Phổ Biến 5/2024 # Đọc Truyện Xuyên Không Làm Nữ Phụ # Top 7 Yêu Thích

Nước lạnh tát thẳng vào người cô gái đang bị treo lơ lửng trên trần nhà, hai tay bị xích chặt đến chảy máu, xung quanh viền tím bầm trông rất đau. _ Ưm… – Dường như cô gái ấy đã tỉnh, mơ hồ nhìn quanh nhưng do nước lạnh mà rùng mình một cái, che mất tầm nhìn của cô. *Chát* Một tiếng tát mạnh vào khuôn mặt, cô cau mày bắt đầu tỉnh táo hơn nhìn rõ người trước mặt. Một người phụ nữ có vẻ tầm trung niên mỉm cười nhìn cô, ánh mắt ma tà đầy phẫn nộ lại tát cho cô thêm một bạt tay đau đớn đến mức khuôn miệng nhỏ bị sướt một đường dài, chảy máu. _ Bà làm cái gì đấy?? – Cô hét lên, nghiến răng, ánh mắt tức giận nhìn người đó. _ Tao làm gì? Mày biết rõ nhất không phải sao? Tại mày mà con gái tao không thể toàn thay đến bên Bảo Bình!! _ Gì mà Bảo Bình chứ? Tôi không quen!! – Cô khó chịu vùng vẫy, hai cổ tay đau nhức không chịu nổi đành phải dừng di chuyển. _ Hahaa, mày nói dối cho chó nó nghe à? Đến nước này mà mày còn giả bộ sao? – Bà tay lấy con dao gần đó, lướt nhẹ trên khuôn mặt son phấn nhem nhuốc _ Nhìn mày thật xấu xí, lại còn đòi giành Bảo Bình với con gái tao!! Cô im lặng, cuối cùng nở một nụ cười. _ Bà làm vậy không sợ Lục gia chúng tôi tìm đến hay sao? _ Lục gia? Hahaa, mày cũng biết doạ người đấy. Nhưng sau lưng ta còn có Triệu gia chống lưng, Lục gia của mày chỉ là một con kiến. – Bà ta bỏ dao xuống, cầm cây súng lên chỉa thẳng vào đầu cô _ Tại sao mày không chịu chết đi cho con gái tao được yên thân?? Cô cố gắng né tránh nòng súng, nhưng bà ta lại dí mạnh nòng vào đầu cô, hoàn toàn không thể tránh. Chật lưỡi, cô hiểu hết toàn bộ rồi… Cô chính là đang ở trong cuốn tiểu thuyết ” Vì em mà làm tất cả” do chính tay cô viết. Lúc nãy cô chỉ giả vờ đọc một câu thoại liền chuẩn xác, Song Tử cô đây hoàn toàn không ngờ đến cô lại chính là nữ phụ Lục Song Nhi. Vì là tác giả nên cô biết chắc chuyện gì sẽ sảy ra tiếp theo… Song Nhi sẽ bị bắn vào ngực trái, ngay sau đó có người nghe thấy tiếng súng đã hét lên và tìm người giúp. Cô hoàn toàn hối hận khi viết như thế, thử nghĩ mình bị bắn mà xem? Chẳng ai thích điều này sảy ra đâu! _ Rốt cuộc bà muốn cái gì? – Song Tử hét lên, chẳng dám vùng vẫy. _ Tao muốn mày chết đi, nếu mày không còn nữa chẳng phải kế hoạch của tao sẽ tốt hơn hay sao? Hahaaa… – Bà ta nhe răng cười bí hiểm, hai mắt đầy tia phẫn nộ bắt đầu lên nòng… Song Tử thấy thế, dù có hoảng sợ vẫn bình tĩnh nghĩ cách để mình không bị bắn, đung đưa tấm thân nhỏ nhắn lấy đà rồi đá bà ta ra. Bà ta đau đớn bóp cò một cái. *ĐOÀNG* Viên đạn sượt ngang mặt cô, chảy máu. Cơn đau lập tức ập đến, cô không biết cách nào để dừng lại… Tay cô bây giờ như muốn đứt lìa ra vậy. Bà ta lòm còm bò dậy, ánh mắt căm phẫn nhìn cô, đưa súng đã lên nòng, chuẩn bị bắt thì dây xích đứt ra vì đã mục cộng với sức nặng của Song Tử khi đung đưa liên tục như thế, cô cứ thế mà nhào vào người bà ta. *ĐOÀNG* _ Hự… Ngạc nhiên, mắt mở to, miệng bắt đầu cảm giác có thứ gì đó trào ra từ cổ họng. Cô phun ra một ngụm máu, tay sờ vào bụng mình… _ Chết đi!! – Bà ta đẩy Song Tử ra, đứng lên, đưa súng chỉa về phía Song Tử đang nằm liệt, hai mắt mơ hồ như chẳng còn thấy gì… *ĐOÀNG*

_ Mẹ…

Cô vô thức gọi, hai mắt khẽ nhíu lại, mùi thuốc sát trùng đột nhiên xộc thẳng vào mũi, cay xè. Ý thức dần về đến nơi, cô mở mắt nhìn xung quanh, toàn là màu trắng, máy đo nhịp tim và dây nước biển đang truyền đến cổ tay cô…

*Cạch*

Tiếng mở cửa nhẹ nhàng, theo sau đó là một… À không, là hai chàng trai. Song Tử hai mắt trân trân nhìn họ, đẹp trai thật a~ Hình như là… Khương Cự Giải và Triệu Bảo Bình. Cô miêu tả họ rất đẹp trai, nhan sắc động lòng người đúng là thật nha. Nhưng… Họ có cần phải nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh như thế không? Dù bản thân cô biết nữ phụ đây đã làm rất nhiều cách để hãm hại nữ chính nhưng sau tất cả nữ chính vẫn lành lặng đó thôi. Nữ phụ được cô miêu tả có nhan sắc đẹp không kém gì nữ chính, nhưng khổ nỗi rất ác độc và mưu mô nên khiến rất nhiều người ghét.

_ Mặt tôi có gì à? – Song Tử hỏi, còn ngơ ngác đưa tay chạm vào mặt mình

_ Thôi đi, cô định giả vờ mình ngây thơ đấy à? – Bảo Bình lên tiếng, còn định nắm áo Song Tử nhưng bị Cự Giải ngăn lại

_ Cậu điên à, cô ta là bệnh nhân, nhỡ lại có chuyện gì thì sao? – Cự Giải dù cũng muốn tát Song Tử một bạt tay lắm nhưng do bây giờ cậu là bác sĩ còn Song Tử là bệnh nhân nên đành chịu.

_ Định đánh tôi sao? Tôi đã làm gì? Cơ mà các anh là ai đấy? – Song Tử đưa hai mắt tròn xoe nhìn họ, giả vờ như không quen.

_ Cô đừng có giả vờ, bao nhiêu chiêu trò của cô chẳng lẽ còn chưa đủ? – Cự Giải nói, Song Tử bị bắn ngay bụng nên không lí nào lại bị mất trí nhớ.

_ Thì ra đây là cách bác sĩ nói với một bệnh nhân… – Song Tử liếc mắt, xoa cằm.

Cự Giải cứng họng, ho nhẹ một cái. Bảo Bình im lặng nhìn Song Tử từ nãy giờ, nếu là bình thường cô ta đã ẻo lã gọi tên hắn, còn cố tỏ ra sexy để câu dẫn hắn, còn bây giờ? Trông cô ta thật sự như đang mất trí nhớ, đến ánh mắt nhìn hắn còn thay đổi… Hay do đây thật sự là một chiêu trò của cô ta bày ra? Cô khá lắm, Lục Song Nhi.

