Xem Nhiều 4/2024 # 12 Chòm Sao Và Truyền Thuyết Loài Rồng ( Chap 21) # Top 1 Yêu Thích

Hi vọng mình không xuống tay hic hic T_T

…Khu rừng làng Sacrigirl…

-Sao thế, ngươi sợ rồi đúng không ? -Ngươi nghĩ cái trò giả ma giả quỷ này dọa được ta sao ?-Nói thì hay lắm. Vậy tại sao ngươi lại không tiếp tục ?

Dường như bắt được một ánh nhìn căng thẳng từ đôi đồng tử thiết nâu của chàng trai đối diện, Xử Nữ chống tay chờ đời, không quên cất lên một giọng cười thách thức như ngân nga một điệu sáo trầm bổng giữa bầu không khí tĩnh mịch của khu rừng.

Vòm lá xanh rì khuấy động mãnh liệt dưới sức mạnh của những cơn gió nồm từ biển. Thoang thoảng trong những tiếng động lao xao đầy bí ẩn vẫn còn sót lại một chút nhịp điệu rầm ri của loài cú vọ sống về đêm. Nhưng đó cũng là tiếng động cuối cùng của nó. Đêm nay. Mọi thứ đều phải được trả về cho cái màn đêm tĩnh lặng, khơi nguyên của rừng già. Một cái yên tĩnh không thể tả bằng lời. Không phải là cái tĩnh lặng của một thứ bất động, vô hình. Mà là cái âm trầm của một thứ hoang vu. Ám mị.

Một vòng tròn lửa vàng bao quanh, gói trọn lấy bàn cờ lẫn gốc cây Dekull nơi cả hai người đang tọa lạc. Từng vệt sáng phất ngang qua bàn đá lạnh tanh, nơi những quân cờ đang đứng yên chờ đợi. Chúng phất qua nhánh cây, nơi những chiếc đầu không mắt vẫn cứ đăm đăm ngắm nhìn trận đấu. Chờ đợi. Phất qua hai người. Một hai tay nắm chặt đến nghe được cả tiếng xương đang vụn vỡ. Một thưởng lãm ván cờ bằng một nụ cười thanh nhã, như một đóa hoa chi quỳnh chỉ nở khi mọi thứ đều đã say ngủ.

Nhưng một lưỡi sắt ép mỏng cũng có thể xén ngọt da người. Huống chi Ma Kết đang đặt cược cả tính mạng. Nhưng không phải chỉ có mình chàng.

Cũng vẫn là đang chờ đợi.

Gió lại tiếp tục lay, tiếp tục thêm một tầng thảo vụn mới được choàng lên mặt đất vẫn còn thắm sắc xanh. Nhưng là màu xanh đã khô héo, kiệt quệ. Xử Nữ cất tiếng :

-Hãy suy nghĩ cho kĩ, nếu ngươi không thể thắng được ta, tất cả các ngươi phải chết.

Xao động. Nó khiến cho con người ta vội vã.

-Ta chọn tiến chốt.

…Vương quốc Zodiland…

1 tiếng trước…

-Gì chứ, họ lại đi nữa rồi hả !

Song Tử ôm đầu hét. Gần như tiếng la lối chính là lời than ai oán đến những ai đã đi mất. Chẳng qua chỉ là mấy ngươi kia đi chơi mà không chịu rủ nàng cùng theo. Kế cạnh là cô bé Rica đang bịt tai với vẻ mặt đầy rầu rĩ. Không tính đến Bảo Bình đang tra hỏi một tên lính canh thành với cặp chân run lên cầm cập, thì hiện giờ chỉ có cặp đôi còn lại là giữ được một chút hân hoan, hớn hở.

-Ma Kết, Thiên Bình, Bạch Dương. Mấy người đó là ai vậy ? – Song Ngư quay sang Kim Ngưu thắc mắc.-Họ là mấy người bạn của anh thôi.

