Xu Hướng 5/2024 # Chương 20 Của Truyện Kỳ Duyên Xuyên Thế # Top 4 Yêu Thích

Ninh Cự Giải từ trên lầu vội vã đi xuống, vạt áo màu xanh ngọc tung bay, dung mạo xuất chúng khiến toàn bộ sảnh bên dưới náo nhiệt vô cùng.

“Hai mỹ nam nhân cùng xuất hiện kìa a a a!”

“Là ba người luôn! Tên đeo mặt nạ đen kia nhìn hắn vô cùng khí phách nha, thân bí như thế nhất định rất tuấn mỹ!”

“Ngươi chọn ai? Ta chọn nam nhân cầm sáo trúc vừa đi xuống!”

“Ta rất vừa mắt nam nhân mặc tử y kia! Trông hắn như tiên nhân vậy!”

“Nam nhân thần bí đeo mặt nạ là của ta nha!”

Ma Kết không buồn để ý đám ruồi muỗi các nàng vo ve bên tai, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Thiên Yết, ngón tay thon dài dùng đũa gắp một miếng thịt bò xào chua ngọt cho vào miệng.

Thiên Yết lườm hắn, tên vô lại lưu manh kia sao lại đến đây?

“Ngươi… Có phải… Trâm ngọc? Kỳ quái, sao lại là nam nhân?” Ninh Cự Giải bối rối nhìn Thiên Yết mặc nam trang, kĩ thuật cải trang của nàng rất thành thục đến cả Lục Bảo Bình mấy lần trước cùng nàng ra ngoài còn nhận nhâm nàng là nam nhân. Hắn ngờ ngợ, người này thật giống nữ nhân hắn gặp lúc ở dưới chân núi .

“Ồ, ra và ngươi đã gặp qua sao?” Thiên Yết nhìn vẻ mặt của Cự Giải liền biết hắn đang thắc mắc điều gì nhưng vẫn không tránh khỏi muốn trêu đùa hắn.

“Lần trước dưới chân núi rõ ràng là một nữ nhân, ngươi trông giống hệt nàng.” Hắn cười khổ nói.

“Ha ha, chắc các hạ đang nói đến muội muộn Thiên Yết của ta. Thật hữu duyên, nàng có nói với ta một lần về ngươi.”

“Phụt!” Vị đeo mặt nạ nào đó vừa húp một ngụm canh đã phì cười phun ra.

Muội muội Thiên Yết của ta? Ha ha, không phải cũng chính là nàng hay sao? Chậc, hóa ra tên nàng là Thiên Yết lại dám lừa hắn là Diệp Tà cô g tử cái khỉ mốc gì đó nữa chứ!

Ma Kết lấy lại phong độ, điềm đạm ngồi bên cạnh gắp thức ăn.

“Ồ, thật trùng hợp. Tại hạ Ninh Cự Giải gặp qua huynh đài…”

“Gặp qua, tại hạ Diệp Tà công tử.” Thiên Yết khách sáo chào.

“Cự Giải huynh cứ ngồi xuống trước đã.” Thiên Yết đưa tay mời hắn ngồi cùng ăn khiến Ma Kết dừng động tác ngẩng nhìn nàng ủy khuất.

Nữ nhân, ta chỉ muốn cũng nàng ăn một bữa thôi mà! Sao lại để cho tên tiểu tử thối này ngồi cùng chứ?

Ma Kết khó chịu dịch người qua chừa chỗ cho Ninh Cự Giải. Toàn thân hắn phát ra khí tức cảnh báo chớ tới gần.

Đồ trẻ con! Thiên Yết nghĩ thầm.

“Huynh và vị tiểu thư kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại lưu lạc đến tận Giang Nam này?”

“Nói ra thì dài dòng. Nàng và sư phụ của mình đến đây là có việc. Nghe nói là bảo vật xuất thế gì đấy. Chúng ta cũng không phải là dễ dàng gặp mặt. Năm ngày trước đột nhiên nàng gửi cho ta một bức thư từ biệt. Đến nay vẫn chưa có động tĩnh, ta nghĩ chắc nàng cùng sư phụ chưa đi đâu, chẳng qua có việc hệ trọng gì đó khiến nàng đột ngột biến mất như vậy.” Ninh Cự Giải vừa rót hai chén rượu, vừa nói.

Thiên Yết khẽ nhướn mày, nếu không lầm thì chắc có thể sư phụ của nữ nhân kia chính là môn chủ Viện Tử Quán rồi. Mà nữ nhân đó là đồ đệ của bà ta, sao có thể sinh ra ý niệm thất tình lục dục với Ninh Cự Giải, theo như lời hắn nói chắc hẳn nàng ta không có thích hắn, chẳng qua tên nam nhân này có gì để lợi dụng chứ?

“Theo ta thấy, ngươi là bị nàng ta lợi dụng rồi. Viện Tử Quán làm sao có thể động tình được chứ!” Ma Kết cười trầm thấp chế nhạo, nâng chén rượu nóng lên uống một ngụm.

Thiên Yết liếc nhìn hắn, quả nhiên là Lạc Vương tài trí hơn người, không cần võ đạo cũng khiến hoàng đế trọng dụng mặc cho danh tiếng phế vật của hắn lan xa. Nếu người này có thêm thực lực, nhất định ngôi vị hoàng đế kia sẽ về tay hắn. Chỉ vài ba câu nói của Cự Giải, hắn liền có thể nhìn thấu.

“Không đâu, nàng đối với ta rất tốt. Nàng còn từng cứu ta một mạng.” Ninh Cự Giải nhíu mày, quả  quyết nói.

“Ngươi đâu phải không biết Viện Tử Quán là nơi nào. Nếu nàng ta thật sự có tình ý với ngươi, e rằng độc kia trên người nàng ta sớm đã giết chết nàng rồi! Hà cớ gì mà phải tự lừa mình dối người!” Lạc Vương Ma Kết lãnh đạm đem từng lời sắc bén, gãy gọn đâm vào trong tim hắn. Ninh Cự Giải chỉ có thể cười cay đắng, một hơi uống cạn hết chén này đến chén khác.

“Ta không tin. Nàng từng nói, gặp được ta là may mắn nhất của đời nàng. Nàng còn nhận tín vật của ta, hẹn ước không bao giờ quên… Sao có thể chứ…” 

Thiên Yết chỉ có thể nhìn hắn chấp mê bất ngộ, si tình đến thế là cùng. Thế gian hư tình giả ý lại khiến người ta đắm chìm, cả đời nàng hai kiếp kể từ khi phụ mẫu qua đời chưa từng dám tin tưởng vào tình cảm của người nào bởi lẽ nó sẽ làm một kẻ cô độc như nàng thêm yếu mềm và dễ dàng gặp nguy hiểm.

“Đừng nhìn ta, ta đối với nàng là thật lòng. Nàng xem, trên người ta chẳng có độc tình gì đó, không có gạt nàng được đâu!” Thiên Yết lơ đãng nhìn sang Ma Kết, hắn thấy vậy liền nói. Bộ dạng như là sợ nàng sẽ đem hắn ném ra xa vậy. Thiên Yết cười méo xệch, nam nhân thối từ ban đầu đã gạt ta, trêu đùa ta, còn dám nói nữa!

“Vậy sao?” Thiên Yết kéo dài giọng, đôi mắt nheo lại vô cùng âm hiểm. Ninh Cự Giải bên cạnh ù ù cạc cạc nghe hai người nam nhân mập mờ nói chuyện với nhau khiến hắn khó hiểu.

“Hai người?”

“À, không có gì huynh đừng để ý đến hắn. Cự Giải huynh, vài ngày nữa bảo vật xuất thế chắc sẽ vô cùng náo nhiệt, chi bằng chúng ta cùng đi xem xem biết đâu lại có vận may chiếm được ít đồ tốt, không thì cũng coi như được mở mang tầm mắt, được không? Thiên Yết ngó lơ Ma Kết qua một bên, gắp cho Cự Giải miếng thịt bò lớn, cười hề hề nói.

“Ta, tâm trạng của ta không tốt chỉ e làm ảnh hưởng đến hai người…” Ninh Cự Giải vẫn ôm trong lòng một nỗi niềm bi thương, hắn khó xử không biết phải nên làm thế nào.

“Nghe nói Viện Tử Quán lần này cũng xuất hiện, mai danh ẩn tích lâu như vậy nha…” Ma Kết lơ đãng nói.

Chậc, vẫn là tên này thu được lòng người! Thiên Yết lườm mắt với hắn, hắn thì cứ trơ mặt ra cười với nàng.

Ninh Cự Giải trầm mặc, hắn quả thật muốn xem thử nàng ấy có đúng như lời tên mặt nạ đen kia nói hay không, có thật là nàng chỉ lợi dụng hắn…

“Được, ta đi với hai người.”  

Hai ngày rất nhanh trôi qua, màn đêm buông xuống Giang Nam trấn. Đèn hóa vẫn rực rỡ, người người qua lại dạo chơi ngắm cảnh đẹp, nhưng đằng sau bức tranh diễm lệ ấy đã có không ít môn phái, bang hội lớn nhỏ thi nhau kéo đến, âm thầm quan sát nhất cử nhất động của đối phương chỉ để chờ bảo vật kia xuất thế là sẽ chớp lấy thời cơ ra tay trước. Mùi máu tanh chưa gì đã lờn vờn trong không gian tưởng chừng như yên bình này. 

Giang Nam trấn được núi rừng bao phủ, có một con sông lớn chảy ngang qua, non nước hữu tình, cảnh vật tuyệt đẹp. Đêm nay trăng trong bắt đầu treo trên ngọn núi cao, rừng cây xào xạc tiếng bước chân. Không hẹn mà gặp, cường giả trong thiên hạ đều tề tựu bên trong rừng núi hoang vu này. Trước mặt bọn họ là một cái hồ nước lớn, sâu vài chục trượng, mặt hồ lay động đã qua hai canh giờ, ánh sáng nhàn nhạt bao phủ, gió thổi mỗi lúc một mạnh hơn. Trăm cặp mắt nhìn nhau đề phòng, đao kiếm siết chặt trong tay lóe sáng.

“Tiểu thư, xem bọn họ đang chơi trò đấu mắt như vậy không biết chán hay sao?” Lục Bảo Bình ngồi trên cây bên cạnh Thiên Yết chán chường nói.

“Ngươi đó, ta cho ngươi đi theo Huyền Lam là để học tính điềm tĩnh của hắn, vậy mà chẳng có chút tiến bộ nào.” Thiên Yết bộ dạng muốn đạp hắn rớt xuống cây khiến hắn hốt hoảng cười nịnh nọt, đu lấy cánh tay nàng.

“Tiểu thư, cái tên đó đúng là siêu cấp chán chường luôn. Suốt ngày cứ tiêu dao tự tại, bình tĩnh như không có chuyện gì thật khiến ta chán muốn chết!” Lục bảo Bình vốn chỉ mới mười mấy tuổi, đương nhiên vẫn còn ham chơi, tính tình lại cổ quái cần phải rèn luyện nhiều.

Thiên Yết liếc hắn không buồn đáp lời nhìn sang cành cây bên cạnh chỗ Ma Kết và Ninh Cự Giải đang ngồi. Hai bọn họ một kẻ chăm chú quan sát mặt hồ, kẻ thì không ngừng nhìn chăm chăm vào đám người Viện Tử Quán. Nàng có chút không nói nên lời với sự cố chấp của cái tên Cự Giải này.

“Tiểu thư, người mặc nam trang nhìn thật giống tên đó nha! Cứ như là huynh đệ ruột vậy! Đều anh tuấn bất phàm.” Lục Bảo Bình quan sát chủ tử mình rồi lại nhìn về người ở bên cành cây đối diện, nhìn đi nhìn lại liền phát hiện ra hai cái người này cứ như là cùng một mẹ sinh ra vậy. Mắt mũi đều sắc sảo, mê hoặc như nhau. Nếu chủ tử của hắn không mặc nam trang thì có thể nói đã giống đến bảy tám phần rồi, hiện tại nhìn hai người họ cứ như là song sinh vậy. Chỉ có đều khí chất trên người không giống nhau lắm. Một bên nhu hòa, nho nhã, phong thái trác tuyệt. một bên lại mị hoặc trời sinh, ánh mắt sắc bén khí phách hơn những nữ nhân tầm thường khác.

“Vậy sao? Ta cũng cảm thấy thế.” Thiên Yết quả thực ngay từ đầu gặp hắn đã có cảm giác vô cùng thân thuộc, dung mạo lại có nét giống nàng khiến nàng có chút bất ngờ còn lầm tưởng hắn là ca ca nàng. Nhưng thế gian này nhiều người như vậy, người giống người cũng là chuyện dễ hiểu.

Trăng tròn vành vạnh đã lên cao, mặt hồ chói sáng làm mọi người không tài nào quan sát được. Mặt nước nổi bọt khí lớn dữ dội, văng lên hai bên bờ, ánh sáng dần dần tản mát, một thanh kiếm ngũ sắc đột ngột lao vút lên không trung lơ lửng giữa bầu trời. Uy áp phát ra khiến những kẻ nội lực thấp kém đều bị đánh văng phun ra một bụm máu lớn. Môn chủ Viện tử Quán Hiểu Vân cùng môn chủ Dạ Lâu Giản Văn trấn định đứng yên quan sát. Bên cạnh cũng có vài cường giả của môn phái, bang hội khác không bị uy lực đánh văng tề tựu. Trên cây, Lục Bảo Bình hiển nhiên tu vi chưa tới bị thổi bay ra xa mấy trượng, lăn lông lốc thê thảm. Hắn bực tức lau vết máu trên môi, ngày thường hắn luyện tập cực khổ như thế vậy mà vẫn chưa được bằng ai. Nhìn thấy chủ tử của hắn vẫn yên lặng ngồi trên cây, hắn cũng nguôi ngoai phần nào. Chủ tử của hắn không phải người bình thường đâu nha!

Thiên Yết quay đầu ra hiệu cho Lục Bảo Bình cùng Dạ Hành quân mai phục xung quanh chờ thời cơ, nàng phi người nhảy qua chỗ của Ma Kết và Cự Giải.

“Các ngươi vẫn ổn chứ?” Nàng hỏi, đột nhiên để ý thấy xương hàm của Ma Kết khẽ động, sao lại nghiến răng thế kia?

Cả hai đều lắc đầu tỏ ý không sao, Thiên Yết cũng bỏ qua tiểu tiết nhỏ trên người Ma kết, tập trung quan sát Cửu Thiên Vạn Kiếm trên bầu trời. Ánh ngũ sắc bao phủ toàn thân kiếm, bảo kiếm ngâm lên, tất cả kiếm khí trên người của những kẻ có mặt đồng loạt rung lên. Vua của vạn kiếm quả nhiên cường hãn đệ nhất!

Thiên Yết siết chặt lòng bàn tay, kiếm tốt như vậy không thể để cho người khác cướp mất được. Nàng chưa kịp hành động, quả nhiên có kẻ sốt ruột không đợi được rồi.

Trên không hai ba thân ảnh lao đến Cửu Thiên Vạn Kiếm. Nhưng thần khí lợi hại như vậy há có thể dễ dàng để các người tùy ý tranh đoạt. Thanh kiếm bất ngờ bay lên cao hơn, nó linh hoạt tránh né cường giả như thể đang vui đùa, bay lượn không ngừng vờn quanh mọi người. Bên kia, Hiểu Vân Viện Tử Quán cũng bắt đầu không kiềm chế được mà cũng xông lên, thừa cơ mọi người đấu đá tính chộp lấy thanh kiếm. Ai ngờ, thanh kiếm linh tính đầy mình, lao xuống bên dưới khiến ả chụp hụt va vào Khống Thiên của Dương Chân Môn ngã xuống.

“Khốn kiếp, làm ô uế ta!” Bà ta giận dữ vung tay. Ma trảo âm pháp kịch độc lao đến Khống Thiên, hắn là một con cáo già cường hãn không dễ đối phó, chớp mắt liền tránh được một đòn. 

“Lão yêu bà, nhiều năm như vậy tính khí chẳng thay đổi chút nào. Để xem xem rốt cuộc Cửu Thiên Vạn Kiếm sẽ về tay ai!” Hắn cười gằn, đao trên tay giơ cao bổ về phía Hiểu Vân.

Đám đệ tử bên dưới đã sớm lao vào chém giết không ngừng.

“Lão Khống, ngươi đã quên bọn ta rồi sao?” Mấy trưởng lão của thất đại môn phái khác đều đồng loạt xuất hiện, thế trận ngút trời không kẻ nào nhường nhịn kẻ nào.

Cửu Thiên Vạn Kiếm cứ chơi đùa như vậy, hết bay lượn trên không trung rồi lại tùy ý để một kẻ nào đó nắm được khiến hắn bị người khác đồ sát để hòng cướp lấy, sau đó lại bay sang chỗ khác trêu tức vô số người.

Đám người Dạ Lâu không hề rảnh tay mà chém giết cùng môn đồ Viện Tử Quán. Ninh Cự Giải thấy nữ nhân của hắn đang bị vây khốn liền không nhịn được mà xuất kích nhảy xuống.

Thiên Yết và Ma Kết ở trên cây quan sát bố cục hỗn loạn vô cùng nhàn nhã. Trong màn đêm ồn ã ấy, ánh trăng vằng vặc càng kích thích người ta chém giết không ngừng. Cửu Thiên Vạn Kiếm đột ngột biến mất khiến Thiên yết cùng Ma Kết vội vã đuổi theo lên trên phía đỉnh núi, mấy người kia cũng tinh ý nhận ra sự vắng mặt của bảo kiếm liền chạy theo.

Ma Kết lúc này bị tàn độc trong người phát tán khiến toàn thân hắn đau đớn như bị ngàn kiếm xuyên qua, hắn nhìn phía sau hai người đang bị đuổi theo liền chịu đựng kéo Thiên Yết thi triển khinh công nhanh nhất chạy đi. Trong một khắc sau, cả hai đã đứng trước Cửu Thiên Vạn Kiếm, Ma Kết ngã gục xuống đất.

 Cửu Thiên Vạn Kiếm lơ lửng trên không trung sáng ngời tỏa ra mê lực vô tận như muốn kéo con người ta đến gần. Cuồng phong đột nhiên nổi lên,  Cửu Thiên Vạn Kiếm khi nãy ở bên dưới đã chém giết không ít người, ngũ sắc phai màu chỉ còn lại một màu huyết tinh bao phủ vô cùng tà đạo. Thiên Yết hoảng hốt đỡ Ma Kết ngồi bên cạnh, không thèm để ý đến bảo kiếm trước mặt khiến nó tức giận ngâm lên, gió bụi bay mù mịt, mặt trăng ảm đạm.

“Mau… Mau kí khế ước với nó!” Ma Kết suy yếu nói với Thiên Yết. Nàng lạnh nhạt không thèm nghe, chăm chú nhìn gương mặt dần biến dạng thành nửa thú của hắn, trong lòng vô cùng kinh ngạc. 

”Không được nhìn! Mau kí khế ước nhận chủ với nó, bằng không đám người kia đến sẽ không còn cơ hội.” Ma Kết dùng hơi tàn của mình gắng gượng nói, giọng nói của hắn gần như biến đổi, hai tay lông thú màu xám bạc bao phủ giữ chặt lấy mặt nạ, tay còn lại đẩy Thiên Yết về trước.

Đám người kia rốt cuộc đuổi kịp. Cơ thể Ma Kết biến đổi không còn hình dạng ban đầu, hắn đau đớn ngửa đầu rống lên, đôi mắt đỏ ngầu, hai tay móng vuốt sắc bén tự cào thương chính mình để giữ cho thần trí tỉnh táo lại đôi chút.

“Mau cướp lấy!” Đám người kia biết sắp tới cơ hội liền mau chóng xông lên. Ma Kết đã hóa thú đứng trước mặt bọn họ.

Thiên Yết trong lòng vô cùng hốt hoảng lao đến, kiếm trong tay chém những kẻ đang không ngừng công kích về phía Ma Kết. Máu đỏ bắn lên mặt, nhuộm thẫm cẩm y của nàng.

“Grào!!!” Thiên Yết để lộ sơ hở, một tên cầm đao từ đắng sau lao đến định bổ ngang lưng nàng liền bị Ma Kết hất ngã, cánh tay hắn trúng một đao kia để lại vết thương sâu dài ghê rợn.

Tiếng gầm rống bên tai khiến Thiên Yết lấy lại bình tĩnh trong chốc lát, quả thật ma lực của Cửu Thiên Vạn Kiếm khiến thần trí con người ta điên đảo mà để lộ điểm yếu. Thiên Yết nhanh chóng một đường xông đến nó, kiếm và người nàng đều phải đưa đi!

Khống Thiên Cùng Hiểu Vân thấy Thiên Yết đang lao đến chỗ Cửu Thiên Vạn Kiếm liên ngay lập tức. Một đao một kiếm chém đến phía nàng trong chớp mắt như trời giáng. Thiên Yết xoay người tránh một đao liền đụng phải kiếm của Hiểu Vân, một đường chém đến cánh tay của nàng. Uy áp của cường giả khiến hô hấp nàng rối loạn. Không ngờ bà ta lại mạnh như thế, cả lão già kia tu vi cung ngang ngửa. Lấy hai chọi một quả thật hung hiểm khắp bề.

Sắp thấy Cửu Thiên Vạn Kiếm chỉ còn cách chục bước chân, Thiên Yết lóe lên trong đầu tính toán. Khí tức không màu mơ hồ bao phủ lấy nàng, Thiên Yết thi triển bí thuật trong tâm trí, thân ảnh như cơn gió lướt qua trước mắt hai kẻ nọ. Chỉ trong gang tấc, nàng vung cánh tay bị thương của mình lên, máu đỏ nhuộm lên kiếm. Mà cũng trong chớp mắt đó, một đao một kiếm kia lại bổ tới nàng, Thiên Yết nâng kiếm bạc của mình chống đỡ, một kích bị đánh văn ra xa, toàn thân tê dại, lồng ngực chịu uy áp quá lớn dâng trào khí huyết phun ra một ngụm máu lớn. Cửu Thiên Vạn Kiếm kia cũng không có động tĩnh gì.

