Thịnh Hành 5/2024 # Đọc Chương 26 : Khúc Nhạc Bi Thương (2) # Top 8 Yêu Thích

Nguyệt Sinh (Nhân Mã) nằm trên chiếc giường bằng ngà voi trạm trổ tinh xảo, phía trên là bộ lông của một con hổ. Bàn tay nõn nà cầm chiếc quạt đuôi công khẽ phe phẩy, hương hoa hồng bay khắp gian phòng. Sau lớp rèm che, nàng như ẩn như hiện như một tiên nữ lạc bước.

– Tiểu Hương, dạo này ta hay có cảm giác trướng bụng và mệt mỏi… Em truyền thái y tới đây cho ta…

Nữ tì kia cúi đầu nhanh chóng đi mời thái y tới.

Còn lại một mình trong gian phòng rộng lớn. Nguyệt Sinh (Nhân Mã) mỉm cười, đến đây đã được hai tháng nhưng nàng vẫn chưa quen nơi này, vẫn chưa quen sự cô độc. Ngày trước Lạc Kì (Cự Giải) còn hay lui tới đây nhưng giờ thì y có lẽ chỉ quanh quẩn bên Uyển Nhi, nàng không trách y, nàng cũng không ghen tị vì nam nhân được quyền tam thê tứ thiếp, mà y sau này còn là hoàng đế trị vì Nguyệt Quốc, tam cung lục viện rồi sẽ đầy các mĩ nhân. Một nữ nhân như nàng cũng sẽ sớm đi vào quá khứ.

Đang suy nghĩ miên man, giọng nói của vị thái y làm nàng bừng tỉnh – Hạ thần khấu khiến Thái Tử Phi nương nương.

– Miễn lễ

– ….

– Dạo này ta hơi mệt mỏi… Ngươi đến xem ta bị bệnh gì

Tên thái y khép nép buộc sợi chỉ đỏ vào cổ tay Nguyệt Sinh (Nhân Mã), gương mặt già nua lốm đốm tàn nhan khẽ vui mừng – Bẩm..bẩm.. – cái lưng run rẩy – Nương nương có hỉ mạch….. Để hạ thần đi báo với thái tử điện hạ, chắc hẳn ngài sẽ rất vui

Nguyệt Sinh (Nhân Mã) nhổm người lên – Không được nói… Ta sẽ tự nói với thái tử… Chuyện này chỉ có ta và ngươi biết, nếu người ngoài biết ta sẽ không tha cho ngươi… – nàng vui mừng – Cho ngươi lui

– Vi thần tuân chỉ…. – y tiếp tục nhắc nhở trước khi cáo lui – Nương nương có thai vậy nên không nên bực tức sẽ có hại cho thai nhi … Hạ thần về kê cho người mấy thang thuốc bồi bổ…..

Nàng ôm cái bụng vẫn chưa thấy gì của mình mà quên đi đống nhắc nhở kia, khẽ xoa lên nó vài cái, nàng vui mừng khôn tả. Có lẽ hài tử này khi sinh ra sẽ rất đáng yêu, nàng tự hỏi không hiểu nó sẽ giống ai, giống nàng hay giống y.

