Phổ Biến 5/2024 # Đọc Chap 22: Sự Thật Mất Lòng # Top 6 Yêu Thích

“Anh ngồi cả đêm rồi, để em trông chị ấy cho…”_Ly Ly đem hộp đựng đồ ăn sáng đến, lo lắng nói với Xử Nữ vẫn ngồi đó. “Về đi, anh không sao”_Xử Nữ xoa mi tâm đau nhức, khẽ xua tay từ chối “Nhưng…..” “ĐI VỀ” Xử Nữ gằn lớn, Khương Vũ Niệm đang kiểm tra khẽ nhíu mày, liếc nhìn Xử Nữ đầy ẩn ý….Đừng làm ồn trong phòng bệnh Vũ Niệm chỉ tờ giấy to đùng ở cửa, Xử Nữ thở dài nói với Ly Ly đang cố gắng không khóc… “Hiện tại anh rất đau đầu, về đi” Ly Ly để hộp đựng đồ ăn ở đó, chạy đi…. “Cái ĐM, không thấy tờ giấy ghi không được chạy trên hành lang à? Do mấy người không biết đọc hay là chữ quá nhỏ?” “Cháu nghĩ là cả hai…” “Cái lũ vô ý thức….WTF?” Vũ Niệm rời khỏi phòng bệnh của Kim Ngưu, đi vào phòng đối diện, đang cằn nhằn thì có đứa trả lời… “Dạ, áo blouse của chú….” Chú chú cái đầu cậu, ông đây mới 24 tuổi xuân phơi phới, chưa có người yêu cũng chả muốn có, gia đình cũng dạng ‘thường thường bậc trung’, học vấn đại học Yale, chống mắt lên nhìn ông đây có chỗ nào giống 1 ông chú? Người ta đẹp trai ngời ngời dzậy, mắt nhóc có đao không thế? Đi thẳng quẹo phải đi lên quẹo trái là khoa mắt đó… “Ờ”_Lạnh nhạt lấy áo mặc vào rồi đi kiểm tra “Woa, thật ngầu nha…”_Young Ki ngưỡng mộ lắc lắc Cự Giải đang lấy cơm ra “Ây da, tên mê trai”_Thiên Bình khinh bỉ, Bác sĩ Khương mỗi ngày mặc kệ trong bệnh viện chửi thề như đúng rồi, dù không làm gì quá phận nhưng những câu chửi đã in sâu vào tâm trí người nghe, đi khám 1 lần gặp Vũ Niệm, cả đời khó quên…. “Lâu lâu ổng thế thôi chứ bình thường ngáo dữ lắm”_Bảo Bình tặc lưỡi “Đây ngáo khi nào?”_Vũ Niệm thắc mắc Nhân Mã nằm la oai oái: “Bác sĩ, bác sĩ, đau quá, chân tôi…Đừng đè chân tôi…..AAAAAAA” “Nam nhi gì kì cục”_Vũ Niệm chán nản ghi chép “Bác sĩ gì cục súc hà”_Nhân Mã ai oán nói “…..” Nhìn Vũ Niệm đi đến giường mình, Song Ngư giơ tay ngăn: “Không, tôi ổn, tôi ổn….” “Cậu là cố tỏ ra mình ổn nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng à?”_Vũ Niệm khinh thường_”Bỏ cái tay ra…” “Bác sĩ, thật ra sâu bên trong nước mắt là protein (lysozyme, lactoferrin và lipocalin), enzyme, chất béo, chất chuyển hóa(metabolites) và chất điện phân (electrolytes)”_Song Tử cắt ngang “…..” Vũ Niệm thẳng tay bẻ gãy cây bút. “Bác sĩ bình tĩnh, giữ gìn long thể….”_Y tá bên cạnh giúp luống cuống nói “Đúng rồi, phải giữ gìn long thể, phải từ bi, không được khẩu nghiệp, không được…”_Vũ Niệm nghiến răng, cố gắng bình tĩnh lại. “Fighting!!!”_Một vị bác sĩ già đi qua phòng bệnh ló đầu vào hóng hớt rồi bỏ đi “…..” Đưa sổ bệnh cho Y tá, Vũ Niệm cảm thấy hôm nay thật không hợp phong thủy: “Nói giúp tôi xem thử bác sĩ nào rảnh thì coi lũ này, tôi đi về nhà ngủ, cái ĐMM tức muốn ói máu luôn này….” “Bác sĩ, không được chửi thề…..” “Đó là tâm hồn tôi, sao các cô không chịu hiểu?” Hiểu hiểu cái quần què, vị y tá đó bất lực đi tìm vị bác sĩ điều trị khác.

