Xu Hướng 5/2024 # Đọc Truyện Song Tử X Thiên Yết # Top 5 Yêu Thích

Đơn đặt hàng của Gemiemi_0106

Title: Song Tử x Thiên Yết

Author: Trần Lâm Dạ Nguyệt (Dolly)

Disclaimer: Nhân vật không thuộc về ta nhưng số phận của họ là do ta định đoạt.

Category: Hắc đạo, công sở, hào môn thế gia

Length: Oneshot

Status: Finished

Note: Vui lòng ghi rõ nguồn, rõ tác giả nếu muốn mang truyện đi và nhớ xin phép ta.

Feedback, please

-Ai da~ Ai da~ Tiểu Bạch đáng yêu~ Tiểu Bạch dễ thương nhất trần đời~ Giúp chị hoàn thành nốt đống giấy tờ kia đi~~ Mai chị phải nộp rồi mà giờ chị buồn ngủ quá hà~~ Chị biết Tiểu Bạch là người tốt bụng nhất mà~ Tiểu Bạch sẽ giúp chị, đúng hơm?

-Thứ nhất: Đừng bao giờ gọi em là Tiểu Bạch! Tên em là BẠCH DƯƠNG!! Thứ hai: Dẹp ngay cái giọng nói kia đi! Thứ ba: Việc của ai người nấy lo!

-Hức… Tiểu Bạch ghét chị… Tiểu Bạch không thích chị nữa… Chị… Chị… Chị ghét Tiểu Bạch!

“Rầm!”

Sau tiếng sập cửa là một khuôn mặt thở dài cầm lấy mấy tờ giấy, còn bên kia cánh cửa lại là một nụ cười đắc chí:

-Tiểu Bạch, em nhớ đấy!!_Song Tử hét lên rồi vội vàng lấy túi xách, cầm bánh mì, rồi lấy xe phi vội đến chỗ làm việc với một khuôn mặt không mấy vui vẻ nếu không muốn nói là đầy tức giận. Chả là, sáng nay đồng hồ của cô bị “ai đó” chỉnh lại kim giờ, kim phút, và đến lúc cô dậy thì đã quá giờ làm việc, ừm… tính ra cũng chẳng có gì to tát, đúng vậy, không to tát… nó chỉ mới làm cô mất tiền thưởng chuyên cần thôi~

-Lại đi muộn nữa hả Song Tử?_Tiếng bác bảo vệ vang lên. Song Tử đang dắt xe quay sang nhìn và mỉm cười:

-Tại Bạch Dương đó bác.

-Vâng, cô thì lúc nào chả đổ lỗi cho người khác!

-Bác Năm à~~

-Thôi ngay cái giọng ngót xớt của cô đi! Tôi chịu thua đấy! Vào đi!

-Bác muôn năm!! Cháu biết bác Năm là người tốt bụng nhất thế giới mà! (Hôm qua có ai đó vừa bảo Bạch Dương tốt bụng nhất mà nhỉ?)

Sau khi qua ải bác bảo vệ, Song Tử thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng… thử thách lớn nhất còn ở phía trước- Tổng giám đốc Thiên Yết!!!

Hít vào thở ra, cố trấn an bản thân, Song Tử tự tin đẩy cửa bước vào với nụ cười tươi hết sức có thể, nhưng ai ngờ…

-A, Song Tử, em đến rồi đó hả? Tổng giám đốc đang đợi em trong phòng đó, mau lên đi!

Hic…

Cô cứng ngắc quay sang “dạ” một tiếng, rồi chầm chậm quay người lại đi đến cái thang máy, tay khó khăn đưa lên bấm vào cái nút tròn tròn xam xám kia, đến khi cảm nhận được thang máy đang dần đi lên, cô vội chắp tay cầu thần lạy trời lạy đất như mấy ông thầy đạo sĩ. Cô lo lắng như vậy cũng phải thôi, ở công ty Thiên Yết được mệnh danh là “sát thần” nha!

“Ding”

Cửa thang máy mở ra, Song Tử hít sâu một hơi rồi từ từ bước ra, mỉm cười thật tươi đi đến phòng tổng giám đốc…

-Cô đến muộn.

-A!_Song Tử quay đầu lại._T- T- Tổng giám đốc ạ? Sao ngài lại ở đây? Tôi tưởng…

-Tài liệu của tôi đâu?

-Dạ, đây ạ.

-Tiếp tục làm việc đi.

Thiên Yết nói rồi cầm lấy tài liệu đi về phòng, Song Tử nhìn theo, trên đầu cô là cả chục dấu hỏi chấm:”Quái, mọi hôm thì hắn sẽ nộ khí ầm ầm khi thấy nhân viên đi làm muộn cơ mà, hôm nay giở chứng à?” Nhưng rốt cuộc, đó không phải chuyện cô cần lo, nên Song Tử chỉ nhún vai một cái rồi vội đi làm việc của mình.

