Thịnh Hành 5/2024 # Đọc Chap 76: Thiên Bình Bị Ghét Rồi. # Top 9 Yêu Thích

Chap 76: Nơi nào có ta đều có Anti-fan xuất hiện. Thiên Bình lo lắng hoảng loạn nhìn tay cô. Cự giải khẽ cắn môi, ngữ khí vẫn thập phần lạnh nhạt bình thản: “Chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, không cần phải tỏ ra lo lắng như thế.” “Vết thương nhỏ?” Thiên Bình nhìn bộ dạng không vui không buồn của Cự giải liền giận lên: “Bách Cự Giải em có thể hay không quan tâm bản thân của mình!? Em nói đây là vết thương nhỏ? Những vết cắt kia là vết thương nhỏ ư!” Cự giải khẽ ngạc nhiên khi Thiên bình lại tức giận, cô chưa từng thấy anh tức giận như vậy, nên có chút lúng túng. Thiên Bình cẩn thận nhìn tay cô, anh chắc chắn cái này không phải là do người khác làm, mà là… Không! Suy nghĩ này của Thiên Bình khiến anh khẽ giật mình, anh nhìn Cự giải, cô vẫn là một bộ dạng cười ngây thơ nhẹ nhàng, khí chất trên người lại dịu dàng, không hề có bất thường, nhưng vết thương này là do chính chủ nhân nó tạo ra… Còn chồng chất lên vết thương khác…. “Cự giải… Ai…” Thiên bình không biết nên nói gì, đừng nghĩ anh là tổng giám đốc tập đoàn giới giải trí mà không biết những thứ này, anh cũng rõ một chút về những việc này. “Đã bảo là không sao rồi, anh đừng lo lắng, tôi không có việc gì đâu.” Cự giải giật tay mình ra, cô cười cười nói: “Bé mèo nhỏ… Anh lo cái gì, cũng không phải là anh bị thương, làm gì mà trông nghiêm trọng thế?” Giang Trừng lúc này bên cạnh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Thiên Bình nhìn cô không chút để ý đến bản thân, trong lòng không hiểu sao tức giận lại lo lắng. “Em nên đi bệnh viện.” “…. Tôi không có việc gì, đi bệnh viện làm gì chứ?” “Vết thương của em… Sẽ nhiễm vi khuẩn nếu không sát trùng.” “….. Sao anh biết tôi không sát trùng?” Cự giải chớp mắt ngạc nhiên, cô chỉ tùy ý băng bó lại chứ không hề quan tâm sát trùng làm gì. Nhìn bộ dạng của cô, ngữ khí của cô, anh lại càng thêm bực bội, nhưng vẫn ôn thanh nói: “Nhìn vết thương của em, chắc là em qua loa băng bó đúng không? Đi, tôi dẫn em đi bệnh viện.” Nghe nói đu bệnh viện, Cự giải gương mặt có chút đen lại, ánh mắt cô chùng xuống, giọng điệu lạnh băng: “Không cần phải đi, tôi vẫn ổn.” Mặc dù câu nói này không có gì khác thường, nhưng không hiểu sao Thiên bình lại cảm nhận được một tia sát khí khó phát hiện, anh nghĩ chắc là mình ảo giác. “Em đừng bướng, đi cùng anh tới bệnh viện.” “Không cần.” “Cự giải….” “Thật sự là không cần mà!” Cự giải bực bội nói, cô không kiên nhẫn lùi cách xa Thiên bình, trước khi lùi còn lấy bộ lễ phục trên tay Thiên bình. Cô nói: “Anh không cần quan tâm đâu, tôi nghĩ bạn gái của anh chắc đã chờ lâu rồi.” Nói