– Nương nương, chúc mừng người…. – Tiểu Hương mỉm cười.

~~~~~

Uyển Nhi cung kính đến tẩm cung Nguyệt Sinh (Nhân Mã), tuần trước thái y kêu nàng ta đang mang long thai, giờ vị trí nàng có khi còn lớn hơn Nguyệt Sinh (Nhân Mã) vài phần. Uyển Nhi vui vẻ ra mặt, đi đứng tùy tiện như trước, nàng ngày càng kiêu ngạo phần vì bản tính khi xưa, phần vì ỷ lại mang long thai nên được nước lấn tới.

Nữ nhân ngồi trên bàn đá, tay cầm quyển sách lật đi lật lại. Đôi mắt chăm chú, lúng liếng đáng yêu. Giữa trán điểm một cánh bướm đỏ như huyết, sinh động đến mê hoặc, mái tóc như dòng suối chảy dài tới gót chân, nàng ăn vận giản dị nhưng khí chất hoàng gia tỏa ra là điều không thể chối bỏ. Nàng bỗng bật cười, có lẽ vừa đọc đến đoạn thú vị của trang sách, hai núm má đồng tiền hiện lên thật quyến rũ và ngây thơ. Nàng xinh đẹp thế, yêu kiều thế, tựa như không nhuốm chút trần tục nào của nhân gian thế sự.

– Nương nương, Mỹ nhân Uyển Nhi đang tới – Tiểu Hương ghé sát vào tai nàng nói nhỏ.

Nguyệt Sinh (Nhân Mã) đặt quyển sách xuống bàn đá lạnh, khóe môi nhếch lên nụ cười lãnh như nguyệt.

Từ xa thân người mảnh mai chầm chậm bước đến, gương mặt trang điểm nhẹ cài thêm đóa tường vi, nàng ta sạch sẽ trong sáng như hiện thân của sự sống. Mái tóc vấn khá đơn giản, phía sau chỉ cài thêm một bạch ngọc nhân trâm. Cả người dịu dàng, toát lên khí chất ôn nhu, yếu mềm khiến ai nhìn cũng muốn che chở. Nàng không hổ danh là Quốc Bảo của Nguyệt Quốc, nhan sắc vẹn toàn trí tuệ tuyệt luân.

– Thần thiếp khấu kiến nương nương …

Nguyệt Sinh (Nhân Mã) xoay chén trà trên tay, dường như không thèm để ý đến người đang hành lễ bên dưới.

– Thần thiếp khấu kiến Thái Tử Phi nương nương – giọng nói đó vang lên nhưng âm điệu đã lộ hận khí

Nguyệt Sinh (Nhân Mã) đặt chén trà xuống, nàng cúi người, nhẹ đỡ Uyển Nhi dậy – Muội muội à… thân mang long thai không cần đa lễ… Ta với muội dù gì cũng sẽ bên nhau lâu dài…Muội đa lễ vậy… Đứa bé bị làm sao.. Thái Tử điện hạ trách tội, ta làm sao ăn nói được

Uyển Nhi nở nụ cười rực rỡ tựa mẫu đơn, giọng điệu yếu mềm thương cảm – Đa tạ nương nương quan tâm.. Nguyệt Quốc có một Thái Tử Phi tận tâm như người thật là diễm phúc,..

Nguyệt Sinh (Nhân Mã) khẽ phất ống tay áo dài quét đất, khóe môi hiện lên nụ cười kiều diễm – Mỹ Nhân này… Muội cùng ta đi dạo một chút

– Ân…

~~~~

Cửu Trùng Cung – nơi mà Thái tổ hoàng đế đã dốc tâm huyết xây dựng cho Triệu Phi. Bốn bề bao quanh bởi một con suối nhỏ ngày đêm róc rách chảy, nghe nói Triệu Phi rất thích ngắm lá cây phong đỏ nên trong Cửu Trùng Cung đâu đâu cũng trồng cây phong. Ở giữa kiến trúc hùng vĩ này là một hồ sen tuyệt đẹp, màu xanh của lá bao phủ cả hồ rộng, điểm xuyết là những đài hoa đẹp mắt. Mỗi khi có gió là những nụ hoa lại rung rinh như người thiếu nữ đang múa. Hương thơm thoang thoảng của sen như mê đắm, quyến rũ tất cả người lui tới đây.

– Nương nương… Đình giữa hồ sen là cảnh quan tuyệt mĩ nhất nơi đây… Mời nương nương cùng mĩ nhân – tên thái giám cẩn trọng mời hai vị nương nương danh giá.

Hai người cùng tiến vào, Nguyệt Sinh (Nhân Mã) lệnh cho gia nhân lui hết, nàng đứng cạnh Uyển Nhi, tay mân mê gấu áo quét đất – Hm… Ta và ngươi thật không đội trời chung, nơi đây chi nên có một ..

– Ngươi cũng nghĩ vậy sao Nguyệt Sinh… Kẻ nên đi là ngươi đó, một quân cờ hòa thân như ngươi nên cút về Mộng Quốc an phận đi, nơi đây không tiếp đón ngươi… – Uyển Nhi không tiếc lời, gương mặt vốn hiền lành giờ trở nên ngoan độc hơn bao giờ.

*Bốp* – Cái tát này ta phải thưởng cho ngươi lâu rồi, lần sau còn lộng ngôn nữa ta sẽ giết chết ngươi, băm nát cái bản mặt đáng ghét cùng cái miệng xấu xa của ngươi ra… Uyển Nhi, ta nhắc cho ngươi nhớ… Nguyệt Sinh ta không dễ bị khi dễ đâu… Ngươi cũng chỉ là cái làm ấm giường cho Lạc Kì… Còn ta thì là hiệp ước giữa hai nước nên chàng cõ lẽ không dám coi khinh ta.