-Ngài định cứ giữ im lặng mãi thế này sao?_Trong phòng làm việc, Thiên Yết ngồi trầm ngâm, bên cạnh anh là chiếc điện thoại đang không ngừng phát ra tiếng nói._Chẳng lẽ bấy lâu nay vẫn chưa đủ để chuộc tội hay sao!? Cô ấy cần biết sự thật, bọn chúng sắp hành động rồi! Cô ấy cần biết cách tự bảo vệ chính mình!! Một khi bọn chúng đã ra tay, một là chết hai là sống, tuyệt không có lần tiếp theo!!

-Ngươi im đi!!_Thiên Yết quát._Ta tự biết phải làm gì.

-Hừ, ngài cố chấp y như cha ngài!

-Ta bảo ngươi im đi cơ mà!!

-Thiên Yết, đêm…

“Rụp”

Thiên Yết tắt phụt điện thoại, mặt sa sầm khiến thư kí vừa đi vào định lên tiếng lại từ từ chuồn ra. Khụ, thật quá đáng sợ mà! (Trích tiếng lòng của thư kí)

-Đêm nay, tôi biết…_Anh cười, nhưng trên mặt lại là một mảnh lạnh lẽo.

Cầm mảnh giấy mà Bạch Dương để lại, Song Tử cười mà như mếu, oimeoi, cô không biết nấu ăn!!! Ơ… đợi đã, quên, còn có cơm quán.

Nghĩ vậy, Song Tử liền cầm lấy điện thoại, chuẩn bị bấm số…

Một giọng nói trong trẻo truyền ra từ cái máy ghi âm gần đây…

Song Tử bỏ điện thoại xuống, uể oải đi vào bếp. Cổ nhân có câu: Muốn ăn thì lăn vào bếp.

“Lạch cạch. Lạch cạch.”

Một tiếng động kì lạ vang lên…

“Lạch cạch. Lạch cạch.”

Tiếng động tiếp tục vang lên…

-Con mẹ nó!! Thằng hàng xóm khốn nạn!! Có tin bà chạy sang phang cho mày một phát không!?

“Lạch cạch. Lạch cạch.”

Tiếng động lại vang lên, một lần nữa…

-Í, khoan đã! Cái này hình như không phải tiếng bàn phím… Có lẽ nào…

Song Tử từ trong phòng bếp thò đầu ra, thấy cánh cửa nhà mình rung rung, cô xoa xoa mắt nhìn lại:

-Bọn trộm ngày nay lạc hậu quá thể, thời buổi nào rồi mà đi trộm còn cậy cửa? Chậc, thật không thể tin nổi!

Cô tiến lại gần cửa, tay cầm cây gậy gỗ không- biết- lấy- từ- đâu. Tay kia chạm vào chốt cửa, nhẹ nhàng lắp lại vào chỗ cũ. Cứ thế, cứ thế một lúc lâu…

-Hic… dù lạc hậu nhưng trộm ngày nay lại kiên trì quá thể… Cứ cạy mãi được…_Tay đã bắt đầu mỏi, Song Tử thầm than khổ, nhưng cô cũng phải thừa nhận rằng bọn trộm này tính kiên trì “không phải dạng vừa đâu”.

Thêm một lúc lâu trôi qua…

“Rầm!!”

Cánh cửa bị đạp ra một cách không thương tiếc, Song Tử giật mình lùi ra xa:” Í, cuối cùng trộm nó cũng thông minh lên được một tí.”

Trước mặt Song Tử bây giờ là 5 người mặc áo đen, tay cầm súng đen trông rất chi là oách, chân đi đôi giày da đen, đầu đội mũ đen, mặt bịt khăn đen, tổng kết lại là nó đen toàn tập.

-Uầy, tổ chức áo đen à!?

Chỉ kịp thấy mấy giọt mồ hôi chảy xuống, lát sau, Song Tử cô đã hôn mê bất tỉnh, trước khi nhắm mắt cô còn nói:

-Trộm ngày nay cũng thích… cosplay cơ… à…

Bọn trộm, à không, phải gọi là bọn bắt cóc mới đúng: Người được boss để ý đến, quả nhiên khiến người ta theo không kịp.

