Xu Hướng 5/2024 # Chương 02: Tái Ngộ Một Lần Tương Tư Mãi # Top 4 Yêu Thích

Chương 02: Tái ngộ một lần tương tư mãi

Chương 2: Tái ngộ một lần tương tư mãi

​Tác giả: Peckanhdongdanh

Ngàn dặm xa xăm, vùng trời ấy​

Sao rơi, sao rơi​

Bướm lả lơi​

Hương rượu nồng đượm​

Men tình cháy​

Gò má mĩ nhân thắm hương trời.​

– K…..H….Ô…..N….G…..M….U…..Ố…..N…- tiếng một người con gái vang lên trấn động cả kinh thành,mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao xung quanh cô gái ấy hình như nàng là quận chúa Nhân Mã, lại bị ép hôn với thái tử nước Nguyệt là Lạc Kì (Cự Giải) nên đang quyết liệt từ chối cuộc hôn nhân này.​

– Quận chúa Nguyệt Sinh người đứng lại đi, đừng chạy nữa – tiếng những binh lính vang lên​

Còn Nguyệt Sinh ( Nhân Mã ) mặc kệ vẫn cắm đầu cắm cổ chạy nhưng thật không may cho nàng,ai đó đã vô tình vứt vỏ chuối ra đường khiến nàng trượt chân rồi oanh oanh liệt liệt ngã lăn ra đất. Cảnh tượng thật vô cùng bất đắc dĩ.​

– Đắc tội với quận chúa rồi – một người lính nói và ra lệnh cho tùy tùng​

– Dẫn Quận chúa Nguyệt Sinh về phủ​

Nguyệt Sinh (Nhân Mã ) dù bị tóm lại nhưng nàng vẫn ra sức gào thét vùng vẫy​

– Thả ta ra, ta là quận chúa đó, tại sao ta phải đi làm tân nương chứ, ta không muốn lấy cái tên thái tử thối đó…a…a….a ​

Bên quán trà đang có một vị khách mặt mũi tối sầm, tay nắm chặt thành nắm đấm ,mặt đen thui lẩm bẩm nói​

– Thái…Thái…Thái…Tử….thối…ư….NGƯƠI…Nguyệt Sinh chờ đấy, ta thái tử Lạc Kì ta nhất định sẽ không tha cho nha đầu thối nhà ngươi đâu.”​

Tên nô tài bên cạnh thấy thế run rẩy hỏi​

– Thái tử định tính sao đây, có vẻ như nương tử của ngài không dễ thương chút nào đâu, thần nghe nói nàng ta không biết tí gì về cầm kỳ thi họa chỉ phá phách là giỏi, lại còn hay tự kỉ với sủng vật.​

Lạc Kì ( Cự Giải ) ngước mặt lên cắn một miếng bánh​

– Thế cô ta nuôi cái thứ quái quỉ gì thế, chó, mèo, lợn hay gà,…? ​

– Dạ bẩm nàng ý hình như nuôi một con rắn tên Tiểu Tiểu – tên nô tài đáp​

Y bĩu môi, uống hớp nước trà​

– Cái gì Tiểu Tiện á, cô ta bị điên hay thần kinh vậy. Phụ thân của ta bị lẩm cẩm hay sao mà bán ta cho đứa điên đó….Thật là tức chết.​

Tên nô tài “….”​

!!!!!!​

– 50 lạng bạc có thể biết được quá khứ tương lai rồi hiện tại của mình không đúng khỏi lấy tiền – Một cô gái với khuôn mặt thánh thiện cất tiếng nói.​

Cùng cặp kính đen xì ,cô ngồi bên cạnh cái bàn có đầy đủ mọi đồ dùng để bói toán.Mọi người trầm trồ,không ít lời bàn tán và ánh mắt ngạc nhiên lẫn nghi ngờ nhìn về phía nàng.​

Chợt, có một chàng trai với dung mạo phi phàm bước đến bên nàng mở miệng nhàn nhàn nói​

– Người có nói thật không vậy?Ta cho ngươi 500 lạng bạc , hãy cho ta biết sau này tiền tài của ta sẽ ra sao ​

