Đề Xuất 5/2024 # Chương 19 Của Truyện Kỳ Duyên Xuyên Thế # Top 3 Yêu Thích

Hơi thở của Ma Kết quấn quýt quanh cánh mũi Thiên Yết khiến chốc lát nàng buông bỏ phòng bị, đắm chìm vào nụ hôn bá đạo kia.  Ma Kết hôn đến khi nàng sắp không thở nổi mới buông ra. Hắn phất áo bào, lập tức thân ảnh biến mất khiến Thiên Yết vừa thở dốc hít lấy dưỡng khí vừa vô cùng tức giận muốn nổi điên.

Lưu manh, vô lại. Ăn đậu hũ của lão nương rồi lại dám chạy mất. Thiên Yết siết chặt chủy thủ, nghiến răng. Đừng để nàng gặp lại hắn, kể cả có là hoàng đế đi chăng nữa nàng cũng không tha cho kẻ dám khi dễ nàng đâu.

Thiên Yết quay người đi khỏi khách điếm sớm đã bị trận đột kích mấy đêm trước làm cho hoang tàn. Dạ Hành quân đồng loạt xuất hiện, động tác đều tăm tắp vô cùng khí thế lại không chút tiếng động xếp thành bốn hàng trước mặt nàng.

“Bái kiến các chủ!” Giọng nói đồng thanh của hơn trăm người vang vọng cả núi rừng.

“Mọi việc đã xong rồi chứ?”

“Tất cả tập hợp lại, giải quyết nốt chuyện còn lại rồi trở về Pháp Hình chịu phạt đi. Không có lần sau.” Thiên Yết lành lạnh quét qua đám người đang quỳ gối bên dưới, toàn thân phát ra uy áp cường giả tuyệt đối.

Nàng rời đi, hẳn là lúc này Lục Bảo Bình đã đến chỗ hẹn.

Giang Nam trấn về đêm rực rỡ đèn hoa náo nhiệt không kém gì thành Đông Chấn. Hoạt động giao thương vẫn diễn ra tấp nập bất kể ngày đêm. Gần đây tin tức trên Hoàng Bảng truyền đến, bảo vật nghìn năm đã xuất thế, không những một mà là hai bảo vật có lai lịch khủng bố.

“Cửu Thiên Vạn Kiếm?” Dạ Lâu môn chủ Giản Văn khẽ nói, trên ngực vết thương đang được thay thuốc khẽ động.

“Đúng vậy. Hơn ngàn năm trước, Cửu Thiên Vạn Kiếm xuất thế đều được cường giả chí tôn nắm giữ. Tương đương với việc, nếu ai có nó trong tay sẽ là chủ thiên hạ!” Nữ đạo sĩ khẽ nhấp một ngụm trà thơm ngát.

Ánh trăng bên ngoài treo cao, gió đêm mát rượi thổi qua lay động vài tán cây tử đằng. Mùi dược nhè nhẹ lan tỏa trong không gian. Giản Văn mặc lại y áo, tự rót cho mình một tách trà nóng, đuôi mắt nâng lên tỏ ý thích thú.

“Bảo vật chí tôn kia e sẽ khiến cho thiên hạ thêm một lần đầu rơi máu chảy tranh giành không ngớt.”

“Tất nhiên, có điều Cửu Thiên Vạn Kiếm kia không dễ dàng có được. Phải cắt máu nhận chủ, kí khế ước với nó. Mà cho dù ngươi cắt máu rồi nó không  chịu nhận người cũng chẳng có tác dụng gì.”

“Hiểu Vân đạo cô quả nhiên am hiểu nhiều hơn tại hạ.” Giản Văn khẽ cười nâng chén. Hắn là kẻ ngoại bang, chuyện bảo vật kia cũng chỉ nghe sơ qua.

“Theo như ta được biết, Cửu Thiên Vạn Kiếm chừng ba ngày nữa sẽ có động tĩnh. Giang Nam này chính là nơi nó xuất thế trở lại.”

