Xem Nhiều 5/2024 # Em Yêu Ai Nhiều Hơn # Top 1 Yêu Thích

Nắng chiều rơi tí tách trên kẽ lá, Ma Kết khẽ đưa cánh tay lên trán, vừa che mắt vừa bướng bỉnh nhìn lại ánh mặt trời tinh nghịch kia. Thiên Yết liếc mắt nhìn cô, nhếch mép : “Để xem em nhìn được bao lâu?”, rồi cười giòn tan thách thức. Ma Kết đưa mắt lườm lại, cả đời này cô ghét nhất là bị khiêu khích, càng là những việc người ta cho rằng cô không làm được, cô lại càng muốn làm. Nhưng lúc ánh mắt cô đổi hướng về phía mặt trời, một bàn tay đã đưa ra che mắt cho cô. “Làm vậy không tốt cho mắt em đâu, đừng nghịch nữa”. Cô quay sang nhìn Kim Ngưu, bàn tay anh không to, nhưng đủ che kín gương mặt của cô. Anh nở nụ cười dịu dàng.

Nếu như Thiên Yết giống như những ánh nắng mặt trời nóng bỏng, đầy ma lực, muốn trốn cũng không thoát, thì Kim Ngưu lại là bóng râm mát rượi, luôn luôn ngọt ngào, bao dung. Từ buổi chiều ngày hôm ấy, bước đi giữa hai người đàn ông, Ma Kết đã mang một nỗi sợ hãi rằng trái tim mình rồi có thể sẽ bị tách làm đôi, mãi mãi không còn nguyên vẹn… Và đến tận sau này, cô cũng chưa bao giờ đủ dũng cảm để tự chất vấn cõi lòng …

===

Họ quen biết nhau từ bao giờ, không ai còn nhớ nữa. Chỉ nhớ mỗi lý do quen nhau, là vì âm nhạc. Cả ba cùng có sở thích nghe nhạc không lời. Thiên Yết và Kim Ngưu chơi guitar. So với hai người họ thì Ma Kết đúng là một tay nghiệp dư dưới tầm, nhưng cô nào chịu thừa nhận điều đó. Vì tính khí bướng bỉnh này mà Thiên Yết hay chòng ghẹo, khích bác cô. Chỉ có Kim Ngưu là chịu gật đầu thừa nhận cái lý luận cùn của cô : “Nhạc lý thì em không rành, nhưng xúc cảm thì có thừa!”.

Nhìn bề ngoài, không ai tin Ma Kết yêu thích nhạc không lời. Cô có cái vẻ cứng cỏi, kiêu ngạo đến cô độc, khiến cho những chàng trai đến gần bên đều cảm thấy cô như một mớ gai nhọn, tránh xa mới là điều tốt nhất. Nhưng chính điều này lại khiến Thiên Yết bị thu hút. Bởi anh háo thắng và ham thách thức. Anh coi tình yêu cũng giống như chiến trường, thương tích, đổ máu là chuyện thường, mà chính chúng mới là liều thuốc kích thích mạnh mẽ nhất. Vì thế nên đối thủ càng khó chinh phục, Thiên Yết lại càng hăng máu, vì khát khao chiến thắng là điều mà cả đời này anh theo đuổi. Cứ cho như cô là một mớ gai, thì dù có chảy máu, đứt tay, anh cũng sẽ nắm giữ cô bằng được. Vì anh biết mất hết đi gai nhọn, cô cũng chỉ giống như một chú thỏ non yếu ớt, cần được anh che chở, bảo vệ. Thiên Yết mạnh mẽ và sắc sảo, mỗi ánh nhìn như muốn hút con người ta vào vòng lốc xoáy. Bởi thế nên Ma Kết bướng bỉnh là thế, lại rất sợ nhìn vào mắt anh, cảm giác như cô dần bị dồn vào chân tường, không còn đường trốn. Những khi bắt gặp anh ngắm mình chòng chọc, đôi mắt thản nhiên, khuôn miệng như cười như không, cô đều quay mặt đi, vờ như không thấy, nhưng hai cánh tai không giấu nổi nét đỏ hồng như táo chín.

Ma Kết thích xây đắp tường thành xung quanh mình. Để che chắn cho chính cái yếu đuối bên trong. Phải, con người thật của cô cũng nhút nhát, mềm yếu như tất cả những cô gái khác. Nhưng điều mà cô sợ nhất lại là thừa nhận điều đó trước mặt một người xa lạ. Trước mặt người không quen, cô thờ ơ, lãnh đạm, giống như những khúc nhạc không lời, cô không để ai có thể nghe được tâm tư của mình. Nhưng khi âm nhạc không có lời, thì giai điệu của nó cũng chứa đựng cả lời nói. Và Kim Ngưu lại chính là người nhìn ra được giai điệu đó của cô. Có thể nói lần đầu gặp gỡ của họ… đáng lẽ là một tiếng sét ái tình. Bởi đó là lần đầu tiên Ma Kết cảm thấy bản thân không cần phải đeo mặt nạ, phải xây rào chắn. Vẻ ngoài hiền hậu của anh, nụ cười ấm áp của anh, ánh mắt bao dung của anh, tất cả đều rất đáng tin tưởng. Nếu như không phải cô, mà là một cô gái khác, có lẽ họ sẽ liều mình đánh đổi tất cả để có được những phút giây ngọt ngào bên anh. Chỉ tiếc rằng Ma Kết quá tỉnh táo, hoặc quá hồ nghi, nên cô không bao giờ tin vào tiếng sét ái tình. Hoặc là cô quá sợ hãi, không dám đánh cuộc; hoặc là cô quá tính toán, cẩn thận, làm việc gì cũng phải theo nguyên tắc, trình tự trước sau. Cô luôn tự nhắc nhở lòng mình rằng tất cả chỉ là ảo giác, những khi anh đàn, cô ngồi lặng lắng nghe, ánh mắt gặp nhau, không cất nên lời nhưng giai điệu guitar êm đềm cứ ngân mãi trong tim…

