Thịnh Hành 5/2024 # Đọc Chương 34: Mặc Gì Cũng Xinh # Top 8 Yêu Thích

Đã vào xuân nhưng trời vẫn chưa bớt lạnh. Thiên Bình nằm nhà trùm chăn đếm số tiền ít ỏi còn lại của mình, thở dài: Mua một cây son fake cũng không đủ nữa, haizzz… Bỗng nhiên, một tin nhắn gửi đến.[Song Nusi: Thiên Bình! Thiên Bình! Thiên Bình!!][Bình Nusi Hơn Song: ?][Song Nusi: Sửa soạn quần áo!][Song Nusi: 300 đó!! 300!][Bình Nusi Hơn Song: ???] Ba trăm? Ba trăm gì!?[Song Nusi: Méo nói nhiều, 5 phút nữa nếu mày muốn tiền thì mở cửa cho tao.][Bình Nusi Hơn Song: ??????] Ơ từ từ, tao còn chưa hiểu chuyện gì mà![Bình Nusi Hơn Song: Này!?][Bình Nusi Hơn Song: Eii!!!] Không thấy ai trả lời. Mà Song Tử đúng năm phút sau bấm chuông cửa nhà Thiên Bình, thấy cô nàng nào kia khoác vẻ mặt chưa tỉnh táo ra đón, cậu tức tối: “Sao chưa sửa soạn nữa!? Nhanh nhanh chuẩn bị rồi còn đi!” “Ờ…” Thiên Bình ngơ ngác quay lưng bước vào. Nhìn vẻ ngờ nghệch kia, Song Tử bất an tự hỏi: Thế này thì sửa soạn đến ngày tháng năm nào mới đi được? “Mà khỏi chuẩn bị gì nữa, đi luôn thôi!” “Ơ…” “Mày thế nào cũng xinh.” “…” Rồi kéo tay cô nàng nào đó trong tình trạng ngơ ngơ ngẩn ngẩn mà leo lên xe, vèo một cái phóng đi. … Trên đường, Thiên Bình mới hiểu ra chuyện. Hoá ra, trang phục cô nàng thiết kế cho nhân vật game trước đó, thế mà đoạt giải, trúng một trong mười suất phần thưởng giá trị của game. Người ta gửi thông báo cho Song Tử, rồi phát thưởng thẳng xuống bưu điện thành phố. “Mày ghê thật, nguệch ngoặc hai cái đã giật giải rồi.” Song Tử cảm thán: “Con của nhà thiết kế có khác…” “Nguệch ngoặc cái đầu mày, hai tiếng của tao đó! Mà lên bưu điện thì tao mặc thế này sao được? Quay về, tao phải thay quần áo nữa!” Đùa chắc? Giờ mà quay về để đứa này sửa soạn thì biết lúc nào mới đi được!? “Tao bảo rồi, mày mặc gì cũng xinh hết, không cần về thay đâu.” “…” Xe chìm vào im lặng. Một lúc sau, Thiên Bình nhẹ nhàng hỏi: “Song Tử, mày có mang áo mưa không?” “… Không.” Vừa dứt lời, cơn mưa rào rào ập xuống. Hai người nào kia chịu trận, không kịp thở mà la mắng xuyên mưa. “F*ck! Trời khốn nạn!! Ông rủa mày mãi không còn màu xanh!!” “Đã bảo quay về rồi không nghe! Tướng công nusi!! Nusi!!” “Mày nghĩ quay về thì kịp chắc!?” “Kịp đến chỗ bán áo mưa! Ngu! Ngu! Ngu! Ngu ngốc ba phẩy mười bốn lần!!!” “Biết rồi! Biết rồi! Tao sai được chưa!? Trời đất bao la, nương tử là đúng nhất, được chưa!!?” … Cuối cùng, hai đứa phải trú mưa tạm trong mái hiên của bưu điện cũ. Hiên cũng không rộng, mưa vẫn hắt từng hạt vào vai áo, cả hai bất đắc dĩ cùng nép mình vào góc sâu nhất. “Nửa năm rồi, tao phát hiện, chuyện gì đụng đến mày cũng không thuận lợi, Song Tử ạ.” Thiên Bình ngán ngẩm dựa người vào tường, vừa nhìn cơn mưa ào ạt đổ xuống trước mặt vừa than thở. “… Hình như thế thật.” Song Tử ngẫm nghĩ, đáp. Cậu nhấc điện thoại lên ngắm nghía tấm màn hình vỡ tung toé từ đầu năm đến giờ vẫn chưa thay – sản phẩm lần oan gia đầu tiên của hai đứa. Một tiếng cười khẽ. Nghe tiếng cười kia, môi Thiên Bình cũng giương lên, cô nàng một tay giơ máy, tay kia kéo Song Tử: “Chụp một tấm làm kỷ niệm nào mày!” Hai khuôn mặt chèn trong khung hình. Thiên Bình lầm bầm:

