Đề Xuất 4/2024 # Đọc Chap 8: Mưa Rồi…! (P.1) # Top 2 Yêu Thích

Hình Song Tử.~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ 5 tiết học lại trôi qua một cách buồn tẻ. Reng… Giờ về, một trần mưa từ đâu kéo đến đổ ập xuống sân trường.Bây giờ sân trường đã tràn ngập màu sắc của những cây dù.Chỉ tội cho những con người quên mang dù nên đành ở lại chờ mưa tan. Thiên Yết và Song Tử hôm nay có hẹn nhau đi chơi nhưng tiếc là trời mưa rồi nên đành hẹn bữa khác. -Lâu rồi không dầm mưa, đi không?-Song Tử hỏi thằng bạn – Thôi đi! Tao không điên như mày!- Thiên Yết liếc nhìn Song Tử – Thế thì thôi! Tao đi trước đây, bye!- Song Tử nhún vai,vẫy tay chào rồi đi vào trong mưa Thiên Yết ở lại, rãnh rỗi thì lấy đt ra nghe nhạc. Anh ngồi trên chiếc ghế đá gần đó,tựa đầu ra đằng sau,mắt hướng ra phía sân trường đầy mưa. Phải rồi, anh rất thích mưa vì cơn mưa như cuốn trôi hết những buồn phiền trong lòng anh. Suy nghĩ vẫn vơ một hồi thì anh cũng chìm vào giấc ngủ.Trong mơ màng, anh cảm thấy như có ai đó đang ở gần anh, vài sợi tóc xoã xuống mặt anh nên anh biết rằng đây là một cô gái.Mở mắt ra thì… ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Quay trở lại với Song Tử. Anh vẫn từ từ dạo bước trong mưa, cảm giác thật dễ chịu. Anh bỏ tay vào túi quần bỗng cảm thấy có vật gì đó trong túi. Lôi vật đó ra nhìn thử, à thì ra là một cái móc khoá hình cái xúc sắc bằng thuỷ tinh. Nhớ lại thì hình như cái này là của Bảo Bình hôm trước chơi truy kích cô làm rơi. Đang cầm cái móc khoá trên tay thì một chiếc xe lao ngang qua, nước văng tứ tung làm anh bất ngờ, thả tay ra. Con xúc sắc rơi xuống rồi lăn long lóc đi. Song Tử loay hoay tìm kiếm, bỗng anh thấy một bóng người cuối xuống nhặt nó lên… ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Thiên Bình đang ôm một cuốn sổ với tựa đề là ” Sổ Đầu Bài”, mặt thì hầm hầm, miệng không ngừng chửi rủa.

– Cái lũ bạn trời đánh! Các ngươi thật là quá đáng mà! ********************* Flash Back ***********************

– Hôm nay cô sẽ công bố lớp trưởng của lớp ta!- Cô giáo nói

Trước cửa lớp, Xử Nữ từ đâu xuất hiện.

– Đó là bạn Xử Nữ!

Xử Nữ vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra nên mặt ngố vô cùng

– Chúc mừng nhá!

– Còn về lớp phó học tập thì cô vẫn chưa quyết định được!Có em nào có ý kiến gì không?

Ở bên dưới im thin thít. Bỗng một cánh tay giơ lên.

– Kim Ngưu, em muốn làm chức vụ này sao?

– Dạ không! Em muốn bầu chọn cho bạn Thiên Bình ạ!- Kim Ngưu nói xong thì cảm thấy có sát khí nên khẽ rùng mình

– Còn em nào có ý kiến gì không?

Không ai giơ tay

-Vậy Thiên Bình sẽ làm lớp phó học tập của lớp, trông lớp hộ cô nhá ban cán sự!- Bà cô cười tươi rối rồi quay lên giảng bài ******************* End Flashback *************************

Thiên Bình mặt vẫn hầm hầm đi tới phòng giáo viên

– Các người thật là! Ta đã nói trước là đừng bầu ta làm ban cán sự mà, như thế thì làm sao quẩy với chúng bây chứ! Aishh…

Cô đi tới phòng giáo viên kéo cửa vào. Vừa kéo cửa ra cô đã đụng phải một thằng con trai. Một thứ gì đó rơi xuống, vỡ ra thành từng mảnh… ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Bạn Kim Ngưu đang tung tăng xuống căn-tin và tất nhiên các bạn cũng đã biết xuống căn-tin để làm gì rồi đó, tất nhiên là…ăn.

– Cô ơi! Lấy cháu 1 ly cà phê sữa và 1 bịch snack!- Kim Ngưu gọi cô bán hàng

– Của cháu đây!- Cô bán hàng đưa vui vẻ đưa cho Ngưu

– Cháu cảm ơn cô! – Kim Ngưu nhận lây rồi quay lưng bước đi Đang đi thì cô đụng phải một thằng con trai làm cho ly cà phê trên tay cô đổ vào áo của thằng con trai đó.

– Ơ…Tôi xin lỗi! – Kim Ngưu lúng túng xin lỗi

– Cô đi đứng kiểu gì vậy? Làm dơ hết áo tôi rồi!

