Phổ Biến 5/2024 # Khi Nào Mới Có Thể Nắm Tay, Cùng Nhau Đi Đến Bạc Đầu? # Top 6 Yêu Thích

Khi nào mới có thể nắm tay, cùng nhau đi đến bạc đầu?

Trên con đường nhân sinh luôn có rất nhiều người đến vội vàng đi cũng vội vàng. Một vài người vụt qua trong nháy mắt, chỉ làm cuộc đời nổi lên chút gợn sóng. Một vài người lại chỉ liếc mắt một cái, cũng sẽ khiến trọn đời khó quên. Nhiều năm trước thuở còn si dại, đối với những người và những chuyện khó mà quên đi, bản thân sẽ luôn nóng nóng vội vội. Trải bao tháng năm, lòng vòng sơn thủy, loanh quanh Phật tháp, nhìn thế sự phù hoa, rốt cục có chút ngộ ra được, chuyện đời đều do duyên định. Từ lúc thiếu niên xuân hoa rực rỡ, cho đến khi già yếu gần đất xa trời, cuộc sống luôn chứng minh được sự vô tình của thời gian. Gặp được nhau, chính là duyên phận lớn nhất.

Hâm mộ Lục Tuyết Kỳ, hâm mộ nàng khi vừa mới xuất thế, khi còn đang ở thời đỉnh điểm phong hoa liền gặp được người sẽ cùng nàng ràng buộc cả đời. Lục Tuyết Kỳ khi ấy, bạch y như tuyết, tóc đen thả dài, kinh tài tuyệt diễm, tuổi trẻ quang huy thẳng hướng chân trời. Mà Trương Tiểu Phàm khi ấy, lại chỉ như muối bỏ biển, không có điểm nào khiến người khác chú ý đến. Hai người vốn không chút giao thiệp, gặp được nhau, lại từ duyên phận này, từ từ gắn liền một chỗ, cho đến cuối cùng không thể tách rời.

Câu chuyện của bọn họ ở điểm xuất phát vẫn chưa quá mức cảm động, nhưng lại tồn tại một chút ấm áp. Ấm áp có rất nhiều loại, có sự ấm áp như lửa diễm, vừa xuất hiện đã làm tan chảy sông băng. Có sự ấm áp lại như dao khắc, vô thanh vô tức tập kích con người, từng đao từng đao, nhẹ nhàng để lại ấn ký trong lòng. Mới ban đầu khó mà phát giác, đợi đến khi quay đầu lại, thì đã là khắc cốt minh tâm. Mềm lòng nương tay, bảo vệ lẫn nhau, nắm tay tương hộ, dũng cảm quên mình, ấm áp từng chút một, khắc sâu vào đáy lòng nàng. Dẫu cho nàng tựa như Cửu Thiên Tiên Tử, cũng khó mà quên tiểu tử ngốc nghếch dại khờ kia được nữa.

Chuyện xưa luôn phải có khúc chiết, cho dù tiến triển bình thản, sóng ngầm vẫn sẽ luôn ẩn nấp, bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh. Khoảnh khắc cô nương áo lục vì Trương Tiểu Phàm đỡ một nhát kiếm, ta tựa hồ liền cảm giác được chuỗi ngày khổ đau sau đó của Tuyết Kỳ. Mười năm có bao nhiêu dài, vĩnh viễn có bao nhiêu xa. Tương lai là một mảnh tối đen, cho dù buông bỏ hết thảy, cũng là mênh mông tìm không thấy lối. Mười năm cô tịch, mười năm vướng mắt, mười năm tưởng niệm, tựa như khúc ma âm nhiễu loạn lòng người. Nhưng Tuyết Kỳ nàng lại có thể tiếp tục kiên trì, đem mười năm này thành một chum rượu nhuốm màu ánh trăng, say chính bản thân nàng, cũng say luôn cả chúng ta. Mười năm, nàng đâu biết đó là mười năm? Tuyết Kỳ, nàng muốn chờ cho đến bao giờ ?

Con người luôn cần phải trải qua một vài chuyện, mới có thể chân chính lĩnh hội một quyển sách, một nhân vật. Không biết là may mắn hay bất hạnh, ta tựa hồ có thể cảm nhận được một chút ít sự giày vò của nàng. Biết rõ là chính tà khác biệt, biết rõ là hy vọng xa vời, biết rõ là si niệm nên trảm, lại luôn có một cái gì đó ngay tại thời điểm muốn buông tha, lén lút hiện lên từ đáy lòng, như ánh đom đóm lóe lên trong đêm tối. Có lẽ đó chính là những ấm áp khắc sâu trong tim, có lẽ chính là những dịu dàng thoảng qua như gió mát, cũng có lẽ chính là những hy vọng từng được nói ra. Nhìn thấy những thứ đó, liền sẽ không thể nhẫn tâm chặt đứt, cũng sẽ không bao giờ đoạn tuyệt được nữa. Lúc nào cũng vậy, luôn tại thời khắc hoàng hôn buông xuống hết, mới nhận ra rằng tâm tư vướng bận đều chỉ như mây khói.