tới đây, cô liếc nhìn phía sau Thiên bình, ánh mắt cô loé lên tia khiêu khích. Phía sau không ai khác chính là Trạch Vũ, cô ta tức giận nhìn hai người, sau đó khi thấy Cự giải khiêu khích mình càng khó chịu hơn. “Thiên Bình!” Trạch Vũ dẫm chân đi tới chỗ anh, kéo tay anh. Thiên bình nhìn sang Trạch Vũ, anh thấy cô tức giận liền hỏi: “Sao vậy?” “Ách! không làm phiền hai người nữa, Giang Tỷ chúng ta đi.” Cự giải tay cầm lễ phục, tay kéo Giang trừng đang bị coi là vô hình rời khỏi. Trước khi đi, cô quay sang nhìn Thiên Bình, khoảng khắc đó anh cảm nhận được ý cười chân thật trong mắt cô, chỉ nghe cô nói. “Cảm ơn, tôi nghĩ bộ lễ phục này cũng rất hợp.” Nói xong, cô xoay người kéo Giang Trừng rời đi, Thiên bình ngẩn ra trước câu nói của Cự giải, ngay sau đó lỗ tai bất giác đỏ hoe lên. Trạch Vũ lạnh lùng nhìn hướng Cự giải rời đi. Chuyện này chưa xong đâu! Bách Cự giải cô nghĩ cô sẽ thắng? Trạch Vũ cắn môi. – Buổi chiều. Tại tập đoàn Aries. “Hôm nay chị tan ca sớm vậy?” Thiếu niên tay cầm bản thảo đi ngang qua Song Ngư liền hỏi. Song Ngư lúc này cầm túi xách tan làm, nghe vậy liền nở nụ cười ngọt ngào, “Hì hì, hôm nay có hẹn với bạn! Các em cứ tiếp tục.” Song Ngư trông rất vui vẻ, gặp ai cũng nở nụ cười ngọt ngào chứ không lịch sự giống thường ngày, nhưng cũng vì thế mà những người bị cô cười đều ngẩn ra. Song Ngư rất đẹp. Nhưng không ngờ khi cô ấy cười lên lại kinh tâm động phách đến như thế. “Mấy bản hợp đồng này lát nữa tôi sẽ ký. Được rồi, anh chỉ cần chỉnh sửa lại, tôi sẽ cho người đến đó.” Cùng lúc đó ở hành lang, Song Ngư cùng Bạch dương đụng mặt, anh đang nói chuyện điện thoại, đột nhiên nhìn thấy Song Ngư đang cười vui vẻ với một nam nhân viên, thái độ vui vẻ không giống như thường ngày. Bạch Dương không hiểu sao khi thấy cảnh đó, trong lòng lại hiện lên một tia tức giận, anh cau mày sắc mặt lạnh xuống. Song Ngư có lẽ đã nói gì đó khiến nam nhân viên kia bật cười, anh ta để tay lên vai Song Ngư, hơi nghiêng đầu nhỏ giọng nói gì đó bên tai cô. Bạch Dương thấy bộ dạng hai người trông rất thân mật, anh nhìn xong liền bóp chặt ly giấy trên tay. Song Ngư đang nói một nửa với người kia thì một thanh âm quen thuộc trầm thấp: “Song Ngư.” Hai người khẽ ngạc nhiên quay sang, nam nhân viên thấy Bạch Dương phía sau, ngay lập tức chào một tiếng rồi rời khỏi. Còn Song Ngư thì bĩu môi rất muốn nói tiếp nhưng Boss đã kêu nên đành ủ rũ đi tới. “Luyến tiếc sao?” “Hả?” Đột nhiên Bạch dương hỏi một câu không đầu không đuôi khiến Song Ngư khó hiểu, cô nhìn anh. Bạch dương vẫn duy trì nụ cười, nhưng nó lại có chút cứng đờ, ánh mắt híp lại thành đường cong sắc bén. “Cô và anh ta trông rất thân thiết.” Bạch dương nói.