===

Buổi chiều hôm đó, nắng đẹp như thể trời chưa bao giờ đổ nắng. Đi giữa Thiên Yết và Kim Ngưu, trong lòng Ma Kết tự nhiên rộn lên một niềm vui khó tả. Cô nghịch ngợm nhảy nhảy lên phía trước, xoay người bước đi ngược chiều, kể chuyện rôm rả cho cả hai. Mải khua chân mua tay, cô cũng chẳng thèm để ý phía sau mình có những gì. Đến lúc Thiên Yết kêu lên : “Ê này!”, Kim Ngưu chỉ vừa kịp đưa tay ra, cô đã quay ngoắt lại, cả khuôn mặt va thẳng vào cái cột điện. Thiên Yết chẳng hề cả nể, đứng cười ha hả. Ma Kết vừa ôm trán vừa nhìn anh ấm ức. Kim Ngưu nhẹ day trán cho cô, khẽ trách cô không cẩn thận. Đứng dưới bóng Kim Ngưu, Ma Kết càng thêm hờn tủi, vừa tức Thiên Yết lại vừa tự trách mình ngốc, cô ôm vai Kim Ngưu đứng òa khóc như đứa trẻ con. Cô khóc đến nỗi Kim Ngưu phải nhắc đi nhắc lại đến 10 lần câu : “Tiểu Kết ngoan, đừng khóc!”, cô cũng không nhận ra, tiếng cười của Thiên Yết đã im bặt từ lúc nào.

Một lúc sau, cô nghe tiếng Thiên Yết lạnh lùng : “Tiểu Kết, quay mặt lại đây xem”. Thấy cô không thèm phản ứng gì, vẫn đứng ôm vai Kim Ngưu như tượng đá, Thiên Yết đá thêm một câu : “Em đừng có giả vờ đứng đó để lau nước mũi vào áo Kim Ngưu nữa đi, quay lại đây anh cho khăn giấy”. “Anh nói cái gì hả?” – Ma Kết vừa quay lại đã biết mình bị trúng chiêu khích tướng của Thiên Yết, nhưng đã lỡ mất rồi, cô còn đâu mặt mũi nào để xoay người trở lại nữa chứ. Thiên Yết vờ không thấy ánh mắt hình viên đạn, ngó ngó vầng trán ương bướng của cô rồi thản nhiên gật đầu : “Đầu của em cứng ra phết đấy!”. Ma Kết càng thêm phát điên : “Anh…”, thì Thiên Yết đã chỉ tay vào cái cột điện, vẻ cười cợt : “Nhìn đi, cái cột điện lõm rồi đây này!”. Cả 3 cặp mắt đều đổ dồn vào dấu tay anh chỉ, quả đúng có một vết lõm thật! Thế rồi tất cả cùng cười phá lên, cười đến tận khi ánh nắng cuối cùng nhẹ nhàng vuốt lên vầng trán đo đỏ của Tiểu Kết rồi vụt tắt…

===

Ma Kết đa cảm, cũng bởi giác quan thứ sáu của cô rất nhạy. Thường khi cô linh tính điều gì, nhất định sẽ rất chính xác. Đó là điều khó hiểu mà có lẽ chính Ma Kết cũng cảm thấy khó nắm bắt. Bởi thế nên dù cho mọi thứ đang rất suôn sẻ, sâu thẳm bên trong cô thi thoảng vẫn có những đợt sóng ngầm, những nỗi sợ hãi không tên. Thành phố đã lên đèn từ khi nào, gió hồ thổi lộng mát rượi, luồn vào mái tóc tung bay của cô. Ánh mắt cô nhìn xa xăm vào bầu trời đêm, lòng bỗng nhiên nặng trĩu. “Em đang nghĩ/nhìn gì thế?” – Cả Thiên Yết và Kim Ngưu cùng đồng thanh, chỉ khác là Thiên Yết nói chữ “nghĩ”, còn Kim Ngưu nói chữ “nhìn”.  Ma Kết nhẹ cười, không đáp. Cô muốn đắm chìm vào khoảnh khắc này lâu thêm chút nữa…

Lúc Ma Kết cất tiếng, cô cảm thấy giọng mình có đôi chút kì lạ, tựa hồ như chìm vào cả gió, cả sương : “Em đang nhìn bầu trời, tự nhiên lại nghĩ giá như cả ngàn năm nữa, khung cảnh vẫn giống hệt như thế này, thì tốt biết mấy”. Hai chàng trai cùng nhìn cô, cùng im lặng. Cuộc đời bất biến, vả lại không ai tắm hai lần trên một dòng sông. Ngay cả con sóng vừa nhìn thấy dưới hồ, chớp mắt một cái, đã không còn thấy nó còn ở chỗ cũ. Họ biết cô đang buồn phiền vì điều gì. Vài tuần nữa, cô sẽ bay trở lại Pháp, Kim Ngưu cũng bay về Mỹ. Cả hai đều là du học sinh, sau vài tháng về Việt Nam nghỉ phép, họ lại phải quay lại trường học, bắt đầu một năm học mới, một cuộc chiến mới nơi đất khách quê người. Kim Ngưu bay sau Ma Kết vài ngày, nhưng anh vốn không ở thành phố này, nên còn phải bắt tàu về nhà chuẩn bị hành lý và chào tạm biệt họ hàng nữa. Chỉ có Thiên Yết ở lại đất nước học tập. Ba người họ, quen nhau đã vài năm nhưng số lần gặp mặt trực tiếp có lẽ chẳng cần dùng đến hai bàn tay để đếm. Dù đã quen trao đổi qua mail, diễn đàn, nhưng nhắc đến chuyện không nhìn mặt nhau 1, 2 năm trời, ai cũng không tránh khỏi buông tiếng thở dài.

“Đứng với nhau dưới cùng một bầu trời hơn mười mấy năm, sao ông trời không để bọn mình được gặp nhau sớm hơn chút nhỉ?” – Ma Kết vẫn gắn chặt đôi mắt vào bầu trời lưa thưa sao, chỉ có vầng trăng đang sáng lấp lánh. “Tiểu Kết, em chưa nghe câu ‘Giày dép còn có số, huống chi là con người’ à?” – Ma Kết quay ra lườm Thiên Yết, nhưng cả cô và Kim Ngưu đều không khỏi bật cười. Kim Ngưu nhẹ nói với cô : “Tiểu Kết, em đừng nghĩ nhiều. Thực ra chỉ cần đồng lòng thì tất cả chúng ta đều cùng đứng dưới một bầu trời mà thôi. Chẳng hạn như anh đứng dưới gầm cầu, em đứng dưới tán cây, thì cũng vẫn là dưới một bầu trời này”. Ma Kết lắc đầu : “Không dễ vậy đâu. Bầu trời ở mọi chỗ đâu phải giống hệt nhau. Có lần xem phim cổ trang Trung Quốc, thấy nhân vật chính bái tạ ánh trăng, nói rằng có lẽ cha mẹ mình cũng đang ngắm trăng, nếu khấu đầu lạy coi như là khấu đầu trước cha mẹ, quả thật em thấy rất ngưỡng mộ. Em cũng muốn bắt chước, nhưng chợt nhớ ra Pháp và Việt Nam chênh nhau đến sáu tiếng, lúc bố mẹ thấy trăng thì em còn đang thấy mặt trời, còn lúc em thấy được trăng thì bố mẹ đã chìm vào giấc ngủ rồi!”. Bởi thế nên Ma Kết mới muốn mãi ghi nhớ bầu trời này, vì không biết đến bao giờ ba người họ mới còn có cơ hội cùng đứng dưới một bầu trời, cùng ngồi bên nhau ngắm trăng như thế này nữa.

“Hôm nay có lẽ là buổi đi chơi vui nhất từ trước đến nay của tụi mình đấy nhỉ!” – Ma Kết cười cười. “Nếu em muốn sau này còn có thể vui hơn nữa mà” – Thiên Yết vừa dứt lời, Ma Kết đột nhiên cảm thấy một luồng gió lạnh vừa lướt qua cô. Trong lòng cô có dự cảm rằng cái “sau này” mà Thiên Yết nói có lẽ sẽ chẳng bao giờ tới. Bởi thứ gì cũng có giới hạn của nó, cuộc vui nào cũng sẽ phải tàn, những người ngây ngô tin vào “vĩnh cửu” chẳng qua là vì chưa biết được cuộc đời thực ra dài biết nhường nào. Ma Kết nhìn ánh trăng tuyệt đẹp chiếu rọi vào gương mặt Kim Ngưu, thấy dáng hình anh nhòa đi như làn khói thuốc… Tim cô thắt lại, cố nuốt nước mắt vào trong sâu thẳm, cô ước gì, tất cả những linh tính của cô đều chỉ là ảo giác…

===

Hết phần 1

To be continued…

Chỉ có điều, lần này đối phương không phải là ai khác, mà lại là Thiên Yết. Những người chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Ma Kết chắc chắn sợ mất mật, bởi Ma Kết thường ngày giấu kĩ cảm xúc, chỉ khi ở bên những người thân quen mới thoải mái bộc lộ, họ đương nhiên sao tưởng tượng ra lúc Ma Kết nổi đóa lại bất chấp trời đất, đáng sợ như vậy. Thiên Yết thực ra cũng rất giống cô, ở khoản che giấu tâm tư. Bất kể anh cười đùa hay im lặng, đều mang một vẻ bí hiểm không thể xuyên thấu. Anh chỉ khác cô ở điểm, nội tâm của anh, dù là bạn thân hay kẻ xa lạ, anh đều không để cho họ có cơ hội nắm bắt. Ma Kết có thể ngạo mạn chiến thắng được tất cả những người khác bằng uy quyền của mình, nhưng có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ thắng nổi Thiên Yết. Anh càng thản nhiên, cô càng tức giận; nhưng cô càng điên tiết, anh lại càng bình tĩnh. “Cậu ta nói với em như vậy đó hả?”. Ánh mắt Ma Kết lạnh như băng : “Kim Ngưu xưa nay chưa từng làm chuyện gì mờ ám sau lưng em hết. Giờ nhìn anh thản nhiên đùa vui tán gẫu, trong khi anh ấy thì mất tăm mất tích. Anh nói xem, chẳng lẽ Kim Ngưu dọa nạt gì anh rồi xấu hổ quá bỏ đi chăng?”.  Thiên Yết vờ như không để ý đến giọng điệu mỉa mai của cô, bâng quơ nhún vai : “Cậu ta không nói năng gì với em, vậy mà lại nhắn tin cho anh cơ đấy”. Ma Kết giật thót : “Vậy là anh có số của Kim Ngưu phải không? Đưa đây cho em!”.

