Thịnh Hành 5/2024 # Hệ Liệt 12 Chòm Sao – Phần I – 3 # Top 8 Yêu Thích

Chương 3:.

Tác giả:. Yubeakbnm

Như mọi hôm,Lâm Song Tử kéo tới Thảo Hoa viên xem chọi dế, ta xem chán rồi hắn với ta về Phong Nhiên viện của hắn ngồi tán gẫu, ta đang xem xét cách thêu khăn tay mà Xử Nữ mới dạy cho ta,ta là người không khéo léo nữ công gia chánh nhưng ta nghĩ là nữ nhi thì nên biết chút ít, mà dặn này, tên Lâm Song Tử hay kéo ta đến chỗ Diệp Xử Nữ, rồi bảo ta :

-“ta thấy ngươi thật chẳng giống nữ nhân chút nào,ngươi nên theo học chút nữ công về sau còn dễ đối phó với nhà phu quân ngươi”

ta hơi thắc mắc nhưng nghe cũng có lý, xưa kia a di cũng khuyên ta nên học chút nữ công, thế là thường ngày sau khi đàn chỗ lão phu nhân về là Lâm Song Tử lôi ta đến chỗ Diệp Xử Nữ, dần dần ta cũng làm quen được với Xử Nữ,nàng ta là người rất cẩn thận chu đáo, chỉ hơi khó tính một chút nhưng chỉ dạy cho ta rất tận tâm,Lâm Song Tử thì hay ngồi bên khích bác những gì Xử Nữ nói, ta lờ mờ nhận ra điều gì đó nhưng ta cũng kệ, cái tên Song Tử này cũng thể hiện thái quá. Ta ngồi chăm chú xuyên từng mũi kim nhưng ta thật không có khiếu học mấy thứ thêu thùa này,mà giờ đây, cái tên Lâm Song tử ngồi đối diện ta liên tục thở dài làm ta cũng phiền não theo, ta ngước lên nhìn hắn hỏi hắn có chuyện gì?, hắn ngập ngừng rồi hỏi ta :

-“Làm thế nào mới khiến nữ nhân siêu lòng?”

ta nhìn hắn rồi nhớ đến có lần ta cùng mấy vị tỷ tỷ trong Thiên Hồng lâu đi xem kịch, xem về mấy vị tỷ tỷ xúm lại tán gẫu nói :

-“ta thấy cái tên thư sinh kia cũng quá ngu ngốc, không phải cứ đưa nàng ta lên giường quần chiến một hồi, không thuận cũng phải thuận, tội gì cần phải gian nan bao năm mà vẫn không có được tình yêu của nàng kia..” 

rồi có tỷ thở dài ngao ngán:

– “hỏi thế gian tình ái là chi”… ta trong Thiên Hồng lâu bao nhiêu năm dù có không màng thế sự bao nhiêu nhưng cũng có chút lây nhiễm vài tư tưởng lạ của các vị tỷ muội trong lâu, thật sự là… không phải bản chất của ta… nhưng biết sao được!!! .

Lâm Song Tử nhìn ta với tinh thần học hỏi cao, ta cũng không lỡ lòng nào liền đáp những gì ta từng nghe được :

-“không phải cứ đưa nàng ta lên giường quần chiến một hồi,không thuận cũng phải thuận sao”… ta đáp xong,Lâm Song tử trợn mắt nhìn ta nói :

-“ta thật không ngờ nữ tử như cô lại có suy nghĩ lớn mật như thế” đó cũng không phải ý ta, ta chỉ truyền lời người có kinh nghiệm mà thôi,sau này ta cũng thật không ngờ, lại có người áp dụng cách này,nhưng đó là chuyện sau này. Lâm Song tử nhìn ta rồi chuyển mắt nhìn ra sau ta,quay lại thấy Lâm Ma Kết đen mặt đứng ngay sau ta, Song Tử lên tiếng :

-“đại ca”

Lâm Ma Kết không nhìn hắn mà nhìn thẳng mặt ta nói: 

-“cô nương không nên đầu độc tâm trí của đệ đệ ta”,nói rồi hắn phẩy áo quay đi, ta nhìn chằm chằm, a! bóng lưng này,ta nhớ ra rồi, thì ra hôm ở Thiên Hồng lâu chính là hắn. Ta khi mới nhìn thấy Lâm Ma Kết, lại thấy hắn là người lạnh lùng xa cách,ta luôn nghĩ hắn và ta không cùng một đẳng cấp, hắn giống như thần tiên nhìn thấy không với tới được, cho nên ta rất hay tránh hắn,nay biết hắn từng tới Thiên Hồng lâu ta mới thấy hắn cũng là người thường mà thôi, không phải thần tiên j, không ngờ ta ngưỡng vọng hắn tới vậy. Bàn tay khua khua trước mặt ta, 

Lâm Song Tử lên tiếng :

-“đại ca ta đi khuất rồi, ngươi có cần phải nhìn không chớp mắt thế không, ta cũng là mỹ nam nè, nhìn ta đây này, hahah” ta lườm hắn một phen, thật là tên nhàm chán, ta cầm khăn thêu tiếp.

Hôm nay là ngày hội thả diều truyền thống trong cung,sáng sớm Lâm Song tử thần thần bí bí kéo ta đi,ta nói ta phải đàn cho lão phu nhân nghe, hắn cười khẩy :

-“nay ngươi muốn đàn cũng chẳng có ai nghe,nãi nãi đã tiến cung rồi,mai chưa chắc đã về” 

ta nghi hoặc nhìn hắn, hắn cười cười bảo ta yên tâm, rồi kéo ta vào xe ngựa, tới nơi ta mới thấy ở đây thật nhiều quân lính, còn có cả các vương công quý tộc và người nhà tới xem thả diều, ta thấy đây không hẳn chỉ là một cuộc thi mà lần này chính là một cuộc gặp mặt xem mắt của các nhà quý tộc,chứ không bọn họ mang cả gia quyến tới đây làm gì??? Các tiểu thư kia nhìn liễu yếu đào tơ,đi một bước lọng che một bước cầm dây diều còn không chắc chứ nói gì tới thả diều,ta nhìn quanh thì thấy đây là một đồi rộng,bao quanh là rừng cây,có cả một hồ nước rộng phía sau đồi hình như nơi này bên ngoài thành, nay gió khá to rất thích hợp thả diều, Lâm Song Tử dẫn ta ra giữa bãi thả diều,người hầu mang diều tới cho hắn, chiếc diều này nhìn rất quen, thật không ngờ nay ta lại nhìn thấy nó,Lâm Song Tử hào hứng quay sang ta chỉ vào con diều nói :

– “ngươi biết không đây chính là con diều hoàng thượng ngự ban,nan của nó làm bằng vàng, nhìn này chất liệu đều là thượng đẳng, lần này ta sẽ đứng nhất cho xem”

ta kệ hắn ba hoa quay đầu nhìn xung quanh, chợt thấy Lâm Ma Kết đi cùng Xử Nữ tới chào hỏi người nào đó,Lâm Song Tử nhìn theo ta, mặt hơi biến sắc tiến về phía đó, đến gần hắn lên tiếng:

– “ đại ca, tam ca,hai huynh bận rộn cũng có nhã hứng tới xem thả diều sao?”

ta nhìn thoáng qua người mà Lâm Song Tử gọi là tam ca,thì ra hắn là Lâm Kim Ngưu, hắn rất được hoàng thượng ưu ái, có cả phủ đệ riêng, thỉnh thoảng có về Lâm phủ nhưng ta không được gặp bao giờ vì hắn thường tới thỉnh an lão phu nhân và tướng gia phu nhân rồi rời đi luôn,ít khi ở lại, hắn cũng có những nét giống Lâm song Tử và Lâm Ma kết nhưng mặt hắn không cợt nhả như lâm song tử cũng không trầm ngâm,lạnh băng như Lâm Ma Kết,mà hắn toát lên vẻ cương nghị, chính trực. Thấy Lâm Song Tử hỏi, Lâm Kim Ngưu lên tiếng trả lời:

– “ta theo Hoàng Thượng tới , còn Ma Kết huynh ấy tới thương nghị với Nhị vương gia”, thật là, ta thấy trong Lâm phủ ai cũng bận rộn chỉ trừ có tên tiểu tử Lâm Song Tử này mà thôi, Lâm Kim Ngưu cáo từ đi trước, Lâm Ma Kết liếc mắt nhìn ta và Lâm Song tử rồi nói :

-“đệ nên theo tam đệ tiến cung đi, đừng chơi bời lông bông nữa”, Lâm Song Tử nghe xong cười nói:

– “đệ không muốn đánh mất tuổi xuân của mình để lao tâm khổ tứ như các huynh”,nói xong hắn kéo ta đi.

Lâm Song Tử thấy ta nhàm chán đứng một chỗ , hắn hỏi ta có muốn chơi diều, ta hào hứng đồng ý, hắn sai người mang cho ta một chiếc diều lớn, tuy không tinh sảo, quý giá bằng chiếc của hắn, nhưng chất liệu cũng là đồ tốt,hắn bảo ta ra sau đồi để thả,đợi hắn,còn hắn thì tiến vào trong bãi thả diều thi ở trước đồi, ta ra sau đồi để không lẫn với các con diều dự thi. Chọn được khu đất khá bằng ta lựa chiều gió thả diều, ta từng chơi diều rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu thứ hai ta chơi con diều lớn thế này (lần đầu là hôm chơi diều trong Thảo Hoa Viên ),nơi này còn rất tuyệt để thả diều,gió khá lớn, diều bay khá cao, ta phải chạy theo mệt nhưng rất vui,lại một lần nữa, vui quá hóa buồn, mải chạy ta vấp chân rơi “tõm” xuống hồ, ta loạng quạng cầm chắc dây diều mong nổi lên nhưng không ngờ chiếc diều còn kéo ta ra gần giữa hồ, ta đuối sức quẫy đạp, cố hét lên kêu cứu nhưng cũng đồng nghĩa uống luôn một bụng nước,lúc gần chìm xuống ta vẫn cố bám víu vào bất cứ vật gì ta quơ được,rồi cũng dần dần mất ý thức. Lúc ta he hé mắt tỉnh tỉnh chút, nhìn thấy lờ mờ thấy có người đang vỗ cỗ mặt ta,a! còn chèn ép ngực ta,ta nôn ra một ngụm nước chỉ kịp nghĩ “ta bị khinh bạc” thế rồi dứt khoát nhắm mắt xỉu luôn.Ta tỉnh dậy một lần nữa thì thấy mình đang nằm trong phòng của ta ở Vân Liên viện, ta xác định ta chưa chết, có người hầu chạy vào,thấy ta đã tỉnh vội đỡ ta dậy, hỏi ta có khó chịu gì không, rồi chạy ra báo với đại phu, đại phu bắt mạch cho ta nói không sao nữa,kê đơn rồi rời đi, Lâm Song Tử không lâu cũng tới,hắn tới ta đang uống thuốc ngoài thư phòng, vừa nhìn thấy ta, hắn đã lộ bản chất bà tám :

-“ai da da, Nhân Mã, sao cô có thể sáng tạo thả diều dưới hồ được vậy, rất độc đáo, chưa ai làm thế được đâu”, hắn cười cười nhìn ta rồi ngồi xuống ghế tiếp tục lên tiếng :

-“ai da da, cô đúng là phải cảm ơn Lâm gia chúng ta đi, không đó đại huynh ta ra tay cứu cô chắc bây giờ cô đã thả diều dưới lòng hồ rồi”

thì ra là Lâm Ma Kết cứu ta,thì ra cái người mà ta lờ mờ nhìn thấy đó là hắn, a!ngực ta, Lâm Song Tử vẫn còn định “ai da da” lên lần nữa thì ta đã phun hết ngụm thuốc trong miệng ra, hắn vội né ra nhưng vẫn có vài giọt dính vào áo bào trắng muốt của hắn :

-“Tiểu Mã, cô cũng không cần kích động thế chứ”, ta chồm lên víu áo hắn hỏi :

-“là… là Lâm Ma Kết cứu ta???”

– “đúng vậy, vui mừng quá hả?” 

– “vui cái đầu nhà ngươi, trong sạch của ta bị hủy rồi” trời đầu thu, vẫn còn mang chút nóng của mùa hè, vì thế nên khi đi xem hội thi diều, ta mặc yếm bên trong, trung y và ngoại y được làm bằng vải trắng tơ tằm thêu hoa, bình thường thì rất kín đáo nhưng ta lại được vớt từ trong nước ra thì trong suốt chẳng khác nào ta mặc mỗi yếm,…danh tiết của ta… cuộc đời sau này của ta.!!!!.

Đêm đến ta trằn trọc không ngủ, suy nghĩ mãi nhưng cũng không biết mình đang nghĩ gì, thật đau đầu,ta nghe Lâm Song Tử thuật lại lúc mọi người tìm thấy ta và Lâm Ma Kết,thì ta được cuốn chặt trong áo bào của Lâm Ma Kết,còn hắn chỉ lạnh lùng kêu người khiêng ta đi, thôi dù gì mai cứ gặp Lâm Ma Kết để đa ta ơn cứu mạng của hắn đã. 

Sáng hôm sau, ta đến đàn cho lão phu nhân nghe, lão bà hỏi thăm ta rồi kêu ta về nghỉ ngơi, ta đi hỏi gặp Lâm Ma Kết thì biết hắn không ở trong phủ, chiều tới, Lâm Song Tử nói đại ca hắn đã trở lại, thế là ta tới Vũ Nhiên viện của hắn, người hầu vào thưa rồi dẫn ta vào các,Vũ Nhiên viện không xa hoa như Phong Nhiên viện của Song Tử nhưng được trang trí rất nhã nhặn, hơi âm trầm như tính cách của Lâm Ma Kết.ta được dẫn tới thư phòng thấy Lâm Ma Kết đang duyệt sổ sách,hắn có thân hình cao lớn, Lâm gia vị thiếu gia nào cũng tuấn tú nhưng vẫn giữ được mỗi người một nét riêng, như Lâm Ma KẾT đây, quả thật là mỹ nam kể cả khi hắn ngiêm nghị lạnh băng cũng rất có sức hút, ta ngẩn người nhìn hắn một lúc rồi lên tiếng :

-“ Lâm đại thiếu gia”, hắn viết xong trên cuốn sổ rồi gấp lại,ngẩng đầu lên nhìn ta :

-“cô nương có chuyện gì?”

quả thật,mỗi lần đối diện với hắn ta không thể nào bình tĩnh mà nhìn thẳng mặt hắn được,ta hơi cúi đầu xuống nhưng rồi lại nghĩ, sao ta phải sợ hắn,hắn cũng là người bình thường thôi,với ta đến đây chỉ để cảm ơn hắn đã cứu ta, ta dứt khoát ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng câu ta phát ra lại không phải lời cảm ơn mà lại là :

-“đại thiếu gia, hôm đó ngài có nhìn thấy gì không?” ta đỏ mặt, thì ra ta vẫn luôn canh cánh điều này trong lòng, tuy ta là nữ tử thanh lâu, nhưng vẫn rất coi trọng danh tiết, chúng ta bán nghệ không bán thân nên vẫn cảm thấy trong sạch của mình cần được tôn trọng

Lâm Ma Kết đứng dậy đi tới trước mặt ta :

-“thấy gì là thấy gì?”, ta ấp úng không nói lên lời,Ma Kết đã tiếp lời: 

-“cô nương muốn ta thú (thú: là cưới) cô nương vì những gì ta nhìn thấy ?”, ta hơi đứng hình vội xua tay :

-“không, không cần thú ta, ý ta là đại thiếu gia hãy quên hết những gì mình thấy đi,tiểu nữ thật cảm tạ ơn cứu mạng của ngài,không biết lấy gì báo đáp” ta không phải nữ tử khuê các gì mà chỉ vì bị nhìn thấy chút ít thân thể mà giao cả đời sau cho người khác được, ta bảo báo đáp hắn nhưng nghĩ, hắn muốn quyền có quyền, muốn tiền có tiền, muốn thế có thế, ta nhà thường dân sao có gì để báo đáp, chỉ thuận miệng nói vậy thôi, nhưng chính cái thuận miệng đó lại dẫn ta đến hố sâu mà không thể không nhảy.

Lâm Ma Kết nhìn ta một hồi rồi quay đi đáp :

-“cô nương muốn ta quên đi cũng đươc,hay cô nương muốn báo đáp cũng được,cũng không phải không có cách”

ta hơi căng thẳng, không biết có phải do hắn là thương gia hay không mà ta cảm thấy đây không giống một cuộc viếng thăm tạ ơn mà giống một vụ giao dịch hơn,mà ở đó hình như ta là người chịu thiệt

Share this:

Twitter

Facebook

Like this:

Số lượt thích

Đang tải…