Xem Nhiều 5/2024 # Đọc Chương 18 : Hắc Đạo # Top 1 Yêu Thích

ngự trị, bàn tay trắng ngần cầm khẩu súng nhắm đến vài gã áo đen đang đuổi theo, nàng chậm rãi nheo mắt, nòng súng nóng hổi bốc hơi liên tục, từng “viên kẹo đồng” tuyệt đẹp ghim sâu vào lòng ngực những gã phiền phức bám đuôi. Lúc này cánh môi đỏ rượu nở một ý cười trào phúng, nàng xoay khẩu súng trong tay, tà váy diễm lệ bay bổng trong gió đêm lạnh ngắt. Dưới bàn chân trắng trẻo của nàng chỉ là những vũng máu tanh tưởi bốc mùi tởm lợm, Nghiên Tranh (Bảo Bình) bất giác không sợ hãi thứ chất lỏng này nữa, nàng đùa nghịch với chúng như đứa trẻ ngây dại cùng vũng nước mưa chưa cạn. Máu không khiến nàng hoảng sợ nữa, đêm nay nàng lại thoát ra khỏi bóng ma tâm lý ám ảnh nàng suốt bao năm qua. Mạn Trầm (Kim Ngưu) một lần nữa nổ súng, âu phục hắn dơ bẩn vì vào giọt máu của những gã phản nghịch lão đại. Hắn dừng chân ở phía cuối sảnh lớn, Tịch Nhan (Song Ngư) nghiêng đầu né tránh đòn đánh từ lũ sát thủ, vừa vặn phát hiện hắn tự tìm đến chỗ nàng. Nàng chống một tay lên hông, thở đến khó khăn, một trận đánh úp dường như là quá sức với nàng. Nghiên Tranh (Bảo Bình) cau mày nhìn một bên cánh tay của Tịch Nhan (Song Ngư) bị trầy xướt đến rách da, máu đỏ chảy đến cổ tay. ” Chị bất cẩn như vậy, vết thương này xem ra đã bị nhiễm trùng rồi. “ Tô Tịch Nhan (Song Ngư) bây giờ mới phát hiện người phía sau hắn, trong lòng truyền đến nhẹ nhõm, cứ sợ rằng nàng ấy gặp bất trắc, cũng thật may là đi bên cạnh Mạn Trầm (Kim Ngưu). Nàng mỉm cười dịu dàng, nhưng gương mặt lại mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu : ” Chị không sao, phải rồi, anh trai của em vẫn còn bận bịu với vài gã sát thủ bên kia, cũng muốn đi tìm em nhưng lại bị chúng giữ chân. “ Anh ấy lo cho em, vậy sao ban đầu lại để em một mình bỏ đi?, Nghiên Tranh (Bảo Bình) suy nghĩ trong đầu, chốc lại thở dài não nề. Chu Thiên Du (Bạch Dương) giải quyết xong đám người này, liền quay lại chỗ Tịch Nhan (Song Ngư). Nhưng đâm vào mắt hắn lại là cảnh Nghiên Tranh (Bảo Bình) tay nắm tay với nam nhân lạ, trong lòng truyền đến lửa giận không nơi phát tiết, hắn từng bước chậm rãi đi đến. ” Nghiên Tranh, sao lại cầm súng? “ Nàng nghiêng đầu, liền nấp sau lưng của Mạn Trầm (Kim Ngưu) không muốn nói chuyện cùng hắn. Lúc này hắn mới phát hiện khắp người nàng đều là những vệt máu nhỏ bị văng lên, nhưng gương mặt Nghiên Tranh (Bảo Bình) không hề mảy may sợ hãi, điều này khiến hắn cảm thấy quái lạ. Giữa tình hình này, Thiên Du (Bạch Dương) đành im lặng, sau khi về nhà sẽ giải quyết sau. ” Aaa! “, một tiếng hét thất thanh truyền từ phía sau sảnh. Nghiên Tranh (Bảo Bình) tinh ý nghe ra, liền hối thúc : ” Là giọng của chị Châu Sa! “