– Nè! Tôi đã nói xin lỗi rồi mà!- Kim Ngưu tức giận ngước nhìn Ma Kết- tên con trai kia

– Xin lỗi là xong hả? Đền lại cái áo cho tôi đi chứ! – Ma Kết nói Kim Ngưu liếc hắn rồi quay mặt bỏ đi. Hắn thấy thế thì nắm cổ tay cô kéo lại không cho đi – Bỏ ra coi!- Kim Ngưu khó chịu

– Cô đụng trúng người ta làm dơ hết cả áo của tôi, giờ phải đền chứ! – Ma Kết cãi lại

– Bỏ ra coi, đồ vô dụng bỏ ra! – Kim Ngưu hét lên Ma Kết lúc này đang ngớ người ra. Mặt cuối xuống, tay bắt đầu thả lỏng ra rồi buông tay Kim Ngưu. – Cô…cũng nghĩ tôi vô dụng sao? – Giọng Ma Kết nhỏ dần Kim Ngưu không hiểu gì nhưng lại cảm thấy mình có lỗi – Anh… không sao chứ? – Kim Ngưu hỏi lại

– Tôi… không sao! ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Song Ngư đi dọc hành lang, mắt hướng về nơi xa xăm nào đó. Anh bỗng thấy bóng dáng một người con gái đang chạy trong mưa, rồi vấp chân ngã xuống đất. Anh chạy thật nhanh xuống sân, vừa chạy kí ức bao năm bỗng chốt ùa về ************** Flash Back*************** Song Ngư đang ngồi trên xe, mắt hướng ra ngoài cửa sổ, mưa vẫn chưa có dấu hiệu gi là ngừng rơi. Bỗng… “Két…” ” ÁÁÁÁÁÁ” Chiếc xe đột ngột thắng gấp, tiếng hét của một cô bé vang lên. Song Ngư hoảng hốt chạy ra ngoài xem sao. Đập vào mắt anh hiện giờ là hình ảnh một cô bé với thân hình nhỏ nhắn cùng với mái tóc màu tím đang ngồi bệt dưới đất, đầu gối bị trầy xước đang bắt đầu rỉ máu, mái tóc ướt đẫm vì mưa lớn. Anh vội vàng chạy lại đỡ cô bé đó đứng dậy

– Bạn không sao chứ? – Song Ngư lo lắng hỏi – Mình không sao! – Cô bé đó quay sang mỉm cười với Song Ngư – Chân bạn bị chảy máu rồi kìa! – À!Không sao đâu… á! – Cô bé đó té bịch xuống khi cố gắng bước đi – Bị như vậy mà còn nói không sao! Song Ngư cúi xuống, xé một bên vai áo rồi băng bó lại vết thương cho cô bé ấy. Cậu chào cô bé rồi đi vào xe. – À!Bạn tên gì vậy? – Giọng cô bé với theo – Mình tên là Song Ngư!- Song Ngư quay lại nở một nụ cười thật tươi – Còn mình là Gỉai Nhi , rất vui được quen biết bạn!- Gỉai Nhi nói rồi mỉm cười thật tươi

Nụ cười đó đã khắc sâu vào tâm trí của anh và anh sẽ mãi luôn nhớ về nụ cười ấy. Kể từ đó ngày nào Song Ngư cũng ra cái công viên – nơi mà anh gặp cô lần đầu. Vẫn bóng hình đó, vẫn mái tóc đó, vẫn ánh mắt chất chứa những tia ấm áp đó, nó như sưởi ấm trái tim anh ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Song Ngư bước tới bên thân hình nhỏ bé đó. Anh giật mình khi thấy vẫn mái tóc đó, vẫn ánh mắt đó đang nhìn mình… ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hôm nay là ngày phân công trực nhật và người phải làm công việc đó chính là anh Bạch Dương lười biếng của chúng ta. Nói trực nhật vậy thôi chứ thật chất là vào trong lớp ngồi ngủ thì có. Có vẻ như anh đang gặp ác mộng thì phải.

– Đừng…Đừng! ************ Flash back************* Hai bóng dáng một cao một thấp đang ngồi trên một đồng hoa bồ công anh. Những cánh hoa cứ bay bay theo chiều gió thổi. Con người thấp khẽ hỏi – Nếu như một ngày em không còn bên anh nữa thì anh sẽ làm gì? – Sẽ không làm gì cả bởi vì em sẽ luôn ở bên cạnh anh mà phải không?- Anh quay sang mỉm cười Cô đứng lên rồi cúi xuống, hôn lên má anh. Còn anh thì ngớ người ra – Đúng vậy! Trên đồng hoa hiện giờ là bóng dáng một người con trai đang đuổi bắt một người con gái. Họ trông rất hạnh phúc Nhưng… Hạnh phúc ấy đã không kéo dài được lâu… ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Vào một ngày trời mưa tầm tả, một cô bé đang chạy trên đường ướt đẫm mưa. Cô vẫy tay chào anh rồi băng qua con đường rộng mà không chú ý đang có một chiếc xe phóng tới ” Két” “Rầm” ” KHÔNGGG” Anh chạy tới thân ảnh đang nằm bất tỉnh kia. Máu… rất nhiều máu. Anh ôm chặt cô vào lòng, nước mắt đua nhau mà chảy – Em mau tỉnh lại đi! Em đã nói là sẽ không rời xa anh mà! – Em xin lỗi… Em…Yêu…Anh! Giọng cô nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt hẳn. Thế rồi cô rơi xa anh… mãi mãi ************* End Flashback ************** – Nè Bạch Dương, nè! Một cánh tay lay Bạch Dương.Đang mơ màng nên Bạch Dương không biết mình đang làm gì, bất giác ôm lấy cánh tay của người con gái đó làm cô ngạc nhiên vô cùng – Đừng rời xa anh… ######################################################### Ohaiyo, Mình rất xin lỗi vì đã vắng mặt một thời gian dài. Do là mình phải dọn nhà nên không có thời gian để viết cho các bạn mong các bạn bỏ qua cho. Và mình cũng rất cám ơn các bạn đã lót dép ngồi hóng truyện của mình bấy lâu nay Arigato Kí tên AquariusNight