Đề Xuất 5/2024 # Chương 13: Hóa Giải Phong Ấn # Top 3 Yêu Thích

Chương 13: Hóa giải phong ấn

Nhân Mã nhăn mặt ngồi dậy như bật tỉnh sau cơn ác mộng. Đầu vẫn còn đọng lại tiếng xì xào của lá cây cùng tiếng ù ù của cơn cuồng phong. Cô nàng vẫn còn choáng sau khi bị hất tung lên và quay tròn trong không trung trong lúc sợ hãi. Trong lồng ngực, tim vẫn còn đập liên hồi; mọi chuyện xảy đến quá bất ngờ làm cô không thể nào lường được.

“Thật điên cái đầu!” Nhân Mã thốt lên.

Trước mặt Nhân Mã bây giờ lại là bóng đêm, ánh sáng từ các ngọn đuốc cháy sáng gần đó khiến cô thấy an tâm. Từ nhỏ, Nhân Mã đã sợ hãi bóng tối, nó có cái gì đó tù túng và đáng sợ, đem lại cho cô cảm giác chênh vênh, bất an lạ lùng. Mất một lúc lâu, cô mới định thần lại và nhận ra mình đang ở trong một cái lồng khổng lồ. Chiếc lồng xinh đẹp màu vàng óng phản chiếu ánh sáng hắt lên những bức tường gồ ghề xung quanh, phía trên uốn cong thành hình mái vòm như một lồng chim khổng lồ. 

“Mình đang ở đâu?” Nhân Mã băn khoăn. “Edar? Edar! Chỉ có thể là Quỷ vương thôi. Mình bị bắt cóc!”

Nhân Mã lục trong túi mình các lá bùa còn lại của Cự Giải; không còn gì ngoài tấm bùa trị thương vô dụng. Cô thở hắt, đặt tay lên một trong các cột trụ vài vận phép thuật để nó tan chảy ra. Cột trụ bỗng sáng lên, rồi chỉ trong một giây, nó trở về với màu sắc ban đầu. Nhân Mã cố thử thêm lần hai, lần ba, cột chỉ hơi âm ấm. Cô bặm môi, trách Tiên đế vì đã phong ấn mất sức mạnh của mình, khiến mọi thứ luôn ở ngoài tầm với.

“Còn Thiên Yết?” Nhân Mã chợt nhớ ra người bạn đồng hành của mình. Lúc lầm lũi bước theo bóng lửa từ nhánh cây khô trên tay Thiên Yết, cô đã rất cảnh giác quan sát xung quanh. Đêm nay bầu trời bỗng tối sập lạ thường. Cô chỉ nhớ sau tiếng động lớn, tấm lưng Thiên Yết bỗng biến mất và ánh lửa cũng phụt tắt theo. 

Nhân Mã nheo mắt, ánh đuốc leo lét trên vách đá đủ để cô nhận ra một mái tóc trắng đang ở gần đó.

– Là ngươi ư, Song Tử?

– Lẽ ra ta phải biết chứ. Chỉ có mình ngươi mới có đủ khả năng điều khiển cơn cuồng phong kỳ lạ đó. Vì nể tình Cự Giải mà ta che giấu mối quan hệ mờ ám giữa hai người trước thiên thần. Thật vô ơn!

Hai tay Song Tử hãy còn gác sau lưng, anh đến trước chấn song.

– Ta chỉ làm nhiệm vụ của mình thôi. – Song Tử lãnh đạm nói rồi quay đi, điều này khiến Nhân Mã tức tối lắm.

Song Tử chầm chậm trở về vị trí nơi gò đá nhô cao, từ chỗ này anh có thể nhìn xuyên qua khoảnh trống giữa các tầng đá, trông ra ngọn núi thạch nhũ tít xa có cây cổ thụ khổng lồ tỏa tán rộng trước cửa hang. Đó là nơi anh sinh ra. 

Vũ trụ này thật kỳ lạ. Ba loại sinh vật thống trị điển hình của ba thế giới Human, Alig và Edar lần lượt là Human, thiên thần và ác quỷ. Ba chủng loài này đều có nguồn gốc con người; tuy nhiên, đối với thiên thần và ác quỷ, ở mỗi nhánh lại phân ra làm hai nhánh nhỏ khác nhau. Một nhánh sinh ra là kết tinh tình yêu giữa hai cá thể, nhánh khác được sinh ra từ những thứ phi vật chất; như chính bản thân Song Tử và gã ác quỷ Bạch Dương kia.

Dưới vương triều Edar có một dòng tộc chuyên lùng sục khắp thế giới này để săn tìm những đứa trẻ của tự nhiên rồi nuôi nấng chúng. Họ cho rằng những linh hồn này mang một sứ mệnh nào đó hết sức đặc biệt. Như lời người ta kể anh rằng, khi cái lông đầu tiên của một con đại bàng vừa mới mọc bị cuốn theo gió, bật tung rồi đáp nhẹ trên hòn thạch nhũ được chiếu rọi bởi mặt trăng non. Vòi rồng xuất hiện giữa một ngày không mây, không khí đột nhiên xoáy tròn rồi tạo thành một cái hố nhỏ. Từ đấy, một hài nhi chào đời mang màu tóc trắng như mây. Họ đem Song Tử về và anh nghiễm nhiên trở thành một thành viên của gia tộc có truyền thống phò tá Quỷ vương. 

Thật ra, anh biết ơn Nhân Mã, người duy nhất biết được bí mật giữa anh và Cự Giải. Dù bên ngoài có bốp chát, cô ả vẫn luôn tìm cách giữ thiên thần tránh xa bí mật kia. Dù vậy, trách nhiệm gia tộc đè nặng lên vai Song Tử bấy lâu nay khiến anh mệt mỏi. Nhưng với cái ơn mà Quỷ vương ban cho gia tộc khiến anh phải tận tâm mà trả, không bao giờ có quyền được mệt mỏi, cứ phải nghe lệnh người khác một cách vô thức. Vả lại, anh đã hứa với Cự Giải sẽ giả vờ trung thành với Quỷ vương để đem tin tức về cho triều đình Alig. Dạo gần đây, anh cảm giác Ma Kết đã dần dần nhận ra mối quan hệ của anh và cô ấy, khiến mọi hành tung cần phải cảnh giác. 

Nhân Mã bỗng nắm lấy chấn song, hỏi dồn:

– Thế còn Thiên Yết? Ngươi nhốt Thiên Yết ở đâu?

– Thiên Yết ư? -  Song Tử hỏi. – Tên đi cùng cô đêm hôm qua? Hắn đang ở gần đây thôi, nhưng cô quan tâm đến mạng sống một tên hầu để làm gì?

– Ngươi không cần quan tâm! -  Nhân Mã hét vào mặt Song Tử.

Rồi cô im lặng, đưa cái nhìn mông lung ra màn đêm dày đặc. Nhân Mã chợt lạnh gáy, từ nhỏ cô đã được biết Edar là một địa ngục trần gian, nhưng cái ghê rợn trong những lời kể không lột tả được sự đáng sợ nơi đây. Cô chợt thấy lòng lo lắng không yên.

Cô lại nghĩ về câu chuyện của Thiên Yết; lúc ấy tự dưng trong cô bùng lên một cảm xúc kỳ lạ. Tuổi thơ ấu tươi đẹp cùng những tình cảm trong sáng ấy giờ đây được gột rửa đi lớp bụi mờ của thời gian, trở nên rõ ràng và sắc nét hơn bao giờ hết. “Thì ra, tên của anh là Thiên Yết.” Cô chưa từng biết tên cậu bé tuổi thơ ấy; họ gọi nhau chỉ bằng những cái tên hết sức trẻ con. Suốt bao năm nay, từ ngày cậu rời đi, Nhân Mã luôn trơ trọi trong những sáng bình minh, rồi lại lặng lẽ trong những buổi chiều hoàng hôn. Bấy lâu nay, cô luôn tin một ngày nào đó bóng dáng ấy sẽ lại xuất hiện bên thân cây Linh Lan cổ thụ ngày nào. 

“Thiên Yết, anh ở đâu?”