-À thật ra chỉ có ngài Ma Kết và tiểu thư Thiên Bình là đi đến làng Sacrigirl, còn tướng lĩnh Bạch Dương đã quay về nhà cùng một cô gái rồi ạ.

Một tên lính may mắn thoát khỏi cuộc “trò chuyện” đầy thân tình của Bảo Bình nhanh nhẩu tiếp chuyện, cơ hòng thoát thân.

-Cô gái đó thế nào ?-Đó là một cô gái tuổi còn khá trẻ, mái tóc có màu nâu, búi cao, đặc biệt là bộ đồ nhìn giống dân du mục hơn là người trong các làng miền.-Chà, anh Bạch Dương tài thật, đi đến đâu là các cô gái chạy theo đến đó. – Rica cảm thán.-Vậy thì chị cũng muốn gặp thử anh chàng tên Bạch Dương đó. – Một hình ảnh được dệt lên theo trí tưởng tượng bay bổng của Song Ngư.-Tên đó sao bằng anh được.

Kim Ngưu phủi tay như cố tình xóa đi đám mây mơ mộng của cô gái tóc xanh, khuôn mặt hất cao đầy tự tin như minh chứng cho lời nói đáng giá nghìn vàng. Và đổi lại cho điều đó là nụ cười khuyết nhẹ được che kín dưới vạt áo của Song Ngư. Nàng hiểu rõ phản ứng của Kim Ngưu và nàng thích thú với điều đó. Chàng không phải người bản tính mù mờ, khó hiểu. Song Ngư biết, nàng biết đã không chọn lầm người.

Chỉ có chàng đã chọn lầm.

“Xin lỗi anh”.

-Cô gái đó, có đôi mắt màu hồng y nhạt đúng…

-MAU TRÁNH RA !!!

-Song Ngư cẩn thận !-Rica nép vào góc tường mau !

Tiếng móng ngựa nện lên thềm đất gần như đã rã nát. Một thân ngựa nâu trắng lướt qua đoàn người nhanh và dữ dội hơn cả một cơn sóng dữ. Khói nền bốc lên cay xè khóe mắt. Song Tử lấy tay chùi lấy chùi để giọt thủy tinh mỏng mang như mảnh gương vỡ trong suốt. Vô tình bắt được bóng hình của một người vừa chạy qua. Mái tóc mang theo nguồn sống của đất mẹ tung cao giữa bầu trời.

-Nhân Mã… – Song Tử nói trong vô thức.

-NHÂN MÃ !!!

Lại thêm một âm thanh nữa được vọng tới. Lần này là của Bạch Dương. Con tuấn mã đen huyền của dòng họ Troster cõng trên lưng chàng trai tóc đỏ rống lên một tiếng rồi lấy đà phóng cao qua dòng người bên dưới. Tiếng tiếp đất mạnh mẽ như là âm kết cho một hồi cuộc.

Con đường hầm thông giữa vương quốc bỗng chốc tối sầm lại, rồi thêm một khoảng khắc chỉ bằng một cú chớp mi, ánh sáng lại trở về ở nơi cuối con đường. Thảm đất phía ngoài nhão như một lớp bùn sau mưa in rõ mồn một dấu chân của con ngựa nâu chạy trước. Một vài đốm đỏ lấm tấm tiếp sau những vết chân ngắt ra một khoảng dài. Còn mới và thơm mùi sự sống.

-Này anh tìm được Nhân Mã rồi hả ?

Bạch Dương giật bắn người. Mở to hai tròng mắt đen láy nhìn người đang ngồi tạm trên lưng ngựa của chàng, như đang nhìn ác quỷ hạ phàm. May thay Bạch Dương không sợ ác quỷ, chàng chỉ sợ người con gái đang bỏ chạy không biết có gặp chuyện gì nguy đến tính mạng không thôi. Và có khi cũng vì lý do đó, chàng nhanh chóng lấy lại được sự điềm đạm ngày nào. Song Tử không biết đã leo lên con ngựa đen tự bao giờ, chỉ biết là nàng đang cực kì nghiêm túc chờ đợi câu trả lời từ Bạch Dương. Và chỉ là tiếng vó ngựa trả lời thay cho chủ.

-Này sao không trả lời em, anh đã làm gì Nhân Mã rồi ?-Muốn đi theo thì ngồi yên đi đừng hỏi nữa !

Chàng trai tóc đỏ dằn mạnh dây cương, sải chân của con ngựa mỗi lúc một dài, mỗi lúc một dồn dã. Song Tử ra phần bực bội nhưng cũng đành thôi, ngón tay vội vã chùi đi mảng bụi còn vương lại trên gò má. Nó khiến nàng khó chịu. Nó ướt át.

“Nước từ đâu bắn vào mình thế này ?”.

Giọt nước vụt biến, thế chỗ là một đốm khói hồng nhạt hòa quyện vào màu trắng của hư không, một cái dư vị chát nồng lướt ngang qua cạnh mũi.

30 phút trước…

…Làng Sacrigirl…

Lớp bụi mờ giả sương từ cái buổi chiều hôm định mệnh nào giờ đã nhạt nhòa dưới cái nắng chiều đậm đà hơi ấm của một thỏi than hồng còn vương lửa. Đất tàn tro cũng đã sớm sậm đi sau từng bước chuyển dịch của sắc nắng rơm tàn. Tán cỏ tranh cháy khô rơi vụn vãi giữa khoảng sân bặt đi tiếng cười. Dường như cái vẻ đìu hiu, quãnh vắng đã nuốt trôi toàn bộ sức sống của ngôi làng này.

Cái cột dựng bằng người đã được dời đi. Không hề đọng lại một chút dấu hiệu rằng nó đã từng tồn tại. Thứ sót lại, có lẽ là một khối đất vuông vức được trang trí bằng những tấm bia mộ vỏn vẹn chỉ được vài nét chữ thanh tao. Khác ngày sinh, khác họ. Nhưng tất cả đều cùng chung một ngày mất. Một dãy số được viết lên đầy trang trọng, được nắn nót như qua tay của một nhà thư pháp lão luyện. Sạch sẽ. Như có ai đó thường xuyên lau chùi chúng, kĩ càng. Đó là cách người ta ghi nhớ một thứ gì đó quan trọng.

Nhóm của Bảo Bình vừa tới đó chỉ trong vòng một tiếng hơn đường rồng bay.

-Ngôi làng này vừa xảy ra chuyện gì thì phải ? – Giọng nói của Song Ngư.-Anh đã từng được nghe kể về ngôi làng này. Người ta đồn rằng nó bị nguyền rủa. Ngay cả đến các pháp sư và cả thương dân trong thành đều kì thị nó từ nhiều năm nay rồi.

Kim Ngưu bắt đầu kể lại những câu chuyện mà chàng đã từng nghe về ngôi làng. Từ những lời nguyền ểm lên mảnh đất khi bắt đầu khởi tạo cho đến những cái chết bất thường của người dân vào mỗi dịp sang năm. Tất thảy. Không có câu chuyện nào nói đúng sự thật, ngoài trừ những cái chết. Những câu chuyện vốn là thứ được tạo ra để gieo vào người nghe những điều hầu như không thực, mặc nhiên, nghĩa vụ của nó khi được sinh ra trong xã hội này là để che dấu điều đó.

Làng trống không, thất thoát hơi người. Vậy mà lối mòn đi lên khu rừng già vẫn còn rất mới, như một cách để lôi kéo những con người tò mò, thích thám hiểm. Vì thế, cả đoàn quyết định tiến vào, nhưng rồi lại phát hiện ra con Savi của Song Ngư cứ chùn chân tại một chỗ. Hình như nó cảm nhận được có cái gì đó bất thường nơi khu rừng, chỉ tiếc là cũng chỉ mình nó thừa nhận.

