Đề Xuất 5/2024 # Ngôi Trường Bị Ma Ám (Phần 1) # Top 3 Yêu Thích

“Chiều anh đi mà em yêu!!! Nhé…. Chiều anh đi mà…!!!”

Tiếng khóc của Nhung vẫn thốt lên… Cô hỏi gặng:

“Vì sao phải làm thế này?! Anh yêu em…. Anh nói vậy…. Sao anh lại như vậy???”

Bách đáp: “Lại đây em…. Nào… em… Em thỏ non quá….”

Hắn nắm lấy cổ tay Nhung kéo sát lại…Nhung giãy dụa nhưng không thể nào thoát khỏi được sức khỏe của một tên con trai khỏe như hắn.

Bất thình lình, Bách cầm tay Nhung, kéo mạnh 1 phát về phía hắn… Cô ko thể thoát đc trc sức mạnh của 1 thằng trai thanh niên to đô đó. Bầu trời tối xầm, tối xịt, mọi thứ đều chuyển sắc, những tiếng kêu của con chim cú mèo như ai oán đến ghê rợn. Trong giây phút ấy, hắn cướp đi sự trong trắng của cô gái, xong rồi thì hắn bỏ đi, mặc cho cô ở lại. Nhung đau đớn và tủi nhục, trách chi cô quá ngây thơ để bị lừa đến như vậy… Sáng ngày 29 tháng 2: Báo đưa tin một nữ sinh Bách học đã thắt cổ tự tử, sau khi khám nghiệm tử thi có dấu hiệu bị cưỡng bức. Hiện đang tìm hung thủ. Trường Việt- An sau ba năm, ngôi trường đó giờ đây im lặng đến đáng sợ, cứ mỗi năm từ ngày đó trở đi lại có một nữ sinh Bách học thắt cổ tự tử… Năm nay là năm học thứ 4 từ sau vụ án cô nữ sinh Bách học chúng tôi lặng lẽ đi vào ngôi trường mời của cô, đây là ngôi trường lần thứ 3 cô phải chuyển. Cô bé bước qua chiếc cổng màu xanh lam, một làn gió lạnh đến ghê người thổi sau gáy cô. Cô bất chợt quay lại…mọi thứ đều như vậy. Cô nhún vai với ý nghĩ chắc mình bị ảo tưởng. Cô bước vào lớp, mọi con mắt đều đổ dồn vào cô. Giáo viên giới thiệu cô với cả lớp rồi cho cô ngồi một bàn ngay cạnh cửa sổ. Bước chân cô lê lết mệt mỏi đi đến bàn học. Cô ngồi vào bàn, giở sách vở ra. Bỗng, có tờ giấy nhỏ rơi ra khỏi ngăn bàn. Cô nhặt lên và đọc:

– Ngươi sẽ là người tiếp theo…

Cô chợt cười khẩy và nghĩ chắc đó là một trò đùa của mấy đứa trong lớp, chắc thay cho lời chào của học sinh mới. Cô mở cửa sổ và vứt nó ra khỏi cửa. Ngồi trong lớp Lan luôn sợ những cái ánh mắt đều chăm chú nhìn vào mình, dường như mỗi đôi mắt của họ đều ánh lên sự sợ hãi, họ đều xa lánh cô, Lan bực mình và nghĩ thầm ” Đúng là một lớp học kì lạ”. Và điều kỳ lạ hơn là không chỉ có cả lớp mà toàn trường và kể cả giáo viên trong trường, ai nhìn thấy cô đều tỏ vẻ sợ hãi. Cô mệt mỏi nhìn ra ngoài cửa số, cô thấy giật mình khi ánh mắt con cú mèo kia đang nhìn chằm chằm vào mình, đôi mắt nó sâu hoắm, sắc bén rồi nó kêu lên những tiếng kêu đến rợn cả người. Con cú vỗ cánh bay đi, sau khi lặng người được một lúc, cô ngậm bút và viết bài. Cô đưa đôi mắt ngước lên bảng, cô bàng hoàng và sợ hãi, miệng cô lắp bắp không nói nên thành lời, người cô như cứng đơ lại, cô đưa bàn tay nhỏ bé lên chỉ chỉ vào cô giáo. Dường như cô nhìn thấy thứ gì đó ở trên bảng. Mọi người đều nhìn cô sợ hãi. Cô giáo thấy hành động của Lan đang chỉ mình liền quay sang nhìn quanh:

– Em làm sao vậy?

Cái bóng trắng trên bảng, với khuôn mặt nhợt nhạt, mái tóc xõa dài xuống ngang lưng những lọn tóc đen- chúng dính vào nhau như không rời, chúng như một mạng nhện dăng ra khắp phòng học. Đôi mắt trắng dã nổi đầy những sợi gân máu màu đỏ. Trên cơ thể ấy, da thịt đều đã tróc hết, máu cứ tuôn ra từ những mảnh thịt đang rách. Đôi tay gầy guộc ôm sát lại lấy người rồi nó đưa tay lên cào vào bảng ” két…két”, rồi vuốt tóc cô chủ nhiệm. Lan cứng lưỡi…hình ảnh ấy quá đáng sợ, nó đang diễn ra ngay trước mặt cô. Tim cô đập thình thịch, mắt ngấn lệ, lòng bàn tay ướt đãm mồ hôi. Hình ảnh ấy chợt biến trong mắt cô khi cô giáo chủ nhiệm tiến lại gần cô và nói lớn:

– Em làm sao vậy? Làm sao mà cứ như gặp ma thế?

Lan quay ra nhìn cô chủ nhiệm, miệng lắp bắp:

– Cô…! Cô không nhìn thấy gì hay sao?

Cô giáo mặt thoáng lạnh và nói:

– Không! Chả có gì cả…

Rồi cô giáo lạnh lùng quay đi, ánh mắt của cô nhìn Lan giờ còn ghê sợ hơn trước. Bất chợt cô giáo quay lại và nói với Lan:

Mọi tiếng xì xào bắt đầu vang lên, có tiếng nói vang lớn:

– Cô ta đã quay trở lại!

Rồi cả lớp im bặt. Cô giáo sau khi nghe tiếng liền quay lại nhìn cậu học sinh đó, ánh mắt cô long lên nhìn cậu ta như muốn nổ ra ngoài:

– Im ngay!

Cậu học sinh kia liền ngồi xuống và không nói lời nào nữa. Nỗi sợ trong Lan dâng trào, cô không hiểu mọi chuyện này…chuyện gì đang xảy ra với cô? Mọi người đang che giấu cô điều gì! Và cái bóng trắng ghê rợn vừa rồi cô nhìn thấy là thứ gì? Tại sao cô lại nhìn thấy mà mọi người lại không thấy nó. Hàng nghìn câu hỏi được đặt ra trong đầu Lan…Giờ học tích tắc trôi qua ngặt nghẽo mà trong đầu Lan chẳng có gì, những câu hỏi vớ vẩn đặt ra trong đầu cô xuất hiện liên hồi, nó như một vòng tròn không có điểm dừng. Tiếng trống nổ ra như phá vỡ cái vòng tròn luẩn quẩn trong đầu cô. Mọi người đi về hết vì thực ra thì họ cũng chả dám nói chuyện với Lan sau vụ việc vừa nãy. Lan tiến đến cô chủ nhiệm. Cô giáo mặt thất thần, khuôn mặt cô dường như cũng tỏ vẻ hoảng sợ y như khuôn mặt Lan vừa rồi. Miệng cô giáo lắp bắp:

– Thật…thật chúng tôi đã nhìn thấy cái gì?

Lan im lặng giây phút rồi nói:

– Tại sao em lại phải nói khi mọi người đang che giấu em điều gì đó?

– Tôi hỏi lại, em đã nhìn thấy gì?

– Em nghĩ nó cũng chả quan trọng với cô đâu! Vớ vẩn thôi mà!

Cô giáo tức giận:

– Em đã nhìn thấy gì?

Lan cũng quát lớn:

– Vậy cô ta là ai?

Cô giáo mặt cắt không còn một hột máu liền cầm túi xách đi ra khỏi lớp…vội vã…! Chỉ còn lại mình Lan trong lớp học lạnh lẽo…Bỗng mọi cửa lớp học đóng sập lại…Lan quay lại, viên phấn trên bảng két két viết lên từng chữ ” Cô là người tiếp theo…”

…Lời nhắn:

Lan đứng lặng người. Mọi thứ đều quay cuồng, đôi chân cô, đôi tay cô, mọi thứ đều không cử động được, và những mạch máu trong người cô như cũng dừng lại theo, tim cô đập thình thịch như thể nó sẽ vỡ tung trong giây lát. Tê tái và đau đớn, mọi thứ dường như không cử động. Cô chết lặng người trong vòng 5 phút, 5 phút ấy như kéo cả cuộc đời cô lại phía sau. Cô đạp cửa, cô chạy đi, mọi thứ mờ ảo, loang loáng như nước. Mỗi bước chân cô chạy như có một thế lực vô hình kéo cô lại nơi địa ngục ấy. Cô bất chợt va phải một chàng trai, sách vở và cặp rơi xuống, tay cô cố bám lấy áo anh chàng rồi cô trượt xuống và ngất đi. Cậu ta vội vã nâng cô lên, nhưng, vừa nhìn thấy nét mặt của Lan cậu ta thả cô xuống và toan chạy đi. Cậu ta quay lại, ánh mắt nhìn sâu xa vẻ như không nỡ bỏ lại cô ấy. Cậu cõng cô ấy xuống phòng y tế. Lan nằm trên giường bệnh, anh chàng kia nhìn Lan, chú ý đến từng đường nét và nghĩ thầm: ” Sao có thể giống đến thế”. Vừa lúc đó, cô y tá bước vào, trên tay cô ấy vẫn cầm một tập giấy và khuôn mặt rạng rỡ nụ cười cho đến khi nhìn thấy Lan. Kẹp giấy rơi xuống, thân thể cô đứng lặng lại dường như cũng rơi theo chiếc kẹp. Tay cô vừa chỉ chỉ, mặt vừa hướng sang cậu kia vẻ như ” Tại sao thứ ấy lại ở trên giường bệnh”. Cậu ta đứng phắt dậy:

– Em thấy cô ta chạy ra từ phòng học, chạy rất nhanh…

Vừa nói cậu ta lại khẽ tiến lại ghé sát cổ cô y tá, thật châm biếm. Lan tỉnh dậy, cô khẽ mở mắt, đôi mắt cô trĩu lại như vừa trải qua một ác mộng. Dương tiến lại, đưa cho Lan hộp sữa và nói:

– Uống đi! Thứ này sẽ làm cô khá hơn đấy!

Tay Lan cầm hộp sữa, cô nhìn Dương và cũng hơi thoáng ngượng vì trông anh ta khá là hot. Dương khẽ cười:

– Cậu chạy ra khỏi phòng học như thể không có ngày Nhung!

Lan đứng phắt dậy, cô xách cặp và lấy giầy, cô bước ra khỏi phòng y tế. Ra đến cửa, cô lùi một bước và tung hộp sữa cho DƯƠNG, mặt lạnh tanh:

– Cảm ơn! Tôi sẽ trả ơn cậu sau!

Dương nhanh tay bắt lấy hộp sữa! Anh chàng đứng dậy dõi theo bóng Lan và nhoẻn cười ” Thật thú vị” Lan về đến nhà, cô vứt cặp ra một góc, cô nằm vật ra giường chả thiết thứ gì nữa. Sau một hồi suy nghĩ Lan bước sang phòng mẹ. Cô đi vào và nói:

– Con muốn chuyển trường! Có một con ma nữ đang ám con!

Mẹ cô phá lên cười rồi nói:

– Con đi vệ sinh đi! Nhìn mặt con như muốn đấm ai đó vậy!

– Con nghiêm túc đấy!

Lúc này, nét mặt mẹ cô khựng lại, nhẹ nhàng đặt chiếc laptop sang một bên:

– Lúc nào con cũng vậy, con biết con chuyển bao trường rồi không?

Mẹ Lan bước ra khỏi phòng tay cầm theo chén trà, bà hết sức bực mình:

– Con làm sao thế? Đây mới là ngày đầu tiên mà!

Biết được câu trả lời, cô lặng lẽ đi về phòng mình. Hôm ấy, cô bỏ bữa cơm…rồi ngủ… …Cô đứng trước một chỗ hoang vắng, chung quanh chỉ toàn là cỏ dại, cô sợ hãi, quay tứ phía, bên phải là một dãy của trường học. Cô nghe thấy tiếng hét, tiếng kêu cứu của một cô gái nào đó. Cô đi tới chỗ có tiếng kêu, nhẹ nhàng. Cô thấy một cô gái đang đứng ở dưới một cây nhãn mặc bộ đồng phục. Cô gái kia ôm mặt khóc đứng ở một chỗ. Lan tiến đến, cô đưa tay đến chỗ cô gái kia:

– Bạn không sao chứ? Sao bạn lại đứng ở đây?

Cô chạm tay vào lưng cô gái kia thì bất chợt cô ta quay lại, nắm chặt lấy cánh tay của Lan, khuôn mặt cô ta dần hiện rõ sau mái tóc xõa dài. Máu chảy ra từ hai hố mắt trắng dã, mùi tanh tưởi của thịt người chết bốc dần lên, vây quanh lấy cô… Lan tỉnh dậy, mồ hôi cô ướt đẫm khuôn mặt…một cơn ác mộng. Cô sợ hãi, chùm chăn lên đầu, cô ngồi co lại. Sau đó, cô đứng dậy và đi vào phòng tắm. Cô xối nước vào người, cô muốn gột rửa tất cả những chuyện đã xảy ra hôm nay. Cô thoáng nghĩ lại về ác mộng ban nãy. Cô cảm thấy buồn nôn vì cô có cảm giác vẫn ngửi thấy được mùi xác người chết. Cô quàng khăn tắm, cô lấy tay xoa chiếc gương trước mặt để lau đi hơi nước trên đó. Cô nhìn thẳng vào gương, cô nhìn sau vào đôi mắt mình. Mọi thứ trong gương đều mờ ảo, rồi Lan giật mình, cô nhìn thấy trong gương là một cái bóng trắng đang đứng ngay sau mình chừng vài bước chân. Nó tiến đến, cô hoảng hốt quay lại thì chẳng thấy thứ gì cả. Cô chạy ra khỏi nhà tắm. Một thế giới vô hình đưa Lan trở lại với ảo ảnh trong giấc mơ ban nãy, lần này cô chỉ có vai trò đứng xem. Cũng chính tại nơi cây cỏ ấy, một cô gái đang bị cưỡng bức, cô ấy gào thét, khóc lóc trong sự đau đớn. Người con trai đang làm việc bỉ ổi kia thì cười trong sung sướng, tràn đầy khoái lạc. Cô chạy đến, cô muốn cứu lấy cô gái, nhưng… Mẹ Lan tát cho cô vào mặt mấy cái:

– Con không sao chứ?

Lan tỉnh dậy, hóa ra cô đang nằm dưới phòng khách. Cô khóc:

– Mẹ ơi! hãy để con cứu cô gái ấy

Bà dìu Lan về phòng và nói:

– Nghỉ đi!

Cô im lặng….và thiếp đi ngủ…một giấc ngủ không còn cơn ác mộng nào nữa! Sáng hôm sau đi học, Lan dậy và quyết sẽ tìm hiểu mọi điều, cô hăng hái hơn ngày hôm qua, sắc mặt tốt hơn. Cô ăn sáng và đi tới trường. Cô bước vào lớp thì có cánh tay kéo lại. Đó là DƯƠNG, cậu ta cười với cô:

– Đến bao giờ tôi mới được hậu tạ đây? Cô không phải là người vô ơn đấy chứ?