“Thế thì làm thế nào?” “Không có cách nào khác đâu, mày phải học nấu đi, mai sau còn gả chồng.” “Mai sau thì mai sau tính chứ, mà kiểu gì tao cũng phải lấy một thằng biết nấu ăn.” Cô nàng nào đó khẳng định. “Ồ.” Cậu nào kia cười cười như có như không. “Không xàm ngôn nữa. Nói chung, tao không muốn nấu ăn, mai sau gì đấy kệ đi.” Song Ngư dứt khoát phất tay bỏ đi. “Mày phải nhịn đói đấy.” “…” “Lần này mày trốn không được đâu Ngư.” Cậu cười, rồi cảm thán: “Mẹ mày bắt mày nhịn đói tự nấu nướng chứ nhất nhất không để lại một chút đồ ăn nào. Chậc, chậc, đúng là bà mẹ của năm…” Song Ngư nghĩ đến sáng chủ nhật hôm nay thao thức vì đói, khóc thầm trong lòng, cuối cùng ngửa mặt lên trời, chịu thua. “Rồi rồi, tao học nấu ăn, được chưa?” Mẹ ơi là mẹ! Mẹ quá tốt! Mẹ quá biết lo lắng cho tương lai của con gái! Quả là người mẹ hoàn hảo! Con, yêu, mẹ, lắm! “Mày phải chỉ tao đó!” Bạch Dương nghe thế tủm tỉm cười: “Mày làm trứng trước đi, trứng dễ nấu nhất đấy, xong tao nếm thử cho.” “Ô kê…” Năm phút sau. Miệng nhồm nhoàm nhai miếng trứng, cậu liếc sang đứa nào ấy đứng bên: “Mày cho giấm xuống à?” “Trứng cuốn mà, mẹ tao cuốn nem cũng hay cho giấm vào bánh đa ấy.” Bạch Dương ăn hết đĩa trứng giấm, cười cười không nói, lại đặt vào tay Song Ngư một quả trứng khác, chỉ vào bếp: “Vào làm lại đi mày, đừng cho giấm nữa.” Lát sau. “Trứng Châu Phi?” “Tao đập trứng nó dây vào tay, rửa xong thì trứng nó thế này rồi.” Cậu ăn xong, ném cả đĩa cả quả trứng mới cho cô: “Chú ý hơn.” … “Trứng đã chín đâu? Tắt bếp nhanh thế?” “Tao lỡ tay.” … “Sao nát thế này?” “Quên cho mỡ, cuốn không được.” … “Trứng vớt từ dưới biển lên à?” “Sơ ý xíu ấy mà, tao suýt thì đổ cả nửa gói bột canh xuống thôi.” Ba mươi phút sau. “Ngon rồi, ngon rồi.” Gây sức ép gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng Bạch Dương cũng giơ ngón cái với Song Ngư. “Mày ăn hơn chục quá trứng rồi. Tối nghiệp sẽ quật, bụng sẽ đau.” Song Ngư mệt lả cả người dựa lưng vào ghế ngồi bên, liếc nhìn cậu, nói. Cậu không để ý: “Lát mẹ về, mày nấu thế này cho bác, đảm bảo được khen không dứt luôn.” “Phục mày luôn, trứng cháy, trứng chưa chín, trứng siêu mặn, sao mày ăn hết được? Còn ăn khuây khoả nữa? Không sợ đau bụng à?” Cô nàng dùng ánh mắt kinh dị nhìn Bạch Dương. “Mày nấu mà.” Ai đó nhún vai. Đương nhiên phải ăn hết. Cậu nào đó thoả mãn đứng dậy, vui vẻ bước ra cửa: “Tao về đây.” Rồi huýt sáo ra về. Song Ngư gục đầu, nghĩ chắc chắn: Sau này nhất định phải lấy một thằng biết nấu ăn!