-Nếu em không thích vào thì cứ ở lại đây chờ anh chị. – Không còn cách nào khác, Song Ngư đành nhỏ nhẹ chấn an.

Dường như cũng đồng tình với ý kiến của chủ, nó chỉ ré lên the thẻ rồi nằm phục xuống mặt đất. Thâm tâm nó chỉ hy vọng trực giác lần này đã sai.

Bóng đoàn người đổ đen lên trên cặp ngươi đục màu của nó. Xen lẫn trong những tia nắng tầm chiều, vô tình lại vẽ ra một vạt sáng đan vào hai chiếc bóng kếp đôi, một con đường chảy dài từ cặp mắt láy đen đến khu rừng đang âm thầm toát lên một vẻ ngoài huyền bí. Tĩnh lặng.

-Ta chọn tiến chốt. -Khoan đã.Xử Nữ vội vàng ngăn cản khi ngón tay của Ma Kết đã chạm lên đầu con chốt thứ tư đếm từ trái sang. Điều đó khiến cho chàng nhếch mắt khó hiểu.

-Đúng là ngươi may mắn. Hình như có thêm người vừa tiến vào khu rừng này đấy. – Nói là vị pháp sư may mắn, nhưng người cười lần này lại vẫn là Xử Nữ.-Cái gì ! – Quả nhiên là nàng đoán đúng.

Ma Kết rút tay lại, nhưng lại cung tiếp thành một nắm tay đấm mạnh lên thành đá. “Mấy người hết ngày báo hại tôi rồi hay sao mà lại canh đúng ngày hôm nay mà tìm đến thế”.

Cành lá xum xuê lại râm ran một bản tình ca đặt riêng cho cánh rừng, kéo theo những bộ xương khô quắc va chạm linh kinh vào nhau như tiếng chuông gió thuở nào chỉ được cất lên khi bước tới ngục địa. Ván cờ mà Ma Kết đang chơi, là một ván cờ sinh tử. Lấy tính mạng và linh hồn tạo nên những quân cờ sống động, lấy da đúc nên hình dạng, lấy máu đúc lên vũ khí. Và dĩ nhiên, khi quân cờ đó chết đi, kẻ lấy mạng mình ra cược cũng phải chết.

Người chơi. Chính là tất cả những người ở trong khu rừng. Nhưng Ma Kết không hề biết họ là quân cờ nào ở đây. Sự phán quyết hoàn toàn dựa trên sự may rủi. Hay chẳng qua là sự sắp đặt đầy mưu toan của kẻ tạo ra trò chơi này.

-Sở thích đặc biệt của con người là luôn muốn cố gắng thấy những thứ không nên thấy, bỏ qua những thứ cần thấy.

-Xe trấn tượng. – Ma Kết đã đổi ý định.

-Thất tượng, mã trấn song.

Xử Nữ nhón lấy một con tượng đen ngần vừa thu được. Hất tung nó lên cao rồi để mặc cho tán cây rừng Dekull xâu xé nó như một con mồi yếu đuối. Bỗng chốc vòng sáng xoay vòng, ánh lửa lê dài cuốn theo cảnh vật xung quanh cùng chuyển động. Khu rừng yên ả lại một lần nữa trở nên ầm ĩ. Phía ngoài kia, mọi thứ đang có sự thay đổi lớn.

“Giết chúng đi, ta có thể tha cho Kim Ngưu của cô nhưng những kẻ còn lại cô phải giết cho bằng hết”.

Bất ngờ, Song Ngư bắt được một tiếng nói, đính chính lại là một tiếng nói lẫn trong tiếng cười ngạo nghễ. Nó phát ra ngay từ trong đầu nên nàng nghe rất rõ từng lời từng chữ, từng lời như nhắc lại cho nàng nghe nghĩa vụ của mình.