“Phải chăng Hiểu Vân đạo cô đây là muốn ta giúp ngươi đoạt bảo?” Giản Văn nghiêng đầu hỏi. Hắn là một con cáo, tất nhiên nhìn ra ý đồ của nữ nhân trước mặt.

“Nào dám, ta chỉ muốn mượn chút lực của môn chủ để đem Cửu Thiên Vạn Kiếm về với tổ đường mà thôi. Nhưng nhiều năm trôi qua Viện Tử Quán chúng ta hao tổn không ít khí lực sau việc ái đồ cùng bảo vật bị cướp mất. Mong môn chủ hào sảng ra tay tương trợ giúp tệ phái.” Hiểu Vân nhắc đến đoạn chuyện cũ kia ánh mắt khẽ động.

“Chậc, Hiểu Vân đạo cô đã quá đề cao bản môn rồi. Chẳng qua chuyện gì cũng phải có cái giá của nó, ngươi cũng biết ta là người làm ăn mà…” Giản Văn cười cười khách khí nói.

Hiểu Vân bà ta cũng là một con cáo già, biết ý của Giản Văn liên nở nụ cười nhu hòa mấy phần.

“Bảo vật xuất thế lần này đâu chỉ có Cửu Thiên Vạn Kiếm chí tôn kia. Còn có một nhánh Vô Tuyết Linh bảo dược thiên hạ coi như là quà gặp mặt ta gửi tặng môn chủ.” Bà ta nói.

Giản Văn bật cười lớn, đáy mắt lóe lên mưu tính khôn lường.

“Vậy, trăm sự nhờ đạo cô rồi.”

-•-

Ba ngày sau đó, mấy môn phái lớn nhỏ đều phát ra động tĩnh. Một đêm vắng gió, Thiên Yết đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên mở mắt cảnh giác. Nàng chậm rãi điều chỉnh hô hấp, chủy thủ xuất hiện nơi bàn tay sắc bén. Một làn khói khẽ thổi qua khe cửa sổ phòng nàng. Thiên Yết bế khí nằm im không nhúc nhích. Một thân ảnh hắc y nhân nhảy vọt vào trong không phát ra chút tiếng động, thân thủ linh hoạt tiến đến bên giường Thiên Yết.

Hắn định vung kiếm chém lên nơi nàng nằm nhưng Thiên Yết trong chớp mắt bật dậy, mũi dao nhọn hoắt xiên qua yết hầu của kẻ nọ. Máu nóng bắn lên mặt nàng. Thiên Yết nhảy ra khỏi giường đỡ lấy xác chết đặt lên lại chỗ mình sau đó nhảy lên xà nhà quan sát.

Quả nhiên, động tĩnh bên trong phòng nàng vẫn khiến người nọ bất an đi vào trong. Một thân ảnh hắc y nhân khác nhảy vào, Thiên Yết cười lạnh, xem ra mạng của nàng thật khiến người khác lưu tâm.

Thiên Yết nhân lúc hắn đến bên giường liền từ xà nhà vọt xuống, đu lên người hắn, một dao cắt đứt cổ người nọ không chớp mắt.

“Mua cả Song Tiêu Khách đến ám sát ta. Ngươi cũng thật lắm tiền.”

Gió khẽ rít qua khung cửa sổ, mây che khuất ánh trăng. Thân ảnh nọ mờ ảo đứng bên ngoài nhìn chăm chăm vào nàng.

“Không ngờ ngươi là nữ nhân!” Tên nọ mỉm cười thích thú.

Tóc Thiên Yết tùy tiện buông xõa che khuất nửa gương mặt, thân hình yểu điệu mê người lập lờ trong làn áo lụa mỏng manh khiến người khác có chút ngứa ngáy. Môi mỏng của nàng khẽ nhếch lên.

“Các hạ, không biết Hắc Bảng thưởng mạng của ta bao nhiêu vậy?” Nàng ngồi bên cửa sổ, ngón tay thon dài trắng nõn lau vết máu dính trên mặt, yêu mị nhìn người nọ.

Hắn vô cùng thưởng thức nàng.

“Hơn trăm vạn lượng hoàng kim. Chậc, môn chủ Ám Chi Thành, các chủ Dạ Hành Các. Lai lịch không nhỏ chút nào lại là một nữ nhân yêu nghiệt như nàng. Sợ rằng mấy người kia gặp qua cũng không nỡ giết nàng mất.” Hắn cười tiêu sái đáp lời.

“Đáng tiếc, kẻ thấy qua ta đều đi bầu bạn với Diêm Vương rồi. Không biết các hạ có nhã hứng phụng bồi tiểu nữ không?” Thiên Yết cong môi, bóng đêm cùng ánh sáng yếu ớt của vầng trăng hắt lên gương mặt bị tóc che phủ một nửa khiến nàng càng giống một yêu tinh nguy hiểm câu dẫn người khác.

“Không dám. Chi bằng nàng theo ta ngắm trăng đi, ta cũng có nhã hứng lắm đấy!” Hắn cười khẽ rồi đáp.

Thiên Yết thu lại khóe môi đang cười, trong tay áo phóng ra kim châm về phía nam nhân mờ ảo kia.

Hắn lại không chút nhúc nhích, vẫn duy trì nét mặt hòa nhã mỉm cười với nàng. Cánh tay chỉ hơi nâng lên đánh văng kim châm.

“Nàng thật nghịch ngợm. Độc này không phải thứ để chơi đùa đâu.”

“Ồ, ta không biết. Chi bằng ngươi thử cho ta xem đi.” Thiên Yết vẫn đứng bên cửa sổ, cổ áo lụa sẻ sâu lấp ló bầu ngực tròn đầy mê người vô cùng khiêu khích. Châm độc lại phóng ra lần nữa với mật độ dày đặc.

Người kia ý cười càng đậm, tiêu ngọc trên tay xoay xoay linh hoạt, thân ảnh hắn lóe lên rồi lại đáp xuống mặt đất, y áo theo từng động tác mà tung bay đẹp mắt. Giữa hai ngón tay thon dài của hắn kẹp ba cây châm mảnh như tơ.

“Đêm đã khuya, nàng mau nghỉ sớm kẻo lại cảm lạnh. Hai hôm nữa chúng ta lại tái ngộ.” Người nọ phất tay áo rồi vô tung vô ảnh biến mất chỉ để lại dư âm vang vọng bên tai Thiên Yết. Ba cây trâm kia cắm trên khung cửa tạo thành ba điểm cân xứng đều tuyệt đối. Thực lực và tu vi của hắn chắc chắn không chỉ đơn giản như vậy, thấm nhí hắn còn rất có khả năng giết chết nàng trong chớp mắt.

Đáy mắt Thiên Yết lạnh lẽo quét qua nơi kẻ kia vừa đứng. Rốt cuộc hắn là ai?

Kinh thành Đông Chấn

Buổi sáng hai ngày trước lúc Thiên Yết đang ở Giang Nam, hoàng đế Triệu Việt quốc Thế Cơ đã ban lệnh chuẩn bị tuyển chọn cho Đại Điển Tứ Quốc tranh tài. Phàm là con dân Triệu Việt có bản lĩnh hơn người, thông qua tuyển chọn đều có thể đại diện đi tham dự. Tin này ban bố khiến khắp nơi đều hừng hực khí thế. Dưới tán cây hoa mộc lan, Trữ Vương Xử Nữ đang cúi đầu đọc kinh thư bỗng nghĩ đến một nữ nhân.

Đôi mắt của nàng quả thật khiến hắn nhớ mãi không quên, phong thái cốt cách lãnh đạm, cao ngạo khiến hắn dâng lên một cỗ hứng thú muốn tìm hiểu nhiều hơn về nàng. Xử Nữ buông kinh thư, đứng dậy chắp tay đi quanh đình viện.

Mấy ngày nay mọi chuyện phụ hoàng đều để hắn thu xếp khiến hắn không có thời gian nghỉ ngơi. Lại nhớ đến tiểu đệ “bệnh tật” kia của mình lại có thể rảnh rỗi chạy đến Giang Nam chơi đùa khiến hắn có chút ghen tỵ.