===

Ma Kết phải gọi đến lần thứ ba mới có tín hiệu bắt máy. Đầu dây bên kia, giọng Kim Ngưu nhuốm mệt mỏi : “Chuyện gì thế, Thiên…” – “Kim Ngưu!” – “…” – “Kim Ngưu…” – “Tiểu Kết…” – “Kim Ngưu, anh đang ở đâu thế? Có chuyện gì thế hả? Tại sao không nói với em? Anh có bao giờ kì lạ như thế này đâu?”. Vầng trăng tối nay vẫn sáng vằng vặc, nhưng Kim Ngưu không còn đứng bên cô ngắm trăng nữa. Trong lòng Ma Kết sợ hãi đến rối bời, ánh trăng trong mắt cô dần nhòe đi, hư ảo như gương mặt Kim Ngưu lúc trước. “Tiểu Kết…, Kim Ngưu ngập ngừng, không phải em… đi du lịch cùng bạn rồi sao? Sao lại gọi được cho anh bằng máy của Thiên Yết?… Hai người đi cùng nhau à?”. Ma Kết lặng đi hồi lâu, rồi sực hiểu ra những lời anh nói : “Ai nói với anh như vậy? Là Thiên Yết?… Giờ anh đang ở đâu? Em đến đó gặp anh” – “… Ngoại anh lại phải nhập viện, má anh nhắn về nhà gấp. Giờ anh đang ở ga tàu rồi, xin lỗi vì không báo trước với em…” – “Sao cơ? Còn chưa chào từ biệt nhau lần nào mà. Tuần sau em bay rồi. Mấy giờ tàu chạy? Em ra ga ngay đây!” – “Không kịp đâu, 15 phút nữa tàu chuyển bánh rồi… Anh… Xin lỗi em… Em giữ gìn sức khỏe nha”. Ngày hôm nay, không có câu nào Kim Ngưu nói ra được liền mạch. Nghe những lời ngắt quãng của anh, trái tim Ma Kết cũng như đứt rời ra từng mảnh. Trong lòng cô như nhắc mãi câu : “Kịp mà, kịp mà, anh đừng đi vội, ở đó chờ em”, chỉ tiếc rằng Kim Ngưu chưa nghe được lời đó của cô đã ngắt máy. Chỉ còn những tiếng “Tút… Tút…” vô tận bên đầu dây, đáng sợ và chơi vơi như khoảng cách xa vời giữa cả hai người.

===

Ném trả chiếc điện thoại cho Thiên Yết, trong lòng Ma Kết tức giận đến nghẹn đắng : “Anh nói đi! Tại sao?”. Thiên Yết nghiêng đầu, nheo mắt nhìn cô. “Sao anh dám nói dối trắng trợn như vậy? Anh là gì mà dám nói thay cả lời của em? Anh là gì mà dám ngăn cản không cho em gặp Kim Ngưu? Sao anh độc ác vậy? Tại sao? Tại sao?” – “Anh không biết qua lời nói của cậu ta anh trở thành một kẻ xấu xa đến thế nào, nhưng em có cần làm to chuyện như vậy không? Không gặp được hôm nay thì để ngày khác, còn thiếu gì dịp”. Những lời cuối của Thiên Yết vừa dứt, dòng nước mắt đang cố kìm nén của Ma Kết rớt xuống như mưa : “Ừ, anh nói phải, chuyện dễ dàng quá mà! Đáng lẽ em phải sớm biết anh vô tâm như thế này từ lâu rồi chứ! Vì anh làm sao hiểu được… Kẻ chỉ đứng yên cũng có đầy bạn chạy đến bên anh, làm sao có thể hiểu được! Anh chỉ cần quơ tay là có cả đám cùng đi nhậu, gọi điện 5 phút có cả lũ tụ tập bạn bè… Nhưng em khác, bạn của em đếm còn không đủ 2 bàn tay… Xa nhau 2 năm, có khi chỉ được gặp gỡ chưa trọn 2 giờ… Làm sao anh hiểu được? Vài ngày nữa thôi, em sẽ đứng dưới trời Âu, Kim Ngưu đứng dưới trời Mỹ, chẳng biết bao giờ mới gặp được nhau lần nữa… Nhưng con người vô tình như anh, làm sao hiểu được chứ?” – “Ừ, anh không hiểu được, và anh cũng mãi mãi không thể nào hiểu nổi! Tiểu Kết, em nói anh vô tình, nhưng chẳng phải em cũng lãnh đạm với anh hay sao? Em là một cô gái mạnh mẽ, luôn muốn che chở cho những kẻ yếu đuối hơn mình. Kim Ngưu luôn tỏ ra nhu nhược, vì thế nên em lúc nào cũng sợ cậu ta tổn thương. Cậu ta chơi đàn, em liền nghĩ nốt nhạc từ tâm hồn mỏng manh đó mà ngân lên thánh thót; cậu ta biến mất, em quy ngay cho anh tội danh bắt nạt, chèn ép; cậu ta nói một câu, em lập tức tin rằng anh là đồ lừa gạt. Cả anh và Kim Ngưu đều là bạn của em, nhưng em nói xem, em đã bao giờ đối xử công bằng với anh chưa? Có những lúc anh đau, vì sợ em lo lắng nên không muốn bộc lộ, em liền cho rằng trên người anh không hề thương tích. Nếu như cả anh và Kim Ngưu đều chảy máu, cậu ta kêu đau, chắc chắn em sẽ chạy ngay đến bên; còn anh cắn răng chịu đựng, em sẽ mặc định cho rằng anh tự mình vượt qua được. Rút cuộc mãi mãi chỉ có mình anh đứng đó ôm vết thương âm ỉ. Liệu điều đó em có hiểu được không, nói anh nghe đi?”. Ma Kết đứng ngây đó nhìn anh, nỗi đau quặn thắt không biết từ nơi chốn nào quấn chặt lấy cô : “Hóa ra… cả hai chúng ta đều là những kẻ vô tâm và nông cạn… Nếu đã vậy… Ngay từ đầu đáng lẽ không nên chơi với nhau làm gì cả!”.  Cô quay mặt bước đi, rồi từ từ xoay người lại, ánh mắt bình tĩnh đến thản nhiên : “Loại người như em sợ nhất là thốt ra những từ như “yêu thương” hay “cả đời”, vì nếu đã nói ra, nhất định đó sẽ là sự thật không gì lay chuyển nổi… Em nghĩ, sau này… chúng ta không cần gặp lại nhau nữa đâu. Vĩnh biệt!”. Cô đã nghĩ, có lẽ đó là giọt nước mắt cuối cùng cô dành cho Thiên Yết.

