Đề Xuất 5/2024 # Chương 14 Của Truyện Kỳ Duyên Xuyên Thế # Top 2 Yêu Thích

Cách lễ hội hoa đăng còn ba ngày, thành Đông Chấn náo nhiệt thêm mấy lần. Khách quan tứ phương đều đổ xô đến kinh thành, cảnh tượng vô cùng huyên náo, đây cũng là thời điểm tốt để kiếm chút bạc bỏ túi. Thiên Yết ngồi trên trường kỷ ở trong phòng khách của Bạch Song Tử ăn nho, đôi mắt tuyệt đẹp của nàng khẽ nhắm. Lúc này, Lục Bảo Bình từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt vui vẻ không giấu diếm, khác hẳn ngày thường lúc nào đơ đơ không cảm xúc. Thiên Yết nâng mi mắt, khóe miệng hơi cong.

“Phát tài rồi à?” Nàng cắn một trái nho mọng nước, vị ngọt thanh thuần chảy vào trong miệng khiến nàng khoan khoái.

“Tiểu thư quả là thiên tài, trong một ngày khai trương đầu tiên mà chúng ta thu về không dưới trăm vạn lượng bạc, còn có… Còn có…” Lục Bảo Bình rót nước trà uống một hơi. Tiểu tử này mới theo nàng mấy ngày đã trở nên tùy tiện như vậy rồi.

“Còn có tửu lâu Trù Thần của chúng ta khai trương hai ngày trước, điểm tâm của tiểu thư làm đã sớm được đặt hàng không dưới trăm chiếc, bánh bán hết vèo trong ba canh giờ. Lần này chúng ta giàu rồi! Ha ha ha!” Lục Bảo Bình vỗ đùi đắc chí cười lớn. Bộ dạng ham tiền của hắn khiến nàng không khỏi thở dài, chỉ mới năm ngày đi theo Lão Quân mà Lục Bảo Bình bị lây nhiễm không ít tính cách của lão. Nàng thầm nghĩ lần sau nhất định để Huyền Lam dạy dỗ hắn một phen.

Huyền Lam kia chính là nam nhân nho nhã lúc trước nàng cứu giúp cùng có muội muội Huyền Linh đồng ý đi theo nàng báo đáp. Thiên Yết xem xét hai người bọn họ mấy ngày cũng không tra được thân thế, chắc là một đại gia tộc lánh đời nào đó. Hai huynh muội bọn họ tu tập Vũ đạo cùng Kiếm Thuật nhưng tu vi chưa cao nên ra ngoài liền bị người khác dễ dàng ức hiếp.

Lại nói Lục Bảo Bình hai mắt còn sáng rỡ tính toán tiền bạc vừa kiếm được bên cạnh, Thiên Yết ho nhẹ, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh nhạt hỏi hắn.

“Lục Bảo Bình, hôm nay ngươi đã đi tập luyện chưa?” 

Bảo Bình bị nàng kéo về thực tại, tấm lưng thoáng cứng đờ, hắn nhìn nàng cười hề hề.

“‘Tiểu thư, hôm nay ta chưa…” 

Chưa dứt câu, hắn liền bị Thiên Yết đá đít ra khỏi phòng khách nằm, ngã sõng soài trước sân. Hắn lật đật đứng dậy ba chân bốn cẳng chạy về phía rừng trúc tìm Huyền Lam tập luyện. Thiên Yết phủi tay, nàng khẽ cười. Đúng là tiểu tử ngốc!

Nàng xoay người định vào phòng ngủ một giấc thì đổi ý đi ra ngoài xem sao. Nếu như theo lời tên tiểu tử Lục Bảo Bình kia, chắc hẳn Vọng Nguyệt Các của nàng làm ăn phát đạt lắm nha, đi lấy ít tiền tiêu xài cái đã. Nghĩ rồi nàng thong dong bước đi, bóng tử y lắc lư bay trên không trung biến mất.

Thành Đông Chấn.

Vọng Nguyệt Các là khách điếm mới khai trương ngày hôm nay, ưu đãi cực kì hấp dẫn. Một trăm khách quan đầu tiên sẽ được tặng một dĩa điểm tâm do Trù Thần chế biến, còn có mười người đầu tiên đặt phòng sẽ có một tấm thẻ thượng khách, phục vụ đặc biệt chu đáo và cao cấp không gì sánh được. Lại nói chất lượng khách điếm này khiến người ta hài lòng không ít, tình nguyện bỏ ra số tiền lớn để nhận lại sự chăm sóc như thế cũng thật đáng giá.

Chưởng quầy là một nữ tử dáng người yểu điệu, dung nhan tựa làn thu thủy, mỏng manh như sương mai, cử chỉ đều rất nhã nhặn, dịu dàng khiến những khách quan nam nhân lưu luyến nhìn nàng mãi. Lại có các tiểu nhị ở đây hầu hết là tiểu hài tử mười ba mười hai tuổi, có người nói từng thấy bọn hắn ở cửa Đông kinh thành bị người ta đánh cho bầm dập vì trộm thức ăn, lại có một đám khác đi ăn xin ở cửa Tây, bộ dạng thê thảm khỏi phải nói. Giờ bọn hắn ở đây phục vụ quan khách rất tốt.

Thấy bọn tiểu tử này tay chân lanh lẹ, hoạt bát làm việc khiến Thiên Yết đứng ở bên ngoài nhìn vào thật sự tán thưởng. Nàng không có tìm bọn hắn về làm việc, là nữ chưởng quầy dung nhan động lòng người Huyền Linh kia đưa về. Nàng ta lúc trước có nói với Thiên Yết rằng bọn hắn bị bỏ đói mấy ngày rồi, trước đó làm thuê cho phú gia họ Vương, bị hắn quỵt tiền, còn bị đánh đập rất khổ sở nên mới đưa anh em cùng trốn đi đến cửa Đông, cửa Tây. Thiên Yết bèn để nàng đưa bọn chúng về dạy bảo, sau đến làm việc ở khách điếm này, còn có một số làm bếp bên tửu lâu Trù Thần.

Huyền Linh thấy Thiên Yết tới, vẻ mặt yêu kiều dịu dàng nhưng lạnh lùng của nàng nhu hòa đi vài phần khiến nam nhân có mặt trong sảnh không khỏi động lòng nhìn theo. Huyền Linh mỉm cười kéo Thiên Yết vào trong.

Nữ nhân này trong mắt nam nhân có mặt ở đây so với Huyền Linh lại toát ra vài phần mị hoặc, tựa như sức hấp dẫn trời sinh của nàng vậy. Khuôn mặt phấn điêu ngọc trác của nàng lại tinh xảo như tranh vẽ, khí chất thanh cao không nhiễm khói lửa nhân gian nhưng ánh mắt nàng đan xen giữa lạnh lùng cùng yêu mị khiến người ta dù không dám nhìn thẳng, cũng không khỏi tò mò liếc theo. Dáng người lại nóng bỏng như tiểu yêu tinh khiến bọn hắn thầm nuốt nước bọt. Nữ nhân mặc tử y này rốt cuộc là từ nơi nào đến, tại sao lại toát ra khí chất nửa tà nửa chính khiến bọn hắn điên đảo như vậy?

Thiên Yết tỏa ra khí tức bá đạo áp chế ánh nhìn của mọi người lên người nàng khiến bọn họ kêu thầm sợ hãi, nữ nhân này quả thật bá đạo không dễ trêu vào a! 

Thiên Yết xoay người, bóng lưng thẳng tắp tiêu sái theo Huyền Linh vào hậu viện. Hậu viện phía sau là nơi nghỉ ngơi của các tiểu nhị, cũng là nơi ở của Huyền Linh và Huyền Lam. Nơi này có sân rộng, hai dãy nhà lớn, một nhà bếp, hoa cỏ không thiếu thứ gì. Đặc biệt, bên dưới dãy nhà của Huyền Linh và Huyền Lam chính là đường hầm thông ra ngoại thành tới rừng trúc, chỗ huấn luyện đặc biệt của Thiên Yết.

“Tỷ tỷ, nghe nói gần đây đám người của Dạ Lâu ngày càng manh động. Mới hôm kia đã cướp hơn trăm lượng bạc cùng bảo vật của đoàn đánh thuê.” Huyền Linh ngồi đối diện với Thiên Yết trong phòng, chậm rãi rót trà nói.

Thiên Yết nhấp môi một ngụm trà, ánh mắt lóe lên.

“Dạ Lâu tốt xấu cũng là một bang phái lớn xếp vị thứ năm trên Hoàng Bảng. Hình như gần đây đã tìm được chỗ dựa vững chắc nên mới ngông cuồng như vậy. Chỉ sợ không bao lâu lại bị Thần Không Giáo truy lùng.” Nàng cười tủm tỉm.

Dạ Lâu này trước kia là một bang phái chuyên xé bảng danh làm nhiệm vụ lĩnh thưởng, thực lực không tồi, lại có cường giả tọa trấn. Nghe nói vừa trải qua tuyển chọn, bang chủ hiện giờ là một người mới, tâm ngoan thủ lạt lại tài giỏi. Thiên Âm Chi, một tổ chức chuyên thu thập tin tức của Thiên Yết đã sớm cài người vào bên trong, đại khái biết được tình hình Dạ Lâu thật ra không như lời đồn. Bang chủ là con trai của Giản Lâm, Giản Văn. Ba năm trước từ Cổ Vực Tây Lương Quốc trở về gây nên một hồi mưa gió máu tanh, các trưởng lão có ý đồ cướp đoạt ngôi vị bang chủ thông đồng hãm hại phụ thân hắn khiến ông ta bị phế đi thực lực, giam giữ ở một nơi không ai biết. Giản Văn làm nhiệm vụ ở Cổ Vực quay về thì sinh ra nghi ngờ, lại có một thế lực thần bí đứng sau lưng trợ giúp, trong ba ngày ba đêm tẩy huyết Dạ Lâu, cứu được phụ thân hắn nhưng không lâu sau Giản Lâm phụ thân hắn liền qua đời.

Nghĩ đến đây, Thiên Yết không khỏi thắc mắc, rốt cuộc thế lực đó là ai?

“Tỷ, gần đây Ám Chi Thành chúng ta đã lên năm hạng xếp ở vị trí mười sáu trên Hoàng Bảng. Bên người của Lục Vô Ảnh thường hay tập kích chúng ta, đoạt đi mất thành quả chúng ta làm nhiệm vụ. Sắp tới lại có Đại Điển Tứ Quốc tranh tài, các môn phái lớn nhỏ đều xuất ra không ít người có thực lực, Lục Vô Ảnh, Dạ Lâu, Nguyệt Quán cũng bắt đầu hành động.” Huyền Linh sắc mặt ngưng trọng nói.

Thiên Yết thoáng nhíu mày, nàng nhịp ngón tay trên mặt bàn tính toán. Nếu như không lầm thì Đại Điển Tứ Quốc còn đến hơn hai tháng nữa. Tại sao lại xuất thủ sớm như vậy? Chắc chắn có điều gì uẩn khúc. Ám Chi Thành của bọn họ mới xây dựng không lâu, lại có tiếng tăm vang xa, không chừng ba bang phái này muốn tìm cơ hội diệt trừ bọn họ. Lạ một điều, Thiên Âm Chi lại không có chút tin tức nào báo lên.

“Huyền Linh muội, việc làm ăn của chúng ta nên mở rộng một chút. Ở vùng đất Giang Nam có một bảo vật không tồi, cứ đặt một tửu lâu ở đó tùy thời hành động. Tin này nhất định không thể để lộ.” Câu cuối cùng Thiên Yết nhấn mạnh đầy ẩn ý. Đáy mắt Huyền Linh lóe lên ngầm hiểu. Lần này xem ra lại phải thanh lọc nội bộ Ám Chi Thành rồi.

“Tỷ tỷ. Tại sao tỷ lại giao Vọng Nguyệt Các cùng Trù Thần cho muội?” Huyền Linh vẫn cứ luôn thắc mắc, chẳng qua nàng và Thiên Yết chỉ mới quen biết nhau. Chuyện quản lí quan trọng lại để nàng phụ trách.

“Đã dùng người thì phải tin. Không tin thì không dùng. Còn những kẻ đối với ta có hai lòng, tuyệt đối không thể sống sót.”

Thanh âm lạnh lẽo trầm bổng của Thiên Yết vang lên, bóng lưng tử y thoắt cái đã biến mất. Huyền Linh ngẩn ngơ nhìn theo nàng. Đã dùng người thì phải tin. Tỷ ấy tin nàng.

Thiên Yết dạo trên đường lớn, tâm trạng phức tạp. Nàng miên man suy tính nhiều việc cho Ám Chi Thành, còn có về sau mở rộng giao thương của Vọng Nguyệt Các, Trù Thần. Muốn làm môn phái lớn mạnh cũng phải có tiền trong tay. Có tiền rồi sẽ dễ nói chuyện hơn.

Thiên Yết đi trên con đường sầm uất của kinh thành không tránh khỏi ánh mắt dòm ngó của nam nhân khác. Lại nói gần đây nhiều người ở khắp nơi hội tụ về, ăn mặc lạ lẫm, thực lực thần bí. Vẫn là nàng nên cải trang một chút. Nghĩ tồi Thiên Yết rẽ vào một con phố nhỏ, mua một bộ nam trang thay đổi. Tóc buộc cao như thường, trên mặt hóa trang mày kiếm đầy khí khái, làn da trắng như bạch ngọc cũng trở thành màu lúa mạch khỏe khoắn. Trông nàng quả thật là một mỹ nam nhân phong hoa tuyết nguyệt. Lại thêm phiến quạt họa thủy sơn, khí chất ưu nhã khiến Thiên Yết nàng cũng phải nuốt nước bọt. Đa tạ mụ mụ đã nặn ra nàng bộ dạng mỹ mạo phi giới tính thế này.

“Vị công tử này mua ngọc bội tặng ý trung nhân đi.” Một ông chủ thấy nàng đứng trước cửa tiệm liền mời nàng mua.

“Được. Ta xem một chút.” Thiên Yết gấp phiến quạt, hứng thú nhìn mấy miếng ngọc bội tinh xảo được bày bán lại nhớ đến Ngọc Triệu Hồn đưa nàng đến đây.

“Vị công tử, ngươi xem Hổ Phách này rất hợp với cô nương tu luyện hệ hỏa.Lại có Hàn Ngọc hợp với người tu luyện hệ thủy. Ngươi xem xem đều là cực phẩm của bọn ta.”

Thiên Yết nhướn mày, cầm hai miếng ngọc bội vừa được ông chủ tiệm ngọc lấy ra.

“Ồ!”

“Vị công tử này, hai miếng ngọc bội của bọn ta là hàng quý hiếm đó. Có công dụng bổ khí cho người tu luyện, thuộc hệ gì sẽ có ngọc bội hệ đó.”

Thiên Yết nàng có nghe nói, gần đây trên Hoàng Bảng có xuất hiện một bộ Ngọc Tâm Chi Đồ, bao gồm ngọc bội thuộc các hệ phong, mộc, thủy, hỏa, thổ. Vài ngày trước lại có người xé bảng làm nhiệm vụ. Chắc hẳn người bán ngọc bội cũng là từ những  đoàn đánh thuê nào đó mua lại rồi.

“Ngươi cái tên hỗn đản, dám cướp ngọc bội của ta!” Trong tiếng gió truyền đến tiếng kiếm ngâm xông đến chỗ Thiên Yết.

Nàng vội vã tránh sang, thanh kiếm đâm thẳng lên trên quầy bán khiến ông chủ nọ một phen kinh hãi.

“Cô… Cô…nương. Ngươi nói bậy gì đó. Đây là của tiệm ngọc chúng ta thu về được. Lấy cái gì mà nói là của ngươi chứ!” Lão vuốt chòm râu thở mạnh. Khí tức chậm rãi phát ra.

“Bổn cô nương chính là nói ngươi cướp đoạt của ta! Mau trả lại, nếu không ta cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết!” Một thanh y yêu kiều xuất hiện trước mắt Thiên Yết. Mỹ mạo vô cùng đẹp mắt, so với Huyền Linh còn động lòng người hơn vài phần. Đặc biệt là đôi môi hồng nhuận như trái anh đào khiến người ta không nhịn được mà muốn cắn. Hai má trắng mịn hệt như cái bánh mochi ngày trước nàng hay ăn.

Mũi kiếm lại đâm về trước khiến Thiên Yết nàng giật mình. Sát chiêu như vậy cũng không phải nữ tử hiền lành gì. Mà có gì đó không đúng, sao lại đâm về phía nàng chứ?

“Hừ. Còn dám ngoan cố? Hôm nay ta không đánh chết ngươi thì ta không phải là Song Ngư!” Nói rồi nàng ta lại nâng kiếm xông tới. Mà lão bản kia lại xoay người núp sau lưng Thiên Yết làm nàng có chút khó chịu, khi không lại trở thành lá chắn cho hắn.

“Khoan đã!” Thiên Yết vung tay, cán quạt chặn lại một kiếm của Song Ngư.

“Ngươi là ai?” Song Ngư tức giận nhìn nàng. Thiên Yết một thân phẫn nam trang soái khí ngút trời lại thêm mấy phần yêu nguyệt trong đôi mắt kia khiến Song Ngư không hiểu vì sao mà trong lòng nàng có cảm xúc khác lạ. Nam nhân này lớn lên thật đẹp mắt, còn có thể sánh ngang với Lạc Vương ca ca của nàng.

“Tại hạ họ Diệp, đang định mua vài miếng ngọc bội. Chẳng qua nàng nói Hàn Ngọc kia là của nàng, lại bảo là hắn cướp?” Thiên Yết khẽ cười, ánh mắt nhu mềm thu lại phiến phạt phe phẩy mấy cái làm tung bay vài sợi tóc trước trán. Mà một phong thái này lọt vào tầm mắt của Song Ngư liền hóa thành một tiên nhân tự tại, phong nhã khiến nai con trong lồng ngực nàng chạy loạn một hồi.

“Ta…Ta… Cái đó là của hoàng thúc tặng cho ta. Vài ngày trước, lúc ta đến Giang Nam thì gặp loạn nên đã bị mất.” Nàng chu chu đôi môi hồng nhuận, thu lại dáng vẻ hung dữ lúc nãy. Hiện tại nàng lại có dáng vẻ vô cùng ủy khuất.

Thiên Yết bỗng nhiên cảm thấy tiểu cô nương này quả thật giống em gái trong tổ chức lúc trước của nàng, tiện tay gõ phiến quạt lên trán nàng một cái khẽ khàng.

“Nàng đó,  nếu đã nói là tự mình làm mất tại sao lại còn đòi giết chết ông chủ này, còn bảo hắn cướp của nàng.” 

Đoạn Thiên Yết quay sang lão nhân vẫn đang núp sau lưng mình nói.

“Có phải mấy ngày trước có đoàn đánh thuê bán cho ngươi?”

“Đúng vậy!”

“Thế này đi, dù gì ngươi cũng là bỏ tiền mua. Ngươi gói cho ta miếng ngọc Hổ Phách cùng Hàn Ngọc lại cho ta. Riêng hàn Ngọc ngươi để cho ta rẻ một tí. Dù gì cũng của tiểu cô nương người ta.”

“Không được, lúc nãy nàng ta còn muốn giết ta cướp ngọc!”

“Về sau có ngọc tốt liền đem đến chỗ ngươi bán!” Thiên Yết kéo hắn qua một bên, lấy trong tay áo ra một miếng bạch ngọc cực phẩm. Hai mắt lão sáng lên.

“Được không? Chỗ ta cũng không thiếu ngọc bội tốt đâu nha.” Thiên Yết cười đến híp mắt. 

Thiên Yết cầm ngọc bội đưa sang cho Song Ngư, mỉm cười yêu nghiệt.

“Đa… Đa tạ huynh!” Hai má Song Ngư phiếm hồng, ngón tay nhỏ nhắn nhận lấy ngọc bội. Thiên Yết thầm than, sao bộ dạng của nàng đẹp mắt thế làm gì, đến cả tiểu cô nương xinh đẹp cũng muốn động lòng với nàng. Hây da, vô duyên vô cớ lại chọc ra một đóa hoa đào rồi.

“Ừm, không cần đa tạ. Của nàng hết hai vạn lượng bạc.” Thiên Yết rất tự nhiên đòi tiền.

“Cái… Cái gì cơ? Không phải huynh lấy về cho ta sao?” Nàng lúng túng hỏi Thiên Yết.

“Ta cũng không có nói là sẽ miễn phí nha?” Thiên yết cười tủm tỉm, tùy tiện đáp.

Song Ngư bừng tỉnh. Hừ, nam nhân nhỏ nhen! Nàng quay phắt người đi, trông như vô cùng giận Thiên Yết. 

Thiên Yết cũng không khách khí đi theo sau nàng. Qua một lúc dừng lại trước một phủ đệ rộng lớn tuyệt đẹp.

Thiên Kỳ Quận Chúa. Bốn chữ thếp vàng treo trước cửa khiến Thiên Yết có chút ngây người. Nàng chẳng qua chọc một tiểu cô nương mà thôi sao lại thành ra một nhân vật lớn rồi? Mà Thiên Kỳ Quận Chúa, Song Ngư kia là cháu gái của đương kim hoàng đế, được hắn vô cùng sủng ái. 

Thiên Yết theo nàng vào viện, một hạ nhân chạy đến liếc qua nàng có chút kinh ngạc rồi nhỏ giọng bên tai Song Ngư.

“Quận chúa, Lạc Vương đến chơi.” 

Ánh mắt Song Ngư sáng rỡ, miệng nàng cong cong.

“Ngươi nói thật ư A Tài, mau dẫn người này lấy hai vạn lượng bạc giúp ta. Ta phải đi chuẩn bị gặp ca ca một chút!” Nói rồi nàng như cơn gió chạy biến đâu mất để lại A Tài ngơ ngác nhìn Thiên Yết. Hắn nhíu mày, sao chủ tử hắn lại dẫn một nam nhân lạ mặt về chứ? Tướng mạo cũng không kém Lạc Vương kia là bao, không chừng có ý đồ với chủ tử hắn. A Tài liếc Thiên Yết cảnh giác, bảo nàng đi theo sau hắn lấy bạc.

Hậu viện có mấy đoán sen tuyệt đẹp khoe sắc khiên Thiên yết không khỏi dừng cước bộ. Nàng nhớ lại Bích Tuyết Liên được Lão Quân dùng để chữa trị vết thương khi nàng đến đây. Lại nghĩ đến lần nàng được cử làm nhiệm vụ đến một sơn trang cổ tìm bảo vật cũng gặp một hồ sen đẹp đẽ thế này, còn có một nam nhân tiêu dao ngồi câu cá, dung mạo anh tuấn bất phàm khiến nàng có chút cảm khái.

Mà Thiên Yết cũng không hề hay biết lúc này đây, một nam nhân mặc hắc bào tùy tiện tựa vào cột đình viện câu cá đang nhìn nàng.