Thịnh Hành 5/2024 # Chương 5 Của Truyện Kỳ Duyên Xuyên Thế # Top 8 Yêu Thích

Thiên Yết cười nhạt, tiêu sái đứng lên ra khỏi tửu lâu. Tống Bạch Dương nheo mắt âm hiểm bay đến Linh Đông đài, nơi thường dùng để luận võ của mọi người.

“Tiện nhân không biết điều. Hôm nay bổn tiểu thư cho ngươi ra ngoài bãi tha ma ngắm trăng.” Tống Bạch Dương chậm rãi ngưng tự nguyên khí, căn bản không thèm động đến Roi Xích Diễm của mình.

“Tiện nhân, cho ngươi chọn vũ khí. Nếu không kẻ khác lại bảo ta bắt nạt kẻ yếu.” Tống Bạch Dương cười, nói.

“Ai đánh ngã được đối phương xuống đài sẽ giành phần thắng. Trên võ đài, thương tích cùng sinh tử không truy cứu.” Người canh giữ nơi nọ hô vang một tiếng.

Thiên Yết đứng dưới đài nhảy lên, trong tay cầm hai thanh chủy thủ sắc bén. Nụ cười thanh lệ, tóc buộc gọn sau đầu đơn giản. Nét mặt không thay đổi, không sợ sệt căng thẳng.

“Nha đầu, chỉ cần ngươi lên tiếng ta nhất định đánh ả. Không nên mạo hiểm quá.” Lão Quân biết không ngăn được nàng, chỉ có thể nhắc nhở nàng vài câu.  Thật ra lão cũng muốn xem xem người có duyên với Bích Tuyết Liên rốt cục có năng lực gì, mặc dù lão biết rõ nàng không có nội lực.

Bạch Song Tử mím môi, dưới khán đài nhìn theo dáng người của Thiên Yết. Chỉ thấy nàng đưa mắt, khẽ gật đầu với hắn ý bảo không có việc gì. Song Tử hắn khẽ nhíu mày, hiện tại nàng ta không có nội lực, còn Tống Bạch Dương kia vốn nổi tiếng là thiên tài của phủ thừa tướng. Trận này thực lực quá chênh lệch.

“Vị tiểu thư này, mặc dù ta cầm vũ khí nhưng ngươi có nguyên khí mạnh mẽ cùng tuyệt học. So với ngươi, ta lại có phần thua thiệt nha. Nếu ngươi thắng ta cũng không vẻ vang gì…” Thiên Yết nói.

“Hừ, vậy bổn tiểu thư nhường ngươi tám chiêu. Tránh cho ngươi chết oan uổng.” Tống Bạch Dương sảng khoái đáp ứng mà không để tâm đến ánh mắt sâu thẳm của người đối diện lóe lên ý cười.

Thiên Yết vững vàng tạo thế, tỉ mỉ quan sát đối phương. Nhịp thở trọng ổn cùng giác quan nhạy cảm tập trung cao độ hết thảy.

“Đánh không lại ta mang ngươi đi.” Bạch Song Tử truyền âm bên tai nàng. Khóe môi Thiên Yết cong cong, xem ra lần này phụ ý tốt của hắn rồi.

“Mau tới đây.” Tống Bạch Dương hét lớn. Xung quanh nguyên khí màu đỏ cuồn cuộn đổ đến tụ lại trong tay nàng ta.

Thiên Yết nhanh chóng nhảy về trước, áp sát cô ta. Nàng không có nội lực, nhưng nàng có mười hai năm kinh nghiệm chiến đấu, nhất là một đặc công như nàng thì cận chiến rất đặc thù. Thân thể nàng qua rèn luyện từ nhỏ tự nhiên sẽ khác với những kẻ ở nơi này chỉ dùng nội lực và chút công phu võ đạo để tung hoành.

Nháy mắt một cái, Tống Bạch Dương kia đã cùng nàng so ba chiêu vẫn chưa chạm đến góc áo của Thiên Yết, ngược lại cô ta cảm thấy hơi thở của mình mệt nhọc hẳn đi. Nguyên khí đỏ vẫn chưa chịu dừng bị hấp thu vào trong cơ thể Tống Bạch Dương vẫn tràn đầy, tạm thời hỗ trợ cho cuộc chiến.

Tống Bạch Dương vừa nghĩ ngợi liền lộ ra sơ hở, loáng cái đã chẳng thấy bóng dáng Thiên Yết đâu. Tức thì, ngay sau lưng cô ta truyền đến một cảm giác lạnh buốt.

“Chết tiệt.” Tống Bạch Dương khẽ rít, nhanh chóng tránh sang một bên nhưng trên vai đã bị chủy thủ cắt xoẹt qua một đường.

Cô ta kinh hãi nhìn Thiên Yết, làm sao ả có thể. Cho dù đã nhường ả, nhưng phòng ngự của Tống Bạch Dương nàng cũng không phải yếu ớt.

Loáng một cái tám chiêu nhường cho Thiên Yết đã hết. Tống Bạch Dương nghiêm mặt nhảy lên không trung tung một chưởng.