===

Bước ra khỏi nơi chốn bát nháo đó, cõi lòng trở về với khoảng không bình lặng. Bầu trời đêm ôm trọn lấy cô. Vẫn khung trời lưa thưa sao, vẫn vầng trăng sáng trong đến lạnh lẽo. Vẫn những cơn gió lùa vào mái tóc tung bay, vẫn mặt hồ gợn lăn tăn sóng. Và vẫn thành phố đã lên đèn, ánh sáng từng ngọn đèn kia lung linh như ánh nến… Hóa ra, khung cảnh có đổi khác bao giờ, chỉ có con người là hay thay đổi. Cô nhìn lên ánh trăng, cảm giác tựa hồ như mình đang soi gương, hiên ngang tỏa sáng giữa bầu trời đêm, đẹp đến lấp lánh, lấp lánh đến cô độc. Có nhiều lúc, cô tự hỏi bản thân mình đang đi tìm kiếm điều gì? Có lẽ cô chẳng hiểu nổi thế nào là tình yêu, là hạnh phúc. Cô luôn muốn chứng tỏ rằng bản thân mình rất mạnh mẽ, cô chẳng cần ai cả. Những khi sợ hãi, yếu đuối, cô lại càng phải gồng mình cứng cỏi. Cô luyện cho mình cứng rắn như tảng băng, để cuối cùng phát hiện ra chẳng có người nào đủ kiên nhẫn nắm chặt tảng băng lạnh buốt để cầm được bàn tay cô. Phải, có lẽ ước muốn của cô cũng chỉ nhỏ nhoi như vậy thôi, cô ước có một ai có thể níu giữ lấy cô, chỉ cần người đó nắm lấy cô, nhất định cô sẽ không bao giờ là người buông tay trước.

“Tiểu Kết…”. Ma Kết quay người lại, chợt thấy mình chao đảo, như đang bị cuốn vào cơn lốc xoáy. Trái tim đập loạn nhịp, sao cô chưa bao giờ nghĩ rằng ánh mắt đó có thể nồng nàn đến thế ? Anh giữ lấy thân người sắp đổ ập của cô. Cô đã quá mệt mỏi để xù gai nhọn chống đỡ anh. Cô sợ vẻ bí hiểm sáng tối của anh, sợ làm mình tổn thương, nên mới luôn làm anh tổn thương trước. Nhưng hóa ra rũ bỏ rào chắn, để anh chạm vào mình, cô mới biết hóa ra bàn tay anh ấm áp đến thế. Thiên Yết…