“Chủ tử!” Một bóng đen xuất hiện, cung kính nói.

“Đệ ấy đi làm gì vậy?”

“Chủ tử, theo tin tức truyền đến lần này Giang Nam có bảo vật chí tôn xuất thế. Lạc Vương hứng thú nên đến xem náo nhiệt rồi.”

“Ồ, bảo vật chí tôn? Hẳn là khiến người ta tranh giành kịch liệt lắm đây. Nhớ phái người theo sát hắn, đệ đề ta không có võ công, thân lại mang bệnh trong người. Tầm mấy ngày nữa bệnh lại tái phát, các ngươi chú ý một chút.” Xử Nữ lành lạnh nói. Đôi mắt ngẩng nhìn bầu trời không trăng, đáy mắt mông lung không ai đoán được xúc cảm phức tạp của y.

“Tuân mệnh.” Hắc y nhân chậm rãi biến mất.

Từ cửa truyền đến tiếng động, một nữ nhân mặc xiêm áo màu hồng vô cùng xinh đẹp đi vào, trên tay là chén canh nóng thơm ngát.

“Biểu ca, muội mang canh đến cho huynh. Trời khuya lạnh lẽo mau vào nhà đi.” Nét mặt nàng ta dịu dàng nhu hòa động lòng người nói.

“Bạch Dương, muội khổ tâm rồi.” Xử Nữ nhận lấy bát canh, theo nàng vào phòng trong.

“Biểu ca bảy ngày nữa diễn ra tuyển chọn, huynh nhất định phải cẩn thận, giữ gìn thân thể.” Hai má nàng phiếm hồng, khẽ nói.

Hắn khẽ trầm thấp “ừm” một tiếng rồi chầm chậm uống canh. Bạch Dương ngồi bên cạnh hết sức an tĩnh, mùi hương mai thanh mát từ người nàng vấn vít bên mũi Xử Nữ. Hắn đặt bát canh xuống, đáy mắt sáng lưu chuyển trên người nàng.

“Còn có, phụ thân ta kiếm được một chút bảo vật nên bảo ta đem đến cho huynh.” Bạch Dương bị ánh nhìn của hắn làm cho tim đập loạn xạ, bối rối đứng dậy.

Một hộp gấm được lấy ra, bên trong là một viên đan dược cực phẩm quý giá tỏa ra mùi hương vô xùng nồng đậm, chỉ ngửi thôi đã khiến tinh thần người ta sảng khoái, bên ngoài lại có một màu hơi vàng vàng bao phủ. Ánh mắt Xử Nữ lóe lên rồi biến mất, hắn thuận thế cầm hộp gấm ôm eo Bạch Dương, khóe môi xuất hiện nụ cười.

“Phụ thân nàng cũng vất vả rồi. Còn có nàng nữa, lần sau biểu ca đưa nàng đi chơi được không.”

Giang Nam, biệt viện của Lạc Vương

Thân huyền ào khẽ lay động trong gió sớm, ánh mặt trời ấm áp dần ló dạng bao phủ lấy thân hình nam nhân nọ trông cả người hắn phát sáng chói mắt. Dung mạo tựa trích tiên kia điềm tĩnh như không, thân người lại chuyển động thoắt ẩn thoắt hiện, tóc dài búi nửa đầu tùy tiện tung bay, mũi kiếm sáng uyển chuyển như một con rắn vẽ ra từng đường xảo diệu. Hắn nhảy lên không trung kết thúc đường kiếm, hai chân đáp đất nhẹ tựa lông hồng chạm vào tay. Đôi môi mỏng nhếch lên thành một đường cong yêu nghiệt.

“Tập luyện thật chán, đi kiếm nữ nhân của ta chơi đùa một chút mới được.” Ma Kết vứt kiếm bạc lên bàn, lấy mặt nạ đen đeo lên mặt rồi chạy đến khách điếm của Thiên Yết.