“Thế ta ăn sáng chưa?”_Vương Khải im lặng cả buổi hỏi Cự Giải gật đầu lấy đồ ăn ra…. Nửa tiếng sau nữ chính tới thì cũng là lúc các nam chính đại nhân đây ăn xong bữa sáng và đang tráng miệng…. Nữ phụ khinh bỉ, giờ mấy cô đến tế bà nội tụi này à? Người ta xong xuôi hết rồi chuẩn bị nghỉ ngơi mấy cô tới phá???? “Ok no rồi, tôi ngủ tiếp đây”_Nhân Mã xoa bụng thỏa mãn, khiến Nguyệt Hy với lồng cơm trên tay rất bối rối “Ông là heo à?”_Sư Tử khó chịu xốc chăn “Chứ giờ tôi làm gì, què một cẳng rồi” “Bộ cẳng còn lại què?”_Sư tử hung dữ nói, sau đó lấy xe đẩy ở góc phòng, ý bảo Nhân Mã ngồi lên cô dẫn đi dạo “Thôi, nắng lẳm”_Nhân Mã nhìn cửa sổ lười nhác nói Nhưng vừa thấy Sư Tử dơ dép lên định đánh liền thay đổi: “Nhưng nghe nói da rám rất thịnh hành, đi, đi, đi” “Thế có phải ngoan hơn không?”_Sư Tử bĩu môi, hướng Nguyệt Hy_”Đi cùng?” Vậy nên Cả ba đi ra dạo ở vườn hoa bệnh viện, Bảo Bình tặc lưỡi, máu chó rồi!!!! Song Ngư chẳng nói chẳng rằng giả chết, đéo care thế giới, Cự Giải bất lực thu dọn. Hà Vy chẳng làm gì khá hơn lại ngồi đó nhìn, ai biểu đến muộn…. “Anh tự nhiên nhớ ra mình đang bận”_Bảo Bình lạnh nhạt nói Lệ Nhi chạy theo đánh bạo kéo tay lại kéo vào góc: “Sao lại lanh nhạt với em như thế? Em làm gì phật lòng anh à?” “Buông” “Chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi, Bảo Bình, đã có chuyện gì xảy ra?”_Lệ Nhi nước mắt đầm đìa nói “Buông” “Xin anh đấy,…Em có thể sửa…” “Buông” “Bảo Bình, anh đừng như thế,…”_Lệ Nhi ôm Bảo bình khóc lóc “Anh nói buông, khả năng chịu đựng của anh có giới hạn” Bạch Dương đi qua vô tình nhìn thấy, cảm thấy thật tội nữ chính, nhớ đã đến đoạn ngược đâu, sao lại…. “Được anh nói, vụ tai nạn là thế nào? Hả?” “Anh nói gì thế, sao lại…? “Sao? Lúc nãy em muốn anh nói mà? Tai nạn do tay em và Thi Thi làm, Song Tử biết rồi, cậu ấy cũng dứt tay rồi, em hỏi anh có nên dứt tay luôn không?” Bạch Dương nghe lén cảm thấy rùng mình, chắc chắn có uẩn khúc… “Khoan đã Bảo Bình, chắc chắn có hiểu làm mà, anh đừng…”_Lệ Nhi mặt tái mét, níu tay Bảo Bình lại_”Em không có…” “Lệ Nhi này, em có bao giờ nghĩ, như thế sẽ công bằng với Bạch Dương và Thiên Yết không?”_Bảo Bình thở dài, gỡ tay Lệ Nhi_”Dù trước kia họ ghét em, nhưng họ chưa làm hại em, em không tự hỏi, sao bọn bắt nạt hồi trước không còn? Không phải là anh làm đâu, Bạch Dương đã đến cảnh cáo từng đứa một, ngoài miệng khẩu xà tâm phật nói không thương em, nhưng luôn âm thầm cứu giúp em. Dù cậu ấy trước có thích anh, nhưng vẫn tự cao giành lấy, không chơi mánh như lợi dụng hôn ước hay được ba mẹ thương yêu hơn, trước khi tai nạn, cậu ấy đã gọi điện nói mình bỏ cuộc, sẽ nói với gia đình vụ hôn ước, chỉ là….cô ấy xảy ra tai nạn…” “Không có”_Lệ Nhi khóc lóc, điên cuồng nói_”Chị ta cái gì cũng có, gia đình, bạn bè giàu có, chỗ đứng trong giới thượng lưu, chị ta tỏa sáng, chị ta có tất cả…” “Nhưng em không hiểu, em có thứ cậu ấy ghen tị nhất, tình cảm của anh. Nó không đủ sao?”_Bảo Bình đau đầu nói lại_”Bạch Dương cả lúc trước và hiện tại, cậu ấy luôn cố gắng lách ra giữa chúng ta, cậu ấy đã rất cố gắng chúc phúc cho em, nhưng em làm gì, giả tạo đáp trả lại, anh lấy mẫu nước hồi còn bệnh viện em cho cậu ấy uống có Midazolam vừa đủ để khiến cậu ấy mất trí nhẹ và an thần, dễ gây ngủ. Nhưng em có biết, nếu lúc đó giữa chừng anh luôn thay cốc, nếu không có khi cậu ấy sẽ ngủ mãi mãi không?” Bạch Dương bịt miệng lại để khỏi gây tiếng động, hèn gì lúc đó cô lại cảm thấy mình buồn ngủ rất nhiều, cứ nghĩ do bị thương, thì ra…. “Thì ý em là thế mà, anh không hiểu.”_Lệ Nhi khuỵu xuống_”Em làm tất cả, em có thể được ba mẹ quan tâm, em sẽ xứng đáng với anh hơn, anh không hiểu à, em là vì anh…” “Lệ Nhi, chúng ta nên chấm dứt đi, anh hơi mệt mỏi rồi, vụ này khiến anh suy nghĩ rất nhiều..”_Bảo Bình thở dài, cảm thấy đầu mình bạc đi mấy sợi Lệ Nhi kéo tay Bảo Bình, sợ hãi nói: “Không, em xin lỗi, em sẽ sửa mà, xin anh…” “Lệ Nhi này, nếu xét về thực tại, anh và chị em, có hôn ước đàng hoàng đấy, chị em 2 năm nữa, sẽ là con dâu duy nhất và chính thức của gia tộc Trần….” Bảo Bình mệt lắm rồi, dứt khoát bỏ đi. Khi đi ngang hành lang, nhìn thấy Bạch Dương ở đó nghe lén, Bạch Dương cũng hướng mắt nhìn Bảo Bình…

Chúng ta đang ở hai thế giới. Bảo Bình chỉ liếc mắt rồi bỏ điThế giới của tôi và thế giới của cậu…. Bạch Dương cũng chỉ nhìn thế rồi đứng dậy bỏ điNgay từ đầu đã cách xa vạn dặm. Mãi sau này, khi nhìn lại quá khứ, chỉ có tiếng thở dài não nề…

Song Ngư ngủ li bì từ sau khi ăn sáng tới tận trưa, Hà Vy vẫn kiên trì ngồi đợi, khi Cự Giải một lần nữa đem cơm tới, bộ ba Sư Tử Nhân Mã và nữ chính chưa về, Vương Khải thì nghịch điện thoại còn Song Tử và Thiên Yết gật gà gật gù, Ma Kết và Thiên Bình đã về KTX nghỉ ngơi để chiều đến, Bảo Bình và Bạch Dương cùng nữ chính cũng chả thấy mặt, Cự Giải hừ lạnh, cô làm cơm để làm gì khi hơn nửa đám đi mất??? Khẽ nhìn qua phòng bệnh đối diện, Xử Nữ vẫn ngồi đó, Kim Ngưu vẫn nằm đó, ngay cả tư thế cũng không di chuyển…. Cự Giải thoáng chốc đau đầu, Kim Ngưu hôn mê lâu quá, mà hình như từ tối qua đến sáng nay, cậu ta chưa ăn… Nhìn Song ngư ngủ, Cự Giải lại một phen điên đầu, sao cậu ta ngủ nhiều thế? “Dậy đi, cậu ngủ cả sáng rồi, sao em không gọi cậu ta dậy?”_Nhìn về phía Hà Vy trách móc, Cự Giải lay lay Song Ngư Song Ngư giống như bị hôn mê…. “Song Ngư, tôi không giỡn, mau tỉnh….” “Anh Song Ngư, anh sao thế? Lay mãi không tỉnh?”_Hà Vy cuống quýt Bà nội cô, nó đang li bì thế mà cô hỏi nó sao thế? Ma trả lời à? “Sao thế?”_Bảo Bình vừa mới mua mấy chai nước về, nhìn Cự Giải hốt hoảng “Song Ngư cậu ta ngủ cả sáng, bây giờ tôi lay mãi không tỉnh.” “Gọi bác sĩ đi…nhanh lên”_Bảo Bình nói Cự Giải, sau đó đi đến nghe nhịp tim, xem thử có sốt không.

Lúc Vũ Niệm quay trở lại bệnh viện thì lại có tin phải đi vào phòng phẫu thuật… “Con mẹ nó sáng nay sau khi tôi đi đứa nào khám cho nhóc đó” “Bác sĩ Hà ạ…” “Tuyệt vời, khám kiểu gì mà có cục máu đông chặn trong mạch máu não sao không phát hiện, tối hôm qua đứa nào khám cho nhóc đó.” Y tá đi bên cạnh vừa đưa đồ phẫu thuật vừa e dè nói: “Dạ, vẫn là Bác sĩ Hà….” “Cô ta chết đi cho rảnh nợ, thiệt tình, mà sáng nay tôi cũng bất cẩn, đáng lẽ nên bẻ tay cậu ta để tôi quan sát, giờ thì tình trạng thế nào?” “Dạ, đang hôn mê sâu…..” “Trời ạ”_Vũ Niệm bực mình_”Gọi Bác sĩ Phương bên khoa ngoại thần kinh qua hỗ trợ tôi”

Hiện tại ba mẹ nam chính đang công tác xa, cũng không dám gọi điện làm phiền, nhưng mà Cự Giải vẫn rất lo, bấu chặt lấy Thiên Bình vừa đến, bứt rứt không thôi….. Xử Nữ hiện tại nhìn phòng phẫu thuật đèn đang sáng, lại nói: “Cậu ta sẽ ổn thôi, cơm cậu nuôi không phí đâu” “Biết là vậy nhưng tôi vẫn không ngừng lo….”_Cự Giải cắn răng Từ xa Sư Tử đẩy Nhân Mã đang sợ hãi không thôi chạy đến, phía sau cũng có Bạch Dương đi theo: “Sao rồi?”_Sư Tử thở hổn hển “Cũng coi là tạm đi….Nguyệt Hy đâu?”_Thiên Yết thắc mắc “Biết đâu, đang đi quay lại biến mất rồi”_Nhân Mã nhăn mặt “Mày cũng gắng lết cái xác ra đây hả?”_Ma Kết cũng vừa tới nhìn Song Tử đầy bất lực “Bạn tao mà”_Song Tử hếch mặt_”Tình anh em là mãi mãi”

“Cô đã truyền cho Kim Ngưu cái gì thế?”_Vị bác sĩ nhìn vào ống truyền nước, không vui nói với y tá với khuôn mặt lanh lùng đằng sau “Một số thứ cần thiết để cô ta ngủ đủ 1 tuần, chúng ta…” Tức giận rút ra, ném bịch truyền đi, vị bác sĩ đó gắt lên: “Giỏi nhỉ, chưa có lệnh, cô tự ý? Có phải nếu tôi không chú ý, có phải hết hôm nay em ấy tắt thở không?” “Tôi xin…”_Y tá đó không biến sắc, nhàn nhạt nói “Truyền bao nhiêu bịch rồi?” “Từ tối qua là 3 bịch…” “Hừ, 3 bịch? Tốt, về lấy 3 viên thuốc tôi tự chế ra uống, cô sống coi như may, chết thì đừng để tôi thấy xác.” “Vâng”_Móng tay đâm vào thịt đến ứa máu, mặt tuy không biểu tình nhưng nữ y tá đó giọng lại vô cùng tức giận Vị bác sĩ đó thay một bịch truyền khác, chỉnh sửa chăn, khẽ nói: “Chậc, hơi thở thật yếu” Vị bác sĩ đó đeo lại khẩu trang, lấy sổ bệnh, nhìn một chút rồi bỏ đi….

Phẫu thuật xong Vũ Niệm chính thức gục ngã, chỉ hai ngày mà vắt kiệt sức lao động, lũ nhóc này…. “Chú vất vả rồi…”_Young Ki thấy Vũ Niệm cùng các bác sĩ đi ra, lại nhanh nhẩu nhào đến, mắt rưng rưng sắp khóc “Tránh xa tôi ra một chút, đừng để tôi chửi thề….”_Vũ Niệm giơ tay, sau đó vứt đồ phẫu thuật cho y tá, khoác lại áo blouse bình thường đi lấy sổ bệnh kiểm tra “Ngầu quá….”_Young Ki xuýt xoa Cả đám:”…..” Sau khi được chuyển về phòng bệnh, hồi sau Vũ Niệm lại tới, đảo mắt nói: “Cậu ta sẽ tỉnh dậy sớm thôi, nhớ cho cậu ta ăn cái gì đó dễ nuốt 1 chút, đừng để tức giận hay phiền lòng hoặc stress, lần sau tôi sẽ mặc kệ đấy” “Bác sĩ gì ác độc”_Nhân Mã bĩu môi Vũ Niệm quay qua, đôi mắt như chiếu laze vào Nhân Mã… “Ầy, tôi có nói gì đâu….”_Nhân Mã xoay ngắt 180 độ “Đau hay khó chịu ở đâu nhớ nói”_Vũ Niệm lạnh nhạt đi về phía phòng đối diện Vẫn là hình ảnh Xử Nữ ngồi chờ trong vô vọng: “Cậu ấy yếu quá”

“Nhưng tôi thấy Kim Ngưu đỡ hơn rồi đấy, lúc sáng kiểm tra quả thật hơi thở rất yếu, bây giờ nhịp tim cũng trở nên bình thường hơn rồi, mà cậu ăn chưa thế?” “….” “Ăn ngay cho tôi, không tôi đuổi ra bệnh viện”_Vũ Niệm xắn cổ áo cảnh cáo, kéo Xử Nữ qua phòng đối diện_”Đứa nào bón cho nó ăn đi, Ma Kết? Thiên Bình? Bảo Bình? Young Ki? Mẹ nó đứa nào?” Cả đám:”…..” “Khỏi cần…”_Xử Nữ gỡ tay Vũ Niệm ra, mặt đầy hắc tuyến “Hay là tôi đút?” “…..” Xin lỗi, tôi có tay mà….. Cuối cùng Xử Nữ được Cự Giải xúc cho bát đầy, Vũ Niệm trước khi rời khỏi còn cảnh cáo: “Liệu hồn tôi, chút tôi kiểm tra, cậu mà ăn ít hay không ăn, tôi đây dọng nguyên cái bát vào họng cậu, đám này mệt lắm rồi, thêm đứa xỉu lại phải truyền nước muối, tôi xin, tháng này phải chăm sóc mấy đứa, đây định gặp giám đốc xin tăng lương đấy” Với khuôn mặt “Mấy người có ngày chết chắc với tôi” của Vũ Niệm, cả đám chỉ biết câm nín…. “Thật là Ngầu…Ui da, sao đánh tôi?”_Young Ki xoa cái đầu bị đánh “Để cậu tỉnh”_Ma Kết hết hơi rồi END CHAP 22