Lệnh Phi (Xử Nữ) nhíu mày, liên tiếp sau giọng hét là hàng loạt tiếng băng đạn rơi xuống nền đất, tiếng nổ súng rất mạnh. ” Đừng tản ra, cứ trực tiếp đi cùng nhau! “ Mạn Trầm (Kim Ngưu) xem như đây là phương án tốt nhất, nhưng hắn nhìn vẻ mặt lo lắng bất an của Lệnh Phi (Xử Nữ) thì không khỏi cười thầm : ” Lệnh Ảnh Hậu là đang sợ chết ư? “ Nàng liếc mắt, tấm tắc thán phục : ” Phải, anh không sợ chết? Hay là để tôi đưa khẩu súng trong tay lên đầu anh? “ ” Hai người định chơi trò trẻ con đến khi Châu Sa bị giết à? “,Thiên Du (Bạch Dương) chậm rãi nhíu mày . Hắn nắm lấy cổ tay của Lệnh Phi (Xử Nữ) mà đẩy lên phía trước, nàng sợ hãi gào lên : ” Anh đẩy tôi làm gì? “ Hắn cười, một nụ cười rất đàn ông : ” Cô đi trước, chúng tôi hỗ trợ phía sau! “ ” Anh là đàn ông, sao lại không đi trước? Tôi là phụ nữ, tôi mềm dẻo như vậy… ? “ Lời nàng chưa kịp nói xong, Thiên Du (Bạch Dương) liền chỉ tay vào bãi xác người nằm phía Nam, chậm rãi thán phục : ” Yếu mềm thật, đám xác đó đều do cô giết, xấp xỉ cũng hơn 70 người! “ Cẩu nam nhân! Nàng nhíu mày, vẫn không chấp thuận làm vật hiến tế : ” Vẫn còn Tịch Nhan và Nghiên Tranh, anh làm sao lại đẩy tôi đi trước? “ ” Tôi làm sao nỡ để họ đi? “, Thiên Du (Bạch Dương) nhún vai, sau đó hắn biết nàng không chịu đi trước, bèn lôi ra lời lẽ thuyết phục : ” Giặc trước mặt không đáng sợ, giặc sau lưng mới đáng sợ. Chúng tôi quan sát sau lưng, còn cô quan sát phía trước. Có việc gì, cô nổ súng một phát rồi chạy thục mạng là được, đúng không? “ Tô Tịch Nhan (Song Ngư) trưng ra vẻ mặt kì thị, nàng đẩy vai hắn, tặc lưỡi khinh thường :

” Đường đường là người trong hắc đạo, Chu Gia cũng quá đẹp mặt rồi! “ Nàng nắm lấy cánh tay Lệnh Phi (Xử Nữ), cả hai đi về phía ban nãy phát ra tiếng hét. Tư thế của nàng vô cùng hiên ngang, người tỷ tỷ hơn nàng bốn tuổi cũng bị loại khí thế bức người này lay chuyển, trong lòng âm thầm truyền thêm dũng khí. Mỗi bước đến gần, đôi bàn chân trắng ngần của Lệnh Phi (Xử Nữ) liền giẫm lên máu tươi, điều này khiến đồng tử của nàng chậm rãi ánh lên một tia kinh tởm. Không gian tĩnh lặng như vậy, đến cả tiếng bước chân nhẹ nhàng cũng trở nên ma quái, năm người bám đuôi nhau tiến về phía sảnh sau, chỉ thấy một đoạn phía trước tựa Quỷ Môn Quan, càng đi lại càng thấp thỏm lo âu. Mạn Trầm (Kim Ngưu) đối với trận đánh lén này bề ngoài điềm tĩnh cao lãnh, nhưng trong lòng tự nhủ không được để đám người phản nghịch này đạt được ý nguyện, nếu không từ nay về sau trong hắc đạo, hắn hoàn toàn không có chỗ đứng. Thiên Du (Bạch Dương) không ngoại lệ, hắn đại diện cho danh tộc Aquaries của cha và Chu Gia của mẹ, nếu đã là người mang trách nhiệm cao như một thái sơn thì tâm của hắn càng vững chãi, trước chuyện diễn ra lần này, hắn không hề sợ hãi. Tiếng bước chân của giày da chậm rãi phát ra đều đặn, khiến nòng súng trong tay tam đại mỹ nhân không khỏi nhấc lên trong tư thế sẵn sàng nổ súng. Thiên Du (Bạch Dương) kéo tay Tịch Nhan (Song Ngư) về phía sau, không để nàng làm vật hiến tế, Lệnh Phi (Xử