Uyển Nhi ôm bên mặt đỏ ửng do cái tát lúc này, gương mặt khó coi cực độ. Ả ta là cái quái gì mà dám đe dọa ức hiếp nàng, cũng chỉ là một ả đàn bà làm ấm giường không hơn không kém. Được, nàng cũng chẳng coi trọng gì ả, một quân cờ thấp cổ bé họng, nàng ta định làm vương làm tướng ở đây ư. Nhảm nhí, cứ chờ xem nàng sẽ xử trí ả ra sao.

Uyển Nhi lùi dần về phía lan can, tay đặt lên chóp bụng “Mẫu thân xin lỗi con, nếu có kiếp sau con đừng đầu thai vào hoàng thất làm gì”. Nói rồi nàng nhảy ùm xuống hồ sen. Trời đang độ thu, mặt nước lạnh đến cắt da cắt thịt, nàng cố gắng vùng vẫy đáng thương.

– Mỹ Nhân bị ngã xuống hồ, mau mau xuống cứu – tiếng lũ hạ nhân vang lên trong không gian yên ắng.

Nguyệt Sinh (Nhân Mã) trên lan can, mặt mũi tối sầm, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, gương mặt trắng bệch, nàng không ngờ vì địa vị mà ngay cả cốt nhục cũng không cần, khá khen cho nữ nhân rắn rết này.

