Xem Nhiều 5/2024 # Đọc Truyện [Fanfic 12 Chòm Sao # Top 0 Yêu Thích

Chương trước

Chương tiếp

Bảo Bình đi ngang hàng với Kim Ngưu, Bạch Song Ngư và Ngạo Thiên Yết đi phía sau, bốn người có trách nhiệm mua lương khô dự trữ, lựa chọn Kim Ngưu đi cùng quả nhiên không sai, người am hiểu về ẩm thực là đây chứ đâu. Kim Ngưu chậm rãi mà kỹ lưỡng xem xét món đồ mình muốn mua, xem từ ngày sản xuất, hạn sử dụng cho tới nhãn hiệu, rà soát một cách cẩn thận. Bảo Bình bên cạnh trái ngược, thấy đồ ăn nào vừa mắt liền vơ vét hết để vào xe đẩy, chẳng mấy chốc mà lượn gần hết một góc trong quầy bán thực phẩm. Kim Ngưu liền loại bỏ mấy thứ không cần thiết, toàn đồ ăn vặt không thôi, có cả những thực phẩm hữu cơ dễ hư hỏng như rau củ, trái cây chị ấy cũng cho vào.

Bảo Bình không biết Kim Ngưu đã loại bỏ gần hết món đồ mà mình tốn công gom góp từ nãy tới giờ, cô vẫn tiếp tục liệt kê: “Trái cây sấy, thịt bò sấy, bánh kẹo, viên ngậm sủi bọt, chân gà đóng gói, xúc xích, ngũ cốc,…”

Kim Ngưu vội ngăn cản: “Chúng ta là đi thám hiểm đó chị, thám hiểm thì tự kiếm ra thức ăn tại nơi đó luôn, chỉ cần mua một số thứ cần thiết thôi!”

Kim Ngưu dĩ nhiên không chú ý tới đám người đó, cô toát mồ hôi, đành bỏ bớt hai phần ba đồ, bị Bảo Bình ngăn lại, chị ta sờ trên sờ dưới, ngó đông ngó tây mới phát hiện mình bỏ quên ví tiền trong ba lô, mà ba lô thì đang được nhân viên giữ ở bên ngoài, bà cô thu ngân nhìn bốn người với vẻ khinh thường lộ liễu, thấy Kim Ngưu định bỏ bớt đồ trong giỏ thì càng coi thường hơn, Bảo Bình toan đi ra ngoài lấy, một chiếc thẻ đen tuỳ ý vứt trên quầy, cô thu ngân vẻ mặt hoảng hốt, lần đầu thấy trường hợp khách hàng dùng thẻ đen thanh toán, hận không thể thu lại vẻ mặt đáng quên lúc nãy, khẩn trương quét vào máy một đường, hồi hộp đưa máy cho Thiên Yết nhập mật khẩu. Động tác hắn lưu loát, tất cả những thứ này đã được thanh toán, Bảo Bình cầm phiếu thanh toán lên nhìn, cảm kích nói: “Cảm ơn anh Lâm Hạo Thiên, một lát tôi sẽ trả lại ngay!”

Không ngờ lại nhận được một câu đáp vừa lạnh vừa không có thiện ý: “Không cần, chỉ vì số tiền lẻ này làm một người như tôi bị kẻ tầm thường khác coi thường, tôi sẽ nhớ kỹ địa điểm này!” Lời lẽ của hắn không nhắm vào cô mà nhắm vào cô nhân viên đang toát mồ hôi lạnh đối diện. Bạch Song Ngư nói bỏ đi, đối với nhân viên xa lạ không hề quen biết không cần tính toán quá sòng phẳng đâu, phía sau còn có một hàng dài người xếp hàng chờ phải thanh toán nữa, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.

Vì mua hàng quá nhiều, cũng là để chuộc lỗi, bọn họ sai người giao hàng tới tận nơi, Bạch Song Ngư nói ra địa chỉ, xong việc, hắn nói với ba người còn lại: “Đi thôi!”

Ra ngoài, Kim Ngưu cảm khái nói “Thẻ đen cơ đấy, em và cả Bảo Bình đều không có mà anh đã có rồi, sướng thật! Ước gì được một cái!”

Bạch Song Ngư cười cười ra vẻ bí hiểm, sẵn tiện nhắc nhở cô nàng thay phần Thiên Yết, người căn bản đã rất kiệm lời: “Muốn có thì sau này trưởng thành phải làm việc chăm chỉ vào, bằng không thì phải lấy một ông chồng thật giàu có, vậy thì cả đời này các em sẽ không phải lo nghĩ gì nữa!” 

Hắn định không trả lời, nhưng những lời nói tiếp theo của Bảo Bình khiến hắn vô thức vểnh tai lắng nghe “Anh trông như thế mà cũng có người trong lòng hay sao? Chẳng bù cho chị Xử Nữ, thật tình mà nói thì hai người có tính cách khá giống nhau đó chứ! Anh nổi tiếng không gần với phụ nữ, chị ta cũng chưa từng hẹn hò với ai bao giờ! Em nói chưa hẹn hò chứ không phải là không có người thương, chị ta nổi tiếng trong trường lắm, hầu như nam sinh nào cũng muốn hẹn hò với chị ta, rất tiếc là chị ta không có hứng thú.”

“Vậy à…! Anh không biết nữa, không quan tâm lắm, chúng ta kiếm một chỗ ngồi uống nước đi, đi lòng vòng nãy giờ chắc ai cũng mệt rồi.”

Bốn người dừng chân ngay tại một shop nhỏ có không gian ấm cúng, nhân viên đưa menu cho Kim Ngưu, cô hỏi ý từng người rồi gọi thức uống. Trong lúc chờ đợi Bạch Song Ngư hỏi Kim Ngưu vài chuyện: “Khi nãy nhắc tới Xử Nữ, anh chợt có suy nghĩ, nghe nói nhà họ Ngọc còn có trưởng tử tên là Ngọc Khiêm đúng không, sao chưa từng thấy anh ta xuất hiện cùng với Ngọc Lăng Xử Nữ?”

Kim Ngưu nghĩ rằng chuyện này nói ra cũng không hại ai, vô tư trả lời: “Anh ta bận lắm, chẳng có mấy khi rảnh rỗi đâu!”

“Không phải chứ, bận thế nào cũng phải có thời gian dành cho em gái chứ, hoá ra lại bận tới độ hơn cả một người thường xuyên xuất ngoại nữa.”

“Đúng quá còn gì, anh ấy thường xuyên bay ra nước ngoài lắm, cứ cách mấy tháng lại nghe Xử Nữ nói anh ấy đi công tác nước ngoài, thường vào lúc học sinh bắt đầu vào năm học mới ấy, đi mấy mươi ngày không về, tới mức bọn em đặt luôn biệt danh cho anh ấy là “Khiêm cuồng việc” luôn đó, cơ mà thôi, chuyện nhà người khác chúng ta không nên bàn luận nhiều quá! Nước tới rồi, mọi người uống đi, hôm nay em lại nói  khá nhiều rồi!”

Song Ngư chạm mắt Ngạo Thiên Yết, dù thông tin nghe được không nhiều nhưng đại khái là biết được thời gian hắn ta thường hay lui tới nơi đó, Nhật Bản, thời gian còn dài, thông tin thì cứ để sau khai thác tiếp vậy. Ngay cả khi đang đi chơi vui vẻ cùng nhau, hắn vẫn không quên tranh thủ, đến chính hắn còn nghĩ bản thân thật tồi tệ, nhưng đó có là gì so với những việc gã Ngọc Khiêm từng làm, đúng vậy, hắn thừa nhận hắn đang lợi dụng chính sự vô tư của hai người, còn muốn sự việc như thế này tiếp diễn nhiều lần, hắn cũng thừa nhận trong số bọn hắn không ai là người tốt đẹp hoàn toàn.

Thức uống được mang ra, Kim Ngưu chia cho từng người, tiếp nhận ly soda màu xanh trong suốt như thuỷ tinh, Bảo Bình khuấy khuấy cho đều màu hơn, trong quán bật lên bài hát êm dịu như muốn ru người say vào giấc mộng, đã quen với ánh đèn chớp nhoáng nhiều màu, quen với âm thanh sôi động ở những vũ trường lớn nhất nhì thành phố, cô kinh ngạc thốt lên: “À, thì ra ở những quán thế này người ta thường kinh doanh như vậy, khá thích hợp với Kim Ngưu đó chứ, những lúc thế này thì anh không nên nhắc tới người khác đâu, sao bỗng dưng anh lại hỏi về anh Ngọc Khiêm thế?” Cô chỉ đùa vui vậy thôi, nhưng sau khi nghe cô nói ai cũng im lặng, tự hỏi mình nói sai chỗ nào rồi, Bạch Song Ngư ý vị nhìn hạt trân châu màu đen từ từ lắng xuống trong cốc trà  sữa của Kim Ngưu, lại nói qua chuyện khác ” Giờ này các nhóm kia đang làm gì, có khả năng chúng ta là nhóm xong việc đầu tiên đó!”

Chính xác là vậy, vào thời gian này, ở một địa điểm khác, Thiên Bình đang loay hoay với cả một đống đồ cần mua, cô nhìn vào tờ giấy liệt kê một hàng dài các dụng cụ cần thiết cho việc thám hiểm, Xử Nữ đen mặt, cùng với Thiên Bình mệt phả hơi tai, đã mua được một ít đồ rồi nhưng vẫn còn nhiều thứ chưa được cho vào giỏ hàng, hậu quả của việc quá cầu toàn, kỹ tính. Bạch Dương nhiều lần hỏi sao cả nhóm không mua hàng online, cái nào giao hàng càng nhanh càng tốt ấy, Xử Nữ với Thiên Bình là những người đi đầu phản đối, mua trên đấy chất lượng không tốt, lại hay hư hỏng còn mất một khoảng tiền ship, hại nhiều hơn lợi, thế nên bây giờ mới phải vò đầu bứt tai, đầu tắt mặt tối ngược xuôi mua đồ, hiện tại chỉ có thể an ủi nhau, bao nhiêu đây có là gì, còn đỡ hơn phải đi gặp hiệu trưởng kính mến, nói ra thì Nhân Mã là người xui xẻo nhất, bây giờ có biết xin được chưa nữa mà phải đi mua đồ trước rồi, theo phương châm của con bé, dám chắc nếu ngỏ lời hỏi ý không được thì có khả năng làm liều lắm, cùng lắm là cả nhóm vắng mặt một tuần mà không xin phép, Xử Nữ không muốn sau khi về phải gánh phiền phức nhưng cũng muốn đi, hiếm khi có thời gian buông xả một lần, không đi thì phí…nhưng đi thì mệt.

“Chị, em thấy trong phim người ta hay dùng la bàn để thăm dò phương hướng, hay chúng ta mua một cái đi!”

“Trên điện thoại cũng có mà, chị nghĩ nên tin vào công nghệ thì hơn, dạo này ở bệnh viện buồn chán quá nên ngồi cày phim đó hả, tin ba mấy cái đó cho lắm vào!”

Thiên Bình gãi đầu, bị người khác nói trúng tim đen nên đâm ra ngại. Bạch Dương là người phải xách đồ muốn chóng mặt, nói với hai người mua nhanh nhanh để còn về, dặn nhớ phải mua thuốc say sóng cho Nhân Mã nữa, con bé cứ gọi là gần như ngất lịm đi, khổ sở vì sóng tàu, lần này đi ra đảo biết trước mình bị say sóng mà vẫn hăng hái ghi tên đầu tiên, có thêm Lâm Cự Giải nên Bạch Dương cô cũng khá yên tâm, bớt chút thì giờ coi chừng con bé. Nhân cơ hội này tạo cơ hội cho hai người làm lành, coi lại chính mình, cơ hội gương vỡ lại lành với Song Tử gần bằng không, cô đã tự hứa sẽ không biến mình thành con ngốc thêm một lần nào nữa thì sẽ thực hiện, tình yêu này không ngập tràn kẹo ngọt như Nhân Mã Cự Giải, Nhân Mã may mắn có được một người như Lâm Cự Giải còn cô thì không, Hoa Song Tử sẽ chẳng bao giờ được như cậu ta, thật lòng thật dạ yêu Nhân Mã. Đến giờ phút này không thể không công nhận Nhân Mã là một cô gái may mắn.

