Thịnh Hành 5/2024 # Truyện Giây Phút Ta Gặp Nhau ( 12 Chòm Sao ) # Top 9 Yêu Thích

Chap 1

Định mệnh bắt đầu từ một đêm mùa hè, trăng sáng như soi rọi cả thị trấn đang chìm dần vào giấc ngủ say. Lác đác chỉ còn vài căn nhà, “bóng tối” vẫn chưa bao trùm…

Xoảng!!…RENGGGGG…!!!

Tiếng kính vỡ từ khung cửa sổ, nối đuôi theo là âm thanh của chiếc chuông báo động vang lên một cách chói tai.

_Có trộm đột nhập!!

_Tầng ba? Không phải là phòng của tiểu thư sao?

_Mau cho người lên bảo vệ tiểu thư!!

Từng tiếng la hét, pha chút hoảng loạn cứ thế mà xôn xao, lớn nhỏ có đủ, vang dội khắp khu biệt thự sang trọng nhất của một thị trấn–được biết đến với cái tên Eden.

Trong khi đó,

_Ui…da!! Ouch…Mấy mảnh vỡ này!! Làm hư cái mông xinh đẹp của mình rồi!!! – Kẻ lạ mặt ngồi rên rỉ giữa đống “rác” thủy tinh–bừa bộn, rải đầy căn phòng–do chính mình gây ra. Tay trái anh ta đã rướm máu do bị vài mảnh kính đâm phải.

“Cho dù là tên trộm giỏi nhất thì “mông” nào mà chịu nổi?! Lần sau, chắc mình sẽ không “bay” vào bằng cửa sổ nữa!” Anh thầm nghĩ rồi lôi từ đâu ra một quyển sổ nhỏ, loay hoay viết dòng chữ: Lần sau, vào bằng ống khói.

Và nhanh như cắt, bên ngoài căn phòng, đội quân bảo vệ bao gồm cả những tên “lính hầu” hùng hổ mà tụ tập và kêu gọi cô chủ của mình:

_Tiểu thư!! Cô có sao không?!

Cốc cốc cốc!

_Tiểu thư Xử Nữ, xin hãy mở cửa ra!

Tiếng la vang lên bất chợt làm chàng trai giật bắn người. Anh ta nhìn lên, liền bỡ ngỡ, ngay trước mặt mình, một cô gái đang ngồi phịch trên sàn nhà với vẻ thất thần. Nhưng, suy cho cùng, trong hoàn cảnh “kẻ gian vào nhà”–khi địa điểm là phòng một đứa con gái–thì hoảng hốt như vậy không có gì làm lạ, hoặc gần như chưa đủ.

_Tôi không sao!! – Cô gái tên Xử Nữ quay mặt nhìn về phía cánh cửa và hô to – Chỉ là một tên dở hơi!!

_Cái..cái gì?! – “Sét đánh ngang tai”, chàng trai tự hỏi đâu ra một kẻ ngạo mạn mớt gặp lần đầu, chưa quen, chưa rõ danh tính, đã biết mình bị bệnh “dở hơi” – Cô?! Haizz… – Rồi anh ta nở một nụ cười ngạo nghễ và tự tin khoe “chiến công” của mình – …tôi bay vào bằng cửa sổ là mạo hiểm lắm rồi. Đâu có biết cửa sổ nhà cô cao như vậy, nếu biết đã vào bằng đường khác!

_Cửa sổ cao như vậy sở dĩ để thử mấy tên ngốc như anh! – Câu đáp của cô nàng vang lên đầy “cụt hứng”, Xử Nữ bình tĩnh trả lời như không thèm để ý trời trăng ra sao.

Rồi cô ta đứng dậy phủi áo và thầm nghĩ:

“Sàn nhà hôm nay lau không sạch hay sao mà mới ngồi xuống đã bám cả đống bụi?”

_Tiểu thư, mở cửa cho chúng tôi!! – Bên ngoài, đám bảo vệ vẫn la hét và nện tay ầm ĩ vào cánh cửa, trong khi kẻ bị gọi vẫn làm ngơ, xem như chưa có gì xảy ra.

Bắt đầu cảm thấy chán nản, chàng trai thở dài–một lần nữa–cả người ê ẩm vẫn cố đứng dậy và bảo:

_Thôi, tôi còn việc gấp phải đi, không ở đây tranh cãi với cô! Viên kim cương Luanna nằm ở đâu?

Tiếc thay, vừa ngẩng mặt nhìn lên, chàng ta đã vội sụp người xuống, co rúm mà nhìn chằm chằm vào cái vòng tròn tuy bé nhưng lại chứa một thứ đáng sợ bên trong.

_Đây!! – Và nòng súng đen, từ tay cô, được chĩa thẳng vào đầu kẻ đối diện.