Uy áp lan ra về phía Thiên Yết vô cùng cường đại khiến nàng hộc máu, lùi về sau hai thước. Thậm chí Bạch dương còn chưa trực tiếp chấn lên người nàng. Quả thật có nội lực cường đại liền có sự khác biệt với kẻ bình thường như nàng.

Lão Quân đứng phắt dậy định xông đến nhưng bị Bạch song Tử kéo lại. Hắn vẫn không hề dời mắt khỏi Thiên Yết.

“Bích Tuyết Liên của ta còn chưa phát huy thực lực đâu.” Hắn phe phẩy cái quạt họa sơn thủy, cười cười. Vẻ yêu mị vốn có càng tăng lên khiến bao nữ tử ái mộ hắn điêu đứng.

Thiên Yết trên đài vẫn như cũ, tử y phất phơ trước gió, khóe môi dính vài vết máu khô.

“Xem ra chỉ có đánh nhanh thắng nhanh mới bảo toàn được tính mạng.” Thiên Yết nghĩ thầm rồi lóe cái biến mất, di chuyển cực nhanh khiến cho mọi người kinh ngạc. Bóng người vừa nãy đâu rồi.

Chỉ thấy Tống Bạch Dương gào lên, hẳn là bị chọc giận đến cực độ. Nguyên khí màu đỏ vù vù ngưng tụ trên tay nàng ta. Dưới đất, một nhúm tóc bay lả tả cùng tay áo bị cắt rách. Mọi người chung quanh không ít nhiều là cao thủ cũng chưa hình dung được việc gì vừa xảy ra. Nhìn thấy cơn cuồng nộ kia của Tống Bạch Dương ai nấy đều ngầm hiểu nàng thế mà bị một phế vật từ đâu đến làm mất hết thể diện. Không ít kẻ vui sướng khi người gặp họa.

“Tiện nhân, đừng tưởng công pháp quái dị của ngươi có thể làm gì được ta. Hôm nay bổn tiểu thư không giết ngươi, tên ta sẽ viết ngược.” Tống Bạch Dương trong đáy mắt toàn là hận ý nhìn về Thiên Yết, nói lớn.

Thiên Yết trầm mặc, nàng không có nội lực lại không hiểu rõ những công phu nơi này, phần thắng khó mà định đoạt. Nàng siết chặt chủy thủ, khép mắt bình tâm lại. Đột nhiên một bí pháp của tiểu tinh linh màu trắng xuất hiện trong đầu nàng. Thiên Yết mở mắt, trong lòng vô cùng kinh ngạc nhớ kĩ chúng.

Tống Bạch Dương lao đến, một quyền vung ra đem nguyên khí màu đỏ kéo đến tạo nên một áp lực khiến lồng ngực Thiên Yết nặng xuống.

Thiên Yết nhíu mày, nhanh chóng tránh sang một bên, đồng thời vung chủy thủ. Tống Bạch Dương cười lạnh, đánh vào cổ tay phải của Thiên Yết. Chủy thủ văng lên trời bay đến cây cột gần đó găm sâu đến cán, quả thật không hề có chút nhân nhượng nào.

Cổ tay phải của Thiên Yết truyền đến một cơn đau khủng khiếp, chỉ sợ không còn nguyên vẹn bên trong. Không cho Thiên Yết cơ hội động thủ, Tống Bạch Dương đá một cước vào người nàng.

Thiên Yết biết một cước này quả thật có thể tiễn nàng ra bãi tha ma ngắm trăng như lời của Tống Bạch Dương, nàng hít một ngụm khí mau lẹ tránh né nhưng một cước kia cũng đạp mạnh lên bả vai nàng.

Thân hình Thiên Yết lảo đảo suýt ngã về sau. Miệng phốc ra một ngụm máu. Nàng nghiến chặt răng, đầu mày nhíu lại một cái thật sâu.

Tay phải của nàng giờ chẳng còn cảm giác gì nữa rồi. Thiên Yết buông thõng, tiếp tục dùng tay còn lại chiến đấu.

Tống Bạch Dương mấy chiêu liên tiếp đều nhằm vào nơi trọng yếu của Thiên Yết mà đánh. Hồng y bay tán loạn, ánh mắt sát khí nồng đậm khiến người xem không khỏi rét lạnh.

Thiên Yết bắt đầu suy kiệt thể lực, tốc độ tránh đòn cũng không được nhanh như lúc đầu, chỉ cố cầm cự không bị đánh rơi xuống đài. Còn Tống Bạch Dương kia hiển nhiên hận ý đối với nàng không chút nào hạ xuống, căn bản muốn giết chết nàng.

“Tiện nhân, ta cho ngươi chết thống khoái một chút a.” Tống Bạch Dương cười âm hiểm, bàn tay xoay lại, nguyên khí nhàn nhạt hút đến.

Thiên Yết không biểu lộ chút cảm xúc nào, ánh mắt lóe sáng rồi thân ảnh lại biến mất.