Song Tử bây giờ ánh mắt chợt trở nên vô hồn, như có một màng sương vay lấy… Cô nhớ rồi, nhớ vì sao mình lại ở đây… Cô vốn là một nhà viết văn không mấy nổi tiếng, hàng ngày phải dành dụm từng đồng kiếm cái ăn, không có đủ tiền mua cơm hộp thì mua mì gói ăn dần. Mẹ mất, cha đi làm xa kiếm tiền một mình cô vẫn còn phải nuôi lấy đứa em Song Ngọc quậy phá, hay ăn chơi đua đòi mà cô thì làm sao có đủ tiền để mua những thứ nó ao ước cho nó chứ… Cho đến khi cuộc đời cô bắt đầu thay đổi, tác phẩm cô viết đột nhiên lại nhận được rất nhiều sự quan tâm từ độc giả. Bắt đầu có thêm tiền, cái ăn sẽ không còn khó khăn nữa nhưng tại sao? Tại sao ông trời lại không thương cô? Nửa tháng sau đó cô đột nhiên lại trượt chân ngã, đập đầu vào cạnh bàn mà chết tức tửi. Sau đó khi mở mắt ra, cô đã thấy mình bị Lâm Hồng (bà ta) hành hạ.

Cự Giải nhìn Song Tử im lặng, cảm thấy kì lạ, ánh mắt cũng khác đi. Thật sự không thể tin nổi là bị bắn ở bụng lại có thể mất trí nhớ, chợt cả hai giật mình khi một bên mắt của Song Tử chảy xuống thứ nước ấm nóng.

_ Này, làm sao đấy? – Cự Giải khó hiểu đưa tay trước mặt Song Tử huơ qua huơ lại.

_ A… Hả? – Song Tử giật mình, hai mắt to tròn nhìn Cự Giải, khuôn mặt không trang điểm của Song Nhi rất đẹp, đột nhiên lại hút hồn Cự Giải vài giây nhưng anh kiềm chế lại, lắc đầu.

_ K-không có gì… Lau nước mắt. – Cự Giải nói rồi quay đi, Song Tử đưa tay lên chạm vào mặt mình, đúng là có nước, liền nhanh tay lau đi.

Cự Giải anh quắc mắt nhìn Bảo Bình ra hiệu đi ra ngoài nói chuyện, Bảo Bình nhún vai rồi đứng lên rời đi. Song Tử nhìn theo, định nói rằng mình đói nhưng có vẻ không nên nói thì hơn vì bên cạnh đang có dĩa trái cây.

Ở phía sau vườn, Cự Giải để hai tay vào túi áo blue của mình còn Bảo Bình thì đưa một tay vào túi quần, dựa tường.

_ Thật kì lạ, cô ta có thật là bị mất trí không thế? – Cự Giải nói, suy nghĩ về ngành nghề của mình, bị bắn ở bụng lại mất trí nhớ sao?

_ Đừng để bị lừa bởi con tắc kè hoa ấy, kiểu gì cũng để lộ mặt thật của mình thôi. – Bảo Bình nhếch mép, cuối xuống mân mê một đoá hoa hồng – loài hoa Trương Hồng Nhiên thích.

Cự Giải im lặng nhìn từng hành động của Bảo Bình, đâu phải mình hắn thích Hồng Nhiên, anh cũng thích cô ấy… Nhưng mãi mãi chẳng có cơ hội tiến xa hơn, vì… Bảo Bình hoàn toàn rất nghiêm túc trong mối quan hệ này, ban đầu còn cầu hôn Hồng Nhiên nhưng vì lí do nào đó mà bị Song Nhi kia ép phải đính hôn với cô ả. Cự Giải ban đầu rất vui vì hôn sự bị hủy, nhưng lại rất tức giận vì Song Nhi ra tay quá tàn độc với Hồng Nhiên…

_ Vào trong thôi. – Giọng anh nhẹ bẫn, bước đi trước, cơn gió nhẹ thổi qua thổi bay tà áo blue bay phấp phới, Bảo Bình cũng đứng lên, cười nhạt.

END chương 1 v:

Ai hóng không? :3