Dĩnh Vân ( Xử Nữ ) hệt như bắt được vàng ,khuôn mặt hiện ra hai chữ ” tiền ” nàng nhanh chóng mời vị nam tử trẻ tuổi kia ngồi xuống,cầm tay y lên nàng phán​

– Xem nào, theo như ta thấy thì tiền tài của ngươi không thiếu , nhưng nếu ngươi không biết sử dụng sẽ dẫn tới phải đi ăn xin bần tiện đó ​

Nàng phán một câu xanh rờn mà chẳng hề để ý khuôn mặt người đi đằng sau y như thể hàm dưới của hắn sắp rớt xuống đất vậy ,hắn nuốt nước bọt , âm thầm nghĩ: ” Ngươi nói nữa chắc sẽ bay đầu mất , người đứng trước mặt ngươi là hoàng thượng …hoàng thượng đó “.​

Y nhìn nàng, lần đầu tiên trong đời có người nói chuyện với y thật trẻ con và dễ thương đến vậy, y mỉm cười nói ​

– Cảm ơn ngươi ,ta là Cảnh Thiên ngươi tên gì ? ​

Nàng cười ​

– Ừm , ta tên là Dĩnh Vân, ngươi hãy nhớ lời ta nói với ngươi nha không thì đừng có oán trách số phận ​

Cảnh Thiên ( Sư Tử ) bât cười gật đầu với nàng,còn nàng vẫn cười tươi với Cảnh Thiên ( Sư Tử ), nàng vĩnh viễn chẳng thể ngờ được , nàng đã nói chuyện với hoàng thượng – người nổi tiếng lạnh lùng nhất vương quốc.​

Hoa nỡ là lúc hoa được nâng niu nhất​

Nhưng khi hoa tàn thì chỉ còn sự héo úaHết độ rồi hoa mong ai, hoa trách aiThật ra hoa chỉ cần một người kề bên an ủi

Một đời người phải khóc​

Bao nhiêu lần thì lệ mới thôi rơi?​

Một đời người phải rơi​

Bao nhiêu lệ thì trái tim mới thôi tan vỡ ?​

Khóe mắt em xanh xao tiều tụy Nhưng không một ai thấu hiểu Lời hẹn ước năm xưa thật tuyệt diệuCứ như hoa rơi khắp cả một trời

Gió Bắc thổi qua màn đêm lạnh giá​

Nhưng không một ai kề bên an ủi​

Lời hẹn ước năm xưa thật tuyệt diệu​

Nhưng rồi bao nỗi tương tư lại hóa bụi trần ​

Hoa nỡ là lúc hoa được nâng niu nhấtNhưng khi hoa tàn thì chỉ còn sự héo úaHết độ rồi hoa mong ai, hoa trách aiThật ra hoa chỉ cần một người kề bên an ủi

Tiếng hát trong trẻo vang lên từ Phụng Hương Lầu, khuôn mặt đẹp như tiên giáng trần không hề trang điểm, nàng mặc một chiếc váy màu xanh nhạt , tay cầm cây đàn tranh, làn da trắng ngần ẩn sau làn áo mỏng . Mái tóc mềm mại búi hình cánh phượng se sẽ rủ xuống bên vai, lại cài thêm đóa hoa màu vàng nhạt, khóe miệng he hé nụ cười xinh.​

Nàng chính là Kiều Thư ( Song Ngư ) – kĩ nữ nổi tiếng bậc nhất về sắc đẹp ở kinh thành, đặc biệt nàng chỉ bán nghệ chứ quyết không bán thân. Bên dưới hàng trăm con mắt thèm muốn nhìn nàng.​

Nàng dịu dàng nở nụ cười nhẹ, dường như đã là một thói quen, rồi cúi chào, quay người cất bước vào trong. Bên trong nàng xà vào lòng một người, chỉ có bên người ấy nàng mới có thêm động lực sống trong cái thế giới đáng sợ này.​

– Ly Minh huynh , muội sợ, sợ lắm ​

– Ngoan nào, có ta bên muội, đừng sợ, ta mãi mãi bảo vệ muội – rồi y ôm Kiều Thư ( Song Ngư ) vào lòng, nàng thật nhỏ bé, yếu đuối hệt như người y đã đánh mất, y chợt nhớ về nàng.​

~~ End Chương 2 ~~​

a

Danh sách chương: