Thịnh Hành 5/2024 # Đọc Truyện Bí Ẩn Rừng Beelzebub # Top 8 Yêu Thích

Thiên Yết nhắm mắt tay cầm thật chắc vào vô lăng cho tới khi có cảm giác chiếc xe đã ngừng hẳn mọi chuyển động. Một vật gì đó đã va vào thân xe khiến chiếc xe bật ra khỏi đường. Vỏ ngoài làm bằng vật liệu siêu bền giữ cho người trong xe an toàn. Thiên Yết va vào cửa xe, vẫn kịp nhìn thứ vô tình va vào xe. Một cây búa khổng lồ có cán treo trên cao giống với bẫy trong các lăng mộ. Chiếc búa vẫn còn đung đưa, đầu búa giường như bị móp lại sau cú va chạm.

– Song Ngư, em không sao chứ, thấy trên đó không? Ánh sáng lạ mập mờ chiếu lên cao, cán búa lộ ra là được treo trên một cành cây lớn. Song Ngư rút từ trong túi một khẩu súng khá dài, hình như là súng ngắm, cô nói với giọng chắc nịch: – Anh cứ đi, mấy cái bẫy tầm thường này cứ giao cho em! Thiên Yết xoay mạnh tay lái, động cơ xe gầm lên như một con mãnh thú, chiếc xe lao trở lại con đường. Song Ngư mở cửa sổ, một tiếng vút rất rõ thoáng qua, thật nhanh, một tay cô nạp đạn, tay còn lại sẵn sàng bóp cò…

_”Bùm”_

Tiếng súng nổ, viên đạn lao đi tưởng như vận tốc âm thanh không thể so bì…

_”Rầm”_

Một chiếc búa khổng lồ nữa xuất hiện, nhưng không phải lao vào chiếc xe mà lao thẳng xuống đất kéo theo một cành cây bị gãy. Tiếng động vang vọng không gian tưởng như có thể đánh thức những sinh vật ẩn núp trong bóng tối. Xe đi tới đâu, những chiếc búa khổng lồ đều rơi xuống bởi những nhát bắn chuẩn xác từ cây súng trên tay Song Ngư. Tốn mười viên đạn, họ đã thoát ra khỏi rừng cây cổ thụ u ám. Trước mắt họ giờ đây, một khoảng không, một bãi đất trống hiện ra tuy không phải rộng những để có thể đi hết chiều rộng với đôi chân trân cũng phải tiêu tốn một phần sức lực. Họ đã có thể nhìn thấy bầu trời, hình như là buổi bình mình khi mặt trời hẵng còn khuất sau những dãy núi. Ánh sáng mờ ảo càng khiến nơi đây trở nên huyền bí. Thiên Yết lấy chiếc đồng hồ trong túi ra xem. Những kim giờ, kim phút rồi kim giây, bọn chúng đều quay cuồng như đầu óc anh lúc này vậy. – Tuyệt, ta không có chút nhận thức nào về thời gian. Mà nơi này có an toàn không chứ? – Thiên Yết hỏi đùa trong tiếng cười gượng gạo – Những nơi tưởng như an toàn nhất lại là nơi nguy hiểm nhất, coi chừng có bẫy Thiên Yết đạp phanh để xe đi chậm lại, anh chú ý quan sát xung quanh. Bỗng hai chấm sáng từ lùm cây phía sau lọt vào tầm mắt. “Nhìn kìa Song Ngư, kia có phải mắt quái vật?” Anh kéo tay áo Song Ngư. Cô ngoái lại nhìn, chấm sáng vụt tắt, thay vào đó là một luồng khí màu vàng lấp lóe từ phía sau xe vụt lên phía trước, tạo thành một bức tường chắn ngang lối đi. Tiếp đó, thứ ánh sáng lạ trở nên chói lóa hơn, dẫn lối cho họ, một lối đi dường như là duy nhất: xuyên qua bước tường kia. – Anh sẽ thử lao vào nó, có lẽ sẽ có ích – Nếu đó là một thứ ma thuật chết người thì khác nào tự sát, để em xuống xe – Đừng xuống xe, nguy hiểm lắm đấy – Thì đã sao? Song Ngư cầm sẵn trên tay khẩu súng lục, mở cửa bước ra. Ngay lập tức, một mũi tên lao về phía cô, hăm hở lập công với kẻ ác mà lấy đi tính mạng cô. Mũi tên lao chưa đến người thì đã bị chém gãy làm đôi. Một nhát kiếm gọn cứu lấy một mạng người. Nhận được lời cảm ơn, Thiên Yết cười đùa: – Kiếm nhanh hơn đạn, những mũi tên có là gì! – Rồi lại tiếp tục cẩn thận để ý tới mọi động tĩnh xung quanh Có vẻ như khi nãy mũi tên lao tới, anh đã nghe được tiếng vút rất sắc trong gió để rồi nhanh hơn mũi tên một nước. Song Ngư bước đến gần “bức tường”, cô quan sát một hồi vẻ đẹp của thứ ánh sáng làm nên nó. Nó trông như được làm hoàn toàn bằng vàng, một thứ vàng trong suốt quý hiếm chẳng thể tìm thấy ở bất cứ đâu. Sẵn khẩu súng trong tay, cô giơ lên bắn thử. Viên đạn đầy sức mạnh được bắn ra từ một khẩu súng chất lượng tưởng như chẳng thể có vật cản. Ấy vậy mà viên đạn hùng mạnh đã phải chịu thua bức tường vàng trong suốt tưởng như đến mỏng manh! – Thiên Yết, đưa em khẩu súng tỉa và cả thanh kiếm anh dùng nữa – Cô ngoảnh lại nói to Cầm hai đồ vật trên tay, Song Ngư thử từng vật với bức tường. Một ánh sáng lóe lên, chói lóa, rồi ánh sáng tắt, viên đạn bảy li bị ép chặt, bật lại nằm yên trước mũi giày. Ngay giờ phút múi kiếm chạm mặt bức tường, nó bật khỏi tay Song Ngư với một lực rất mạnh. Thanh kiếm bay ra xa, găm chặt vào một thân cây xa phía sau xe. – Thứ này, đao kiếm, đạn dược không thể xuyên qua. Song Ngư bước tới gần bức tường, khẽ đạt tay lên. Thiên Yết nhảy khỏi xe định ngan cản những đã muộn, Song Ngư đã chạm tay vào bức tường bằng ánh sáng đó… Lạ thay, tay Song Ngư có thể xuyên qua một cách dễ dàng mà chẳng gặp phải thương tích gì. Thiên Yết sững sờ, Song Ngư đã đi qua bức tường, anh chạy với theo, bỏ chiếc xe ở lại, anh cũng xuyên qua dễ như cô, cả hai chạy một quãng theo con đường ánh sáng đã chỉ. Ngoảnh lại, bức tường ánh sáng vẫn còn đó, nhưng dường như màu ánh sáng trở nên đậm hơn. Chính xác là chẳng còn thể nhìn thấu nữa, chẳng thể thấy được chiếc xe đâu, có nên quay lại không đây? Thiên Yết toan chạy trở lại thì Song Ngư giữ lấy tay ngăn cản: – Kiếm đạn không thể xuyên qua, vậy có lí gì để một chiếc xe chở đầy những thứ như vậy đi được qua cơ chứ? Đi thôi, kể cả khi phải tin vào những thứ khó thể tin chỉ lối! Hai người lại tiếp tục chạy, cho tới khi đến một “cánh cổng” với hai cây lớn sừng sững hai bên với một bụi cây lớn ở giữa. Đứng bên cạnh là một cậu bé cầm một quyển sách, hai chân run cầm cập. Hai người tiến đến gần cậu bé, cậu ta tỏ vẻ sợ hãi giơ quyển sách lên cao, miệng lắp bắp hỏi: – Các người… các người là ai? Tại sao… vào được đến đây? – Chúng tôi được thiên thần chỉ lối tới được đây – Song Ngư đáp – Thiên… thiên thần sao? Hay là… ác quỷ? – Ý là sao? – Thiên Yết thắc mắc – Hãy kể tôi nghe, các người từ đâu tới và tại sao đến được đây? Song Ngư kể lại cuộc hành trình từ lúc xuất phát tại Zodiac City cho tới khi đến được nơi sâu trong cánh rừng bí hiểm này. Nghe xong, cậu bé đã bớt run, biết rằng hai người là những người tốt, cậu ngồi xuống, đặt quyển sách lên đùi, mím môi xé toạc đi một trang giấy đưa cho Song Ngư: – Đây… đây là câu thần chú tạo nên một tấm bản đồ sẽ giúp hai người không bị lạc trong mê cung này. Tất cả những thứ hai người nhìn thấy, chưa chắc đã là thật đâu… – Ý cậu là sao? – Lại câu hỏi đến từ Thiên Yết – Khu rừng, không phải tự nhiên mà có, bóng tối chỉ là không còn có ánh sáng mà thôi. Hai tuần trước, nơi này vẫn còn là một bãi đất trống, một phần được dùng để trồng rau, trồng củ, nuôi dưỡng nhưng loài thú đi lạc, những động vật không có nơi để đi. Nhưng bây giờ đây, cây cao tự nhiên chẳng gieo mà mọc, tán rộng che khuất ánh sáng mặt trời… – Cậu bé nói, giọng bỗng lưu loát đến khó tin – Tôi canh giữ ở đây mục đích là đợi các người, mời bước qua cánh cổng phía sau tán cây, tấm bản đồ sẽ đưa hai người đến nơi cần đến! – Vậy sao cậu không đi cùng chỉ đường cho chúng tôi – Thiên Yết chưa kịp nói hết thì bị Song Ngư bịt miệng – Suỵt, đừng được một đòi hai như vậy chứ Cậu bé cười nói: – Việc của tôi đâu chỉ có vậy, tôi cũng muốn theo hai người, muốn biết hai người sẽ hành xử thế nào vì xem ra hai người có vẻ từ rất rất xa đến “Từ rất rất xa đến sao?” Song Ngư nghĩ thầm “Ý cậu ta là chúng ta đã đi chặng đường dài để tới đây?”. Song Ngư cầm tay Thiên Yết ngắm nhìn chiếc đồng hồ đang quay bất định, đây có phải nơi mà thời gian chẳng còn có giá trị? Không thể chần trừ hơn, họ nói lời cảm ơn rồi từ biệt cậu bé, bước qua cánh cổng phía sau tán lá xum xuê…