Lúc này, Ma Kết hoàn toàn bị kịch độc xâm chiếm, đau đớn trong cơ thể dâng lên tột cùng, không ngừng giết chóc. Hiểu Vân kia ngoan độc tiến đến chỗ Thiên Yết, kiếm bạc nâng cao một chiêu tuyệt sát.

“Grào!!!” Ma Kết giống như có đôi mắt sau lưng liền lao đến chỗ Thiên Yết, cả thân người ôm trọn lấy nàng. Kiếm kia vô tình lạnh lẽo đâm xuống.

“Không!!!” Thiên Yết hét lên xé gan xé phổi. Thanh kiếm đâm xuyên qua người hắn cũng đâm đến giữa lồng ngực nàng nhưng không sâu lắm, một kiếm như vậy chín đường tử một đường sinh. Máu của cả hai hòa làm một.

Nàng bị Ma Kết ôm trọn lấy lăn sang một bên lại không ngờ ngay cạnh Cửu Thiên Vạn Kiếm, lúc này nó đột ngột ngâm lên chói tai, máu từ lồng ngực của hai người chảy vào trong kiếm, sinh ra vô số dị tượng.

Mặt đất rung chuyển, cuồng phong dữ dội hơn, mặt trăng bị mây đen che phủ tối tăm một vùng trời. Thiên Yết dùng chút sức lực cuối cùng kéo mặt nạ của Ma Kết ra, trên mặt hắn vẫn chưa biến đổi thành hình thú như nàng nghĩ, vẫn đôi mắt tĩnh lặng như hồ, vẫn sống mũi cao như tạc, vẫn đôi môi mỏng tuyệt đẹp ngày thường hay cong cong trêu chọc nàng. 

“Tại sao?” Nàng khe khẽ nói. Chẳng phải thế gian toàn là hư tình giả ý hay sao? Tại sao lại vì một người xa lạ như nàng mà không tiếc sinh mệnh của mình chứ?

Ma Kết không thể nói, hắn chỉ có thể gầm gừ bên tai nàng, cánh tay vô lực vẫn ôm trọn lấy người nàng. Thiên Yết nhắm mắt, nàng chậm rãi đẩy hắn ra. Nàng tin rồi, nàng tin trên đời này thật sự có cái gọi là chân tình. Nàng vươn tay nắm lấy bảo kiếm đang rung động dữ dội. Một đoạn văn tự kì lạ xuất hiện tiến vào trong đầu nàng.

“Chủ nhân!” Trong đầu nàng đồng thanh vang lên không phải chỉ một mà hai giọng nói. 

 Cửu Thiên Vạn Kiếm lại ngâm vang, ánh sáng ngũ sắc trở lại bao lấy cả hai người. Trong nháy mắt nội lực cường hãn tự xâm nhập vào đan điền của nàng như dòng suối mát.

“Mau giết ả, đoạt lại kiếm!” Đám cuồng nhân bên cạnh không nhịn được mà bắt đầu tiến đến gào thét điên loạn, không màng sống chết muốn cướp lại kiếm. 

Nhưng Thiên Yết chỉ khẽ động một ý niệm, một Cửu Thiên Vạn Kiếm kia hóa thành vạn kiếm, kiếm khí bay đầy trời điên cuống đồ sát. Máu tươi chảy thành dòng trên đất. Trời đột ngột đổ mưa lớn, Thiên Yết đỡ Ma Kết từng bước đi xuống đỉnh núi, vạn kiếm che chở xung quanh như một tấm lá chắn, tóc nàng rũ rượi, ánh mắt vô hồn, không không gian một mùi máu tanh tỏa ra nồng nặc. Sấm chớp vang dội lóe sáng rạch ngang nàng chẳng khác nào Tu La Vương từ địa ngục xuất hiện tắm tất cả chúng sinh trong bể máu.

“Cửu Thiên Vạn Kiếm chí tôn giả. Thiên hạ đồ linh* có há gì!” 

 

*đồ linh: đồ thán sinh linh/ sinh linh đồ thán : quần chúng trong trời đất khốn khổ tột cùng.