“Nếu như anh nói những lời Kim Ngưu nói với em đều là giả, em có tin anh không ?”. Trái tim Ma Kết như tách làm đôi, một nửa nhắc nhở cô rằng Kim Ngưu xưa nay chưa bao giờ nói dối cô nửa lời, một nửa ngỡ ngàng trước ánh mắt van nài của Thiên Yết. Con người kiêu ngạo như anh, chưa bao giờ chịu hạ mình van xin người khác. “Tiểu Kết, anh thừa nhận, hôm qua anh có hẹn gặp Kim Ngưu, nhưng không hề dọa nạt, bắt bẻ gì như em tưởng tượng. Anh chỉ nói với cậu ta, anh chính thức tuyên chiến đấu tranh công bằng để giành được trái tim em. Anh nói rằng anh là người xưa nay chưa từng thất bại, sẽ tìm mọi cách để chiến thắng, và nhất định cả đời sẽ che chở được cho em, sẽ khiến em hạnh phúc… Rồi… anh đưa cho cậu ta chiếc vé tàu, nói rằng nếu như cậu ta cảm thấy đấu không lại với anh thì có thể tự mình rút lui”. Ma Kết thấy họng mình đắng nghét, không còn cất nổi tiếng… “Tiểu Kết, có thể em cho rằng Kim Ngưu là bóng râm êm đềm trong lòng em, nhưng bóng râm ấy quá mỏng manh, vả lại em là người chí hướng cao rộng, liệu có chịu thu mình đứng mãi trong bóng râm không ? Em ngưỡng mộ sự dịu dàng của Kim Ngưu, bởi em cũng giống như anh, không bao giờ có được vẻ nhu mì thuần khiết ấy được. Em là người mạnh mẽ, sâu thẳm bên trong lại lạnh lùng đến tàn nhẫn. Nếu như Kim Ngưu biết được góc khuất này của em, con người đạo mạo như cậu ta có chấp nhận được không ? Ở bên cậu ta, em sẽ phải mãi mãi đóng vai thiên thần có cánh. Nhưng con người thực của em đâu có như vậy ! Em dám nói với anh là không phải không ?”. Ma Kết nhắm chặt mắt, đây là cảm giác mà cô sợ nhất trên đời, cảm giác bị người ta thấu hiểu đến tận xương tủy. “Tiểu Kết, Kim Ngưu vì một lời nói của anh mà nỡ vứt bỏ em, đó là sự dịu dàng vĩnh cửu mà em trông đợi hay sao ? Tiểu Kết, em thử nghĩ lại xem, có những lúc em vì lo lắng cậu ta tổn thương mà không nỡ xa rời, có phải em đã nhầm lẫn lòng thương thành tình yêu rồi không ? Cậu ta hiền lành, không làm hại ai bao giờ nên em biết mình không cần phải trốn tránh. Ngược lại chưa bao giờ dám thẳng thắn đối mặt với anh. Em đã bao giờ tự hỏi là vì sao chưa ? Tiểu Kết, đừng nói với anh là em không biết. Em có thể lừa được bất cứ ai nhưng không lừa được anh đâu !” – « Đừng nói, đừng nói nữa ! » – « Em không dám thừa nhận sao, Tiểu Kết ? Rằng em cố tình lẩn trốn vì sợ bị anh thu hút, rằng có nhiều lúc em cố tình thân thiện với Kim Ngưu để chọc tức anh. Lần em va đầu vào cột điện, chắc chắn không đau đến nỗi phải khóc, nhưng em hận anh bỡn cợt em, nên mới lợi dụng Kim Ngưu để trả thù. Con người em làm gì cũng tính toán, không để cho mình chịu thiệt. Em có dám nhìn thẳng vào mắt anh nói tất cả những chuyện đó em làm không phải là vì anh không ? Tiểu Kết, đã đến nước này rồi, em hãy thừa nhận đi, thừa nhận rằng em đã yêu anh đi ! ». Thiên Yết quả là đối thủ mà Ma Kết không bao giờ có thể đánh bại. Anh là vầng mặt trời mà cô chạy đâu cũng không trốn thoát. Dù ban đêm không còn thấy mặt trời, nhưng ánh sáng phản chiếu từ mặt trăng kia vẫn là từ nguồn sáng nóng bỏng ấy.

Trong đầu cô giờ đây, những suy nghĩ riêng tư, những lời nói của Thiên Yết đang va vào nhau hỗn loạn. Ai mới đúng, ai mới sai ; lời nào thật, lời nào giả ; tình nào nhạt, tình nào sâu… Những điều đó thực ra quan trọng đến mức nào ? Cô thiên tính vạn tính, cuối cùng không tính nổi lòng dạ của chính mình. Tại sao phải nghĩ ngợi nhiều như thế ? Tại sao phải sợ hãi nhiều như thế ? Tại sao phải trói buộc lòng mình ? Đứng khóc trong vòng tay Thiên Yết, cô nhận ra những viên mãn, vĩnh cửu mà cô hằng tìm kiếm hóa ra đều thật vô nghĩa. Cô ngàn lần sợ bản thân mình hối hận, nhưng nếu như mọi tính toán mà khiến cô không bao giờ được tận hưởng phút giây ấm áp, ngọt ngào này, có lẽ đó mới chính là điều khiến cô tiếc nuối nhất. Đôi tay Thiên Yết siết chặt lấy cô, không dịu dàng dỗ dành nhưng vô cùng ấm nóng.

« Tiểu Kết, em hứa với anh một chuyện được không ? Sau này, nếu có tức giận với anh, em cứ đánh, cứ mắng, sao cũng được, nhưng đừng bao giờ nhìn anh với ánh mắt thản nhiên đó. Lúc em quay bước bỏ đi, đôi mắt lạnh lùng đó của em khiến anh không sao thoát ra được, cứ đứng chôn chân mãi một chỗ. Mãi sau anh mới phát hiện ra được rằng… đó là vì anh đã quá sợ hãi ». Ma Kết nghe xong lời anh, khẽ gật đầu cười. Cô không tin được hóa ra cũng có ngày Thiên Yết bị dọa cho sợ hãi.

Ma Kết theo thói quen, ngẩng mặt lên nhìn bầu trời. Ngàn vì sao đang sáng lung linh, lấp lánh. Nhưng vừa thấy vầng trăng lấp ló sau vai Thiên Yết, cô khẽ rùng mình, nhắm chặt mắt, sợ rằng trong đáy mắt mình sẽ hiện lên một hình bóng quen thuộc. « Vậy anh cũng hứa với em một chuyện có được không ? » – « Bất cứ điều gì em muốn ». Ma Kết yên lặng hồi lâu, rồi mới cất tiếng : « Em muốn anh đừng bao giờ hỏi em… ». Lời chưa kịp thốt ra, Thiên Yết đã đặt môi lên môi cô, như muốn nuốt trọn cả câu nói vào trong. Chìm đắm trong dư vị ngọt ngào nồng ấm, Ma Kết chợt nhận ra một vị mặn đăng đắng. Cô tưởng rằng đó là nước mắt của cô, nhưng lại nhận ra rằng mình không hề khóc. Lúc này Ma Kết mới hiểu được Thiên Yết yêu cô nhiều biết nhường nào. Cô tự hỏi có phải mình là người đầu tiên thấy được nước mắt của anh không ? Từ giây phút đó, cô đã hiểu, anh sẽ không bao giờ hỏi cô…

Thiên Yết, suốt đời này em sẽ ở bên anh, chỉ xin anh đừng bao giờ hỏi, và em cũng sẽ không bao giờ tự mình chất vấn…

Em sẽ mãi mãi, mãi mãi lãng quên… Rằng…

Em yêu ai nhiều hơn ?

===

The End

Rút cuộc ai mới là kẻ nói dối ? Tâm tư của Kim Ngưu ra sao ? Mời các bạn (các fans của Kim Ngưu) đón đọc phần phụ lục về Kim Ngưu^^. 

===

Ngoại truyện

Tạm biệt em, Tiểu Kết

Mưa vừa tạnh, trời đã kịp đổ nắng. Nhưng có giọt nắng nào ngọt ngào bằng nụ cười của em ?

Nếu như âm nhạc có thể làm lay động trái tim em, anh nguyện sẽ đàn đến suốt đời.

Giống như người nghệ sĩ hát rong mơ về cô tiểu thư đài các, anh chỉ biết dùng tiếng đàn để níu kéo ánh mắt em. Em lấp lánh như ánh nắng mặt trời, chỉ có thể để vương trên tay, nhưng không tài nào nắm giữ được cho riêng mình. Tiểu Kết, nói cho anh biết, những khi ánh mắt chúng ta gặp nhau, em có cảm nhận được giai điệu êm đềm ngân mãi trong tim không ?

Lần đầu tiên nhìn thấy em, ánh mắt dán chặt vào những ngón tay gảy đàn của anh, tai lắng nghe giai điệu đàn của anh, rồi một giọt nước trong suốt lăn xuống từ khóe mắt em… Anh chợt nhận ra em giống như một cơn mơ mà anh vẫn mãi kiếm tìm. Tiếng đàn giống như một sợi dây liên kết vô hình giữa chúng ta. Đối với anh, trên đời này, âm nhạc và em chính là những thứ ngọt ngào và sâu lắng nhất.

Anh vẫn nhớ lần sinh nhật em cách đây 2 năm, anh bắt chuyến tàu chiều, xẩm tối đã đứng trước con ngõ nhà em. Lúc đó Thiên Yết đưa em về, vừa nhìn thấy anh, em đã vứt lại nón bảo hiểm, chạy lại ôm chầm lấy anh và cây guitar, vừa cười vừa mắng anh điên, nhưng con mắt em ánh lên niềm vui và hạnh phúc không sao tả xiết. Còn nhớ tối đó anh đàn cho em bài : “Truly madly deeply”, đến đoạn điệp khúc, em cùng cất giọng ngân nga : “I want to stand with you on a mountain, I want to bathe with you in the sea, I want to lay like this forever, Until the sky falls down on me”. Anh thực sự ước gì những ca từ tuyệt đẹp đó có thể thành sự thật, nếu như vậy, dù bầu trời có đổ sập xuống, anh cũng sẽ không sợ.

Có lúc anh tự hỏi, nếu như Thiên Yết không xuất hiện, liệu em có đến bên anh hay không ? Lần đầu tiên gặp gỡ em, anh cứ ngỡ cả hai chúng ta đã trúng tiếng sét ái tình. Sau đó, khi phát hiện ra em chỉ coi anh là bạn, giống như Thiên Yết, anh mới hiểu rằng cùng chung cảm nhận hóa ra là chưa đủ. Ánh mắt nồng nàn đó của em, chắc chắn không phải là giả, nếu không, tại sao lại khiến con tim anh đập loạn nhịp đến thế? Vậy tại sao em lại không thể mở lòng mình với anh?… Nhưng có lẽ chính sự lưỡng lự đó của em mới khiến anh ngày đêm lưu luyến… Cuộc đời là một chuỗi dài những giấc mơ chưa hết, càng là những điều dang dở, lại càng khiến con người ta không thể lãng quên. Tiểu Kết, hãy để anh ngộ nhận rằng chúng ta đã từng yêu thương nhau sâu sắc, dù chỉ là trong khoảnh khắc. Em có nhận ra không, thực ra phút giây nhìn vào mắt nhau ấy, chúng mình đã từng yêu nhau, chỉ có điều cuộc tình ấy giống như một con đom đóm, vòng đời rất ngắn, nhưng cũng chính vì thế mà nó đẹp đến đáng sợ!

===

Ngồi một mình trên sân ga, anh nhớ lại tất cả những kỉ niệm mình đã cùng em trải nghiệm. Ai đã nói kỉ niệm đều là những nỗi đau, càng đẹp đẽ lại càng khiến con người ta đau đớn?

Tiểu Kết, nếu như anh ra đi, liệu trong miền kí ức của em có chỗ cho anh không?

Có lẽ Thiên Yết nói đúng, chỉ một khi hoặc anh, hoặc cậu ta tồn tại em mới có thể có được hạnh phúc. Nếu như để em tự mình chọn lựa, mãi mãi em sẽ không chọn ai cả, em sẽ vì cái “ngàn năm bất biến” mà không muốn làm tổn thương ai. Em nghĩ không sai, nếu như tất cả chúng ta làm bạn, dù ngàn vạn năm nữa, vẫn có thể cùng nhau ngắm trăng. Nhưng em có biết, nếu thế em sẽ mãi mãi không biết đến cái hạnh phúc viên mãn của tình yêu thực sự. Em là một cô gái tốt, em xứng đáng có được một người đàn ông ở bên yêu thương, che chở cho em.

Thiên Yết là người khó đoán biết, trái ngược hoàn toàn với anh. Cậu ta cũng giỏi nhìn nhận người khác. Còn em sợ người bí hiểm, sợ bị bắt bài. Những lúc em trốn sau lưng anh, thực ra không phải em muốn kiếm người che chở, mà em chỉ muốn Thiên Yết phân tâm, không đọc được những suy nghĩ của em nữa. Anh hận mình không thể như Thiên Yết, không thể chọc cho em cười thoải mái, không thể khiến em tức giận đến nổi điên. Em ít khi bộc lộ cảm xúc, nhưng lại không làm cách nào kìm nén trước Thiên Yết.

Đã có lúc cùng em nghe nhạc, anh tưởng như chúng ta là một cặp bài trùng, không cần cất tiếng cũng hiểu được suy nghĩ của nhau. Nhưng những người giống nhau quá đỗi, dễ thu hút nhau thì cũng dễ chán ghét nhau. Ở bên anh, sự bình yên ấy có thể khiến em cảm nhận được dư vị ngọt ngào, nhưng nếu như chúng ta quá bình ổn, lâu dần em sẽ cảm thấy anh không có gì thú vị. Có lúc một mình đi cùng em, thấy em thấp thỏm đến kì lạ vì thiếu bóng Thiên Yết, anh nhận ra thường ngày em hay trách Thiên Yết trêu chọc em, nhưng nếu vắng đi cậu ta, hẳn lòng em phải trống trải nhiều lắm. Em và Thiên Yết khác nhau một trời một vực, nhưng lại giống như hai cực của nam châm, càng trái dấu càng hút nhau. Còn anh và em, tưởng cùng dấu thì dễ ở bên nhau, nhưng càng cố đến gần lại càng đẩy nhau ra xa.

Thế nhưng anh vẫn chưa thực sự mất hết hi vọng. Khi Thiên Yết đưa tấm vé tàu cho anh, anh vẫn nuôi một mộng ước nhỏ nhoi rằng em sẽ lựa chọn anh. Em có trách anh không khi anh đột nhiên biến mất như thế? Thực ra anh muốn thử xem, thiếu vắng anh, liệu em có đau đớn chút nào không? Lúc em gọi điện cho anh, anh đã hạnh phúc đến nỗi không cất nên lời. Lúc đó, không có tiếng đàn níu giữ em, cuối cùng anh đã chọn cách bán rẻ lương tâm mình. Tiểu Kết, anh chưa từng nói dối em, vì trên đời này anh ghét nhất là dối trá. Thế nhưng rút cuộc, để nắm lấy em, anh chọn cách vứt bỏ hết tự trọng của mình. Tất cả những cố gắng để xây dựng lòng tin nơi em, cuối cùng anh đã lợi dụng tất cả những thứ đó, cả sự chân thật của mình, và cả lòng tin của em. Anh những tưởng những lời nói dối ấy sẽ khiến em xa rời Thiên Yết. Có lẽ em sẽ vứt bỏ tất cả, sẽ chạy đến bên anh. Nhưng anh đã quá ngu ngốc! Anh không nhận ra rằng điều quan trọng không phải ai mới là người đáng tin tưởng, mà ai mới là người ở bên khi em cần. Anh chỉ vì một câu nói của Thiên Yết mà bỏ mặc em, bắt em phải chọn lựa. Anh kiên nhẫn chờ đợi, chân thành mong ngóng em, nhưng anh không hiểu được nếu như mình chủ động tiến đến bên em, có lẽ mọi chuyện đã khác.

Đứng dưới sân ga, anh cũng bắt chước việc em thường làm, ngẩng đầu lên ngắm nhìn bầu trời. Em nói đúng, bầu trời đâu phải ở nơi nào cũng giống hệt nhau. Giờ đây, điều duy nhất anh thấy trên trời chỉ là ánh trăng lặng im, lạnh lẽo ; nhưng có lẽ bầu trời của em lúc này đang có ngàn vì sao lấp lánh…

Anh vẫn sẽ chờ em, dù biết em sẽ chẳng bao giờ tới. Có lẽ đó là điều hết sức ngu ngốc, nhưng đó là điều cuối cùng anh làm được cho tình yêu của mình. Cầm chiếc guitar trên tay, anh chợt nhớ có lần em đã khóc khi anh nói những khi buồn, anh có chiếc đàn làm bạn, em bảo không muốn để anh cô đơn, em sẽ ở bên lắng nghe tâm sự của anh. Rút cuộc, cây đàn này vẫn là người bạn gắn bó lâu dài nhất với anh, vẫn là người thấu hiểu nỗi lòng của anh nhất.

Bình minh vừa ló rạng, ánh nắng đã đổ tràn trên vai anh. Bước chân lên tàu, anh cảm thấy trong lòng không còn gì nuối tiếc. Anh sẽ rời xa nơi này, rời xa tất cả. Có hay không ánh nắng vừa chiếu xuống, len qua khe cửa ấy vương vấn nụ cười ngọt ngào của em? Có hay không làn gió vừa lướt qua ấy thoáng nghe giọng hát của em? Có hay không bầu trời ấy, nơi chúng ta đã từng cùng đứng bên nhau, ẩn chứa biết bao kỉ niệm êm đềm?

Tàu chuyển bánh, dần lướt qua sân ga cô độc, lướt qua cả những vui buồn, những giọng nói tiếng cười thân quen… Anh sẽ ra đi, đến một nơi chốn khác, vẫn có nắng, có gió, có bầu trời rộng lớn, nhưng sẽ chẳng còn hình bóng em nữa…

===

The End

–          2012.02.03 – Bé Trăng Tròn^^ –

Share this:

Twitter

Facebook

Like this:

Like

Loading…