Nhiều người chỉ nhìn thấy sự lạnh lùng của Lục Tuyết Kỳ, nhưng những người thật tâm thích nàng, liền sẽ có thể từ những lời nói lạnh băng mà cảm nhận được sự ôn nhu chỉ thuộc về nàng. Thương xót Lục Tuyết Kỳ, bởi vì sự dịu dàng của nàng, cũng bởi vì sự thấu hiểu của nàng. Người từ nhỏ đã sợ sét đánh như nàng, phải cần bao nhiêu dũng khí để tu luyện Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết. Ta tin tưởng nàng không phải người xem võ như mệnh, ta cũng tin tưởng nàng không phải kẻ thích tranh cường mang lòng hiếu thắng. Chỉ có một lý do, đó là vì vị sư phụ xem nàng như con hy vọng nàng truyền thừa tuyệt nghệ này. Tất cả những người đối tốt với nàng, nàng đều sẽ ghi tạc trong lòng, sau đó yên lặng làm những việc cần làm, không nói một lời. Tựa như đêm mưa ở Lưu Ba, tựa như lúc liều mạng chạy đến Trấn Ma Động, tựa như lúc chăm lo ở thôn Thảo Miếu, và rất nhiều chi tiết khác nữa, đều hiển hiện sự ôn nhu và săn sóc của nàng. Đây đều là những phẩm chất vô cùng hiếm có, nhưng cũng là điều làm người ta thương xót không thôi.

Có đôi lúc bản thân lại cự tuyệt tương lai mà mình mong muốn nhất. Chính như lúc Quỷ Lệ đi đến Vọng Nguyệt Đài đề nghị muốn đưa nàng đi chân trời góc bể, nàng lại đưa ra lời cự tuyệt. Nàng biết, thân ảnh màu xanh kia luôn là hàng rào kiên cố nhất giữa hai người, mà Quỷ Lệ khi đó, còn chưa đủ dũng khí để phá bỏ nó. Để cho hắn về sau không khó xử, để cho hắn về sau khỏi rối rắm, nàng hỏi hắn một câu đẩy hắn ra xa. Sự cự tuyệt của nàng, có lẽ chính là sự kiên trì trong tình yêu thuần khiết của nàng, có lẽ cũng chính là sự dịu dàng thấu hiểu của nàng. Có một số việc, kiên trì đến cùng, chỉ vì muốn để cho đối phương một con đường lui.

Gặp nhau là duyên, nắm tay không thay đổi. Lục Tuyết Kỳ và Trương Tiểu Phàm ở thời tuổi trẻ từng nắm tay sánh vai nhau, tuy rằng trải qua bao nhấp nhô khúc chiết, nhưng cuối cùng lại một lần nữa nắm tay nhau ở tuổi trưởng thành. Ánh sáng hạnh phúc chiếu sáng tương lai của họ. Trên đường đời, có người nguyện cùng ngươi thắp sáng con đường phía trước, nguyện ý trong bóng tối dắt tay ngươi đồng hành, không rời không bỏ, đó là phúc đức tích được bao kiếp mới đủ?

Hồi tưởng lại những chuyện Lục Tuyết Kỳ từng trải qua, đột nhiên liền có dũng khí cưỡi sóng đạp gió vượt qua vạn dặm.

Muốn hỏi người rằng: Khi nào mới có thể nắm tay, cùng nhau đi đến bạc đầu?

Chỉ nguyện rằng quanh quẩn nhân sinh, dù cho luân hồi lần nữa, nàng vẫn còn ở nơi ấy chờ ta.

[Comment của Tuyết Mê]

– Thớt nhận của ta một lạy! Kỳ thực đúng như thớt nói vậy “Có chút ấm áp giống như dao khắc, mới ban đầu khó phát giác, quay đầu lại, đã là khắc cốt minh tâm”. Tuyết Kỳ cùng Tiểu Phàm chính là loại này, như dòng nước yên tĩnh chảy xuống thấm đẫm lòng người. Có điều đây hẳn là duyên phận đi, ít nhất thì người khác không có cơ hội làm nàng cảm động giống như hắn, làm nàng cam tâm tình nguyện đối tốt với hắn như hắn. May nắm tuy đường có nhấp nhô nhưng kết cục viên mãn.

– Chỉ có một lý do, nàng chính là muốn tận lực thỏa mãn tâm nguyện của những người đã đối tốt với nàng. Nàng hiểu được mình muốn gì, đồng thời cũng nguyện ý thành toàn cho người khác.