Tống Bạch Dương hừ lạnh, cảnh giác nhìn chung quanh. Tiện nhân kia muốn đánh lén nàng ư?

Nàng ta cảm nhận được một cỗ khí tức từ sau lưng ập đến, ngay lập tức quay đầu nhưng liền kinh ngạc.

Không có ai.

Tống Bạch Dương xoay người trở lại thì thanh chủy thủ kia đã lao đến. Khí thế bức người tản mát. Lần đầu tiên trong cuộc đời nàng ta cảm nhận được một sự uy hiếp tính mạng của mình cận kề đến thế.

Thân hình nữ nhân tử y vươn dài, động tác dứt khoát cùng thanh chủy thủ sắp đâm xuyên cổ họng của Tống Bạch Dương kia bỗng biến đổi bất ngờ.

Thiên Yết chạm đất tạo đà, một cước dùng hết sức lực đá văng Tống Bạch Dương xuống võ đài.

Tống Bạch Dương đang kinh hãi liền cảm nhận được một lực mạnh mẽ chấn nơi ngực nàng ta. Trời đất quay cuồng, vừa vặn tiếp đất một cái thật đau đớn.

Tống Bạch Dương phốc một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt. Vừa rồi, luồng khí tức đó ép chết nàng.

Trên cổ họng đau rát, một dòng máu đỏ tươi chảy dài. Tống Bạch Dương nhìn trên võ đài. Một thân tử y cao ngạo đứng vững, mái tóc dài đen buông xuống bị gió thổi bay tán loạn, đôi mắt trầm lặng lạnh lẽo nhìn nàng. Khóe môi dính máu nhếch lên một đường cong yêu nghiệt. Tiện nhân trong miệng nàng ta thật giống một Tử Thần.

“Vị tử y này đã chiến thắng.” Một người hét to.

Cư nhiên đánh thắng thiên tài phủ thừa tướng kiêu ngạo Tống Bạch Dương? Mà đối phương không hề có nội lực? Cái này cũng quá dọa người a. Xung quanh mọi người bàn tán rôm rả.

Lão Quân cười hề hề, vênh mặt nhìn xung quanh. Nha đầu này thật khiến người ta thưởng thức nha. Bạch Song Tử đột ngột phi thân lên võ đài, điểm mấy cái huyệt đạo bế nàng bay đi mất dạng.

“Nha đầu kia, đã bảo ngươi đừng động đến bằng hữu của Cửu Thần Giao, giờ thì biết sự lợi hại rồi chứ? Nhớ về mà viết ngược lại tên của mình đi. Hắc hắc, yêu nghiệt kia ta nói đúng không ?” Lão Quân cười đắc ý, quay sang thì thấy hai người kia biến mất tăm.

Một đàn quạ đen bay ngang qua đầu lão. Lão liếc mắt khinh bỉ nhìn Tống Bạch Dương rồi phất tay áo đuổi theo.

Tống Bạch Dương ho một cái, máu lại phốc ra khiến lồng ngực nàng đau nhói. Nữ nhân kia rốt cuộc đã dùng chiêu thức quái quỷ gì cơ chứ?

Tống Bạch Dương nàng sẽ không quên mối thù ngày hôm nay. Nhất định nàng sẽ đòi lại hết. Bàn tay nàng gắt gao siết chặt đến bật máu, sát khí dâng lên khiên mọi người sợ hãi.

Bạch Song Tử khẩn trương đưa Thiên Yết đến nhà hắn, những người hầu trong nhà không khỏi ngạc nhiên khi thấy hắn đưa nữ nhân về. Mặc dù là một tên phong hoa tuyết nguyệt nhưng bọn hắn cũng chưa bao giờ thấy chủ nhân mang ai về hết.

“Mau chuẩn bị lò luyện.” Bạch Song Tử phất tay ra lệnh. Hắn cuống quýt đặt nàng lên giường, nhanh chóng cho nàng uống một viên đan dược bảo vệ kinh mạch.

Thiên Yết sắc mặt tái nhợt, mồ hôi rịn ra trên mặt. Nàng quả thật đã chịu đựng đến cực hạn.  Trong lồng ngực dường như bị một cái gì đó áp chế khiến hơi thở nàng rối loạn, mạch tượng bất thường, máu không ngừng trào ra từ trong miệng.

Bạch Song Tử điều tức khí vận, chữa thương cho nàng.

“Không xong rồi, Bích Tuyết Liên phản phệ.” Bạch Song Tử bị hất ngã, một uy áp cực đại ngăn nguyên khí của hắn tiến vào bên trong.

Mà lúc này, Thiên Yết bắt đầu hôn mê. Một trận này đã khiến nàng thiệt thòi quá nhiều.

Bạch Song Tử nheo mắt, chậm rãi điều hòa nguyên khí bảo vệ kinh mạch của nàng không bị Bích Tuyết Liên bạo phát nhưng vẫn tiếp tục bị hất ngã. Hắn nhìn nữ tử suy yếu trước mặt lo lắng không ngừng

Bích Tuyết Liên thật sự quá khủng bố.