Lũ hạ nhân cuống cuồng xuống giúp Uyển Nhi, nàng thoi thóp trên bờ, tay ôm bụng, dòng máu đỏ thấm dần qua lớp váy áo, màu đỏ quỉ dị dần bị dòng nước gột sạch. Mặt mũi trắng bệch không giọt máu, cả người Uyển Nhi run khẽ, ánh mắt sắc như lưỡi dao nhìn thẳng vào gương mặt của Nguyệt Sinh (Nhân Mã) khiến tất cả mọi người phải run sợ.

~~~~

Tẩm cung Thái Tử Phi

– Nguyệt Sinh… Nàng căm ghét ta vậy sao – Lạc Kì (Cự Giải) đẩy mạnh Nguyệt Sinh (Nhân Mã) vào tường. Nàng quay mặt đi không đáp.

– ….

Thấy thái độ dửng dưng của Nguyệt Sinh (Nhân Mã), Lạc Kì (Cự Giải) càng thêm tức giận. Biết tin Uyển Nhi xảy thai, y vừa thương hài tử chưa chào đời đã bị ám hại, vừa đau đớn vì người bị nghi ngờ nhiều nhất là Nguyệt Sinh (Nhân Mã). Nữ nhân vui vẻ, trong sáng như ngọc xưa kia đã biến mất, thay vào đó là một nữ nhân tranh giành sủng ái.

– Sao nàng không nói gì… Nguyệt Sinh, nó chỉ là một đứa nhỏ, dù nàng có căm ghét Uyển Nhi như nào cũng không nên làm vậy… Đó là cốt nhục của ta mà Nguyệt Sinh….

Không một tiếng động đáp lại, không gian chìm vào yên ắng. Y ngục đầu lên vai nàng, y muốn nàng phải nhận ra sai lầm của bản thân, y không muốn nàng trở thành như vậy. Y sẽ không trách nàng nếu nàng nhận sai lầm.

Nàng quay sang Lạc Kì (Cự Giải), giọng nói như ngọc cất lên – Hm.. Dù có sinh con nối dõi cho chàng thì người đó cũng nên là ta… Con của ta và chàng mới xứng là hậu bối của Nguyệt Quốc.. Dòng máu trân quí thì không nên để loại người mạt hạng sinh ra..

Lạc Kì (Cự Giải) ngẩng đầu dậy, nắm lấy bả vai nàng, nhìn nàng thật lâu – Nguyệt Sinh… Nàng nghĩ vậy sao… Nàng nghĩ chỉ có con chúng ta mới đáng được sống ư.. Nàng không hối hận khi giết đứa trẻ kia… Nàng quả thực độc ác Nguyệt Sinh à… Ta chưa gặp người phụ nữ nào độc ác như nàng, ngay cả đến hài tử cũng không tha… Nguyệt Sinh… Ta trao tình cảm cho nàng đúng hay sai đây..

Nàng hừ lạnh một tiếng.

– Được… Ta căn bản không thể đổ tội cho nàng… Giờ ta mới biết sau vẻ đẹp lộng lẫy của nàng là một tâm hồn xấu xa… thế mà ta đã từng tin rằng nàng là mảnh ghép cuối cùng của ta… Ta đã nhầm, ngay cả hài tử của ta mà nàng cũng nhẫn tâm…

Nguyệt Sinh (Nhân Mã) lãnh đạm, mảnh ghép cuối cùng ư, vậy tại sao còn nạp Uyển Nhi, chẳng lẽ vẫn còn cần mảnh ghép phụ. Y cũng chỉ như bao kẻ khác, cũng muốn sở hữu nhiều nữ nhân nhưng cho dù vậy nàng cũng không bận tâm, điều nàng bận tâm là y không bao giờ tin nàng dù chỉ một lần – Chàng không tin ta… Lạc Kì.. Chàng chỉ tin những gì chàng thấy, chàng chỉ tin những lời mà nữ nhân kia thêu dệt đúng không?… Vậy chàng nghe cho rõ đây, ta không đẩy Uyển Nhi xuống đó, là tự nàng ta nhảy xuống…

Y nhìn nàng – Nàng nói dối.. Không nữ nhân nào tự giết đi hài tử của mình… Ta đã mong nàng hối hận, nếu nàng nhận sai với ta thì ta sẽ không truy cứu.. Nhưng Nguyệt Sinh, nàng đã không biết chớp lấy cơ hội..

– ….

– Nữ nhân như nàng thật độc ác..

Nguyệt Sinh (Nhân Mã) lặng người, y muốn sự thực nàng nói sự thực nhưng sao y không tin, chẳng nhẽ nàng xấu xa, độc ác và không đáng tin đến vậy ư. Sự uất ức, bó buộc lâu nay bỗng trào ra.

– Chàng nói ta ác tâm, nói ta độc ác… Đúng.. ta độc ác đấy… Dù chuyện gì chàng cũng không tin ta, ta làm gì chàng cũng nghĩ ta sai… Vậy ta phải làm sao để chàng tin ta….

– ….

– Ta độc ác và ngu dốt. Độc ác vì đã không tự cắt đứt tình yêu ta dành cho chàng, ta đã độc ác với chính ta… Ta cũng ngu dốt vì biết không thể mà cứ cố đâm đầu vào… Ta là con thiêu thân, chàng vui khi thấy ta thê thảm vậy chứ…

Lạc Kì (Cự Giải) nhìn nàng, nàng vừa cười vừa khóc, nỗi thê lương không thể so sánh, đáy mắt đầy những nước, nụ cười chua xót đến thảm thương. Y đã làm gì thế này, không phải do y tàn phá nàng khiến nàng trở nên vậy ư..

– Nguyệt Sinh.

Nàng mím môi, bàn tay giơ lên ngăn y nói

– Đừng gọi tên ta… Đáng lẽ ta và chàng không nên gặp nhau và cũng không nên yêu nhau… Sự ràng buộc của chúng ta cũng là từ hôn ước, nếu không có nó thì căn bản chúng ta cũng chẳng là gì của nhau…. Chàng nói đúng, ta độc ác, chưa nữ nhân nào độc ác như ta… – nàng dừng một lát – Nếu không có sự việc hôm nay thì ta không biết ta còn mù quáng tin tưởng vào tình yêu viển vông này bao lâu nữa…. Chàng đã đánh ta một lần, không tin ta một lần thì tất nhiên sẽ có lần thứ hai…

– …..

– Văn Nguyệt Sinh ta thật ngu ngốc mà, một đứa ngu ngốc khi tin vào tình yêu trong hoàng thất, họ đâu có coi trọng nhân tâm là gì… Chàng cũng vậy, Lạc Kì, chàng luôn bức ta, chàng không cho ta cơ hội, chàng luôn luôn nghĩ ta sai, chàng không tin ta, dù ta có nói sao chàng vẫn không tin ta…

Lạc Kì (Cự Giải) ngây ngốc, y không nói, y không biết mình làm thế đúng hay sai. Giờ y chỉ biết lao đến ôm gắt gao thân hình mảnh mai kia. Nàng tránh người rồi mau tay điểm huyệt y. Lạc Kì (Cự Giải) mắt nhắm nghiền bất tỉnh dưới mặt đất.

Nàng ngồi thụp xuống đất, gương mặt thất thần – Món nợ hôm nay, cộng thêm vài món nợ trước… Ta sẽ đến đòi lại, ta chưa bao giờ làm ăn bị lỗ cả…

~~~~

– Cô nương, hãy cứu chủ tử của ta… Ta nguyện làm trâu làm bò cho cô nương – vị nữ nhân vận y phục lam níu tay Hân Băng (Kim Ngưu) làm nàng khó xử