Có tiếng lẹt xẹt nhỏ nhoi vọng lên trong không gian. Song Tử ngoái đầu phía cửa hang đã thấy hiện hữu bóng dáng ác quỷ. Anh gật đầu chào rồi bước ra ngoài, tung cánh rời đi.

Không cần kể nhiều, Ma Kết đã biết chuyện xảy ra. Anh ngó vào trong xen giữa các lỗ hổng đá; Nhân Mã đang đứng đó bất lực. Đôi cánh cô ta đã biến mất, chút phép thuật còn lại không giúp cô ta bẻ cong chấn song, chỉ có thể đi đi lại lại buông vài câu nguyền rủa. 

Đây có thể được xem là một trong những lần hiếm hoi anh trông thấy Nhân Mã. Lần cuối cùng gặp là lúc anh vẫn còn trẻ, hay lãnh nhiệm vụ đi sứ đến Cung điện Alig. Lúc đó cô ta hãy chỉ là một cô bé con lanh chanh thích nhảy nhót. Sau cuộc chiến Định mệnh ấy là lúc Ma Kết lui về bóng tối lâu đài Edar. Lần này gặp, cô ta đã khôn lớn và khác lạ; duy tính cách vẫn ngổ ngáo như xưa.

​Nhân Mã dò ngón tay trỏ lên chấn song màu vàng sáng. Chấn song tròn to bằng cổ tay láng bóng, cách nhau một khoảng chỉ đưa được một cánh tay ra ngoài. Ngó Song Tử giờ đã biến đi đâu mất, cô mò mẫm xung quanh một lúc lâu để tìm cách thoát thân nhưng không được. Cái lồng khổng lồ không có then cài, lại càng không có cửa, không gì cả, chỉ là những thanh trụ cứng cáp. Nhân Mã chau mày, cô không hiểu bọn Edar đem cô vào đây bằng cách nào.

Một tiếng động lớn như tiếng đá vỡ vang lên. Nhân Mã nheo mắt nhìn ngược về phía trong hang; phải mất một lúc lâu cô mới phát hiện một bóng người nơi vách đá, bóng hình âm u bất động như hòa vào bóng tối ảo diệu. Cô không rõ đấy là ai, chỉ thấy hai tay người ấy đưa cao khỏi đầu, dính chặt vào đá bằng các vòng xích kim loại. Bỗng, có một đốm sáng nhỏ xuất hiện phía bên trái, nó di chuyển theo nhịp bước và đôi tay lắc lư. Người thứ hai xuất hiện, và mãi đến khi dáng người đó bước tới gần ánh sáng của các ngọn đuốc trên tường, Nhân Mã mới phát hiện đó là Song Ngư. 

Nhân Mã lặng người. Song Ngư vẫn thế; khuôn mặt, mái tóc dài cùng dáng người nhỏ nhắn, duy đôi mắt trong veo lúc này mang vẻ sầu não và căm hận. Cô ấy đứng lại trước dáng người bất động bị cắm chặt vào đá, trên tay là ngọn roi dài vuốt mảnh như ngọn tre non; đốm sáng vừa nãy là viên đá đính đầu roi. Song Ngư chỉ nhìn liếc qua cô, rồi bỗng vung roi, mũi roi lao vun vút lên không trung ánh bạc lấp lánh.

CHÁT!

Chiếc roi trượt vào thân mình bất động trước mặt một thanh âm cai nghiệt. Có tiếng rên rỉ vang lên; lúc này Nhân Mã mới nhận ra người đó là Thiên Yết. Bóng tối đã che đi một nửa thân mình và gương mặt cậu, chỉ thấy đường máu đỏ tươi kéo dài từ vai trái đến tận xương sườn. 

– Thiên Yết! – Nhân Mã kêu lên thất thanh.

Song Ngư không hề lay động, cô liên tục phát vào Thiên Yết những vết lằn sâu hoắm. Chỉ một chốc, vầng ngực và gương mặt cậu chồng chéo vết roi. Cậu chỉ rên rỉ đôi chút, rồi ngước mắt nhìn Nhân Mã. Mái tóc cậu xơ xác bết đầy máu dây đầy trên mặt nên Nhân Mã chỉ thấy điểm sáng lóe lên nơi hai hốc mắt. Hai cánh tay bị trói chặt bởi sợi dây xích nặng trĩu cũng đầy những vết xước của chiếc roi bạc, máu cậu rướm thành dòng rơi lách tách.

– Ngừng tay! – Nhân Mã hét lên, đôi mắt ngập dần đầy nước.

Song Ngư không nói gì, cô vẫn tiếp tục vung tay, ngọn roi tàn khốc lao tới tấp vào người Thiên Yết, máu đỏ bắn tia vung vãi khắp nơi.

– Này, Song Ngư! Cậu có nghe không đấy? Ngừng tay! – Nhân Mã nắm chặt lấy chấn song, hét lớn.

– Có giỏi thì ngăn cô ta lại đi!

Ma Kết bước ra từ bóng tối, trên miệng loáng thoáng nụ cười thách thức. Dừng chân trước chấn song, anh đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn cô, bỗng chau mày. Cô ta đang khóc. Tại sao? Anh tự hỏi. Một cô công chúa của thế giới thiên thần hùng mạnh sao lại dư nước mắt cho kẻ vô danh tiểu tốt? 

Phong ấn mà Tiên đế đặt lên Nhân Mã kiểu này chỉ có thể được giải bởi chính người đặt phong ấn. Quỷ vương liệu có đúng khi cho rằng với niềm khát khao tột cùng được giải phóng thì chủ thể sẽ vùng lên và phá tan xiềng xích? Màn tra tấn tên Thiên Yết kia sẽ kích thích năng lực bị phong ấn của cô ả này chăng? Anh cũng rất muốn biết cô ả trẻ con này có thiên lực cỡ nào lại khiến người ấy muốn giải phong ấn cho cô ta, rồi lại muốn hấp thụ phép thuật ấy. 

Dù sao đối với anh, trò này cũng thú vị.

– Sức mạnh của cô đâu rồi? – Ma Kết cười chế giễu. – Bị ông già kia phong ấn rồi à? Có phải là không biết sử dụng hay không? 

Nhân Mã giật mình, không nhìn Thiên Yết nữa, cô nheo mắt cố định hình rõ đó là ai. Một ác quỷ khác, với mái tóc dài chấm lưng y như mái tóc của Xử Nữ, nhưng lại là màu xám khói đậm. Gương mặt gã rất quen, tựa hồ đã gặp nhiều lần từ hồi xa xăm lắm. Nhân Mã dời mắt xuống chiếc nhẫn kỳ quái nổi bật của gã, nó có màu xanh dương phát quang và di chuyển liên tục thành những đường zíc zắc nhỏ xoắn xít trên ngón tay. Nhân Mã càng ngạc nhiên hơn. 

Là Ma Kết, con trai của Quỷ vương. 

– Làm hại Thiên Yết, lại còn sỉ nhục ta ư? Edar các người đúng là không muốn sống nữa rồi. – Nhân Mã gườm ghè, cô cố nén cơn ngỡ ngàng. 

– Cô nói gì? – Ma Kết khum bàn tay lên tai, giả vờ lắng nghe. – Nói lí nhí ta nghe không rõ. Có thật là vô dụng tới mức chỉ dám lảm nhảm một mình khi bị người ta hạ nhục? À, ta quên mất. – Ma Kết ngửa lòng bàn tay, một luồng ánh sáng xuất hiện. Trên tay Ma Kết giờ là một quyển sách. – Có vẻ cô đang đi tìm cuốn sách này. Mọi phép thuật cấm của thế giới giờ nằm trong tay Quỷ vương, thích chứ hả?

Nhân Mã căng mắt ra, hai tay nắm bộp lấy chấn song. Là quyển sách thần bí của Tiên đế cô lấy từ nhà kho phép thuật của Woodward. Sự xuất hiện của con bé Tiểu Nguyệt hôm ấy làm mọi chuyện công cốc hết cả. Sau khi xà quần với nó trên thảo nguyên, con bé đã cuỗm mất cuốn sách mà cô không hay. Đó là lý do mà đến giờ cô vẫn phải chịu bị phong ấn.

– Ngươi… – Nhân Mã hai tay nắm chặt lấy chấn song. Gã ta đang trêu tức cô?