Buổi sớm, đường lớn trên Giang Nam trấn vô cùng náo nhiệt. Người người nhà nhà tấp nập buôn bán, hơn một nửa mấy tiệm kinh doanh ở đây đều thuộc chi nhỏ của Dạ Hành Các, điều kiện làm ăn không tồi. Hơn nữa, Thiên Yết vừa hạ lệnh cho người mở thêm một Trù Thần thực quán, danh tiếng của bổn tiệm chính thức ở kinh thành sớm đã lan truyền khắp nơi. Nhờ thế mà công việc làm ăn ngày càng phát đạt. 

Nam nhân mặc thanh y cô độc ngồi trên lầu nhìn non nước xa xa, gương mặt ngọc thụ lâm phong xuất chúng hấp dẫn không ít nữ thực khách đến. Nghe nói hắn đên Giang Nam được năm ngày rồi, giống như đang chờ đợi một ai đó vậy, ngày nào cũng ở trên lầu Trù Thần tại đúng vị trí đó uống rượu, bộ dạng sầu bi khiến mấy nữ nhân bên dưới xót xa thay cho hắn.

Thiên Yết sau một đêm rối rắm không ngủ được, nàng uể oải cải trang thành nam nhân ra ngoài ăn uống một chút. Bên dưới của Trù Thần lại rất đông đúc nữ nhân cười cười nói nói, Thiên Yết nhíu mày đi đến xem một chút. 

“Òa, lại thêm một vị công tử anh tuấn nữa.”

“Hu hu, nhìn xem hắn thật đẹp mắt. Chết tim ta mất!”

“Òa òa máu mũi của ta. Ngươi xem người này với kẻ trên lầu kia đúng là kẻ tám lạng người nửa cân nha. Đều tuấn mỹ như vậy a! Đôi mắt của hắn thật đẹp chết ta, mũi hắn cũng thật cao nha. Dung mạo hoàn mỹ quá!”

“Thật thơm a! Tóc thật đen, lông mày thật sắc bén!”

Thiên Yết trợn mắt, khó khăn lắm mới chật vật tiến vào trong quán được. Chậc, thời nào ở đâu cũng có sắc nữ, cũng tại dung mạo của nàng quá yêu nghiệt đến mức phi giới tính. Thiên Yết liếc thấy bóng thanh y đơn độc ngồi trên lầu cũng không để ý lắm vào chỗ gọi mấy món quen  cùng vò rượu.

“Phồn hoa kết thúc, người đi rồi. Làm sao nói được nỗi lòng ta?” Một khúc hắn khẽ ngâm nga rồi lại nâng chén rượu uống cạn.

Tiếng sáo cất lên đột ngột như muốn xuyên thấu tâm can người nghe. Bên ngoài cửa cánh hoa tử đằng rụng lả tả theo gió, mặt hồ lay động lấp lánh bởi ánh nắng. Sáo kia người thổi một đoạn tương tư đau lòng.

“Ta ở nơi giang hồ ngao du uống một bình rượu nồng

Say rồi lại tưởng niệm đến bóng giai nhân

Trong mộng tình chết nơi lầu cao…”

“Nữ nhân, ngươi mau tỉnh lại.” Giọng nói trầm thấp vang trên đỉnh đầu của Thiên Yết kéo nàng thoát ra khỏi mộng cảnh. Ma Kết vươn kéo nàng vào trong ngực.

Nam nhân kia sao lại có khả năng chỉ cần một khúc sáo liền đưa người nhập mộng cảnh trận như thế này? Hắn là ai? Thiên Yết bừng tỉnh hít lấy mùi đàn hương dễ chịu từ người Ma Kết, trái tim khẽ run rẩy

Nam nhân thanh y dừng thổi sáo, hắn quay đầu nhìn về phía nàng, đáy mắt bi thương.

“Xin lỗi, ta không cố ý.” 

Thiên Yết tròn mắt, người đó chẳng phải Ninh Cự Giải, tên tranh với nàng cây trâm ngọc lúc nàng xuống núi hay sao? Rốt cuộc không phải hắn bị nữ nhân kia chê nên đau khổ ngồi đây đấy chứ? (Nếu không nhớ xin xem lại chương ba)