Xu Hướng 5/2024 # 12 Chom Sao Cac Nguoi Ai Cung Co Benh Chuong 16 # Top 4 Yêu Thích

Bạch Dương — Hàn Tư Thiện

Kim Ngưu — Tiêu Tử Lan

Song Tử — Lê Chất Âm

Cự Giải — Song Chấn Lâm

Sư Tử — Quyết Trường Chiến

Xử Nữ — Huệ Thanh

Thiên Bình — Tiêu Ý Lăng

Thiên Yết — Chân Huyền Giang

Nhân Mã — Tống Hy Thần

Ma Kết — Thiên Lạc Ân

Bảo Bình — Chu Tư Liên

“A?” Quyết Trường Chiến ngạc nhiên nhìn quanh. Căn phòng vốn đang ồn ào lại đột nhiên trở nên im phăng phắc làm cho hắn hơi ngạc nhiên. Hắn nhận ra tất cả bọn họ đều đang hướng mắt về phía cửa với một vẻ mặt lạ lùng, cứ như là đang vây xem đánh lộn.

Tò mò với thứ làm cho mọi người trong phòng đều đồng loạt yên lặng, Quyết Trường Chiến cũng hướng mắt về phía cửa.

Chỉ thấy một nữ nhân tóc ngắn, vận váy trắng từ tốn bước vào phòng với một nụ cười nhẹ nhàng trên môi. Xinh đẹp, xuất chúng và nổi bật như vì sao sáng nhất giữa trời đêm, từng cử động đều uyển chuyển như nước và mang theo nét thanh lịch cao quý mà chỉ có những nữ hoàng, công chúa mới có.

Dường như tất cả mọi người đều nín thở theo dõi từng cử động của nàng ta. Tiếng “cạch cạch” của giày cao gót va chạm với sàn đá giống như được phóng đại gấp mấy lần ở trong không gian im ắng này, dù chỉ đang bước vào một căn phòng, nàng lại mang cho người nhìn cảm giác rằng dưới chân nàng ấy là một con đường dát vàng, chỉ dành riêng cho vua chúa.

A…. Tống Hy Thần đến rồi.

Và điều đầu tiên mà Quyết Trường Chiến làm sau khi nhận ra vị biểu tỷ đáng sợ của hắn đã đến, là liếc nhìn sang cái bàn ở góc tường nơi mà Tống Lập Thần đang trốn.

Đúng như hắn dự đoán, trong khi tất cả mọi người đều đang nín thở vây xem Tống Hy Thần như thú hiếm, Tống Lập Thần tranh thủ lấy cơ hội thoát thân, đang rón rén đi sát tường như một tên trộm, đích đến là cái ban công ở gần chỗ hắn.

Mí mắt của Quyết Trường Chiến không nhịn được mà bắt đầu giựt liên hồi.

Ra ban công rồi làm sao nữa? Trèo xuống hả? Nhảy xuống hả??

Đôi lúc hắn nghi ngờ là mình có quan hệ máu mủ với tên điên này!

Tống Hy Thần dường như không để ý đến hàng trăm cặp mắt như đang muốn ăn tươi nuốt sống nàng, bình thản nhìn xung quanh như đang tìm gì đó. Khi nhìn thấy tổ hợp ba nam nhân vô cùng chói mắt ở góc phòng, nàng mỉm cười hài lòng vì đã tìm thấy thứ mình muốn, chậm rãi bước về phía tổ hợp kia.

Khi mọi người trong phòng thấy đích đến của nàng, bọn họ đều ăn ý mà xoay mặt đi, quay trở lại chuyện mình đang làm dở dang lúc nãy.

Tướng đi của Tống Hy Thần rất đẹp, không quá nghệ thuật như người mẫu chuyên nghiệp, nhưng sự thanh lịch ẩn trong từng cử động uyển chuyển như nước. Và quan trọng nhất là ngoại hình đẹp, có khí chất, ngoại hình đẹp, có khí chất, ngoại hình đẹp, có khí chất. Chuyện quan trọng nhắc lại ba lần!

Đẹp đến đâu thì đẹp, trong mắt Quyết Trường Chiến, đây giống như là cách một con báo đen từ tốn chậm rãi tiếp cận con mồi mình mới tìm thấy, để dụ dỗ chúng vào bẫy bằng mật ngọt, rồi vắt kiệt hết giá trị của chúng trước khi nuốt chúng vào bụng.

Và Quyết Trường Chiến bây giờ chính là con mồi chứ không ai khác!

Khi đã tiếp cận nhóm ba người một khoảng cách khá gần, Tống Hy Thần đưa tay nhấc một ly champagne trên khay của một người phục vụ vừa mới lướt qua, nâng ly về phía ba người họ như một lời chào, “Buổi tối tốt lành, các quý ông.”

Quyết Trường Chiến không bỏ lỡ cái nhìn mà Tống Hy Thần ném cho cái ban công ở gần đó — cái ban công mà Tống Lập Thần vừa mới dùng để tẩu thoát.

Mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra sau lưng, Quyết Trường Chiến thầm cầu nguyện cho biểu ca của mình sống sót, vặn ra một nụ cười đáp lời Tống Hy Thần: “Buổi tối tốt lành, biểu tỷ.”

“Biểu tỷ.” Hàn Tư Thiện — thanh niên không làm gì sai trái, lãnh đạm gật đầu chào.

Lê Chất Âm: “Chào buổi tối, Tống tiểu thư.”

“Tiểu Chiến.” Tống Hy Thần ngay lập tức điểm danh Quyết Trường Chiến với ánh mắt sắc bén, “Lập ca không đến à?”

Nụ cười vặn vẹo trên mặt Quyết Trường Chiến càng thêm méo mó.

Lê Chất Âm ngay lập tức nhận ra đây là chuyện nội bộ, rất thức thời mà lùi lại một bước, uống champange ngắm phong cảnh, giả làm người tàng hình.

Câu hỏi vừa ra, Hàn Tư Thiện liền nhìn Quyết Trường Chiến với một ánh mắt kỳ lạ, sau đó quay sang hỏi Tống Hy Thần: “Lập ca mới về nước gần đây, đúng không?”

Quyết Trường Chiến đã sắp khóc ngất trong nhà vệ sinh!

Má cái tên đồng đội heo này!!

Tự nhiên khi không ngươi lại bồi thêm câu đó là sao!?  Sẽ chết người a! Không chỉ một mà là hai mạng người đó á!!

Tống Hy Thần mỉm cười với Quyết Trường Chiến, nhưng những gì Quyết Trường Chiến thấy chỉ là một cơ hội sống sót cuối cùng trước khi bị xé xác.

Và như mọi con người có một bộ não bình thường, Quyết Trường Chiến tất nhiên nắm lấy cơ hội đó.

“Có chứ! Lập ca muốn làm diễn viên như vậy, sao có thể bỏ qua một bữa tiệc mà ngay cả Tiêu ảnh hậu cũng có mặt chứ!”

Ánh mắt Hàn Tư Thiện nhìn Quyết Trường Chiến càng kỳ lạ hơn nữa sau câu nói này.

Tống Hy Thần lắc ly champange trong tay, hai góc của đôi môi hình trái tim hạ xuống, hình thành một cái bĩu môi mà làm cho Quyết Trường Chiến muốn run bần bật, “Vậy thì Lập ca đang ở đâu? Ta không thấy hắn.”

Quyết Trường Chiến cảm thấy mình nên dập đầu xin lỗi Tống Lập Thần sau khi chuyện này kết thúc, và tất nhiên là với điều kiện Tống Lập Thần còn sống!

Không sao đâu, đây cũng chỉ là thêm một dòng trên cái danh sách ‘những pha phản bội đi vào lịch sử’ dài dặng dặc của anh em bọn họ thôi à. Tự thôi miên xong, Quyết Trường Chiến bán đứng biểu ca của hắn mà không hề do dự: “Ta nghĩ Lập ca vừa mới ra ban công hóng gió.”

Bây giờ hai hàng lông mày của Hàn Tư Thiện đã mất tích đằng sau tóc mái của hắn luôn rồi.

“Vậy sao?” Tống Hy Thần cong cong khoé môi, sau đó nhìn về phía sân khấu, “Một lát nữa lại đi tìm hắn vậy, cũng đã đến giờ rồi.”

‘Giờ’ ở đây, chính là lúc nhân vật chính của bữa tiệc xuất hiện.

Tống Lập Thần ngươi gặp may rồi đó! Quyết Trường Chiến giữ vững nụ cười vặn vẹo trên mặt, nhanh chóng cho tay vào túi, cầm lấy điện thoại, mò mẫm nhấn gọi cho Tống Lập Thần — tín hiệu để cho thanh niên ấy biết hắn đã bị phát hiện.

Quyết Trường Chiến vừa mới hành sự xong, quay mặt về phía sân khấu thì đèn trong phòng đột nhiên tắt hết. Và tất nhiên, như mọi màn xuất hiện của các nhân vật chính, chỉ có đèn ở sân khấu còn sáng chói.

“Chào buổi tối.” Thiên phu nhân cầm mic, duyên dáng nói. Dù đã quá năm mươi, bà vẫn trông rất trẻ trung do nhan sắc được bảo dưỡng tốt và gu thời trang thời thượng, “Cảm ơn các vị đã cùng đến chung vui với chúng ta hôm nay.”

Chung vui ở đây dĩ nhiên là niềm vui của Thiên phu nhân khi con của bà về nước rồi.

Đến thì đến, nhưng có ai thật sự vui không thì không chắc.

Quyết Trường Chiến liếc nhìn Hàn Tư Thiện như thể Hàn Tư Thiện bị đánh tráo với một kẻ giả mạo, “Từ khi nào mà ngươi đã bắt đầu nghe ngóng tin đồn rồi?”

Loại người cứng nhắc như Hàn Tư Thiện mà thèm đi nghe tin đồn, quả thật quá khó tin đi.

Hàn Tư Thiện quá quen Quyết Trường Chiến đâm chọt, không thèm để ý đến hắn mà chuyên chú nghe chủ tiệc phát biểu.

Thiên phu nhân cùng Thiên lão gia chỉ nói thêm vài câu, rồi nhường lại sân khấu cho ngôi sao của bữa tiệc — Thiên Lạc Ân.

Đương nhiên, là ngôi sao của bữa tiệc thì hắn phải xuất hiện thật là dramatic, thật là hoành tráng, đúng không?

Theo Quyết Trường Chiến, có thể tóm gọn lại là: sự xuất hiện của một quàng tử bước ra từ truyện cổ tích!

Vậy thôi!

Tống Hy Thần đứng ở kế bên hắn cong môi cười mỉm, bóng tối của căn phòng che đi biểu cảm trên mặt nàng, chỉ nghe thấy nàng nhẹ nhàng lẩm bẩm, “What a grand entreé.”

Nhẹ nhàng như khói luẩn quẩn, đặc biệt mang theo âm điệu của ma nữ trong phim kinh dị.

Quyết Trường Chiến rợn cả tóc gáy, hai hàng nước mắt khẽ tuôn rơi trong lòng. Tổ tông của con ơi, có thể đừng hành xử đáng sợ như vậy không!? Đây là phim drama kịch tính chứ không phải phim kinh dị, đừng có cua gắt à nha!!

Cách không xa ở bên ngoài khách sạn, Tống Lập Thần đang ngồi trong một quán cà phê đột nhiên thấy điện thoại rung. Hắn lập tức nhận ra đây chính là tín hiệu mà Quyết Trường Chiến gửi đến!

Quả nhiên…..

Tống Lập Thần cười một nụ cười không biết là đau khổ hay là tự hào. Tống Hy Thần mà không tìm được hắn thì hắn sợ là em gái hắn bị đánh tráo rồi á.

Hắn thanh toán tiền ly cà phê, tiêu soái đứng dậy, ưu nhã mỉm cười, bước đi nhẹ nhàng thoải mái như thể người đang đi tìm chết.

Đúng vậy! Hắn chuẩn bị quay lại khách sạn Đới Giai!

Để làm gì á? Tất nhiên là để gom đồ chạy rồi, hắn đâu thể bỏ lại hết đồ đạc của mình ở đó nha?

Tiếp tục thôi miên bản thân ‘nơi nguy hiểm nhất là an toàn nhất’, Tống Lập Thần bắt taxi về khách sạn Đới Giai. Trên đường đi, hắn nhắn tin cho Quyết Trường Chiến:

“No weaseling out. We die like men.”

Tất nhiên hắn biết là Quyết Trường Chiến đã bán hắn rồi. Tình nghĩa anh em mấy chục năm mà không bán đứng nhau mới lạ.

“Thế nào, đã mở mang tầm mắt đủ chưa?”

Giọng nói đột nhiên vang lên đằng sau lưng khiến cho Chân Huyền Giang giật mình không hề nhẹ, xém nữa theo bản năng mà quăng cả khay đồ uống trong tay ra đằng sau. Người đằng sau đặt một bàn tay lên bờ vai nàng, như để nhắc nhở Chân Huyền Giang rằng nàng đang ở đâu.

“Chỉ là ta thôi mà. Sao lại căng như dây đàn vậy?” Kẻ vừa mới làm nàng giật mình, không ai khác ngoài Song Chấn Lâm. Một nửa thân của hắn chìm trong bóng tối, nụ cười trên mặt của hắn cũng vậy, cho nên Chân Huyền Giang không phân biệt được là hắn đang châm chọc hay là đang trấn an nàng.

“Đủ rồi. Quan trọng nhất là vị Lê tổng kia nhìn ta không dưới hai lần. Ta nghi ngờ rằng hắn cảm thấy ta rất quen thuộc.” Chân Huyền Giang bực bội trả lời.

Song Chấn Lâm lại mỉm cười như thể đó không phải chuyện lớn, “Vậy thì đến lúc thay ca rồi. Ngươi xuống hầm ruợu đi.”

Chân Huyền Giang khó hiểu nhíu mày. Cùng lắm là chuyển sang hội trường khác thôi, hôm nay tiệc của Thiên gia không phải là bữa tiệc duy nhất ở Đới Giai.

Tại sao hắn lại kêu nàng xuống hầm rượu?

Như để trả lời câu hỏi trong mắt của Chân Huyền Giang, Song Chấn Lâm mỉm cười. Lần này, nụ cười của hắn có chút kỳ lạ, không có châm chọc hay ngả ngớn, ngược lại — Chân Huyền Giang không biết mình có gặp ảo giác hay không, mang theo một cảm giác trầm trọng.

“Một lát nữa sẽ xảy ra vài chuyện….Thú vị.”