Nữ) bất giác cau mày, nàng thật là tội nghiệp, trước đám người ân ái này lại giống cẩu độc thân không nơi nương tựa. ” Định bắn anh mày sao? “ Giọng nói nam nhân khàn đặc vang lên, giữa không gian tĩnh mịch tinh quái lại càng vang vọng, nhưng lại khiến tâm của bọn họ an lòng. Lý Trạch Ân (Cự Giải) âu phục đẫm máu đi đến, bên cạnh mang theo Ngạn Châu Sa (Ma Kết) kiệt sức đến mức đôi chân cật lực run rẩy, may mắn thay nàng mặc sườn xám nên không cần xé váy, chân mang giày đế bệt càng không phải đi chân trần, nhưng nàng lúc này lại giống như chiếc khăn ướt bị vắt kiệt nước, khô khốc đến mức thê thảm. Lại nhìn vào sảnh sau thật chấn động nhãn quang, xác người nằm chất đống như một bãi thây ma kinh hoàng, lại không ngờ sảnh sau là do một tay nam thanh nữ tú này đại khai sát giới. Nghiên Tranh (Bảo Bình) vội vàng đỡ lấy thân người Châu Sa (Ma Kết), lại không thể hỏi được điều gì. Nàng biết rõ chị ấy đi theo anh họ chính là sớm đã được tôi luyện bắn súng, võ thuật, nhưng lại không ngờ lại có thể giỏi giang đến mức này. Một khi đã bên cạnh Lý Trạch Ân (Cự Giải), chính là hỗ trợ hắn ở công ty lẫn bên trong hắc đạo, suốt bao năm qua đều do một tay Châu Sa (Ma Kết) cật lực cống hiến cho hắn. Châu Sa (Ma Kết) kinh ngạc mở to đôi mắt ngọc, chất giọng run rẩy : ” Đế Cơ không đi cùng em sao, Lệnh Phi? “ ” Em nghĩ anh ấy đi cùng chị? “, nàng nghiêng đầu, đôi mày liễu khẽ cong. Trong mắt trầm mặc lo lắng, nhưng lại không nói thêm lời nào, bởi vì mạng của Dịch Đế Cơ (Sư Tử) không dễ lấy. Lời nàng vừa dứt, phía sau vang lên tiếng nổ kinh hoàng.Bức tường trắng nhã nhặn xuất hiện một lỗ hỏng cực kì lớn, khói bụi mịt mù không nhìn rõ, chỉ biết sau đám khói xám dày đặc là vài người đi đến. Dịch Đế Cơ (Sư Tử) bước ra từ đám khói, bên cạnh là một nữ nhân diễm lệ, trên tay chính là một khẩu súng mang tính sát thương cao. Mộng Uyển Thanh (Thiên Bình) đích thực là liễu yếu đào tơ, trước giờ chưa từng chạm vào vũ khí, nhưng trước tình huống bất đắc dĩ ban nãy, hắn đưa cho nàng một khẩu súng rồi nói rằng, nàng có mười phút để học cách sử dụng nó, nếu không nàng sẽ bỏ mạng ở đây. Chiếc váy trắng của nàng loang lỗ những vệt máu đã khô, gấu váy bị nàng triệt để xé đến tàn tạ, lộ ra hai chân mảnh khảnh đến đáng thương, mái tóc đen đã được buộc lên sơ sài. Chưa bao giờ Uyển Thanh (Thiên Bình) cảm thấy bản thân mạnh mẽ như hôm nay, nàng buộc phải giết người để có thể sống, nhưng lần đầu sử dụng súng cũng quá thành công. Lý Trạch Ân (Cự Giải) đợi hắn đi đến gần, đôi mắt nhu hoà không chút kinh ngạc, đây đều nằm trong dự đoán của hắn, mạng của ông anh này thật không dễ tước đi. Hắn lại có chút thù oán, Đế Cơ (Sư Tử) cướp đi Châu Sa (Ma Kết) rời khỏi hắn, Trạch Ân (Cự Giải) thật vẫn để trong lòng. Nhưng hợp tác bao nhiêu năm qua, cũng không thể trực tiếp đối đầu, liền đem chuyện này ném xuống vực xem như là xong rồi.

