Phổ Biến 5/2024 # Ta Chính Là Kiếp Nạn Của Huynh. # Top 7 Yêu Thích

Ta là kiếp nạn của huynh (Sư Tử – Xử Nữ).

Ta khẽ mở mắt, trần nhà tối om xuất hiện trong tầm mắt. Ta xoa mắt, tính ngồi dậy nhưng ta đột nhiên cảm thấy một điều kì lạ. Ta không ngồi dậy được. Cơn đau nhức toả ra từ thân dưới khiến hai chân ta tê tới mức không di chuyển được. Ta nhíu mày, vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra thì bên cạnh ta liền rục rịch. Ta đen mặt, nhìn chằm chằm vào cái vật bên cạnh mình.

“Vật” đó rục rịch ngồi dậy. Khuôn mặt lạnh lùng còn mơ ngủ nhưng vẫn không quên toát ra vẻ xa cách đặc trưng kia, đáy mắt “vật” đó liếc nhìn ta liền ngay lập tức trở nên hoảng hốt, thậm chí có vài phần hối hận.

Ta ngây người, cái vật kia lại là Xử Nữ. Không, không, cái điều quan trọng là sao hắn lại không mặc đồ thế kia? Mà khoan, ta chậm chạp cúi xuống nhìn bản thân của mình, khuôn mặt dần trở nên tái nhợt. Sao ta cũng không mặt đồ thế này, lại còn… lại còn… lại còn…

A… a… a…

Ta khẽ rên lên vài tiếng, chất lỏng màu trắng từ từ chảy ra từ phía dưới, ướt đẫm một mảng trên chiếc chăn bông. Ta sầm mặt, run rẩy nhìn chằm chằm vào chất lỏng đó tới run người. Cảm nhận được ánh mắt của người bên cạnh, ta tức giận đánh hắn một chưởng. Hắn không kịp phòng bị, bị ta đánh một phát, lăn mạnh xuống giường. Ta nổi điên lên nhìn hắn lăn xuống giường:

“Cút, ta không muốn thấy ngươi. CÚT.”

Xử Nữ chậm rãi đứng dậy, tìm kiếm y phục mà mặc vào. Sau khi mặc xong, hắn nhìn chằm chằm vào ta, bàn tay khẽ giơ lên nhưng lại hạ xuống. Ta cảm nhận rõ ánh mắt đầy tuyệt vọng của y nhưng cơn giận đã lấn át hết lý trí của ta, ta không quan tâm gì nữa.

Hắn nhìn bóng lưng của ta, quay bước rời khỏi gian phòng, trước khi đi, hắn còn nói:

“Ta chờ đệ.”

Cánh cửa gian phòng khép lại. Ta cuộn tròn trên giường, cả cơ thể cật lực run rẩy, thậm chí khi nghe câu nói của hắn, ta lại còn run rẩy hơn.

Ta không rõ cảm xúc này là gì? Rõ ràng rất căm ghét nhưng lại không nỡ. Rõ ràng muốn đánh chết hắn nhưng lại không ra tay được. Rõ ràng rất muốn không thấy mặt hắn, nhưng lại cảm thấy ánh mắt của hắn dõi theo mình.

Tại sao lại như vậy, tại sao chuyện này lại xảy ra? Thậm chí, ta lại còn hưởng thụ nó?