– Cô sáng mắt ra chưa? Chi bằng ngoan ngoãn ở yên một chỗ để Quỷ vương mang kiệu hoa đến rước về thì mọi sự thật chẳng yên lành hay sao. Cũng chính suy nghĩ ngu ngốc mà mang họa đến cho bản thân và người khác thì thật nhục nhã cho danh phận công chúa Alig!

– Thật điên rồ! Quỷ vương và chính ngươi luôn có những nước đi kỳ quái! Chẳng lẽ ngươi rất mong ta về làm mẹ kế ngươi ư? 

– Chẳng lẽ cô ngây thơ đến nỗi tin rằng mình sẽ được ngồi trên chiếc ghế đó ư? – Ma Kết phá lên cười chế giễu. – Dù gì thì bây giờ cũng không cần kiệu hoa nữa, cô đang ở nơi cô thuộc về rồi.

Ma Kết bật cười ha hả và điều này khiến Nhân Mã điên tiết lắm. 

– Mau ngừng tay và thả Thiên Yết ra!

Cô lại hét lên và Song Ngư vẫn không dừng lại. Thiên Yết lúc này không còn rên rỉ nữa, cậu như chìm vào trạng thái bất tỉnh trong khi máu túa ra ồ ạt ướt đẫm một góc nơi cậu ngồi.

– Ta nói rồi, cô có giỏi thì ngăn cô ta lại đi. – Ma Kết ném cái nhìn thách thức vào cô rồi quay đi.

Có cái gì trong cô như vỡ ra, tựa một quả bom lớn dồn ép khiến lồng ngực cô như muốn nổ tung. Nộ khí ngất trời, Nhân Mã quắc mắt lên. Nỗi căm phẫn kéo căng các dây chằng trên cổ và cô hét rống lên, đôi tay nắm chặt lấy chấn song tựa hồ muốn bóp nát nó ra. 

Song Ngư đang tung các ngón đòn roi bỗng cảm thấy một luồng khí nóng kỳ lạ lướt qua người. Cô bỗng sao nhãng, ngừng tay để tìm nguồn cơn cảm giác kỳ lạ; cùng lúc, có tiếng tí tách ngày một lớn dần. Ngọn lửa đỏ trên bức tường đá gồ ghề bỗng dưng bị bóc khỏi thanh đuốc rồi tách thành nhiều đốm lửa nhỏ reo tí tách, lơ lửng trong không trung như những đốm ma trơi. Trong một khắc, một sức mạnh vô hình nào đó cuốn chúng thành một dòng xoáy lửa dài chảy xoắn về phía cái lồng khổng lồ. 

Cơ thể Nhân Mã đột nhiên phát sáng. Mái tóc bạch kim của cô sáng rực lên, trông như một dòng suối ánh sáng tuôn chảy liên tục. Dòng xoáy lửa sau khi len qua khỏi chấn song hẹp, nó nhập vào cơ thể Nhân Mã khiến bóng hình cô rực sáng như sao. Các chấn song phản chiếu ánh sáng này làm Song Ngư díu mắt, sợ hãi. Đôi tai cô nghe lùng bùng tiếng lửa cháy và tiếng rít kỳ lạ. Bằng một thủ thuật nào đó, chấn song bằng vàng vững chãi bỗng tan ra như nước đổ, nhuộm khoảnh đất đen ngòm dưới chân Nhân Mã bằng thứ kim loại lỏng nóng và đặc sệt.

– Nhân… Nhân Mã.

Song Ngư như chết lặng, cái roi bạc trên tay cô buông hờ hững rồi rớt bộp xuống đất.

Đến Nhân Mã cũng ngỡ ngàng, cô quan sát ngọn lửa đang vây quanh người; nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay lóe sáng phép thuật. Phong ấn của Tiên đế như một nút chặn, mà chỉ khi có kích thích mạnh, cái nút đó tung vụt ra khiến năng lực bên trong cô ào ra như thác đổ. Nhân Mã bỗng cười lên khúc khích. Cùng lúc, Song Ngư thấy ngọn lửa trên người Nhân Mã bỗng dạt ra thành hai mảng lớn phía sau lưng cô ấy; luồng sáng nhòa đi và đôi cánh Nhân Mã xuất hiện. Đôi cánh cô như tỏa hàng ngàn phân tử ánh sáng nhỏ ra xung quanh khiến cái hang sáng rõ như ban ngày.

