là một thiếu nữ vô danh.

____Vén màn chương 3 bởi con au____

Ai đoán ra được bóng đen ấy là nhân vật nào không?! Đoán được au tặng chương 4 cho, cmt cho au biết nha! ;-))