Ta siết chặt tay, mắt biến đỏ ngầu, thật đáng giận! Từ khi nào ta không thể nắm bắt cảm xúc chính mình rồi. Im lặng đứng dậy. Hai chân tê cứng khiến cho ta đứng dậy rất khó khăn nhưng ta vẫn kiên trì mà khoát y phục vào. Sau đó liền đi ra khỏi gian phòng, như muốn trốn chạy khỏi nó, trốn chạy khỏi nơi chứa hồi ức đáng sợ đó.

~~~

Từ lúc đó, hắn vẫn tiếp tục đi theo ta không rời. Ta cũng tập cho bản thân không nhìn thấy hắn, không muốn để ý hắn, nhưng lúc nào cũng vô thức nhìn lại phía sau rồi lại làm như không thấy mà quay lại phía trước. Tình trạng này tiếp diễn tới khi lão ta xuất hiện.

Chưởng môn phái Thiên Sơn – Ninh Cầm Ngôn. Ta lạnh nhạt nhìn hắn xuất hiện với một đống người phía sau. Người nào người nấy đều hô hào muốn diệt ta một cách đầy chính nghĩa. Phải rồi, từ khi gia nhập ma giáo, ta luôn giết người của họ cơ mà, không đòi giết ta mới lạ ấy chứ.

Ta nhìn vị sư phụ mà ta đã từng kính trọng, chờ đợi hắn mở miệng. Quả không phụ sự kỳ vọng của ta, lão ra lệnh cho phía sau im lặng rồi tiến lên, giở cái giọng dạy dỗ ra với ta:

“Nghiệt đồ, ngươi tội ác tày trời, uổng công vi sư một lòng dạy dỗ ngươi, ngươi lại xuống tay giết người tàn nhẫn, vô nhân tính tới người người căm phẫn. Nay vi sư thay trời hành đạo, vi sư phải diệt ngươi để đền tội cho hàng trăm người chết dưới kiếm của ngươi.”

Ta cười nhạo một tiếng, tay phải siết chặt Thiên Tị rồi khẽ buông. Ta nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của lão. Khuôn mặt này, thật hoàn hảo để che dấu mọi biểu cảm của lão ta, hoàn hảo để che đi tất cả mọi việc mà lão ta đã làm dưới mi mắt mình.

“Ninh chưởng môn, chẳng hay có thể cho ta trăn trối vài điều hay không?”

“Ngươi nói.”

Ta nhếch khóe môi, lôi từ trong người ra một cái hộp được tinh khắc đầy kỹ xảo ném xuống đất. Ninh Cầm Ngôn quả là một lão cáo già, mặt không biến sắc nhìn cái hộp. Chẳng qua, những người khác thì không được như lão.

“Đó là cái gì?”

“Vũ khí mới sao? Hay thuốc độc?”

“Hắn tính giở trò gì đây?”

Ta thong thả cúi xuống mở chiếc hộp ra. Một mùi tanh từ trong hộp bốc ra, nồng tới nỗi người đứng xa nhất thậm chí có thể ngửi thấy được. Phía đằng sau lập tức nhốn nháo lên, bởi thứ họ nhìn thấy trong hộp đó, là những con mắt trắng dã.

Có một số người không nhịn được nôn ra, một số kẻ thì xì xào bàn tán. Còn hắn, sư phụ của ta thì khuôn mặt đã dần tái đi nhưng vẫn không suy chuyển được vẻ lạnh lùng của lão. Ta thầm khinh bỉ, để xem lão kiên trì được bao lâu:

“Ninh chưởng môn, xin hỏi, thứ này là gì vậy?”

Lão mặt không biến sắc nhìn chằm chằm ta, rồi đột nhiên lão tức giận, giọng nói như đang nói chuyện với một tên tán tận lương tâm giết người không ghê tay vậy:

“Tên nghịch đồ, ngươi lại dám giết người đoạt mắt. Ngươi có còn là con người hay không?”

Lời nói của lão quả nhiên có sức lay chuyển. Chẳng mấy chốc, hàng ngàn câu chửi bới cứ thế mà hướng về phía ta ngày một nhiều lên. Ta vẫn thong thả nghe kỹ mấy lời chửi bới đó, lần sau sẽ tìm cách giết chết mấy tên này.

Ta rút thanh kiếm Thiên Tị ra khỏi vỏ, hướng mũi kiếm về phía chiếc hộp nằm ở dưới đất:

“Thế à, vậy thì dù sao cũng chết dưới tay ngươi, ta đành phải hủy thứ này vậy.”

Đoạn, ta siết chặt cán kiếm, đâm mạnh về phía chiếc hộp. Ta nghe rõ ràng một tiếng hô lớn vang lên, vài tiếng gió rít gào, ngay lập tức chiếc hộp biến mất không một chút dấu vết. Ta ngước nhìn Ninh Cầm Ngôn, chỉ thấy lão ôm chặt chiếc hộp trong lòng, tay trái còn cầm một chiếc roi màu bạc lấp lánh.

Lão ta nâng niu chiếc hộp đó như châu báu, rồi lại nhìn ta với ánh mắt căm phẫn. Toàn bộ vẻ đạo mạo lạnh lùng hoàn toàn bị phá vỡ trước hành động đó của lão. Đám đông phía sau ngơ ngẩn nhìn lão. Họ đã hoàn toàn chứng kiến được ánh mắt lúc nãy của lão nên hiện giờ không một ai mở lời, toàn bộ một vẻ kinh ngạc hướng tới lão, mong mỏi một câu trả lời từ vị chưởng môn danh tiếng lừng lẫy người người kính trọng này.

Ninh Cầm Ngôn cất chiếc hộp vào trong áo, hiển nhiên cũng không muốn thanh minh gì. Lão nhìn chằm chằm ta, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống ta. Ta cười nhạo một tiếng. Kiếp trước, chẳng qua ta chỉ vào phòng của lão, tình cờ thấy được một gian mật thất, nhưng chưa kịp bước vào thì đã bị lão ta bắt gặp. Lúc đó, lão ta vẫn duy trì khuôn mặt thản nhiên, bình tĩnh la rầy ta như bao lần.

Lúc đó ta không nghi ngờ gì nhưng nghĩ lại, quả nhiên chính là chiếc hộp đó. Mấy tháng gần đây, một vài vị trưởng lão của các môn phái mất tích một cách bí ẩn. Tuy nhiên, chỉ khoảng ba ngày sau, xác của họ liền được tìm thấy với tình trạng mất cả hai con mắt. Vụ này không quá nổi bật, rất nhiều người không biết vì những vị trưởng lão này chủ yếu là người thuộc những môn phái nhỏ, không có danh tiếng. Nhưng ở đây hiện giờ là những vị thuộc những môn phái lớn với danh tiếng lừng lẫy, chuyện như thế hiển nhiên phải biết chút ít. Bọn họ luôn tìm kiếm kẻ đó nhưng lại không có kết quả gì. Không thể ngờ được kẻ đó lại là vị chưởng môn đời đời được muôn người kính trọng, thậm chí họ cũng phải nể mặt ba phần – Ninh Cầm Ngôn.

“Chiếc hộp đó là đồ của ông à? Sao không nói trước, mất công ta bận rộn tìm chủ nhân của nó để trả lại.”

Ninh Cầm Ngôn nhìn ta. Biểu hiện này của lão ta có phần không đúng lắm, quá mức bình tĩnh đi. Ta nhìn thấy lão ta mở lời, ánh mắt không kiềm chế được mà quay lại phía sau.

“Xử Nữ.”

Thứ ta nhìn thấy là mũi kiếm sắc lạnh cùng khuôn mặt quen thuộc. Tâm tình ta hiện giờ rất phức tạp. Chuyện này vốn dĩ không thể xảy ra. Mà thật ra, ta đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi.

“Ngươi là người của lão ta?”

Hắn không trả lời. Ánh mặt trời của hoàng hôn chiếu xuống, dịu dàng nhưng mạnh mẽ lấn át vạn vật, vẫn không át đi bóng dáng bạch bào không nhiễm bụi trần của hắn. Hắn như thế này, ta cảm thấy thật lạ lẫm.

Hắn mọi khi là một người dịu dàng, cử chỉ ánh mắt đều như nước êm dịu nhưng không yếu ớt, mạnh mẽ nhưng không hung tàn, ngược lại đem đến cho người khác một cảm giác xa cách, khó gần. Còn hắn hiện giờ lại lạnh lẽo nhưng ánh mắt lại như một con hỏa long vừa thức giấc, phần phật một cách mạnh mẽ, hung bạo, mang tới cảm giác muốn chạm vào nhưng không thể chạm được, muốn dập tắt nó nhưng lại bị đẩy lùi một cách mạnh mẽ. Nếu Xử Nữ lúc trước là xa cách thì Xử Nữ bây giờ lại thu hút người khác tới kỳ lạ, nhưng không ai có thể tới gần, cũng không thể ngăn cản.

Ta nhìn hắn, chờ đợi câu trả lời của hắn, nhưng rốt cuộc hắn lại không mở miệng, một mực chĩa thanh kiếm nhọn về phía ta. Thanh kiếm Thiên Nha chưa bao giờ nhuốm máu người, chưa bao giờ chĩa về phía người vô tội, cũng chưa bao giờ chĩa về ta. Vậy mà giờ đây lại chĩa về phía ta với sát khí tàn bạo như vậy? Thật khiến ta thấy phức tạp. Ninh Cầm Ngôn thì không được bình tĩnh như hắn, lão tiến về phía ta, cất một tiếng cười lớn đầy thoả mãn:

“Hắn ta là đồ đệ ngoan của ta, ngay từ đầu hắn đã theo phe ta rồi. Hắn theo ngươi, chẳng qua là theo lời sắp xếp của ta. Ngươi nghĩ xem, làm sao ta biết ngươi ở đây mà tập kích chứ?”

Bước chân lão dừng ngay sau lưng ta, nhưng ta lại không hề quan tâm. Ta vẫn nhìn hắn, từng câu từng chữ của lão như in sâu vào trong tâm trí ta. Ta không ngu ngốc, ta biết rõ hắn theo ta là có lý do. Nhưng ngàn vạn lần không ngờ được rằng, lý do này lại khiến ta đau lòng như vậy. Cơn đau này còn hơn cơn đau đêm đó, là cơn đau về mặt tinh thần, đau đớn khiến ta không tài nào thở nổi. Nói như vậy, chẳng lẽ đêm đó cũng là hắn muốn đùa cợt ta?

Từng hình ảnh kiếp này kiếp trước xen lẫn vào nhau khiến tâm trí ta có phần mơ hồ, không để ý thanh kiếm của hắn khẽ chuyển động.

Xẹt…

Ánh sáng màu bạc lạnh lẽo xuyên qua khuôn mặt ta, nhắm về phía sau mà tiến tới. Ta sững người, quay về phía sau. Chỉ thấy Ninh Cầm Ngôn như không thể tin được nhìn thanh kiếm Thiên Nha cắm sâu vào lồng ngực lão. Đám đông lẫn ta đều hít một ngụm khí lạnh, kinh ngạc tới ngỡ ngàng. Ta còn chưa kịp định thần thì Ninh Cầm Ngôn đưa bàn tay run rẩy của lão chĩa về phía y, mọi căm phẫn, tức giận, phẫn nộ, đau đớn đều hiện ra trên khuôn mặt lão khiến cho giọng nói của lão cũng lắp bắp không nguôi:

“Ngươi, ngươi dám… Ngươi không sợ thứ ta cho ngươi…”

Lão ta đột nhiên im bặt, tầm mắt từ từ hạ xuống nhìn ngực mình xuất hiện một mũi kiếm thứ hai. Lão há mồm, muốn quay ra phía sau nhưng người kia lại không cho phép, xoay kiếm đâm sâu hơn. Lão ta run lên một lúc rồi ngã xuống, chết ngay tức khắc. Đám đông nhìn người vừa tới thản nhiên cúi xuống, moi từ trong áo Ninh Cầm Ngôn ra chiếc hộp kia thì không khỏi ngậm chặt miệng, không dám thốt ra một tiếng bất mãn. Bởi, ai lại dám bất mãn với hộ vệ của Thất vương gia một tay che trời kia chứ.