“hắt xì!!” “Hắt xììì–“ Xử nữ lần này hắt xì liên tục, cô khịt khịt mũi, cô chút mịt mờ tự hỏi, “Ai đang nhắc tới cô vậy nhỉ?” Xử nữ rùng mình, cô khẽ khịt mũi: “Chắc là đám điên nào đó….” – Mà lúc này. Trong ngõ hẻm nhỏ, có một đám người đang đánh nhau. Mà trong số đó có hai thiếu nữ đặc biệt chú ý nhất, hai người bị một đám vây quanh không kẻ hở. “Bảo Bình tiểu thư, Nhân mã tiểu thư chúng tôi chỉ muốn mời cô về bang phái trò chuyện, không cần phải cảnh giác thế đâu.” Đứng đầu là một thanh niên troai troai, tóc làm thành đầu đinh, quần áo xộc xệch, nhưng gương mặt coi như dễ nhìn. Thanh niên hút một điếu thuốc, phà ra khói trắng lờ mờ, hắn ta lười biếng nhìn hai người. “CMN có ngu mới đi cùng mấy người!” Nhân Mã xoa xoa cổ tay, cô hừ lạnh: “Muốn nói chuyện sao không để hai tên kia tới? Mà lại mời bọn ngươi đến? Tôi không có ngu.” Bảo bình bên cạnh gác tay lên vai Nhân mã, cô nở nụ cười quyến rũ quen thuộc, “Nếu là chỉ mời đến nói chuyện, thì cần gù phải đem nhiều người đến như vậy?” Bảo bình vẫn tươi cười nhưng thật chất cô cũng không chắc là có địch lại đám này hay không, bọn chúng đem đến cũng mười mấy người, trong số đó có hai tên đô con khó xử, một mình bọn họ không thể nào địch lại được.. “Ha ha ha… Các cô vẫn nên tự lượng sức mình, một là đi cùng chúng tôi, hai là chúng tôi sẽ dùng vũ lực ép các cô.” Thanh niên mỉm cười tủm tỉm, đôi mắt híp lại sắc bén. Nhân mã nheo mắt, tên này không dễ trêu vào, cô đánh giá hắn, nhìn thì giống lưu manh, nhưng ánh mắt khi nhìn bọn cô lại mang theo sự nguy hiểm khó phát hiện. Bảo bình thì bên cạnh nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải cô muốn xem xem bọn chúng muốn gì, thì nãy giờ đã móc điện thoại gọi Cự giải rồi. Mà Bảo Bình cũng thầm nghĩ, nếu có Cự giải ở đây chắc cô đã không kiên nhẫn nhảy tới đánh rồi. Lúc đó phần thắng sẽ nghiêng về bọn cô. Không phải bọn họ không đánh lại. Mà bởi vì, mỗi một trận đánh nhau, hai người lúc nào cũng không thể thiếu Cự giải, có thể nói trước kia ba người là bộ ba sát thần lường danh trong và ngoài nước đều nghe vang vọng. Nhưng mà… Cũng chỉ là trước kia, còn hiện tại xuyên vào đây, thì cũng chỉ là ba cô nương nhìn yếu đuối nhưng bên trong lại là ác ma. “Không nói nhảm nữa, mấy người muốn làm gì hả?” Thanh âm không kiên nhẫn của Nhân mã cắt đứt dòng suy nghĩ của Bảo bình. Thanh niên kia híp mắt, hắn được lệnh phải bắt hai cái nữ nhân, CMN…. Hắn không ngờ phía trên lại phái hắn đi bắt nữ nhân, thực không biết mặt nên để ở đâu. Thanh niên bực bội nhìn hai người, thầm đánh giá, đẹp thì đẹp thật, nhưng chẳng lẽ phía trên thiếu mỹ nữ? Không không không, hắn nghĩ hai người kia có lẽ là người của bên địch, bắt về tra khảo. Nhưng hai người trông liễu yếu đào tơ, cần gì phải đến lượt hắn ra tay? Nhưng nếu đã là lệnh của Boss thì không thể cãi lại. Cho nên, Thanh niên kia nói: “Ta đã bảo rồi, chỉ muốn mời hai cô tới Bang phái ta, các người không nghe thì đành phải dùng vũ lực.” “Hơn nữa… Các cô dù có muốn hay không cũng chẳng có quyền lựa chọn.” Có lẽ nãy giờ nói nhảm đã khiến thanh niên hết kiên nhẫn, nên vẫy tay một cái đám người phía sau lập tức động thủ. Bọn chúng cũng không cần dùng nhiều sức, dù sao cũng chỉ là hai nữ nhân, cần gì phải nhiều sức? Đám người âm thầm khinh thường. Một tên tưởng rằng chộp