Xem Nhiều 5/2024 # Đọc Chap 10. Đạo Tặc Gặp Lương Dân # Top 0 Yêu Thích

“Vậy thôi, cho em ngồi nhờ tí đi. Ngoài kia giờ nắng quá.” “Ngồi thoải mái, tiện thể trông quán nốt buổi chiều hộ anh, anh đi tìm kiếm tình yêu phát.” “Có trả tiền công em không?” “Được voi đòi tiên hử thằng này? Anh méc mẹ mày bữa qua trốn làm đi chơi net cả ngày nha… Song Tử.” “Anh họ kính yêu của em, vụ lần trước anh mách lẻo mẹ em là em rút tiền tiết kiệm đi mua mô hình anh nhớ không? Mẹ em cho bộ sưu tập của em đi tong rồi. Mà em chưa tính sổ với anh đâu. Bây giờ anh muốn thế nào?” Nhìn cái mặt bất cần đời kia anh chủ cũng thấy hơi ghê ghê, bèn xuống nước: “Ấy đừng có nóng mà, trông quán cho anh, tiền thu được chiều nay cho mày tất. Được chưa?” Thỏa thuận được bản giao kèo quá hời, Song Tử vui vẻ trông quán cho ông anh họ. Đáng lẽ ra giờ này Song Tử đang phải thập thò trong bệnh viện để rình rập diễn viên và đạo diễn nào đấy nhưng vì đã quá mệt mỏi với công việc này nên Song Tử trốn việc. Nhân Mã vẫn đang hăng say với trận đấu của mình nên không biết trong quán đang diễn ra chuyện gì. Anh chủ quán đi ra ngoài trên mặt cười vui phơi phới, Song Tử ở lại quán ngồi không rất rất lâu nên buồn chán, đâm ra ngứa ngáy chân tay. Người ta nói rảnh rỗi sinh nông nổi quả thật chẳng sai. Các game thủ trong quán bỗng nhiên lại có thêm một vị huấn luyện viên lắm lời. “Nè, bộ không nhìn thấy nó lù lù kia hay sao mà còn ngồi đó.” “Kia kìa bắn nó đi. Mau!” “Tôi nói ông không nghe, chết rồi đó, thấy chưa? Đồ cùi bắp.” Các nam thanh niên chơi thua đã ức chế lại có một thằng dở hơi cứ đứng cạnh chỉ trỏ hỏi sao không cục súc cho được. Vậy là có một vài cậu trai đã lên tiếng cảnh cáo rằng Song Tử hãy tôn trọng hàm răng của mình. Song Tử ngậm ngùi: “Thì thôi, người ta góp ý có một tí, sao phải căng thế?” Song Tử buồn bực đi vài vòng, đang lúc lại chuẩn bị ngứa mồm thì máy số 9 ở phía cuối dãy trong cùng có người ấn chuông gọi một chai trà xanh. Cuối cùng có có việc làm rồi! Song Tử hăng hái mở tủ lạnh lấy nước và phóng như bay đến máy số 9. Ồ! Là một em gái nè. Song Tử -vẫn chưa nhận ra mình đang đưa nước cho ai- như cờ mở trong lòng, mở sẵn chai nước đưa đến bên Nhân Mã, cất giọng ngọt ngào: “Em gì ơi, nước của em đây.” Đúng lúc này, Nhân Mã vẫn đeo headphone và không biết có người ở phía sau, vươn vai một cái, vừa hay quơ trúng chai nước mở nắp sẵn. Lần đầu tiên trong đời, Song Tử được rửa mặt bằng trà xanh. Cũng lần đầu tiên trong đời, Nhân Mã gội đầu bằng nước trà…