Ta không còn tâm trí đâu mà quan tâm tên kia, đầu óc ta một lần nữa xoay chuyển những lời mà Ninh Cầm Ngôn vừa nói. Lão ta đã cho Xử Nữ thứ gì? Không lẽ…

Ta xoay người, hốt hoảng nhìn Xử Nữ đang che lấy miệng, máu từ trong miệng trào ra không ngừng. Hắn ngã xuống, ta vội đỡ lấy hắn, để hắn nằm xuống đất, vội vàng nâng đầu hắn lên để máu không còn chảy ra nữa. Hắn nhìn ta, khẽ lắc đầu.

“Thứ hắn trúng là một loại thuốc tà môn do Ninh Cầm Ngôn tự chế ra, không có thuốc giải.”

Người kia tiến tới phía sau ta, nhìn Xử Nữ nhàn nhạt nói. Ta nhìn người đó, Nhân Mã, huynh đệ thân thiết của Xử Nữ. Ta lại nhìn hắn, máu không ngừng trào ra từ miệng hắn tạo thành một vũng chưa khô nơi chân ta, ánh lên một màu đỏ, đỏ tươi của máu. Nhưng ánh mắt của hắn đối với ta lại hoàn toàn trái ngược với khuôn mặt tái nhợt của hắn. Nó lại ấm áp đến như vậy, mang cho ta một cảm giác dịu dàng đến như vậy. Là một ánh mắt chứa đầy vẻ sủng nịnh mà trước giờ ta hoàn toàn không để ý tới.

Thì ra, hắn luôn nhìn ta như vậy. Trước giờ, ta luôn thờ ơ để hắn lại phía sau, không bao giờ quay lại nhìn kĩ vào mắt hắn, không bao giờ thử cảm nhận ánh mắt của hắn khi nhìn ta. Ta chỉ tiến về phía trước, một mình mà không để ý tới một con người luôn dõi theo ta từ phía sau.

Thì ra, ta đã lỡ mất thứ quan trọng ngay từ đầu…

Hiện giờ, muốn quay về phía sau nhìn lại nhưng bóng dáng đó đã không còn.

Bàn tay ta run rẩy đưa lên khuôn mặt tái nhợt của hắn, như muốn khắc sâu khuôn mặt này vào trong tâm trí của ta. Hắn cảm nhận thấy bàn tay của ta, muốn cười một cái nhưng lại rất khó khăn, hắn khẽ há miệng, mặc cho máu chảy không ngừng mà mấp máy môi vài tiếng, sau đó lại mỉm cười một cách khó khăn với ta. Và rồi, nụ cười đó vẫn giữ nguyên như vậy, không thay đổi.

Nhân Mã khẽ nhắm mắt, ngăn cho cảm giác xót thương cùng đau đớn đang trào dâng trong lồng ngực, hướng về phía ta khẽ nói:

“Hắn nói rằng, ta đã chờ được ngươi, Sư Tử.”

Ta không nói gì, chỉ ôm lấy cơ thể đang dần trở nên lạnh lẽo của hắn. Ta biết rõ, lời của hắn hàm ý như thế nào. Ta sống lại từ kiếp trước, trở về kiếp này với ý định trả thù và tránh mặt hắn. Còn hắn, vì ta quay trở lại quá khứ, bảo hộ ta, dõi theo ta. Rất nhiều, rất nhiều lần hắn cố tình tạo ra sơ hở nhưng ta lại làm như không nhìn thấy, hoặc phải chăng ta đã cố tình không chấp nhận được cái lí do mà hắn sống lại, hoặc ta không tài nào chấp nhận được nguyên nhân tại sao hắn chết.

Mọi chuyện, có lẽ đều là do số phận.

Hắn chính là kiếp nạn mà ta không tài nào biết trước được.

Ta im lặng, liếc nhìn Thiên Tị đặt ngang hông mình.

Hắn có thể vì ta sống lại kiếp này.

Ta cũng có thể vì hắn kết thúc kiếp này.

Kiếp sau, mong rằng, ta sẽ không để huynh phải dõi theo nữa.