được Nhân mã, thì bỗng người trước mặt bỗng dưng biến mất, hắn còn đang kinh ngạc thì một cơn đau buốt ập tới, sau đó hai chân hắn bị đá, hai chân mất trọng lực quỳ thụp xuống, đầu bị một bàn tay nhỏ nhắn nắm xuống đất. Bị tình huống này phát sinh, cho nên đám người sững sốt, bầu không khí chợt im lặng, cho tới khi người đang đạp tên kia nói. “Các ngươi đừng có mà quá khinh người.” Giọng Nhân mã cợt nhả, cô buông tay ra, không để tên kia nhanh chóng đứng dậy, cô đã lấy chân đạp đầu hắn xuống đất. “Cô….” thanh niên ngạc nhiên rất nhanh bình tĩnh lại, lăn lộn ở hắc đạo hắn đã không phải dạng chỉ một chuyện nhỏ làm mất lý trí. “Còn ngây ra đó làm gì nữa! Mau bắt bọn họ lại!!” Đám người rất nhanh hồi thần, sau đó cũng không khinh thường hai người, mà lại sinh ra cảnh giác, đám người đồng thủ. Bảo bình không để mấy tên kia bắt mình, cho nên cô đã động thủ nhanh hơn bọn chúng một bước. Không biết cô lấy con dao găm từ chỗ nào, mấy tên muốn xông lên đều bị Bảo bình cho một nhát dao, không nặng không nhẹ, nhưng lại chảy máu quá nhiều. Còn Nhân mã thì đơn giản hơn nhiều, cô toàn dùng nắm đấm trò chuyện với đám người kia. Lúc này, trong ngõ hẻm yên tĩnh, cuối cùng cũng ồn ào chém giết. Trong khi cả đám đang đánh nhau hăng say, thì thanh niên kia không biết từ lúc nào đã lẻn ra sau lưng Nhân mã, trên tay cũng cầm một con dao, Nhân mã bận đánh nên không chú ý phía sau. Ngay khi con dao sắp đâm vào cô, thì đột nhiên một viên đá nhỏ lại sắc nhọn đập vào thân dao một cái ‘cộp’ không lớn không nhỏ, nhưng thân dao lại bị lệch đường cũng đủ biết sức lực bao nhiêu mới quăng được. Thanh niên đang kinh ngạc, thì Nhân mã đã kịp thời quay sang đá vào cổ tay hắn, con dao rớt xuống đất phát ra tiếng ‘leng keng’ chói tay, thanh niên hồi thần xoay người tránh cú đấm từ Nhân mã. Mém nữa là đâm được rồi! Thanh niên mắng thầm, nhanh nhẹn né chiêu của Nhân mã, ánh mắt hắn ta nhìn về phía hướng viên đá lúc nãy xuất hiện. Ánh mắt hắn khẽ co rụt, hắn giật mình nhìn người nọ. “Bách Cự Giải!?” Âm thanh không lớn nhưng cũng đủ để Nhân mã và Bảo bình nghe được, cả hai quay sang hướng Thanh niên thấy. Phương hướng gần đó, là một thiếu nữ mặc bộ đồ thể thao quen thuộc, tóc được búi lên tùy ý, gương mặt xinh đẹp tinh tế, đôi mắt phượng thanh triệt mang theo lạnh băng âm trầm, nụ cười thiên chân vô tà luôn treo trên môi, cả người đều mang vẻ lười biếng ngây thơ. Nhìn như vậy, cứ tưởng là ngây thơ vô hại, nhưng thanh niên có thể cảm nhận được người nọ… Không đơn giản. “Giải nhi cậu tới trễ quá đấy!” Bảo bình vừa đâm một tên, cô lau vết máu bắn trên mặt, nũng nịu với Cự giải. Cự giải và Nhân mã đồng thời rùng mình, cô mắt vẫn nhìn thanh niên, thanh lãnh nói: “Thật xin lỗi, lúc nãy tớ có chút chuyện quên giải quyết.” “….. Xin hỏi, tôi với cậu quen nhau sao?” Cự giải giải thích với hai người xong, cô liền quay sang thanh niên. Cô chớp mắt nở nụ cười thiên sứ. Cô không quên đâu, lúc này thanh niên kia vừa nhìn một cái liền gọi luôn cả họ tên cô. . . Hay là người nào đó từng gặp rồi nhưng mà quên? Cự giải híp mắt, nhớ mãi cũng không ra. “Không thân không quen. Nhưng tôi biết cô!” Thanh niên kia nói bằng giọng nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt cũng không thèm nhìn Cự giải, giống như càng nhìn liền sẽ bẩn mắt hắn ta.