“Chị, người đàn ông đằng kia đang làm gì vậy?” Thiên Bình hỏi Xử Nữ.

Thiên Bình gật đầu, Bạch Dương nhăn mặt, khoé mắt xuất hiện vài tia chán ghét: “Mẹ kiếp!”

Xử Nữ đi trả tiền, nhắc khéo chủ quán kiểm tra lại camera giám sát, cả ba người cùng nhau rời khỏi cửa hàng, lúc đầu khá thoải mái bởi vì có khá nhiều người đi lại nhưng dần mấy phút sau, tới nơi khuất người, ba người gia tăng tốc độ, Xử Nữ đếm số, chỗ bụi rậm quả nhiên xuất hiện tiếng động, Thiên Bình sợ muốn teo mật bên trong, gã chồm người tới bắt được đuôi tóc của cô, trên tay có cầm dao, cô nắm một ít bột màu trét vào mắt gã, gã rên la một tiếng rồi ôm mặt, cô thừa cơ hội đó chạy đi, Xử Nữ nhanh chóng đẩy cô vào xe, khoá chốt lại an toàn. Thiên Bình thở dốc, một lần nữa hết hồn vì thấy gã ta tuy mắt bị đau nhưng vẫn đứng bên ngoài đấm thùm thụp vào cửa kính, bột màu khiến đôi mắt hung hăng của gã càng trở nên đỏ ngầu, dữ tợn, con dao trong tay liên tục cào lên lớp kính, miệng không ngừng đe doạ, Xử Nữ không đợi tới lúc gã ta phát điên, nổ máy chạy đi, gã bị bỏ lại phía sau vẫn còn nổi điên đuổi theo ba người, đến lúc không chạy kịp nữa mới dừng lại, thấy cái gì gần đó cũng ném lên cốp xe dù biết không có tác dụng gì. Thiên Bình sợ hãi thực sự, gã giống như quỷ hút máu người vậy, bám theo con mồi gần như bất chấp tất cả gây cho cô sự ám ảnh dai dẳng, dù đã đi được một đoạn khá xa rồi nhưng tim cô vẫn đập thình thịch trong lòng ngực, hơi thở đứt quãng, Bạch Dương trấn an: “Không sao rồi, em thông minh thật đó, ngay cả khi sợ tới mức này mà vẫn nhanh trí tìm cách thoát thân, nếu là chị thì chị không nghĩ mấy món đồ chơi đó có thể cứu được người đâu!”

Cho dù như vậy, Thiên Bình vẫn còn rất sợ: “Có khi nào hắn lấy xe đuổi theo chúng ta không?”

Xử Nữ tập trung lái xe, nghe vậy lập tức phản bác lại: “Nếu dư dả tới mức có xe thì sẽ không đi trộm đồ, em bình tĩnh lại đi, có chuyện chị muốn nhắc em, sau này nếu có gặp chuyện tương tự thì cố gắng lơ đi, sống ở thế giới này không cần quá tốt bụng, hiểu chưa?”

Kính xe bị gã cào tới đủ vết xước ngang dọc chồng chéo, mấy tên trộm vặt như gã thường có máu liều và đặc điểm thường thấy là không có não, nếu gã không đuổi theo thì có phải hay hơn không, ở khắp đường phố Bắc Kinh này, chỗ nào không có camera của lực lượng an ninh đang thường trực, chính là để bắt mấy tên ngu người như gã, gã đuổi theo thì thế nào, có thay đổi kết quả được không? Gã nên hiểu rằng nếu thoát ra khỏi cửa hàng đó rồi thì nên trốn đi mới phải, vậy mới tăng khả năng sống sót, bình an vô sự, mà bọn cô cũng không cần gặp phải tình huống xui xẻo này. Camera trong cửa hàng có thể thoát được vì đến khi chủ hàng kiểm tra thì đã muộn rồi, nhưng camera bên ngoài thì khó lòng mà thoát được, bởi vì ngay khi gã xuất hiện trong đó thì gã đã định là sẽ bị bắt rồi, tốc độ làm việc của đội an ninh xưa nay không cần phải bàn cãi, hơn nữa, gã còn buộc thêm tội cố tình gây thương tích hoặc có ý định giết người, đó là lí do Xử Nữ không muốn vạch trần gã trong cửa hàng, nhưng không ngờ suýt nữa thì đã hại lây Thiên Bình, cô khá tức giận bản thân vì điều này, nhưng đó là cách an toàn nhất rồi. Bạch Dương mệt mỏi nhắm mắt, thời buổi này ra đường bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng như chơi, cô mà biết đích danh gã là ai thì gã sẽ gặp phiền phức dài dài về sau rồi nhưng mà như vậy cũng tốt, cô không cần phải động tay động chân thêm cho mệt.

Đợi cho tới khi chiếc xe cuối cùng của Xử Nữ yên vị trong sân, mọi người liền tập hợp đi vào trong, thuê xe chở đồ ra cảng, tối nay sẽ xuất phát.

[…]

Gã đàn ông ngồi lên vị trí tối cao, đôi mắt ánh lên một thứ ánh sáng của loài động vật ăn đêm, sắc nhọn, máu lạnh và cực kỳ dữ tợn, khi nói ra những từ như “giết sạch” không hề thấy chớp mắt, tựa như đang nói ra quyết định hôm nay nên ăn món gì cho bữa sáng, bữa trưa, bữa chiều vậy, một cách thuần thục, nhanh gọn chẳng có lấy một tia ngập ngừng, mái tóc được chải chuốt kỹ càng, bóng lưỡng, kế bên là vài em xinh tươi ăn mặc kiểu cách hở hang, diện váy xẻ ngực khoét sâu tới độ ngực muốn nhảy ra ngoài, ưỡn à ưỡn ẹo quấn lấy gã không rời, gã vỗ mông một người trong số đó, tất cả nhất thời im lặng, đưa ánh mắt kiêu ngạo liếc từ trên xuống người đàn ông đang quỳ một chân dưới đất y như những nữ hoàng đang nhìn kẻ hầu người hạ dưới trướng mình.

“Tối nay bọn nó đi ra đảo, tụi mày phái người đi theo, lựa chọn thời cơ thích hợp rồi giết, chừa Ngọc Lăng Xử Nữ ra, còn lại giết sạch, kế hoạch lần này phải thành công không được thất bại, nơi chúng nó đi là đảo hoang, rất thích hợp để phi tang xác chết, nếu lần này lại thất bại, tụi mày nên tự kết kiễu ở đó luôn một thể, không cần quay lại làm gì cho chướng mắt tao!”

“Đã rõ!”

Đợi cho gã thuộc hạ đi khuất, mấy ả liền tranh giành nhau ngã vào tay gã, lúc nhúc như mấy con giòi đói ăn, gã ra lệnh cho một người quỳ xuống, nới lỏng thắt lưng, ngồi trên ghế hưởng thụ nhắm mắt.

Ta có nên bonus trong phần giới thiệu truyện này có nội dung trưởng thành không nhỉ, nhưng vì đạo đức chắc ta không viết H đâu, chỉ miêu tả sương sương cho nó hấp dẫn một tý hị hị :333. Chương sau chắc là có chuyện để hóng rồi đây hú!!!

Chương trước