Di Ngôn (Nhân Mã) nghe dưới sảnh lớn có động, nàng liền kéo theo Cao Lãnh (Song Tử) đi xuống, nhìn thấy đám người bên dưới trong lòng liền hân hoan, xem ra cũng còn vài người sống sót. Nghiên Tranh (Bảo Bình) nheo mắt nhìn hai người đi đến gần, liền nhận ra bọn họ là ai. ” Di đạo diễn, Cao tiên sinh? “ Cao Lãnh (Song Tử) chậm rãi đưa tay bâng quơ chào lấy lệ, đôi mắt hắn lướt một lượt, sau đó mở lời : ” Chưa mất mạng cũng xem như có bản lĩnh rồi. “ Chu Thiên Du (Bạch Dương) nhướng mày, ngữ điệu mang theo vài phần mỉa mai : ” Đều là người quen, bản lĩnh ra sao chẳng phải đều rõ? “ Trong sảnh lớn đều được nhuộm màu đỏ tanh nồng, khắp các lối ra của toà nhà Balys Jamer đồ sộ đều bị khoá kính, hoàn toàn mất liên lạc với bên ngoài. Từ lầu trên lại dồn dập tiếng bước chân, một đám người áo đen lực lưỡng chia đều thành hai hàng chạy xuống cầu thang, ở giữa bọn chúng là một gã nam nhân khuôn mặt tiêu soái cao lãnh, đường nét khuôn mặt góc cạnh nam tính, so ra cũng là một hảo nam nhân. Hắn đặc biệt có đôi mắt rất giống Giai Thuỵ (Thiên Yết). Nhưng chỉ là đường nét, người đàn ông này mang oán hận tràn trề, khác với mâu quang của Giai lão đại lạnh lẽo thấu xương. Dịch Đế Cơ (Sư Tử) ngẩng đầu, trong mắt khắc sau mang ý cười trào phúng giễu cợt. Một con sâu bọ thấp kém nằm dưới tầng lớp dơ bẩn của xã hội lại dám ở đây diễn võ giương oai, tàn sát hơn năm trăm mạng người trong hắc đạo lẫn giới thượng lưu bằng trò đánh lén sau lưng này cũng thật anh dũng. Hắn nâng khoé môi nhàn nhã, mang theo vẻ khinh thường lộ rõ : ” Xem chúng ta có gì nào? Một gã thất bại! “ Lệnh Phi (Xử Nữ) đôi mắt ngơ ngác hồi lâu, nàng chậm rãi xoay sang hắn, nghi hoặc hỏi : ” Anh quen hắn sao? “ ” Năm đó Giai Gia mang theo chỉ định nhường chiếc ghế người thừa kế cho Giai Thuỵ, nhưng có những kẻ trong gia tộc dường như chướng mắt, chỉ bởi vì lão đại là con thứ, mẫu thân của ngài là vợ lẽ. Bọn họ cho rằng lão đại không đủ tư cách thừa kế. Sau đó lão đại tàn sát tất cả những người từng khinh thường ngài, may mắn là kẻ ở trên kia đang ở trong tù nên sống sót. Hắn chính là anh trai cùng cha khác mẹ với Giai Thuỵ, con trưởng của Giai Gia – Giai Lãnh. “ Lời của Tịch Nhan (Song Ngư) vừa dứt, Giai Lãnh chậm rãi cười vài tiếng trầm khàn, hắn đưa tay vuốt lại mái tóc đen xuề xoà, hắn nghiêng đầu một bên, ngữ điệu bình đạm : ” Thằng nhóc con kia sao lại không thấy nữa rồi? “ Hắn một lần nữa lướt mắt khắp sảnh lớn, khoé môi ngạo nghễ nâng lên thành một vòng cung tuyệt đẹp : ” Giai Thuỵ, con chó bần hèn đó trốn đâu rồi? “ . . .Tác giả Dạ Tước