_A..này..cô..tôi..tuy là trộm khét tiếng..nhưng chưa..có giết ai bao giờ…cô là..tiểu thư..mà sao lại…sẽ vào tù đó! – Anh ta chuyển sang tông “băng thu âm bị trầy”, nói lúc nhanh lúc chậm, mặt mày thì trắng bệch, cả người lại run rẫy.

Trong khi đám người bên ngoài vẫn hò hét, la lối om sòm,

_Tiểu thư Xử Nữ! Cô làm sao rồi??!

Cô tiểu thư chỉ trả lời lạnh lùng với chàng trai:

_Tháo khăn mặt ra!

Anh ta quýnh quáng, chỉ biết làm theo lời cô ta với chút hy vọng mình sẽ được tha mạng. Tuy cơ hội mong manh, nhưng, “có thử mới biết” lại là châm ngôn của tên trộm “tóc vàng mắt xanh, đẹp trai con lai” này!

Vừa tháo tấm vải đen che nửa khuôn mặt, để lộ hai con ngươi xanh thẳm lòng đại dương của mình xuống, chàng trai lại được giao thêm một mệnh lệnh khác.

_Năm giây nữa sẽ có án mạng xảy ra! – Cô gái nói với vẻ không thương tiếc…mà anh ta làm hỏng cửa sổ nhà mình thì có gì phải nể tình chứ!- Tốt nhất là anh nên BIẾN trước hai cái chớp mắt của tôi!

Tên trộm nghe xong, loạng choạng đứng lên tuy có chút bàng hoàng, song, “bay cao chạy xa” là hành động đáng được ưu tiên trong cái cảnh éo le như lúc này.

Và, kẻ đó đã đi khỏi…Nhảy ra ngoài khung cửa sổ và dùng sợi dây đu được bắt từ cành cây. Mọi kế hoạch được dựng sẵn như đã có chủ ý, hòng khi lấy được viên kim cương, hắn sẽ thoát ra bằng cách đó. Xui thay, người “chặn đứng” kế hoạch của mình, chẳng ai khác, cô tiểu thư đài các, nhưng nguy hiểm, được biết đến với cái tên Xử Nữ.

Rồi, người con gái nhìn ra ngoài cửa sổ, theo bóng hắn–một tên trộm bí ẩn–đến và đi trong tích tắc. Và cô tự hỏi, tại sao mình lại thả hắn đi? Nếu kẻ đó tự xưng là trộm khét tiếng, thì sao lại phát hoảng trước một nòng súng, gần như không có sát khí của mình?

Và điều cuối cùng…

“Biết khi nào ta gặp lại nhau?…”

Rầm!!

Cánh cửa phòng bị xô ngã không thương tiếc.

_Tiểu thư! Cô không sao chứ?! – Một kẻ góp phần vào việc “phá hoại tài sản” hỏi cô với vẻ lo lắng – Tên trộm đâu?!

_Các người…- Xử Nữ mặt đầy sát khí, đáp trả một câu lạnh cả người – …dám làm hư cửa phòng tôi?!!

Tất cả bọn họ liền im bặt, mặt mày tím lè, tuy hiểu kết cuộc mình sẽ ra sao cũng chẳng lê nổi bước chân mà bỏ chạy trước sự đáng sợ của cô chủ, đành phải ở lại chịu trận.

Sáng hôm sau, tại một tiểu vương quốc nằm về phía Đông Nam của Eden–Oxminst là tên nơi đây.

Lạ thay, những gì ta nhìn vào chính điện lại khác hẳn với sự tưởng tượng về khung cảnh trang trọng mà một vương quốc cần phải có.

_Ta không đi!!! Các người bắt ta học đủ thứ lễ nghi, bây giờ còn phải học cái môn “được lòng dân” là sao?!! Có chết ta cũng không ra ngoài học đâu!! – Ngay chính giữa, chàng trai trẻ vừa ôm cột vừa la làng mặc cho đám hậu cận đang cố lôi anh ta ra ngoài.

Như mất hết kiên nhẫn trước “cục nam châm” mặt dày, siêu cứng đầu này, người đàn ông–với độ dày dặn kinh nghiệm cũng như số tuổi đã hơn nửa đời của mình–hắn giọng và nghiêm nghị bảo:

_E hèm…Hoàng tử, máy bay sắp cất cánh rồi, nếu ngài còn không khẩn trương…tôi e rằng phải dùng đến BIỆN PHÁP MẠNH. – Ông ta nhấn mạnh ba từ cuối làm “tên vũ công múa cột” xám mặt.

Tuy sợ nhưng vẫn tỏ ra gan dạ, chàng ta dùng hết nội lực chai lì mà bám chặt vào cây cột, và một mực khẳng định:

_KHÔNG!!