“Giết hết chúng đi”.

“Tôi không thể”. Nàng đấu tranh tư tưởng dữ dội.

“Nếu không, hắn và cô sẽ phải chết thật thê thảm”.

-Cái thứ gì đang chuyển động vậy ? – Kim Ngưu la lớn khi mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội.-Xem cây cối xung quanh đang chuyển động kìa. – Rica bám chặt trên nền đất cũng họa theo.

Bộ rễ nối đất theo một quy luật nào đó luôn bám chặt mặt đất nay lại trồi thẳng lên, rồi từ từ bước đi như có người xui kẻ khiến. Sức nặng của đoàn cây lớn hơn trăm tuổi đổ dồn lên mảnh đất gần như lún sụp có thể đem so với một đàn bò tót đủ trăm con. Một cuộc chạy loạn của những loài thực vật không đếm nổi số chân.

“Giết chúng”. Giọng nói vẫn tiếp diễn như không hề biết tình hình lúc bấy giờ.

“Tôi không thể, họ là người đã cứu mạng tôi”.

“Còn ta là người sẽ lấy mạng người cô thương, làm đi”. Tiếng nói rắt gỏng vang lên trong tiềm thức.

Song Ngư ôm chặt đầu, hét lên như cố xua đi cái âm thanh ám mị, dai dẵng như tiếng đàn đưa tang trong những ngày khăn trắng đóng quanh đầu. Nàng cũng thế. Một màn trắng giăng ngang mọi thứ nàng thấy. Nàng biết. Hoang dại.

Một thân cây to chạy tới húc đổ Song Ngư khiến nàng đổ sầm giữa khung cảnh sớm trở nên hỗn loạn. Nghe thấy tiếng la, nhưng không ai có thể tiến đến gần. Ngay cả Kim Ngưu cũng không thể nào lần ra được nàng giữa làn khói đã bốc lên cao quá đầu người. Không một kẻ hở nào cho mọi người nhìn thấy được nhau, chỉ có âm thanh của giọng nói như vang lên giữa một dàn trống long phụng đang từ từ lịm mất giữa những tiếng bước chân kéo dài không ngớt.

Thời gian càng trôi qua nhiều chừng nào, khoảng cách giữa mọi người trong đoàn càng rời nhau xa chừng đó.

Song Ngư sau khi cố sức đứng dậy cũng chỉ còn biết lùi dần về phía sau. Nghĩ đến công việc ghê tởm mình sắp phải làm, nàng không thể dừng bản thân mình lại mà cắm đầu chạy thật xa. Xa thật xa. Đến một nơi mà nàng không thể làm hại bất kì ai bên mình.

RẦM !!

Bất ngờ, Song Ngư va phải một vật thể đang chạy theo hướng ngược chiều. Vật thể đó biết nói.

-Cô là ai, mà khoan đã, mau ra khỏi đây, chỗ này không an toàn.

Là giọng của một cô gái, trông hoàn toàn ra vẻ hoảng hốt, vội vã. “Nếu không thể giết người có ơn với mình, thì sao lại không bắt một kẻ lạ mặt để ả làm con ma thế thân. Biết đâu chỉ cần tính mạng của kẻ này có thể cứu được Kim Ngưu”.

-Tôi không sao.

“Xin lỗi, có gì kiếp sau tôi sẽ báo đáp ân tình này”.

-Tôi là Song Ngư. Cho hỏi, cô tên là gì ?

Song Ngư biết. Nàng biết nàng nên làm gì.

Nhưng nàng không biết.

Song Ngư không biết. Rằng.

Ai có thể quả quyết rằng mình nhớ những gì xảy ra trong kiếp trước. Nhớ về ta. Là chính ta.Không bao giờ có kiếp sau. Ta chỉ có thể tồn tại ở trong kiếp này. Chỉ có kiếp này, bây giờ và mãi mãi.

Savi