Lan quay người lại:

– Tan học. Gặp tôi ở cổng trường.

Cô bước vào lớp. Cô lấy hết sức mạnh để tỏ ra mọi chuyện vẫn bình thường. Cô học, mọi người thì ngồi nhìn. Những ánh mắt đó chăm chú, xoi mói. Cả giờ cô không hiểu được thứ gì. Vì cô luôn giấu sự sợ hãi cô nghĩ trong đầu ” Mọi việc sẽ qua, sẽ ổn thôi”. Trống tan học, nghe thấy tiếng trống cô chạy vụt ra khỏi lớp như một con chim bị nhốt trong lồng đã quá lâu. Cô tung tăng bước khỏi cổng trường thì Dương khẽ đập vào vai:

– E hèm!

– Àk! Tý thì tôi quên mất! Đi thôi!

Cậu ta đi theo Lan. Hai người ngồi uống trà sữa ở một quán gần trường. Sau khi đã giới thiệu sơ qua về nhau, cậu ta hỏi:

– Thế nào? Cô có được bạn mới chứ?

– Cậu không tin được đâu! Thay vì có bạn mới trong ngôi trường quái gở này, tôi được làm quen với một con ma nữ và nó theo tôi đến từng giấc mộng.

– Cậu không sợ sao?

– Tôi có phải tiên đâu mà không sợ!

– Này! Ai ai cũng nhìn tôi sợ hãi là sao?

– Vì cô trông giống một cô gái đã từng chết ở chính ngôi trường này!

– Đêm qua tôi mơ thấy cô ta đấy! Khung cảnh…

Nói đến đó, Dương đứng dậy:

Hai người thanh toán tiền. Lan đi theo Dương. Cậu ấy dẫn Lan tới bảng thông tin của trường. Cô sững sờ khi nhìn thấy cô gái trong bài báo được đính trên bảng. Hoa Kim Nhung. SN 1993…. Cô chăm chú nhìn khuôn mặt cô gái ấy. Dương nói:

– Cô ta quá giống cô!

Xong, hai người di dạo quanh trường. Dương kể:

– Sau khi cô ấy chết, mỗi năm ở đây lại có thêm một nữ sinh treo cổ tự vẫn. Họ nói là hồn cô ta đã ám những cô gái mà cô ta thấy hợp nhất. Kì lạ rằng cô lại giống cô ta đến vậy!

Dương vừa đi vừa kể câu chuyện, bước chân hai người rảo bước thế nào mà lại vào khu sau trường bị bỏ hoang. Lan khựng lại, cô giật mình:

– Đêm qua, tôi mơ…thấy chính chỗ này…cô gái! Dương cắt ngang:

– Cô là đối tượng mới của cô ta rồi. Đi khỏi đây thôi. Kẻo con ma nữ ấy thấy tôi đẹp trai lại ám theo thì chết.

Nghe câu nói đùa, Lan cười, hai người rời khỏi chỗ đó. Nhưng trong bụi cây xa xa, có một đôi mắt vẫn dõi theo từng bước đi của hai người…

…Kẻ giết người

Sau khi hai người rời khỏi bãi đất vắng sau trường và ngồi trò chuyện ở vườn sinh vật thì cũng là lúc tan tầm 5h30. Lan vươn vai đứng dậy và nói:

– Cũng muộn rồi! Đi về thôi!

– Uhm

Hai người khoác cặp rời khỏi trường thì vừa lúc đó cô hiệu trưởng đi qua. Đó là một phụ nữ Bách niên nhưng vẫn rất đẹp, cô mặc một bộ vét màu đen rất sang trọng và lịch sự mái tóc dài kẹp theo kiểu gái Hà Nội thời xưa. Cô đứng lại chỗ Lan và Dương hỏi:

– Sao hai em còn ở đây…?

Lan biết dù cô hiệu trưởng có lơ đi khuôn mặt của cô nhưng khi đứng lại hỏi cô ấy cũng thoáng đưa mắt nhìn Lan 1,2 giây gì đó. Ít nhất thì điều đó cũng làm cô bớt đi sự bối rối khi ai cũng nhìn cô và thốt lên này nọ. Dương cầm tay Lan và nói:

– Vâng! Bọn em đi ngay đây ạ.

Hai người đi ra ngoài. Lan nói:

– Cô ấy đẹp thật đấy!

– Và cũng là một con mụ nham hiểm…!

Dương thêm lời Lan khá ngạc nhiên khi Dương nói như vậy, cô đứng lại nhìn Dương, cậu cũng hiểu ra cái nhìn ấy nên nói:

– Mình không muốn cậu bị đánh lừa bởi cái hình ảnh đẹp ấy! Đi thôi. Lan vẫn không hiểu sao

Dương lại nói như vậy nhưng dù vậy cô cũng chẳng hỏi tiếp vì Dương đâu có muốn nhắc tới chuyện này. Hai người chia tay nhau tại con hẻm nhỏ.

– Cảm ơn cậu nhá! Người bạn duy nhất trong trường ạ

– Nhung gặp sau nhá!

Lan đi về, bước chân nhẹ nhàng có chút nhún nhẩy trên con đường nhỏ. Bỗng, gió nổi lên ào ào, làm nghiêng ngả các cành cây dù cho đây là mùa hè và cơn gió đó được coi là gió mát nhưng Lan vẫn cảm nhận được da cô đang nổi gai ốc. Cô đứng lại một chút cô quay lại nhìn xa xăm cái con đường mình vừa đi. Lúc đầu thì từ từ, nhưng rồi tim cô đập mạnh, cái giật mình ấy làm cơ thể cô ngưng hoạt động trong vòng 5 giây. Đằng xa, bắt đầu có một cái gì đó như muốn xông tới đem Lan đi. Cô lấy hết sức chạy thật nhanh về nhà nhưng mỗi bước của cô như bị kéo lại. Lan hốt hoảng cô vừa chạy vừa quay ra đằng sau thì thấy thứ đó chuẩn bị tiến lại gần mình hơn. Ngôi nhà của cô kia rồi, nước mắt cô bắt đầu rưng rưng. Cô đập cửa gọi mẹ:

– Mẹ! Mẹ ơi! Mở cửa cho con!

Cô cúi xuống lấy chùm chìa khóa ở dưới thảm lên. Cô vồn vã để tìm chìa mở cửa, phải đến 20 cái. Cô bắt đầu luống cuống và khóc. Cái thứ ấy không buông tha cô, chính nó cũng vồn vã muốn xông đến chỗ cô. “Keng”…Cô làm rơi chìa khóa. Tay Lan run run, nó tê lại và như bị đóng băng. Cô hết cách chỉ còn chờ cho đến lúc nó đến bắt cô. Năm mét…ba mét…”Cạch”! Tiếng mẹ Lan mở cửa. Lan vội vã xông vào nhà. Thứ đáng sợ ấy đã biến mất. Mẹ cô vừa thấy nét mặt liền hỏi:

– Làm gì mà như ma đuổi thế?

Lan quay ra nhìn mẹ vẻ oán trách:

– Mẹ làm gì mà mãi mới ra mở cửa?

– Đang tắm! Không thấy mẹ phải cuốn khăn tắm rồi chạy xuống mở cửa cho mày à?

Lan im lặng, không nói gì cả cô xách cặp định lên phòng thì mẹ cô nói:

– À! Tối nay mẹ đi có việc, cơm mẹ nấu sẵn cho con rồi đấy ở nhà trông nhà nhá!

Lan giật nảy người:

– Không! Con không ở nhà một mình đâu. Mẹ đi đâu cho con đi với

– Vớ vẩn nhỉ! Mày cứ như con nhãi lên ba ý! Ở nhà, không nói nhiều.