“Reng reng…”

Trên bàn làm việc của Thiên Yết, tiếng chuông điện thoại reo liên hồi, nhưng chẳng có ai ở đó để nhận cả…

Mà lúc này, Thiên Yết đang lái xe như bay trên đường quốc lộ với nét mặt không mấy vui vẻ. Chiếc xe cùng với bóng người cứ như ẩn như hiện lao vun vút, chẳng cần để ý đến xung quanh, cũng chẳng cần biết là nơi sắp đến nguy hiểm thế nào…

“Kít…”

Một thanh âm chói tai vang lên, thì ra chiếc xe đã dừng lại từ lúc nào. Nơi Thiên Yết đến là một bến cảng vắng lặng, thùng gỗ vứt lung tung, thuyền đậu ở đây 9 chiếc thì 10 chiếc đều đã gỉ sét, có lẽ bến cảng này rất lâu đã không được sử dụng.

“Bùm bùm!! Chíu chíu!! Pằng pằng!!”

Kèm theo một loạt tiếng động mang đầy tính chất “game” là một loạt những viên đạn bạc sáng lấp lánh từ đâu xuất hiện, lao như bay về phía Thiên Yết. Anh vội lăn 360 độ trên mặt đất ra nấp sau cái xe tải gần đó (cái xe không- biết- ở- đâu- ra), tay thoăn thoắt lấy ra hai khẩu súng ngắn (cũng không- biết- ở- đâu- ra), rồi lại lăn một vòng 360 độ nữa trên đất đồng thời bắn ra mấy viên đạn. Sau đó, không có sau đó. À, có chớ.

-Các ngươi mau đem Song Tử…

-Ngươi định làm gì cô ấy!?_Nghe đến cái tên Song Tử, Thiên Yết nhanh như cắt vội lao ra. Và đúng như dự đoán của con tác giả, “pằng”, văng vẳng đâu đây một tiếng súng…

(Con tác giả xen ngang: Ta thấy mình tả mấy cảnh hành động này chẳng nghiêm túc tí nào cả… nhưng thôi kệ đi :v Mà Thiên Yết này, bạn manh động quá, bình tĩnh, bình tĩnh lào :v)

Thiên Yết nhíu mày, anh nhìn lên nóc nhà gần đó, thấy một xạ thủ đang cầm súng ngắm bắn, lại nhìn sang tên boss vừa xuất hiện, nhíu mày:

-Hừ!

-Ồ, đừng nhìn ta như thế chứ! Dù sao thì ngươi cũng phải đền tội đúng không nào?_Hắn nhìn anh, đôi mắt ngập ý cười._Song Tử, thiên kim của Trịnh thị, ai, tiếc thay cô ấy lại không biết thân phận thật của mình… cái này, mất trí nhớ, huh? Do ai nhỉ? Là…

-Im đi!!_Anh gắt, và cây súng trong tay lại được bóp cò, nhanh chóng, mùi vị tanh tưởi của máu dần tràn lan trong không khí. Vị boss kia đôi mắt đã trở nên sắc lạnh, phất tay một cái, mấy chục viên đạn xuất hiện. (Ta thề là ta không biết viết mấy cảnh hành động)

-Hừm… Thiên Yết!! Ngươi biết không, ta có một vụ trao đổi nho nhỏ, đó mới là mục đích của ta.

-Ưm… Ưm…_Song Tử khẽ mở mắt, một thứ mùi ngai ngái xộc thẳng vào mũi cô làm cô khó chịu. Cô ngửi thấy vị mặn của sóng biển, mùi tanh của cá và cả sự ẩm mốc ngột ngạt ở đây nữa. Cô đoán bản thân đang ở trên biển, cụ thể hơn là đang ở trong một con tàu. Cô thử cử động tay và chân nhưng cứng ngắc, hiển nhiên là cô đã bị trói. Lần sờ một lúc, cô phát hiện ra một cạnh sắc nhọn, cô vội chà chà dây thừng vào đó với mong muốn dây sẽ đứt. Nhưng cũng lúc này, cô nghe tiếng cửa bị đạp ra. Rồi ai đó tiến tới khiêng cô đi. Lúc sau, cô cảm nhận được một làn gió mát từ đâu tới lướt nhẹ trên mặt, mùi gió mặn mang theo hương vị của biển cả… Ba chữ xuất hiện trong đầu cô “Ra ngoài rồi?”

-Song Tử!!_Cô nghe tiếng ai đó gọi tên mình, giọng nói này, quen lắm!

-Rốt cuộc ngươi muốn gì!?

-“Hàng” và một lời hứa.

-Không.

-Chà, nếu vậy thì…

-Ngươi dám?

-Cho ngươi một cơ hội nữa. Ta sẽ đếm từ một đến ba.

-Khoan… khoan đã…!!

-1…

-Ta…

-2…

-Ta đồn…g…

-Xin lỗi, nhưng ta hết hứng thú rồi. 3.

Ngay lập tức, Song Tử cảm thấy bản thân đang rơi tự do, tiếng không khí ù ù bên tai, từng đợt gió rít gào…

“Tùm…!”