Hết cách, người quản gia đưa tay hướng về phía ngoài chính điện và tiếp:

_Hãy nhìn công chúa mà xem! Thật là một công chúa có lòng đam mê học hỏi!

Nghe vậy, vị hoàng tử trẻ liền đưa mắt dõi theo hướng tay ông ta, mặt mày mếu máo nhìn người con gái tóc xanh trong bộ váy công chúa, đứng ngay cửa máy bay đậu ngoài cung điện.

_ Coi nào Sư Tử, mau ra đây đi, đồ cừu non mít ướt! – Cô gái hớn hở hét to.

“Cô ta muốn trốn thì có!” Sư Tử nghĩ thầm.

_Hoàng Tử! – Tiếng quản gia cất lên đầy ngọt ngào làm khuôn mặt chàng ta biến sắc, sợ như chưa bao giờ được sợ – Hay ngài muốn thử mấy phát minh mới của công chúa Bảo Bình?

Nghe tới cái tên thì ba đời nhà họ Sư cũng phải nhảy dựng. Chàng ta chưa kịp biện hộ thì đầu óc đã choáng váng, cả người như bị giật điện…hình như bị điện giật thật! Chưa kịp nhìn lại gì cả vậy mà đã thấy bươm bướm và chuồn chuồn. Sau đó, vị hoàng tử ngất xỉu, bọn hầu cận liền “vác” anh lên máy bay an toàn–chuẩn bị cho một chuyến đi xa, mở đầu của câu truyện đầy trở ngại sau này.

.

.

.

Suốt chuyến bay, người quản gia liên tục cằn nhằn:

_Hoàng tử nên người lớn ra đi! Cậu cứ như con nít như vậy làm sao mà trị vì đất nước?!

Tuy nhiên, mặc cho ông có “kêu gào” tới cỡ nào, Sư Tử vẫn ngồi bí xị, tay chống cằm, miệng thổi tóc mái của mình liên tục. Đối với một đứa con nít, hay thậm chí người đã trưởng thành, bị rầy như vầy thì thái độ bình tĩnh nhận lỗi ít khi xảy ra…Nhưng, lỗi ở đây, hầu như không phải của riêng anh?! Nếu quốc vương và hoàng hậu không bắt ép anh quá đáng; cứ cho rằng họ đúng, họ có nỗi khổ riêng của họ là ba mẹ nào chẳng muốn con cái nên người…Ngay từ nhỏ, cái triết lý đó như nằm lòng trong đầu Sư Tử. Hai người muốn con mình thành đạt mà ung dung áp đặt cái vận mệnh trị vì đất nước lên đầu anh. Họ nghĩ rằng họ biết rõ điều gì là tốt nhất cho con họ; cho anh học hỏi đủ thứ–như một lẽ thường tình, mong muốn con mình nên người…Hiểu rõ…anh đều hiểu rõ…Nhưng còn…nỗi khổ riêng của mình, suy nghĩ, tâm tư, lời mình nói…anh tự hỏi “Ai sẽ lắng nghe?…”

_Sau đám cưới của hai người, cậu sẽ nối ngôi đức vua, nên ý tứ một chút! – Người quản gia lại tiếp.

Câu nói đem theo không khí im lặng bao trùm xung quanh. Nàng công chúa tự xưng là Bảo Bình, nụ cười trên khuôn mặt háo hức chợt vụt tắt, cảm thấy như ai ăn mất “cục hứng” của mình, cô ta đanh mặt lại và bảo:

_Quản gia..tôi nghĩ ông hơi mệt rồi, có muốn uống thử thuốc do tôi mới chế không? – Nàng ta nở một nụ cười tươi nhất có thể, nhìn người đàn ông không chớp mắt. Mà…ơ lạ nhỉ…chế tạo thuốc? Từ khi nào nàng ta kiêm luôn cái chức này vậy?

_Ơ..dạ thưa công chúa..tôi vẫn ổn…- Ông ta đáp, chỉ biết run cầm cập.

Cô đăm chiêu nhìn lại và hỏi:

_Sao hả?

_Ơ..có lẽ cô nói đúng..tôi hơi mệt..tôi…tôi nên nghỉ một chút.- Vừa nói xong thì im bặt, ông không còn dám hó hé thêm tiếng nào, chỉ lặng người, ngồi yên vị tại chiếc ghế của mình.

Cả chặng đường không ai thủ thỉ, hó hé với nhau tiếng nào…cho tới khi trước mắt họ hiện ra khung cảnh một thị trấn xa lạ–như một trải nghiệm mới–Eden, sự khởi đầu cho những cuộc gặp gỡ, dù có lúc ngắn ngủi, cũng đủ để lại một lỗ hỏng lớn, về thể xác hay tinh thần, vẫn đem lại những giá trị và kinh nghiệm quý báu trong cuộc đời mỗi con người.