Song Tử và Nhân Mã cùng kêu lên. Lúc này Nhân Mã mới bỏ tai nghe để quay ra coi tên nào đổ nước vào mình. Ánh mắt bực bội của Nhân Mã đã va phải gương mặt trà xanh của Song Tử. Hai người cuối cùng cũng nhận ra người quen, trợn mắt nhìn nhau một lúc, tự hỏi sao đối phương lại ở đây. Nhân Mã bất giác quét mắt coi trên người Song Tử có gì đáng giá không. Còn Song Tử cũng theo phản xạ rờ lại coi trên người mình còn của quý gì không để giấu đi đề phòng Nhân Mã trấn lột. Nhân Mã ợm ờ lên tiếng trước: “Này ông kia? Ông ở đây làm gì thế? Ở đây có idol nào hả?” Trong mắt Song Tử, bây giờ Nhân Mã đang như con quỷ dạ xoa đang nhe nanh múa vuốt chuẩn bị cướp bóc thêm lần nữa. Vậy nên Song Tử lùi ra xa Nhân Mã thêm một chút: “Tui đi làm ăn chân chính nha, đừng có mà nói kháy tui nha.” Thấy Song Tử cảnh giác vậy, Nhân Mã đang bực thấy buồn cười: “Ái chà chà. Tui đã nói gì đâu nè. Ông làm gì mà sợ sệt thế?” Song Tử nghe thế ưỡn lưng vênh mặt và dõng dạc: “Sợ á? Tôi mà phải sợ cái gì? Còn bà sao lại ở đây? Bộ Song Ngư đang ở quanh đây à?” Nhân Mã biết Song Tử đang phản pháo lại mình nên ngay lập tức bật mode trả treo: “Vào quán net thì ông nghĩ là tôi đi làm gì? Đi mua quần áo à? Đương nhiên là tôi đi game rồi. Nhưng mà giờ hay rồi, gọi được chai nước chưa kịp đổ xuống ruột thì đổ hết lên đầu rồi. Nhờ ơn ai không biết…” “Thế tại ai mà ai nước nó bị đổ? Bà ngồi im thì bây giờ có nước uống ngon lành rồi không? Bày đặt khua chân múa tay tạo nét làm gì?” “Ai biết ông đứng sau? Mà tôi có quờ vào thì rớt chai nước là cùng chứ sao đổ hết ra được. Hay là ông lấy cho tôi chai nước uống dở hả?” “Dở cái gì mà dở. Có bà dở ấy. Chai nước tôi còn nguyên nhá. Tưởng bà là em gái xinh tươi nào nên tôi mới mở sẵn chai nước để tạo ấn tượng. Ai ngờ là gặp phải bà ở đây. Tôi còn suy sụp tinh thần đây.” Nhân Mã đang tính sừng sỏ đáp trả thì đột nhiên cô nhận ra lần này không phải nửa quán mà cả quán đang nhìn về phía này để hóng hớt chút drama cuối tuần. Có người chuẩn bị lấy điện thoại lên quay video nữa cơ đấy. Mà Song Tử cũng vừa nhận ra điều tương tự nên cả hai rất hiểu ý nhau mà tạm thời giảng hòa nhưng không quên nhắn nhủ đối phương rằng mình rất mong muốn không còn chạm mặt nhau nữa. Xong xuôi, Song Tử tiếp tục công việc tuần tra của mình còn Nhân Mã đi ra sảnh thanh toán. Vừa hay đến nơi không thấy anh chủ quán mà thấy Song Tử đi theo sau mình. Nhân Mã trừng mắt: “Ông đi theo tôi làm gì?” “Tôi thèm vào mà đi theo bà ấy.”Song Tử khinh khỉnh nói. “Chủ quán là người quen của tôi nhờ tôi trông quán. Bà muốn trả tiền thì hỏi tôi đây này.” Nhân Mã thấy quê một cục nên đành im lặng chờ Song Tử tính tiền. Anh chàng mặt rất chi là hống hách:

“Máy số 9 hử, ngời từ 2h30 chiều đên 4h30 chiều, hai tiếng hai chục ngàn, thêm mười lăm ngàn tiền nước, mười ngàn tiền giữ xe, mười ngàn phí phục vụ… Tổng cộng là năm mươi lăm ngàn. Đưa đây.” Nhân Mã biết thừa chả có cái phí gửi xe hay phục vụ nào cả, thậm chí đáng lẽ cô chẳng phải trả tiền cho chai nước đã đem đi gội đầu thay vì uống. Nhưng vì đang mất mặt nên Nhân Mã chẳng đôi co làm gì, cứ rút tiền ra trả cho nhanh còn đi về. Nhưng mà hỡi ôi, đậu xanh rau mà nhà nó chứ tiêu đời Nhân Mã rồi! Mò tới mò lui rồi lộn hết túi trái lẫn túi phải, túi áo rồi túi quần Nhân Mã cũng chỉ tìm thấy hai ngàn. Tờ một trăm ngàn đã không cánh mà bay từ đời nào. Song Tử thấy thế cũng sốt ruột: “Đừng có bảo là bà đi chơi mà không đem tiền nha.” Nhân Mã đau đớn chấp nhận là mình thực sự đã đánh rớt tiền rồi. Trong một giây ngắn ngủi, cô điểm qua trong đầu coi có ai có thể đến cứu giúp mình không nhưng không kiếm được người nào khả thi. Bần cùng sinh đạo tặc, một ý tưởng táo bạo lóe lên trong đầu Nhân Mã. Cô nhìn thẳng vào Song Tử: “Song Tử, bữa nay trông ông rất đẹp trai.” Song Tử cảm thấy có điềm chẳng lành. Nhân Mã cười đến rạng ngời: “Ông có thể cho tôi mượn ít tiền được không? Ông mà không cho tôi sẽ nằm ra đây khóc và nói với mọi người rằng ông đánh tui đó.” Cuối cùng trước cái nhìn tha thiết cháy bỏng của Nhân Mã thì Song Tử không thể chối từ được, đành miễn cưỡng thả cho Nhân Mã về. Cô nàng còn hứa chắc nịch rằng nếu còn gặp nhau nhất định sẽ trả lại Song Tử đầy đủ sau đó hớn hở dắt xe về, Song Tử bất lực nhìn theo Nhân Mã, xác định là tiền một đi không trở lại. Bây giờ thì trong mắt anh, Nhân Mã đã thăng cấp từ lưu manh côn đồ thích trấn lột lên phường cấp giật ngang nhiên hành nghề giữa ban ngày rồi. Thành tựu đáng nể! Song Tử chưa bao giờ có một ước nguyện tha thiết như thế: Đó là không bao giờ gặp lại Nhân Mã nữa. Nhưng anh không biết rằng, lúc này Nhân Mã – đang vật vờ ở công viên vì mẹ khóa cửa đi vắng nên không có nhà để về – lại đang suy nghĩ về mình. Không phải là do cảm kích hay gì đâu, mà là đang nghĩ cách trả lại tiền thế nào cho đỡ mất mặt đấy… Và trên một con đường gần quán net đó, có anh sếp tên Xử Nữ đang đi tìm nhân viên trốn việc của mình. Nhưng thay vì tìm thấy nhân viên thì anh tìm thấy một tờ 100 ngàn mới coóng nên anh quên cmn nhân viên mà quay về tòa soạn một mình mất rồi…