Nước ôm lấy cơ thể cô, nuốt trọn lấy cô, đem cô từ từ dìm sâu xuống dưới lòng biển. Cái lạnh tràn vào trong cô, thấm vào từng tế bào xúc giác trên da thịt làm chúng co lại. Hô hấp của cô dần trở nên khó khăn, khăn bịt mắt dần lỏng ra và tuột khỏi mắt cô, nhưng đập vào mắt cô vẫn là sự tối đen chẳng có gì khác biệt. Cả người cô như bị rút hết sức lực, trong cơn mê man, một cỗ kí ức bỗng ùa về…

-“Song Tử!!!”

Ai đó gọi tên cô kìa… Giọng người đó sao lại buồn bã đến thế…

Thiên Yết sắp phát điên đến nơi rồi!! Người con gái mà anh luôn cố gắng bảo vệ suốt mười mấy năm qua chỉ trong giây lát lại biến mất như thế kia sao!? Anh cố hất mấy tên to con đang dần vây lấy mình ra và vội lao xuống nước… Nhưng đến lúc ấy…

“Muộn rồi”

Dập dềnh trong sóng biển ấy tôi thấy thấp thoáng màu áo của em, tôi ngỡ bản thân sẽ bảo vệ được em cho đến phút cuối… nhưng…

Cuối cùng vẫn là hai chữ “Bất Lực”…

Sau khi đọc xong cái oneshot một chương mà Bạch Dương viết, Song Tử phẫn nộ đập bộp cái gãy đôi cái bàn (thật ra chỉ có đau tay chị ấy thôi, cái bàn vẫn hiên ngang nằm đó).

-Tiểu Bạch!! Sao em có thể mừng kỉ niệm 1 năm ngày cưới của hai anh chị bằng một cái oneshot vớ vẫn và phi thực tế như thế chứ!? Chị bảo em viết đúng sự thật cơ mà!! Bắt cóc bắt kiếc rồi trùm, boss, thiên kim, quá khứ, biển, vân vân tùm lum thế này là thế nào!? Hơn nữa, tại sao chị lại không biết nấu ăn!!!!??? Mày phỉ báng tài năng của chị phải không hả!? Ghen tị phải không hả!? Vậy mai mốt khỏi ăn nha con!!!!_Gầm hét gào rú một hồi cuối cùng Song Tử cũng đã dừng lại, cô thở hồng hộc, tay vơ vội bình nước trên bàn dốc thẳng vào miệng. Sau đó lại tiếp tục._Cuối cùng là, sao nó lại là SE!!!???

-Chị gái của em à, nhưng chuyện tình của hai người nhạt nhẽo lắm._Đợi Song Tử hạ hoả, cô gái bên cạnh từ tốn hạ li nước cam xuống, thong thả bình thản nói.

Bạch Dương vừa dứt lời, sát khì từ đâu đó bỗng nổi lên, đem nhiệt độ của căn phòng hạ xuống âm độ, Song Tử mỉm cười nhìn Bạch Dương:

-À, ra là hai năm theo đuổi của chị đối với em không là gì cả. Rất nhạt nhẽo, rất vô vị…

-Ừ.

Và trong vòng 1… 2… 3…

Một cuộc khẩu chiến đã và đang diễn ra vô cùng gay cấn. Bên phải tôi đây là Song Tử, người sở hữu chiếc lưỡi sát thủ và chất giọng cực khoẻ với độ volume vô cùng vô cùng lớn. Cô đang chiến đấu rất hăng hái, lưỡi cô uốn lên uốn xuống phản bác sắc bén nhanh nhậy vô cùng. Mà vị ngồi bên trái tôi là Bạch Dương cũng không kém cạnh. Cô mặc dù miệng lưỡi không ngừng hoạt động nhưng khuôn mặt vẫn hoàn hảo giữ được vẻ bình thản vốn có. Mặt không đổi sắc.

Cuộc khẩu chiến đang đến hồi gay cấn, với những tiếng nói đinh tai nhức óc không ngừng vang lên thì chẳng ai có thể để ý ở cửa ra vào, một bóng người đang rón rén rón rén từng bước đi lên lầu. Ai, Dolly tôi đây cũng không thể không thương tiếc cho một số phận bất hạnh, ráng lên, Thiên Yết!

Mà nhìn chung thì gia đình này cũng rất là hạnh phúc. Dù đôi lúc có cãi nhau, nhưng tình cảm mà họ dành cho nhau là thứ không thể chối bỏ.

-END-

Dolly: Viết xong có một cảm giác thất bại không thể tả… Ôi thảm hoạ, thảm hoạ ToT

Thứ lỗi cho ta vì nó không được như nàng nghĩ T.T