Nhân Mã rời khỏi vũng kim loại đặc quánh. Ma Kết vẫn còn ở cửa hang và đang kinh ngạc quan sát cô.

– Ngươi! – Cô chỉ vào Ma Kết. – Ngươi vừa nói gì hả?

Không đợi Ma Kết trả lời, đôi bàn tay cô đã lấp lóa ánh sáng của phép thuật. 

Cô thét lên một tiếng và vung người bắn quả cầu chói sáng về phía anh. Quả cầu vừa rời tay Nhân Mã, nó tách ra thành nhiều phân tử ánh sáng nhỏ cháy hừng hực bay với tốc độ cao, hơi nước trong không trung bị đốt cháy tạo thành vệt hơi dài khi chúng đi qua.

“Xèo..èo..”

Nhân Mã nhíu mày. Dù giận dữ đến mấy, cô vẫn chưa đến nỗi điên khi không nhận ra đó phải là một tiếng nổ lớn hoặc tiếng người rên rỉ, chứ không phải như tiếng lửa xèo xèo bị nước dập tắt. Nhân Mã ngước mắt nhìn Ma Kết, gương mặt bình thản của anh nay thất thần vì bất ngờ, đôi mày nhíu lại và đặc biệt là anh chẳng hề hấn gì. Một cái gì đó đã chặn đường đi của những phân tử ánh sáng và khiến nó tan ra ngay. Trước mặt Ma Kết có một lá chắn ảo diệu màu đen bóng, các đốm sáng của Nhân Mã khiến nó loang lổ rồi biến mất.

“Lá chắn này… là của Thiên Yết?”

Cô đưa mắt nhìn Thiên Yết, đôi mày chau lại ngạc nhiên. Thiên Yết mình đầy vết thương, cậu nhìn chằm chằm vào Nhân Mã như muốn nói gì đấy, trên đôi tay bị xích chặt vẫn còn vương lại chút ánh sáng của ma thuật.

“Tại sao anh ấy lại làm thế?” Nhân Mã tự hỏi, rồi cô ngó một lượt khắp chung quanh. Ngoài kia, tiếng tru tréo của ác quỷ ngày một lớn dần, chúng bắt đầu quần tụ về đây đông đến nỗi Nhân Mã có thể cảm nhận được các con sóng chuyển động của không khí từ các đôi cánh ác quỷ.

Hiểu vấn đề, cô mím chặt môi, đưa cánh tay lên không trung vẽ một vòng bán nguyệt rồi chấm ngón trỏ của mình trong nét vẽ cuối cùng. Ánh sáng bắt đầu tuôn ra như thác đổ, một con rồng ánh sáng trườn qua và nó thổi ra xung quanh một quầng hào quang khiến không gian bừng một màu trắng sáng đến chói mắt.

Ma Kết đưa tay lên che đi thứ ánh sáng trắng chói lóa, anh bất ngờ đến nỗi chưa thể định hình kịp mọi việc, chỉ biết đưa tay ra chống đỡ, đầu anh trống rỗng. Thứ ánh sáng ấy, kỳ lạ thật. Nó chui sâu vào mọi ngóc ngách trong tâm hồn anh, chói sáng, xóa sạch mọi nghĩ suy, tâm trí nhẹ bẫng. Mắt anh bắt đầu nhòe đi, bên tai cứ văng vẳng tiếng u u như vọng từ cõi âm u nào đấy.

Lúc Ma Kết định hình lại mọi việc cũng là lúc đôi mắt anh chìm trong một màu đen tối. Anh nhắm nghiền mắt để qua cơn đau nhức. Bóng tối dần mờ đi, ánh đuốc trên các bức tường vẫn cháy, tất cả trở về bình thường như chưa có gì xảy ra. Duy Song Ngư, Nhân Mã cùng tên hầu Thiên Yết đã biến mất.

“Cô gái này… đây là sức mạnh của ả ư?”

Danh sách chương: