Thịnh Hành 5/2024 # 12 Chòm Sao Và Căn Hộ Số 69 # Top 9 Yêu Thích

GTNV :

Chủ nhà Bạch Dương (27t): Bà cô phiền phức luôn săm soi đời tư của mấy chàng trai trẻ, đặc biệt thích những người dưới mình 4 tuổi. Biến thái mức độ trung, luôn luôn chưng diện và cực thích anh chàng Thiên Yết thấp hơn mình 7 tuổi.

Họa sĩ vẽ truyện tranh 18+ Song Tử(28t): Một ông chú lớn tuổi râu tóc rậm rạp luôn lủi thủi trong căn nhà 28 mét vuông. Sở thích vẽ truyện tranh người lớn và có một cảm xúc đặc biệt với Thiên Bình. Hắn từng nói :”Nếu Lisa del Giocondo là nàng thơ khiến Leonardo vẽ nên bức họa nổi tiếng và tuyệt mỹ Mona Lisa thì Thiên Bình chính là chàng thơ trong truyện tranh 18+ của tôi.”

Chủ nhà hàng 5 sao Cự Giải(26t): Người được mọi người coi là bà mẹ của năm, tất nhiên nếu anh là nữ. Căn hộ số 69 là căn hộ anh thuê để ở trong thời gian tìm nhà, nhưng vì tính cách dễ mềm lòng của mình anh đã vác một đống rắc rối bên ngoài vào nhà mình mà không nghĩ đến hậu quả. Con người tốt bụng này luôn được sự yêu mến của toàn thể thành viên trong căn hộ. Liệu anh có thật sự tốt như vẻ bề ngoài không???

Đầu gấu Sư Tử(25t): Sống tại khu ổ chuột của thành phố, cố gắng để có những bữa ăn mỗi ngày. Cuộc sống chật vật ép hắn đến con đường cùng để rồi thành lập ra nhóm cướp giật khét tiếng. Mọi thứ bắt đầu thay đổi từ khi hắn gặp cậu thiếu niên kiêu ngạo ngu ngốc nào đó, rồi quyết định cùng bà chủ nhà biến thái trêu chọc cậu ta.

Nhân viên tiếp thị BVS Xử Nữ(24t): Sáng nào cũng có mặt trước cửa căn hộ số 69 để tiếp thị băng vệ sinh :))). Thật ra cô chỉ muốn được gặp vẻ mặt ngu ngơ của một người nào đó mỗi sáng ra mở cửa mà thôi.

Người mẫu nam Thiên Bình(25t): Nói là người mẫu nam nhưng cậu chỉ là một tên nhóc mới vào nghề không có chút kinh nghiệm nào. Xui xẻo thay cậu kí phải hợp đồng làm việc 6 năm cho một công ty bán đồ nội y tình thú khiến cuộc sống cậu trở nên dở khóc dở cười. Lại còn bị tên biến thái Song Tử ép buộc trở thành người mẫu vẽ. Thiên a cậu không muốn bị tên biến thái đó vẽ thành nhân vật chính trong truyện hentai đâu …..

Công tử nhà giàu Thiên Yết(20t): Sinh viên năm nhất phải làm gì, tất nhiên là phải chơi cho đã đời rồi. Vốn là phú nhị đại bị cha ghét bỏ ném ra ngoài cho tự sinh tự diệt nhưng cậu lại có bà mẹ yêu con đến cuồng. Thẻ ngân hàng không bị cắt, mỗi tháng được cho hơn 300 USD cuộc sống của một vương giả liền bắt đầu. Thế nhưng có ai nói cho cậu vì sao bà cô cho thuê lại ghê rợn bám dính lấy cậu không, trời đất…cậu không muốn thất thân vào tay một người như bà cô đó đâu nha.

Nhân viên tiếp thị BCS Ma Kết(25t): Thật ra anh biết người trong căn hộ 69 toàn là tầng lớp trên, lại toàn là đàn ông cả, không đến đây tiếp thị BCS thì đến đâu chứ. Nào ngờ có người muốn cướp miếng cơm của anh, thật không tin nổi.”Này này ở đây toàn đàn ông cô tiếp thị BVS thì có ai mua hả?”

Nhân Mã(22t): Nhân vật bí ẩn, thân thế càng bí ẩn. Là người nghèo nhất trong những người sống ở căn hộ 69, phải hiến máu nhân đạo để kiếm cơm. Hả? hỏi tại sao lại không đi làm ư? Anh đây lười :))).Cậu có một cơ thể đặc biệt khiến tên biến thái Bảo Bình chú ý, không chút do dự bắt cậu làm vật thí nghiệm. Một đứa nhỏ như cậu làm sao phải chịu sự hành hạ này chứ, đã thế còn ở chung nhà với hắn… Nhưng không ở thì biết đi đâu?

Bác sĩ khoa tiết niệu Bảo Bình(26t): Tên biến thái, đại đại biến thái nhất trong tất cả mọi người. Mặt người dạ thú, cuồng công việc và rất hay chọc người khác đến phát khóc. Không phải dạng vừa đâu :)))” Làm việc ở khoa tiết niệu là một công việc cực nhọc, mấy người cứ thử một ngày xem đến vài chục cái jj đi rồi sẽ hiểu vì sao tôi biến thành thế này”. Bệnh biến thái càng lúc càng tăng theo cấp số nhân, mà thành viên xui xẻo bị hắn nhắm đến chính là Nhân Mã.”Cơ thể cậu thật đặc biệt, có muốn thử làm vật thí nghiệm cho tôi không?” “Cậu xem người trong này không phải quan to chức lớn thì đều có chỗ dựa đằng sau lưng, nên cậu mới nằm trong diện thí nghiệm của tôi thôi. “

Cậu nhóc hàng xóm Song Ngư(12t): Kể ra nhóc là ít đất diễn nhất, tất nhiên luôn được mọi người đặc biệt yêu quý. Đen đủi thay lại nằm trong danh sách cần cưa đổ của bà chủ Bạch Dương mê trai. Thật quá đáng, sao một nhóc con dễ thương thế này lại rơi vào tay ác ma chứ….”Thím à thím bỏ qua cho con đi!!”

Căn hộ 69 với những câu chuyện thú vị của những con người sống trong đó, hài hước và một chút tình cảm của mỗi người với nhau. Mỗi ngày là một ngày hạnh phúc và tràn ngập tiếng cười của căn hộ 69.

chap1

-Ngày hôm này thật đẹp không phải sao!

Cự Giải vừa xoa đầu chú mèo tai cụp vừa nhìn bầu trời xanh thẳm, anh vừa chuyển vào căn hộ này hai hôm trước. Là một chủ nhà hàng 3 sao anh có thể thừa sức để mua một căn chung cư hay một căn nhà ven biển mát mẻ, tất nhiên anh vẫn muốn chuyển vào căn phòng này hơn. Đây là một căn hộ hơn 200 mét vuông, với bốn phòng ngủ – hai phòng trên lầu hai phòng dưới lầu, một phòng ăn lớn và một phòng khạch. Trong mỗi phòng ngủ đều có lắp điều hòa, trang thiết bị đầy đủ và một nhà tắm. Tất cả được sơn màu trà tươi mát cũng làm cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng thư giãn. Ban công rộng rãi bên cạnh phòng khách, đặt hai chậu lan cảnh màu hồng tạo thêm sắc màu cho căn phòng.

Anh chọn phòng ngủ có một mặt tường làm bằng kính nhìn ra thành phố xinh đẹp, đây cũng chính là lý do anh muốn có căn hộ này. Bà chủ nhà rất kiên quyết khi muốn giữ anh lại đây nhưng khi anh hỏi mua lại không chịu, bắt anh phải thuê nhà với lý do:

Tôi ở căn hộ bên tay trái, tôi mua cả hai căn này một dành cho mình căn thứ hai dành cho ba mẹ cùng em trai. Đáng tiếc cả hai người họ đều không sống đến khi chuyển vào, còn em trai tôi ra nước ngoài sinh sống nên bỏ không. Anh cứ thuê ở đây đi, tôi lấy giá rẻ cho.

Bà chủ nhà buồn rầu kể lể làm lòng Cự giải cũng nhũn theo thành ra anh thuê luôn. Dù sao cũng chỉ là một căn hộ sau này còn nhiều thời gian tìm nơi khác đẹp hơn.

Vươn vai cho đỡ mỏi anh đi vào nhà bếp định làm thứ gì đó để ăn. Cho chảo lên bếp từ, đổ dầu ăn vào sau đó để sôi dầu. Đập hai quả trứng gà vào bát thêm gia vị và chút hành lá, khi dầu sôi đổ đều vào rán vàng. Mùi trứng hòa cùng mùi dầu oliu thơm ngát lan tỏa khắp căn bếp dụ chú mèo nhỏ chạy vào bếp cọ cọ chân anh kêu meo meo rất đáng yêu. Anh rót một cốc sữa cũng lấy thức ăn cho mèo để vào bát, mèo nhỏ nheo nheo mắt nhảy lên bàn liếm liếm từng chút một. Anh vừa ăn vừa nhìn con mèo nhỏ thỉnh thoảng lại sờ sờ tai nó khiến nó rên hừ hừ.

Tên con mèo này là Đản, không phải vì nó thíc ăn trứng mà vì anh nơi anh nhặt được nó có rất nhiều trứng. Khi đấy anh vào chợ mua nguyên liệu cho món ăn mới, lúc đi qua khu đổ rác phát hiện một chú mèo tai cụp trụi lông nằm thoi thóp trên túi trứng thối. Chú mèo chỉ còn lại bộ da hồng nhạt nhiều vết cào xước chứng tỏ cuộc sống của nó rất khó khăn, lòng yêu động vật dâng lên khiến anh ôm nó vào lòng chạy đến chỗ bác sĩ thú y. Rất may chú mèo được cứu, dần dần trở nên khỏe mạnh cũng bắt đầu mọc lại lông. Bộ lông màu xám rất đáng yêu. Đột nhiên cảm nhận được có thứ gì đó ướt át mềm mại nơi đầu ngón tay anh giật mình nhìn, hóa ra chú mèo đã ăn xong đang liếm láp ngón tay anh rồi giương đôi mắt long lanh màu lục bảo nhìn anh.

Sao mày có thể đáng yêu như vậy chứ hả (~-3-)~ Lại hôn cái nào cưng…

Đúng lúc nụ hôn giữa người và mèo sắp diễn ra thì cửa nhà bị đập mạnh:

Ê, Cự Giải mày có nhà không!!! Bảo Bình đây mau mau ra mở cửa nhanh lên!!!

Cự Giải đành phải luyến tiếc buông bé mèo cưng ra đi đến cửa, vừa mở cửa ra liền bị một thứ to lớn đập vào mặt. Anh nhíu mày bê cái bọc lớn hỏi:

Cái gì thế này? Mà sao mày lại ở đây?

Ngoải cửa là một nam nhân cao gầy mặc áo sơ mi quần bò sẫm màu đang bê một hộp đồ to đùng chất đầy đồ đạc. Nam nhân có khuôn mặt khá nhọn với chiếc kính mắt viền vàng trên mặt, môi mỏng mắt sắc đầu đinh phối hợp với nhau tạo nên vẻ ăn ý khác lạ. Cự Giải bĩu môi, Bảo Bình cùng anh là bạn nối khố từ nhỏ và lúc nào anh cũng bị tên mặt nhọn này tranh giành các thứ. Cũng bởi vì hắn đẹp trai hơn anh nên được nhiều nữ sinh theo đuổi hơn, anh cũng không thèm quan tâm lắm. Chỉ là tên này rõ thần kinh, đang học khoa luật lại nhảy sang học y, đã thế ra trường lại vào cái bệnh viện cấp 3 làm việc trong khi có bao nhiêu bệnh viện lớn mời hắn vào làm. Lại còn chọn cái khoa không thể biến thái hơn, chả biết hắn nghĩ cái gì nữa.

Mày có cái nhà đẹp nhỉ, căn nhà kia tao bán rồi ,cũng được kha khá đấy. Bây giờ tao vô gia cư nên mày cho tao trọ chung với.

Nói rồi Bảo Bình vô tư đi vào nhà, vừa đi vừa đánh giá xung quanh. Màu sơn đẹp mắt, bộ sô pha cũng rất đẹp, lại còn xịn nữa chứ. Bảo Bình đặt hộp xuống đất chạy lên chiếc sô pha màu ghi thả phịch người xuống không quên nói:

Nhà giảu thích thật, ngay cả sô pha cũng là loại hàng xa xỉ, cái này chắc cũng phải hơn chục triệu chứ ít gì. Chẳng bù cho tao nhà như cái lỗ mũi chui ra chui vào ba bước là hết cái nhà.

Mày đùa vừa thôi, nhà mày ít nhất cũng 50 mét vuông lận.

****

Aizzz sao mà tìm nhà cũng không tìm được thế này, hôm nay biết đi đâu ở đây!!

Thiên Bình nhăn nhó nhìn ngược nhìn xuôi khắp nơi, thời buổi khó khăn giá cả leo thang thành ra cả giá nhà trọ cũng lên cao khiến cậu bị đuổi ra khỏi nhà. Đáng lẽ ra ông chủ hói cũng không đuổi cậu ra sớm như vậy, có thể ông ta sẽ cho cậu ở vài ngày để tìm nhà mới. Chẳng qua hồi sáng lúc ra khỏi nhà thấy ông ta trêu chọc cô bé phòng bên khiến cô đỏ cả mắt mà không làm gì được, nóng mắt mới đạp cho ông ta một phát vào ch*m mà thôi . Sau đó ngay lập tức bị đuổi khỏi phòng, nhưng cũng may trước khi đi cậu đã nói hết cho bà chủ nhà nghe, ít ra cũng gỡ được chút vốn.

Với đồng lương còi cọc của cậu thì kiếm không ra nhà để ở trong thời gian tới rồi, dù sao với một tên lính mới vào nghề không chút kinh nghiệm cũng chả ai muốn kí hợp đồng dài hạn đâu.

Thiên Bình đang đắn đo xem có thể đi đâu thì một tiếng hét vang lên, cậu ngơ ngác nhìn về phía tiếng hét và nhận ra một vật thể lạ lao về phía mình. Tất cả sau đó chỉ là một cơn đau nhói và trời đất đảo lộn. Tuyệt, ngày hôm nay có thể may mắn hơn không ?

Mùi thuốc sát trùng bay quanh mũi khiến cậu biết được mình đang ở đâu, chắc chắn không phải trên thiên đường. Mí mắt nặng trĩu mở ra lờ mờ nhìn được khung cảnh xung quanh, vài chiếc giường đơn bên cạnh chiếc tủ mini bằng nhựa, lại chuyển tầm mắt về phía tay mình lại thấy cắm kim truyền dịch. Bên tai loáng thoáng có tiếng nói:

Anh ơi!! Anh chưa chết đúng không? Anh đừng có chết…hức hức….em không trả tiền viện được đâu…huhu …(==”)

Thiêng Bình quay qua nhìn phát hiện một cậu nhóc tầm lớp 6, mái tóc đen tuyền bổ luống lại khiến cậu trở nên đáng yêu. Khuôn mặt chưa phát dục vẫn còn nét ngây ngô của trẻ con, mắt hồng lên lấy đầy hơi nước làm cậu không biết phải làm gì.Nhưng khoan? Bây giờ không phải lúc ngắm nhìn, rốt cuộc vì sao cậu lại ở bệnh viện? Đem nghi vấn nói ra, cậu nhóc vừa khịt nước mũi vừa kể lể, tóm lược lại là: Bọn nhóc trong công viên đang chơi đá banh vừa lúc cậu đi ngang qua, thế là quả bóng rất vui vẻ bay đến đập trúng đầu cậu khiên cậu bất tỉnh nhân sự. Nhóc con này là chủ nhân quả bóng thấy vậy gọi điện cấp cứu mang đi. Lúc đóng viện phí cậu nhóc không có tiền nên lấy ví cậu trả, thật sự là trong ví chỉ còn đủ tiền đóng viện phí, có nghĩa là hôm nay phải ra ống cống ngủ cùng chuột rồi.

Em về trước đi, anh không sao đâu.

Cậu nhóc áy náy nhìn cậu, hỏi mấy câu cậu có chết không, đến khi cậu khẳng định mình rất khỏe mới đi. Dù sao cũng đã đóng viện phí, cứ ở lại đây cũng hay, không phải xoắn.

Giường bên phải là một anh chảng khoảng 18, 19 tóc mái che đi gần nửa đôi mắt khiến anh ta trở nên thâm trầm. Anh ta ngó ra ngoài cửa phòng bệnh thấy không có ai mới nói:

Bệnh viện này nghe nói có ma đấy, ban đêm luôn có người gõ vào các thanh giường. Hề hề, cậu mới đến chắc chắn sẽ bị chúng kéo đi nhập hội nhanh thôi.

Thiên Bình vốn tin vào ma quỷ nghe anh ta nói thế cũng bán tín bán nghi, dù sao tin đồn về việc trong bệnh viện có ma cũng không phải lạ lùng gì, chẳng qua tự mình trải nghiệm lại là một loại xúc cảm khác. Thấy khuôn mặt Thiên Bình hơi tái, anh ta cười khì khì giơ ra một lá bùa:

Rất sợ phải không, nếu sợ hãy mua bùa của tôi đi, 10.000 một cái thôi rẻ lắm. Nếu cậu không muốn cái này cứ nói với tôi, tôi có thể vẽ cái khác cho cậu.

=…=

Thiên Bình có xúc cảm muốn đấm người, cậu không nói gì để tên kia tiếp tục quảng bá về tác dụng của chiếc bùa kia. Kéo chăn quay lưng về phía anh ta, cố gắng để thiếp đi, đột nhiên tên nằm giường bên trái bật người dậy, đôi mắt mở to hiện rõ tơ máu trừng lớn miệng thét không ngừng :

Trả lại thận cho tôi, trả lại cho tôi!!!!!!!!!!!!!!

Giờ phút này cậu chỉ muốn ngủ thôi, sao lại gặp cái loại người mộng du quái quỷ gì thế này. Tên đó quay mặt về phía cậu nở một nụ cười mà cậu cho rằng rất ghê rợn nói linh tinh:

Cậu biết không, nếu cậu để cho họ phẫu thuật, cậu sẽ mất đi một bộ phận cơ thể. Và cậu biết bộ phận cơ thể đó sẽ ra sao không?…Nó sẽ được bán đi, chúng không còn là của cậu, còn cậu chỉ có thể chết dần chết mòn mà thôi…HHAHAHAHAHA…Chết dần chết mòn….

Tiếng cười ghê rợn, tiếng lảm nhảm khiến Thiên Bình trợn tròn mắt, lấy gối bịt kín hai tai mình lại nhưng vẫn không có tác dụng. Nhìn trên đầu giường có nút gọi hộ tá cậu khẩn trương nhấn vào. Năm phút sau cậu thấy một cô gái xinh xắn bước vào, cô y tá hỏi một số vấn đề rồi nhẹ nhàng nói:

Rất tiếc là phòng bệnh đều đủ hết rồi nên phải chuyển anh đến đây.

Làm ơn cho tôi biết đây là phòng, khoa nào được không?

Dự cảm không lành khiến cậu chảy mồ hôi lạnh, khốn thật sao lại cảm thấy hôm nay nhất định không sống yên được chứ. Cô y tá chần chừ một lát nhưng bị ánh mắt kiên quyết của Thiên Bình làm cho chột dạ, nói:

Đây là phòng 302, lầu ba khoa tâm thần.

Thiên Bình lần thứ hai thấy trần nhà cùng sàn nhà hòa vào làm một, ngày hôm nay rốt cuộc cậu đã làm gì???? Chỉ là đá vào chỗ đó của tên hói chủ nhà mà thôi chứ có giết người diệt khẩu đâu ;;;-;;; Thiên a, Cứu con!!!

****

Anh chàng có khuôn mặt trái xoan với phần tóc mái được để dài và ngắn dần phía hai bên và sau gáy, vuốt gel cùng chiếc áo thun cổ tim màu đen làm nổi bật cơ thể cân đối của cậu. Đôi mắt xếch liếc nhìn người con gái trước mặt, cậu rất ghét loại người như thế này. Trong trường tuy rằng không khắt khe với việc ăn mặc của sinh viên nhưng cái kiểu ăn mặc nửa hở nửa kín thế này cậu vẫn không quen. Cô gái rụt rè đưa hộp quà màu hồng cho cậu, nói lí nhí:

Cậu nhận đi, đây là quà mình làm tặng cậu. Trong đó cũng có thư mà mình viết, nếu cậu đọc được xin hãy trả lời mình.

Nói xong cô gái quay người định chạy đi nhưng bị lời nói của Thiên Yết đánh gãy ý định:

Cô gái mặt đỏ bừng quay lại, có lẽ trí tượng tượng của cô đã lên đến mây xanh với những tình tiết cẩu huyết như anh chàng coolboy nhà giàu trúng tiếng sét ái tình với cô sinh viên năng động, cả hai yêu nhau nhưng có người thứ ba xen vào…. Tất nhiên đó chỉ là ý nghĩ của cô còn sự thật thì sao.

Tôi không thích loại con gái như cô, tôi mong rằng sẽ không có lần sau.

Thiên Yết cầm chiếc hộp màu hồng ném thẳng xuống đất, dùng chân dẫm nát nó không thương tiếc trước mắt cô gái, khuôn mặt không đổi sắc nhìn cô. Tất cả chỉ diễn ra trong vòng ba phút, cũng không chờ cô ta nói gì cậu đeo tai nghe, đút tay vào túi áo nghênh ngang rời đi.

Công tử nhà giàu, đẹp trai, học giỏi nên có rất nhiều người hâm mộ khiến cậu lúc nào cũng trong hoàn cảnh bị tập kích. Nếu không phải vì ngại một số tên ăn không ngồi rồi nói cậu kiêu ngạo thì cậu đã mang cả vệ sĩ vào rồi. Và cậu cực ghét cái kiểu con gái mơ mộng, thích mình là nữ chính tiểu thuyết lung tung, quả thật cậu muốn có một cô bạn gái thông minh, giỏi giang hơn là loại người ngây thơ ngu ngốc. Ra khỏi cổng trường một chiếc BMW màu đen tiến dần đến gần cậu rồi dừng lại, lái xe mặc vest đen bước ra đứng trước mặt cậu nói từ từ:

Cậu chủ, ông chủ cho gọi cậu về nhà. Ông chủ nói nếu cậu không chịu về sẽ dùng biện pháp mạnh.

Thiên Yết nhìn cũng lười nhìn theo hướng lái xe lên ghế sau, dù sao cậu không thể trốn tránh mãi được, cậu cũng phải đấu tranh lại với lão già kia chứ. Xe lăn bánh tiến dần đến khu trung tâm thành phố sầm uất, Thiên Yết dựa vào ghế nhìn những hàng cây xanh mát bên đường cùng xe cộ chạy ngược xuôi, cố gắng làm giảm sự căng thẳng trong đầu mình. Nói sao thì nói đó cũng là cha cậu, mặc dù cậu chả ưa gì ông ta nhưng là đấng sinh thành ra mình, cũng nên gặp mặt ông ta. Xe rẽ vào một lối nhỏ đến trước cổng bảo vệ sau đó tiến vào khu nhà giàu. Nơi này khác hẳn thành phố náo nhiệt, ồn ào ngoài kia, như là một miền đất hứa được cất dấu trong lòng thành phố, trái tim của những chính trị gia và những kẻ tư bản. Từ xa một căn biệt thự màu trắng được thiết kế theo kiến trúc byzantine với những mái vòm lớn và trang trí hoa văn tinh xảo trên những mái vòm mang hơi hướng Đông La Mã. Xung quanh trồng rất nhiều cây lớn, đặc biệt là hoa mộc lan. Cậu biết vì mẹ rất thích loại hoa này nên cha mới sai người trồng, tất nhiên cậu chả quan tâm lắm đến chuyện này.

Cánh cửa lớn mở ra, quản gia đứng trước cửa làm động tác cúi chào tao nhã:

Cậu hơi gật đầu rồi nhìn khắp nơi sau đó chú ý đến một chi tiết nhỏ:

Hôm nay nhà ta có khách sao chú Trần?

Đúng vậy thưa cậu chủ, là nhà của thượng nghị sĩ Vương, con gái ông ta cũng đến.

Đôi mắt xếch của cậu khẽ nheo lại, hay lắm, hóa ra muốn cậu về nhà là để ném cho cậu cái chảo mỡ này chứ gì. Ung dung bước vào trong phòng khách, tất cả mọi người đều chú ý đến cậu. Cậu nhận ra một tia chán ghét nơi cha nhưng rất nhanh được ông che giấu đi, cậu cũng lười quản tâm tình ông ta.

Mẹ cậu mắt đỏ hoe nhìn về phía cậu, cậu nhanh chóng chào hỏi mọi người rồi đến cạnh mẹ hỏi han, trong tâm lại lóe lên tia tinh nghịch. Ông thích tôi diễn tôi liền diễn cho ông xem.

Ngồi đối diện chính là gia đình của thượng nghị sĩ Vương, một người đàn ông trung niên to lớn béo khỏe cùng người phụ nữ trung niên mang vài nét của người phương Tây mỉm cười nhìn cậu đánh giá. Bên cạnh họ là một cô gái tóc vàng , ăn mặc sang trọng quý phái, gương mặt không trang điểm cũng hiện lên nét đẹp khó dấu được. Cậu phải công nhận lần này ông ta chuẩn bị rất kín đáo cùng kĩ cảng, biết rõ cậu sẽ về nhà nên chuẩn bị trước cuộc hẹn này. Tất nhiên ông ta tính như thế nào cũng không thể bao quát được tất cả, mẹ cậu luôn luôn là bức tường ngăn trở kế hoạch của ông ta.

– Ai ya, đây chính là tiểu Yết sao. Đã lớn thế này rồi cơ à.

– Vâng chú Vương, chú vài năm nay cũng làm ăn khấm khá lắm, nhất là phương diện chính trị. Không biết năm sau chú có tham gia bầu cử chức phó tổng thống không nhỉ.

Một câu nói liền làm không khí ngưng trọng, mọi người hai mặt nhìn nhau, gia đình thượng nghị sĩ tái mặt còn cha Thiên Yết tức đến nỗi gân xanh nổi đầy đầu. Ai cũng biết thượng nghị sĩ Vương và phó tổng thống Trương đấu tranh ngầm, cả hai ngoài mặt là bạn bè tốt sau mặt lại gài bẫy nhau, tiêu diệt lẫn nhau. Mà năm nay lại xảy ra một sự kiện lớn, phó tổng thống bệnh nặng chỉ vì người con trai duy nhất tự sát, nghe nói ông ta không qua khỏi năm nay. Báo chí đều nói đây là một vụ án mạng nhằm che dấu sự thật bên trong, bí mật đó chính là nhờ cô con gái xinh đẹp của thượng nghị sĩ Vương- Vương Trâm tạo ra.

Người biết nội tình rất hiếm, đối với giới báo chí và dân chúng họ chỉ biết phó tổng thống trọng bệnh là một mất mát to lớn đối với giới trính trị. Còn với giới chính trị và quý tộc họ biết người được lợi nhất trong vụ này chính là Vương nghị sĩ, người đang ngầm lôi kéo lực lượng giúp mình tranh cử chức phó tổng thống. Nhưng nói thẳng trước mặt người khác lại là một chuyện, biết nhưng không nói lại là chuyện khác. Thượng nghị sĩ Vương cười khó khăn:

– Thiên Yết cháu thật khéo đùa, phó tổng thống bệnh nặng nhưng chưa biết chừng có thể khỏi, một nhân tài như vậy làm sao có thể thay thế bởi người như chú chứ.

– Thật vậy ư, là cháu suy nghĩ nhiều quá rồi.

Đôi mắt xếch liếc nhìn về phía cha, hắc ông ta chắc chắn đang giận tím mặt rồi. Sau việc này không biết ông ta có bị thượng nghị sĩ chèn ép hay không đây. Nhưng cậu không sợ, với thế lực gia tộc cậu khó có ai dám trêu trọc vào.

– Trẻ con không biết gì, mong ngài Vương bỏ qua cho nó.

Người cha đang cố gỡ lại mặt mũi đã mất của mình, dự định nếu cuộc hôn nhân này không suôn sẻ sẽ một cước đạp thằng bất hiếu kia ra khỏi nhà. Cô gái xinh đẹp thấy tình hình không ổn định liền mở miệng nói:

– Không biết Yết ca có thể dẫn con đi xem một vòng quanh nhà hay không.

Như với được cọc, mọi người đồng thanh thúc dục, chỉ trừ người thanh niên tóc đen vẫn ngồi im trên ghế với vẻ mặt trào phúng. Chưa xác định mối quan hệ mà đã Yết ca ngọt xớt thế kia đủ hiểu là người thế nào, khó trách tên con trai phó tổng thống chết mê chết mệt. Người ta nói hoa hồng nào cũng có gai chẳng phải sao, nhưng nếu cô là hoa hồng vậy tôi đây chính là hoa nắp ấm.

– Được thôi, mời đi đường này.

Cậu đứng lên làm thế mời, cô gái xinh đẹp xin phép tiền bối rồi lên lầu cùng cậu. Đánh giá mọi thứ không nên đánh giá từ vẻ bề ngoài, với vị tiểu thư quý tộc đây cậu biết rõ từng scandal của cô ta. Đi lên lầu hai là một hành lang dài, cậu đi trước dẫn đường đến căn phòng nhỏ khuất sau bưc tường. Tất cả đều được trang trí một màu xám nhạt với rèm cửa màu kem và đèn led màu vàng nhạt tạo nên sắc thái thanh tao nhạt nhòa cho căn phòng. Cô gái ngồi xuống giường cười quyến rũ, Thiên Yết không cảm xúc đóng cửa lại sau đó khoanh tay dựa người vào cửa nhìn cô. Vương Trâm cởi áo khoác ngoài lộ ra bờ vai mảnh khảnh, nói chuyện nhỏ nhẹ:

– Chuyện của chúng ta cũng được người lớn quyết định rồi, bây giờ chỉ chờ anh đồng ý kí vào giấy đăng kí mà thôi.

Thiên Yết cười khẩy, đi đến ngồi vào chiếc ghế dựa, hai chân cho lên chiếc bàn nhỏ gần đó một bộ bất cần đời. Cậu rút từ trong cặp hồ sơ gần đó ném đến chỗ ngồi của Vương Trâm, lạnh giọng nói:

– Cô nghĩ chuyện này sẽ thành sao, với con người dơ bẩn như cô tôi không muốn động đến dù chỉ là một sợi tóc. Tôi sợ cô sẽ vấy bẩn tôi mất.

Vương Trâm thu lại vẻ lẳng lơ, nghiêm mặt nhìn Thiên Yết:

– Ý anh là sao?

Thiên Yết rút ra một tờ giấy đọc to lên:

– Tháng 3 từng bị bắt tại Nga vì tội sử dụng chất cấm, tháng 8 bị tạm giam vì tội đua xe trái phép. Từng có tiền sử nghiện hút ma túy và bệnh về đường lây nhiễm, cô nói xem cô có đáng để tôi nhìn hay không….Còn nữa.

Nói đến đây cậu đứng thẳng lên chỉ vào bụng của cô ta, ánh mắt mang đầy vẻ chán ghét:

– Cô còn có thai hai tuần và không biết bố đứa trẻ là ai, cô định để tôi đi đổ vỏ hộ thằng khác sao? Nghĩ rằng sau khi vào nhà này sẽ không ai biết à, Lâm gia không phải nơi dễ chọc vào đâu. Tôi cho cô một cơ hội hủy ngay cái hôn lễ này, nếu không hậu quả cô tự nhận lấy.

Cậu đập tập tài liệu xuống bên người cô ta, thật sự không muốn nói chuyện nhiều vơi loại người này. Cô ta tức đỏ mặt hung hăng xé đống tài liệu kia sau đó chạy xuống lầu. Vài phút sau cậu nghe thấy tiếng xe phóng đi, cùng lúc đó ông ta gầm lên:

– Lâm Thiên Yết, mày xuống ngay đây cho tao!

Lão già lằng nhằng kia mắng chửi nói một đống từ ngữ, cậu cũng không thèm nghe chỉ mang điện thoại ra nghịch.

– Mày… thằng mất dạy…mày có nghe tao nói không!!

Cha cậu chỉ tay vào mặt cậu khiến cậu khó chịu bỏ tai nghe ra nói:

– Chửi đủ chưa, đủ rồi thì tôi đi.

Sau đó đứng dậy đi thẳng ra khỏi nhà, để cha già đằng sau lửa giận phừng phừng không ngừng mắng:

– Mày cút đi càng xa càng tốt, Lâm Cường này không có sinh ra thằng nghịch tử như mày.

Thiên Yết bĩu môi, lúc nào cậu đi lão cũng chỉ nói câu đó không có gì sáng tạo hơn. Bên ngoài biệt thự mẹ cậu đang sắp xếp hành lý vào cốp xe, dặn dò người lái xe vài câu rồi chạy lại ôm cậu.

– Mẹ chỉ có mình con thôi, con sống bên ngoài tốt nha. Nhớ gọi điện về cho mẹ khi nào con rảnh, tiền mẹ đã chuyển vào tài khoản của con rồi đó.

Mẹ Yết mắt đỏ hoe nhìn đứa con đã trưởng thành, vuốt vuốt mái tóc hơi xù ra do hết gel, dặn dò đủ kiểu. Dù sao đay cũng là đứa con do bà mang nặng đẻ đau, nó có như thế nào vẫn là đứa nhỏ của bà. Nếu nó muốn ra ngoài tự lập bà cũng không ngăn cản, chỉ là hơi lo lắng nó xảy ra chuyện gì mà thôi. Thiên Yết cầm lấy tay mẹ nói:

– Mẹ yên tâm, con là con ai chứ. Con sẽ chiếu cố tốt cho mình mà.

Chiếc BMW chuyển bánh, Thiên Yết quay đầu nhìn thân ảnh người mẹ cùng căn biệt thự đang xa dần xa dần sau đó ngồi ngay ngắn lại. Lần này chính là lần đầu tiên chuyển ra ngoài ở, có một loại cảm giác xúc động dâng lên trong lòng. Cảm xúc muốn được trải nghiệm cuộc sống xa ra đình, thật là đáng chờ mong.

Kim Ngưu ngồi trước một bàn đầy mỹ vị, bao tử hầm lá ngải, dim sum nhồi thịt, đậu hủ Tứ Xuyên, trứng hoàng đế…. Hắn gắp một miếng dim sum bỏ vào miệng nhai, mùi thịt cùng hành lá thoảng qua mũi rất thơm. Nhưng chưa đầy 3 giây hắn đã nôn ra tất cả, mùi vị này hắn không thích, ngay cả vỏ bánh làm cũng không ngon không mịn. Nhìn những món khác hắn chán nản bỏ đũa xuống, thật sự không có khẩu vị mà. Mẹ Ngưu lo lắng đặt bát xuống gắp thử miếng dim sum ngon lành kia để thử, mùi vị rất tuyệt mà, sao con bà lại ăn không nổi? Từ bé cha Ngưu đã lăn lộn kiếm tiền nuôi hắn, cuối cùng hắn cũng công thành danh toại, tiếc rằng cha Ngưu đã không còn để nhìn thấy hắn thành công. Mẹ Ngưu đau khổ dành hết mọi sự quan tâm cho hắn, bà nghĩ lúc bé hắn đã ăn không no, ăn không ngon thì bây giờ phải cố gắng cải thiện bữa ăn. Tuy nhiên từ sau khi ba Ngưu mất hắn lại mắc chứng bệnh chán ăn tâm thần, một chứng bệnh rất hiếm gặp đối với nam giới. Mẹ Ngưu ra sức bồi dưỡng cho hắn nhưng vô hiệu, cơ thể Kim Ngưu càng ngày càng gầy.

Mặc dù đã đi chữa nhiều nơi nhưng kết quả vẫn là con số âm, Kim Ngưu cũng chẳng quan tâm gì nhiều với căn bệnh này. Tuy đã ở đỉnh cao của sự nghiệp nhưng hắn không quan tâm lắm, có lẽ hắn sống đến bây giờ chỉ vì người mẹ đáng thương của hắn. Hắn không thể bù đắp đau thương cùng khổ cực trong quá khứ cho cha nên hắn không muốn ngay cả mẹ của mình cũng không thể chăm sóc. Để cân bằng dinh dưỡng cho mình Kim Ngưu luôn phải làm bạn với ống truyền dịch và thuốc nhiều đến nỗi chỉ cần ngửi cũng biết được loại thuốc nào với thuốc nào. Mẹ Ngưu thấy con mình ăn không vô cũng không còn muốn ăn nữa, bà lau miệng rồi nói:

– Con cũng đã lớn rồi, dù sao ở tuổi này không chỉ có công danh sự nghiệp phát triển được, cũng nên lập gia đình đi. Như bác Trình ở đầu ngõ ấy, đã bế mấy đứa cháu rồi, còn con thì cứ lằng nhà lằng nhằng.

Kim Ngưu im lặng không nói gì, hắn biết có nói cũng tránh không thoát khỏi số phận nên cứ để thuyền đến đầu cầu liền thẳng đi. Sau một hồi dài dòng mẹ Ngưu mới đưa một tấm ảnh cho hắn xem, trong ảnh là một cô gái tầm 25,26 xin xắn dễ thương. Mẹ hắn nói đây là con gái dì Mặc xưa kia hay chơi với hắn, năm nay cũng mới tốt nghiệp đang làm giáo viên một trưởng tiểu học. Kim Ngưu liếc qua tấm ảnh một chút, trong kí ức hiện ra một cô nhóc lém lỉnh quần áo lôi thôi đang ra sức đá trái banh to. Cũng gần 20 năm rồi chứ ít gì, không biết cô nhóc đó ra sao nữa.

– Mẹ đã hẹn gặp người ta ở nhà hàng Wings rồi, ba giờ chiều nay. Dù bận mấy cũng phải đi, đừng làm mẹ mất mặt.

Hắn không nói gì thêm, chỉ suy nghĩ xem nên sắp xếp cuộc họp lúc 3 giờ sang ngày khác. Nếu mẹ hắn muốn hắn gặp mặt hắn cũng vui vẻ gặp, dù sao cũng không phải làm gì quá đáng.

“Xèo…”

Tiếng nấu ăn vang lên khắp phòng bếp, mùi thơm của thịt gà cùng nấm hương tỏa đến mũi tên lười biếng nào đó. Bụng hắn từng đợt từng đợt kêu lên khiến hắn nhổm dậy mò mẫm đi vào bếp. Đản đang cọ cọ cái đầu đáng yêu của mình vào chân Cự Giải, nó ngửi thấy mùi cá trích a~ Đúng là thứ nó thích nhất mà, chủ nhân quá hiểu nó.

Cự Giải cho dầu vào chảo chờ dầu sôi liền cho cá trích vào rán vàng đều, mùi cá rán kích thích vị giác của cả người lẫn mèo, miệng đều chảy nước miếng. Rán cá xong anh thuần thục cắt hành, thái cà chua cho vào nồi, chờ cà chua mền ra thì thêm chút nước sau đó cho gia vị vào. Sốt cà chua nóng hổi đổ trên bề mặt cá trích rán cùng vài cọng hành làm tăng thêm màu sắc cho món ăn. Mèo con nhịn không được xông lên bàn, cái chân nhỏ vươn ra với lấy một miếng cá. Tiếc rằng chư với được cái đĩa đã bay đi mất, tiểu Đản mờ mịt nhìn tay mình lại nhìn cái bàn trống sau đó mắt to tròn nhìn về phía chủ nhân. Cự Giải không chú ý đến nó kiến nó có chút buồn bực, meo meo kêu lên thu hút anh. Bảo Bình tay không bốc cá nóng ăn đến thập phần vui vẻ, quyết định dọn vào đây ở thật không sai mà. Thấy con mèo nhỏ kêu thảm thiết liền động lòng thương ném cho nó mấy cái xương cá:

– Này, ăn đi. Ăn cho nhiều vào rồi béo mập ra, lúc đó làm lẩu hơi bị ngon đấy.

Hắn cười hì hì nhìn tiểu miêu, nhưng Đản không thèm quan tâm hắn, nó đập đập bàn chân nhỏ đầy lông màu xám cùng đệm thịt màu hồng lên miếng xương sau đó thẳng đuôi bước đi. Nó mới không thèm ăn đồ thừa của tên chiếm tiện nghi nhà của chủ nhân nó đâu. Bảo Bình thấy mèo con quay lưng lại nhảy xuống bàn, tư thế ngẩng cao đầu mà đi thì rất buồn cười nói với Cự Giải:

– Con mèo này cũng quá ngạo kiều đi, mày nhặt được nó ở xó nào vậy. Coi cái tướng đi kìa, có ngày bị vấp ngã cũng không biết vì sao đâu.

Cự Giải không nói gì, mặc cho tên kia tự độc thoại, sau đó chuẩn bị một chút rồi đi ra huyền quan, cũng dặn dò Bảo Bình:

– Tao có việc gấp chỉ làm được như vậy cho mày thôi, cơm tao nấu rồi, có rau cúc trong tủ đó tự túc đi. Ăn xong nhớ rửa bát, à còn nhớ cho tiểu Đản ăn nữa đấy.

– Rồi, rồi. Mày sắp thành má tao đến nơi rồi đó.

Anh mỉm cười đi ra cửa đeo giày vào, anh biết tên kia chắc chắn không dám trái lời anh. Dù sao hậu quả là gì hắn cũng rất rõ mà, nếu hắn dám quên tiểu Đản vậy chờ anh xử lý hắn. Thang máy chuyển động từ từ xuống tầng ngầm của khu nhà, Cự Giải tiến đến chiếc mô tô đang dựng sẵn ở góc trong cùng. Bao năm qua anh vẫn không thể bỏ nó, cảm giác khi gió lướt qua mặt ấy đi xe ô tô không thể cảm nhận được hết. Cự Giải lên xe, khởi động rồi lao vút ra khỏi khu để xe, tiến dần vào trung tâm thành phố.

Buổi chiều cũng như buổi sáng, người qua lại tấp nập cùng tiếng kèn xe inh ỏi. Thành phố S là một nơi sầm uất, là trung tâm kinh tế lớn của cả nước cũng là một danh lam thắng cảnh đẹp. Tiếc rằng mật độ dân số gia tăng cao, tình hình ô nhiễm lớn khiến cho vẻ đẹp của nó mất đi. Nhưng đây vẫn là nơi được nhiều người mong muốn, cùng với ‘giấc mơ Mỹ’ không khác nhau là bao.

Xe mô tô lao trên đường phố, dễ dàng lách qua dòng người đông đúc cũng như tắc đường thường niên xảy ra vào thời điểm này. Chiếc xe dừng trước một nhà hàng lớn mang tên Wings, bên ngoài là thiết kế mang hơi hướng phục hưng của thế kỉ 14, bên trong lại là kiến trúc rococo. Phòng ăn rộng lớn, sàn nhà lát gạch men màu nâu nhạt âm hưởng với màu vani trên tường cùng với hoa văn chạm khắc tinh xảo trên tường và trần nhà và cửa. Giữa phòng treo chiếc đèn chùm hoa mỹ cùng với chiếc đàn piano màu trắng ngần nổi bật. Với một nhà hàng ba sao, nơi này thật sự hơn cả tưởng tượng. Tất cả công sức của anh, mười năm vất vả cố gắng mới tạo nên được, đây cũng chính là niềm tự hào của Cự Giải.

– Ông chủ đến trễ mười phút nha, không biết có phải do hẹn hò với bạn gái nên mới muộn vậy không nhỉ.

– Đúng đó, ông chủ bao giờ mới giới thiệu bà chủ cho tụi này vậy? Tò mò quá đi.

Cự Giải treo áo khoác lên giá, xắn tay áo lên cao bắt tay vào nấu nướng. Thỉnh thoảng cũng nói đùa vài câu với nhân viên.

– Anh không lấy vợ được thì ảnh hưởng đến mấy cô cậu hay sao mà hỏi hoài vậy.

Cô bồi bàn tên Mẫn Mẫn chu đôi môi nhỏ ra nói:

– Tất nhiên là để biết rùi, nếu mà không có thì tụi em phải tấn công nhanh chóng. Người tốt như Giải ca hơi hiếm đó, không nhanh tay thì bị cuỗm mất.

Đâu bếp to lớn tên Duẫn Hạo gõ cái muôi vào đầu cô bồi bàn mắng yêu:

– Trong giờ làm dám nói chuyện phiếm, trừ lương bây giờ. Mau mang món này ra bàn số 5 nhanh lên.

Mẫn Mẫn làm mặt quỷ với gã sau đó bê món ăn đi, mọi người thấy vậy đều phá lên cười, căn bếp một mảng vui vẻ , náo nhiệt. Sau khi mọi thứ đi vào quỹ đạo anh mới hỏi về chất lượng số lượng của những đơn hàng nhập khẩu cũng như nhập từ trong nước. Quan trọng nhất là những nguyên liệu tươi sống, nếu có sơ sót gì nhất định sẽ gặp khó khăn trong việc chế biến và cảm nhận của người tiêu dùng. Đang phân tích số liệu với nhân viên kiểm kê hàng hóa thì một trận ồn ào phá vỡ, Cự Giải nhíu mày tiến lên phòng ăn.

– Mấy người làm ăn như vậy mà được à, đồ ăn này là cho người ăn sao. Mau đi kêu ông chủ của mấy người lại đây.

Một cô gái với mái tóc màu đen ôm sát khuôn mặt mặc bộ quần áo sang trọng nhưng hành động chỉ tay mắng nhiếc người của cô ta thật phản cảm. Tiểu Mẫn Mẫn cúi đầu xin lỗi cô ta, ánh mắt cô nhóc đỏ hồng lên trông vô cùng chật vật, vậy mà cô gái kia vẫn to mồm mắng. Cự Giải cảm thấy nhân sinh thật rảnh rỗi, rõ ràng cô ta có thể kiến nghị lên chủ nhà hàng để tránh to tiếng với người khác, cũng như giảm thiểu được thời gian và hiệu quả hơn rất nhiều lần việc lôi người khác ra diễn trò. Hành động này làm cho nhà hàng trở nên tồi tệ hơn trong mắt người khác, chẳng lẽ cô ta cố ý. Anh tiến nhanh đến chỗ người làm của mình để giải vây:

– Xin hỏi tiểu thư có gì bất mãn với nhà hàng chúng tôi?

Cô gái xinh đẹp kia hếch cằm vào đống thức ăn trên bàn nói:

– Đồ ăn nhà hàng các anh có đảm bảo chất lượng không vậy, bạn tôi mới ăn có vài miếng cá áp chảo mà đã nôn thốc nôn tháo trong nhà vệ sinh rồi. Thật sự là muốn kiện mấy người cho mấy người mất hết thể diện mà.

Bàn đồ ăn tinh xảo nhìn qua không có vấn đề gì, mỗi món ăn còn tỏa hơi nóng nghi ngút. Cầm lấy chiếc đũa trên tay, Cự Giải gắp miếng cá lên nếm thử, vị ngọt mặn vừa phải, có mùi cay cay của ớt cùng mùi hăng của húng quế. Không có một sai sót kỹ thuật nào, miếng cá tan ngay trong miệng chứng tỏ người đầu bếp rất có tài năng. Về phần nguyên liệu, nhà hàng của anh tuy không phải là nhà hàng nổi tiếng nhưng vẫn đáp ứng đủ cả chất lượng và số lượng, chưa bao giờ khách hàng phàn nàn về việc này cả. Mọi thứ đều tốt, vậy vấn đề chỉ có thể nằm ở người bạn kia mà thôi.

Trong tolet, Kim Ngưu ra sức vốc nước lên mặt để làm giảm cảm giác buồn nôn kia, dù biết không nên ăn nhiều nhưng hắn vẫn cố để không làm mất lòng người khác. Nhưng rốt cuộc lại tự mình hại mình, khiến hắn cảm thấy bụng dạ nôn nao khó chịu. Dùng tay đập lên tấm gương trước mặt, nhìn vào con người trong gương. Một đôi mắt hắc minh sắc sảo không một tia cảm xúc, cùng gương mặt góc cạnh hốc hác của hắn thật sự mâu thuẫn với nhau. Sống không mục đích, sống không có tương lai? Một cuộc sống nhàm chán vô vị cùng thương trường tranh đấu đã khiến hắn chán nản. Hắn biết mình không còn nhiều thời gian nữa, truyền dịch cùng thuốc cũng chỉ được một vài năm nhất định. Cơ thể này đã không còn sức chịu đựng như xưa, cái duy nhất giúp nó duy trì chính là mẹ hắn, người mà hắn yêu quý nhất. Hắn cũng không phải không muốn lấy vợ, tuy nhiên vợ con hắn sẽ ra sao nếu hắn chết? Một đứa nhỏ mất cha là cảm giác như thế nào hắn hiểu rõ nhất, hắn không muốn hại đời người khác.

Vuốt đi nước còn đọng lại trên mặt, chỉnh trang lại y phục. Người lúc này tỏa ra khí chất tao nhã nghiêm nghị, giống như người với cái bóng cô đơn kia không phải hắn. Hắn bước ra ngoài đi đến chiếc bàn tròn cạnh cửa sổ thủy tinh, từ xa đã thấy có người vây quanh xem náo nhiệt. Mạc danh kì diệu đi đến nơi, cảnh tượng trước mắt làm con ngươi của hắn trầm xuống. Người con gái đang hăng máu mắng nhìn thấy hắn đột nhiên thay đổi, nũng nịu đến bên cạnh hắn nói:

– Anh à, mấy người này không chịu nghe em nói gì cả, cũng không thèm bồi thường cho chúng ta.

Kim Ngưu cúi đầu nhìn cô gái sau đó khẽ nhếch khóe miệng, cũng không muốn nhiều lời với cô ta nữa, trực tiếp nói chuyện với anh cô gái bồi bàn đang cúi đầu:

– Rất xin lỗi cô, em gái tôi tính tình từ bé đã nóng nảy, hiện tại tôi cũng không có vấn đề gì. Nếu cần bồi thường xin cứ nói.

Mẫn Mẫn ngạc nhiên nhìn sang phía Cự Giải rồi lại nhìn về phía Kim Ngưu, cô gái kia thì nhăn nhó mặt kéo áo Kim Ngưu:

– Anh! Sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy, bọn họ mới là người có lỗi mà.

Kim Ngưu định lôi kéo cô ta đi sau đó dứt khoát hẳn với cô ta, hắn vừa định mở miệng thì có người cắt ngang.

– Có thể ngài đây dị ứng một vài thành phần trong món cá áp chảo, dù sao cũng đã đến đây, tôi có thể làm lại một bàn khác cho hai người coi như sự xin lỗi.

Giọng nói mềm mại dễ nghe vang lên làm hắn chú ý, một thanh niên trẻ tuổi mặc áo đầu bếp với nụ cười thân thiện làm người khác cảm thấy dễ chịu. Cách ứng xử cũng thập phần hảo, dù không phải lỗi do nhà hàng nhưng cậu ta vẫn nhận nó, lại còn hào phóng làm một mâm cơm nữa cho hai người. Nhưng làm người phải có đạo đức, nhất là người đi từ khổ sở lên như Kim Ngưu. Hắn cho rằng như thế không khác nào gây khó dễ cho bọn họ, là người kinh doanh nên hắn hiểu hơn ai hết, nếu có lần một nhất định sẽ có lần hai. Nếu đã cho hắn bậc thang để xuống vậy hắn cũng không dám ăn cháo đá bát.

– Mâm cơm này tôi vẫn ăn, nhưng là do tôi trả tiền, dù sao người có lội cũng là chúng tôi.

Cô gái đi sau anh biểu tình tức giận nhưng không dám làm gì, Cự Giải dẫn đường cho bọn họ lên tầng trên, nơi anh đích thân nấu.

Tương phản với kiến trúc rococo nơi tầng dưới, tầng trên mang hơi hướng hiện đại, cửa sổ thoáng đãng, cách sắp xếp đồ vật hợp lí khiến mọi thứ trở nên đơn giản mà gần gũi. Kim Ngưu chọn chỗ ngồi bên cửa sổ, hắn biết đây chỉ là cách hành xử lễ phép vì dù có ngon đến đâu hắn cũng không nuốt vô. Bên ngoài cửa là thành phố nhộn nhịp chìm trong màu nắng vàng, cảnh quang đậm màu nắng hòa với màu lam nhàn nhạt của biển. Cơn gió nhẹ nhàng thổi vào từng luồng không khí mát, cái khí hậu ôn đới hải dương này thật sự rất tuyệt, làm cho con người ta cảm thấy thoải mái.

Không biết qua bao lâu Cự Giải đẩy một xe đẩy nhỏ màu ghi, bên trên xếp thức ăn theo thứ tự ngăn nắp. Anh đến gần bàn của bọn họ sau đó đặt từng món ăn lên, màu sắc đẹp đẽ cùng mùi thức ăn bay lên ngay lập tức làm cho người khác cảm thấy đói bụng. Cự Giải vừa sắp xếp vừa nói:

– Đây là những món ăn Trung nổi tiếng của chúng tôi, tất cả đều được làm cẩn thận để mọi người thưởng thức.

Hai người không vội, gắp thử một miếng chả mực sốt lên miệng nêm thử. Bên cạnh anh vẫn nở nụ cười sáng lạng chờ được nhận xét. Tay của hắn hơi khựng lại, lần đầu tiên có một món ăn khiến hắn có cảm giác muốn thử, bụng hắn bắt đầu kêu lên như đang biểu tình. Hắn cẩn thận cho miếng chả mực vào miệng, tất cả hương vị như bùng nổ trong miệng hắn. Mùi cay xè nhẹ nhàng của hạt tiêu, vị mực ngọt ngào lại mềm không cứng như những món mực hắn từng ăn. Mắt Kim Ngưu sáng lên, hắn cảm thấy nhân sinh không bỏ rơi hắn, ông trời vẫn cho hắn một cơ hội để hắn tiếp tục trên cuộc đời này. Mà người giúp hắn tìm lại đường sống chính là vị ân nhân đây, cậu thanh niên với mái tóc nâu nhạt cùng nụ cười thân thiện đã cứu rỗi hắn. Từ thời điểm ấy Kim Ngưu cảm thấy thế giới quan của mình dường như thay đổi hẳn.

Sau một ngày nằm ở bệnh viện Thiên Bình đã hiểu thế nào là sống không bằng chết, sáng thì bị tên đạo sĩ điên gây ô nhiễm tiếng ồn, tối thì bị tên thần kinh nào đó quấy rối giấc ngủ. Những tưởng cuộc sống không nhà không cửa đã tệ lắm rồi, nay mới phát hiện ra trong viện mới là tồi tệ nhất. Dù cậu rất tiếc rẻ số tiền đóng viện phí kia nhưng với tình trạng này kéo dài cậu không bị điên cũng bị dại. Thu gom một chút vật dụng, Thiên Bình chuẩn bị một ngày mới đầy thử thách, và thử thách đầu tiên đã gõ cửa với cậu.

– Thiên Bình phòng số 302 phải không. Trước khi ra viện anh có thể điền thông tin vào giấy xác nhận và đóng tiền viện được không?

Mặt Thiên Bình méo xệch, cậu gào lên:

– WHAT THE HELL!!!Chẳng phải khi nhập viện tôi đã đóng tiền rồi sao, các cô định cướp của à???

– Xin lỗi anh nhưng tiền kia chỉ là tiền tạm ứng, đấy là chúng tôi chưa tính đến tiền thuốc men, ăn uống của anh đấy.

Bệnh viện ghẻ đèn gì thế này, đúng là bắt chẹt đồng tiền của nhân dân mà, Thiên Bình khóc không ra nước mắt đeo ba lô về lại căn phòng kia chỉ để lại một câu:

– Vậy cho tôi nằm nốt hôm nay, mai tôi sẽ mang tiền đóng.

Thiên Bình về đến phòng, bỏ qua hai con người điên dại kia nằm xuống giường bắt đầu vẽ ra kế hoạch trốn viện hoàn mỹ.

Đêm đến bao phủ cả thành phố, bầu trời không trăng, chỉ có một màu đỏ cam mang theo gió lạnh. Đèn điện trong bệnh viện tắt hết, các bác sĩ lục tục chào nhau, hộ tá đi kiểm tra từng phòng sau đó khóa cửa kĩ đề phòng bệnh nhân trốn ra. Hỏi tại sao bệnh nhân lại trốn ra ư, nực cười, tại vì đây là khoa tâm thần chứ sao nữa. Ngoài ra cũng có một số bệnh nhân do không có tiền trả đã đào tẩu, và Thiên Bình cũng nằm trong số đó. Cậu trùm chăn kín mặt đợi tiếng chân của hộ sĩ xa dần mới vùng dậy, rón rén ra cửa sổ phòng bệnh lấy chiếc ghim giấu trong túi quần khéo léo phá khóa.

Đang cẩn thận nâng cửa sổ thủy tinh lên đột nhiên tên tâm thần kia bật ngồi dậy sau đó nghiêng người nhìn cậu, mắt ta cười như điên dại khiến mồ hôi của cậu tuôn như tắm, cánh tay giữ cửa sổ bất giác run lên nhè nhẹ. Tên kia cười được một lát sau đó nằm xuống ngủ tiếp, hóa ra hắn đang mộng du. Thiên Bình thở nhẹ ra, xoay người nhìn xuống dưới chỉ thấy một màu tối đen như hũ nút. Cậu hơi sợ nếu sảy chân ngã thì tạm biệt chân tay luôn, dù sao nơi này cũng là tầng 3. Quan sát một chút sau đó đeo ba lô lên vai, cẩn thận đặt chân lên mái hiên che mưa của chiếc cửa sổ bên dưới sau đó bước lên gờ tường cẩn thận di chuyển đến cây long não lớn với những cảnh to đủ một người ngồi. Đang di chuyển được một nửa thì đụng phải cái gì đó, Thiên Bình tái mặt từ từ quay đầu lại.

“Biết thế đã mua bùa của tên đạo sĩ kia rồi, trời ơi ngàn vạn lần đừng là ma.”

Mồ hôi lạnh thấm ướt chiếc áo sơ mi màu đen, cậu nhìn sang bên cạnh, tên đó cũng nhìn sang cậu, hai người không hẹn mà cũng kêu khẽ:

– Anh(Cậu)…cũng trốn viện???

Tình huống thật sự buồn cười, nhưng không có thời gian để cười, ánh đèn từ khuôn viên bệnh viện le lói chiếu sáng, tiếng nói lớn nhỏ của bảo vệ và y tá trực đêm vang lên:

– Bệnh nhân giường số 4 phòng số 590 không thấy đâu hết, mau kiểm tra bên kia đi.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, ánh đèn pin soi rọi sang bên khu Tâm thần. Mắt thấy tình hình không ổn, mà người trước mặt căn bản không bị sao hết, cậu nhìn xuống phía dưới phát hiện là bụi cây rộng. Hắc, xin lỗi người anh em,

nhưng hôm nay tôi nhất định phải đi.

Người đàn ông kia hiển nhiên không chú ý đến cậu, vẫn đang cố tìm cách thoát thân, bỗng nhiên cảm thấy một lực đạo đẩy mạnh mình xuống kèm theo một giọng nói thì thầm :

– Xin lỗi.

Trong thoáng chốc người kia ngã xuống, ánh mắt hắn cố nhìn kẻ đã đẩy mình, khuôn mặt bị đêm đen kịt bao lấy khiến hắn không nhìn rõ nhưng chắc chắn một điều kẻ này đã ngồi chễm trệ trong danh sách đen của hắn. Thiên Bình ngó xuống, nhìn anh chàng kia rơi bụp vào khóm cây trước mặt, kêu lên một tiếng đau đớn khiến cậu rùng mình. Nhưng vì bảo toàn cái mạng này cùng số tiền viện cậu phải hi sinh người khác. Nghe thấy tiếng động những người bảo vệ chạy lại gần, Thiên Bình với lấy cành cây gần nhất nhảy lên, ẩn mình vào tán lá rộng lớn. Bảo vệ lôi thân mình tàn tạ của anh chàng ra khỏi bụi cây, chậc chậc vài cái rồi cõng anh ta về. Thiên Bình rõ ràng nghe thấy trước khi anh ta rơi xuống đã mắng cậu một câu, âm thầm giơ ngón giữa về phía anh ta. May mắn thay anh ta bất tỉnh nhân sự không thì cậu cũng vô trại điên đó rồi. Người trong hoa viên bệnh viện đã đi hết, cậu trèo xuống khỏi cây, từ từ mò đến phòng bảo vệ. Cần có chìa khóa mới mở được cổng, cậu cố gắng chạy hộc mạng nhanh chóng nhất có thể. Đến trước cửa chợt thấy một chiếc xe màu đen đỗ ở đấy, cửa xe vẫn mở chìa khóa còn cắm trong xe. Đến lúc này cậu mới thấy hối hận vì đã không học lái xe đàng hoàng, vò đầu bứt tai không biết có nên liều một lần luôn hay không nữa. Nhác thấy chủ nhân chiếc xe cùng bảo vệ từ đằng xa đến, Thiên Bình đánh bạo nhảy vào xe ngồi xuống đằng sau ghế lái, mở cặp lấy chiếc chăn màu đen che đi người. Chỉ mong sao tên kia bị quáng gà, hoặc đêm tối làm tầm nhìn của hắn sụt giảm.

Bảo Bình vừa xong một ca mổ thận, cái việc của khoa cấp cứu tại sao cứ rơi vào tay một bác sĩ khoa tiết niệu cơ chứ, thật muốn kiện tên viện trưởng bóc lột sức lao động kia mà. Hắn nhíu mày xoa xoa mi tâm, ca phẫu thuật kéo dài đến bốn tiếng vì bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch, những bác sĩ khác chỉ là sinh viên thực tập tay nghề non yếu khiến công việc của ba người đổ dồn hết lên anh. Chậm rãi khởi động xe Bảo Bình lái đi, qua bốn dãy phố là đến đường cái, Bảo Bình không biết mình đi đâu vì mắt anh bắt đầu díp lại, hình ảnh bay bổng trước mắt. Đèn đường như những bức tranh trừu tượng đan xen vào nhau, bồng bềnh khiến não bộ của Bảo Bình chìm vào sự nghỉ ngơi.

Ngồi đằng sau Thiên Bình mồ hôi chảy dòng dòng, vốn nghĩ tên này là bác sĩ sẽ đi cẩn thận, ai mà ngờ xe lúc chậm lúc nhanh giật cục làm cậu sợ hãi không thôi. Ngã ba đường ban đêm vắng lặng đáng sợ, sương đêm tạo thành một bức màn hữu hình che đi hình dáng của con đường. Bỗng dưng một chiếc xe tải màu đen lao đến ngược chiều với xe của Bảo Bình, mà xui xẻo làm sao tên này đã rơi vào mộng đẹp đầu gục qua một bên cứ thế ngủ. Tiếng còi inh ỏi của chiếc xe màu đen vang lên phá tan không gian tĩnh mịch, hai cái đèn pha như hai đôi mắt của ác quỷ chiếc thẳng vào xe của Bảo Bình. Thiên Bình từ lúc nghe tiếng còi đã bật dậy nhìn một màn giao đấu mà cơ hội chết là một trăm phần trăm này đã nhoài lên ghế lái, cầm vô lăng quay một vòng chuyển đổi hướng đi của chiếc xe. Thành phố yên ắng vang lên tiếng còi xe cùng tiếng bánh xe ma sát với mặt đường, chiếc xe innova cũ kĩ đánh vòng ngoặt về phía ngược lại sau đó phanh kít đỗ song song với lề đường. Chiếc ô tô tải lao vút qua ngay bên cạnh mang theo tiếng xé gió gào rít, Thiên Bình cảm thấy tim mình như đang nhảy tăngo, cậu lấy tay trái vuốt mồ hôi trên mặt sau đó quay lại âm thầm nghĩ thật may mắn. Nhưng đập vào mắt cậu là khuôn mặt phóng to của Bảo Bình, hai người mắt to trừng mắt nhỏ sau đó là tiếng kêu vang dội làm mấy chú chim đang ngủ giật mình đập cánh bay đi.

– Anh chúng tôi tỉnh hồi nào…?

Thiên Bình tay run run chỉ vào mặt Bảo Bình , còn hắn đẩy đẩy gọng kính của mình khôi phục lại bộ dạng bác sĩ tinh anh nói:

– Lúc cậu nhoài người lên tôi đã tỉnh rồi, nếu không ai đạp phanh cho cậu.

Cũng có lí! Thiên Bình nghĩ, nhưng có lí ở chỗ nào không quan trọng, quan trọng là tên mặt lạnh này sẽ làm gì cậu. Giữa đường quốc lộ vắng vẻ nơi không ai biết là đâu này, cậu mà bị hắn đuổi ra thì phải làm sao? Có khi cái ống cống cũng chả có để mà ngủ, lại còn lạnh lẽo và đáng sợ nữa chứ. Tất nhiên Thiên Bình cũng nghĩ nhỡ đâu đây là một kẻ biến thái thì sao? Đồng không mông quạnh thế này hắn làm gì mình thì chỉ có nước chết. Trong não cậu hiện lên cảnh mình bị tên bác sĩ mổ bụng lấy nội tạng sau đó khuôn mặt cười man rợn của tên bác sĩ kia làm cậu sợ hãi, hắn cứ man rợn mổ nội tạng rồi man rợn chôn sống cậu dưới đất. Cậu chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn cầm thận của mình cuồng tiếu mà không thể làm gì hơn. Thiên Bình rùng mình một cái, cảm thấy nhân sinh cả đời đang trôi qua trong nháy mắt, đột nhiên xe khởi động máy chầm chậm đi vào nội thành. Cậu mở to mắt nhìn người đàn ông này, hiện rõ trong đôi mắt màu nâu đậm là sự nghi hoặc cùng sợ hãi. Bảo Bình không nói gì, hắn đang cực kì cực kì khó chịu, mặt hắn nhăn lại giống quả quýt khô, tay hắn nắm chặt vô lăng đến nỗi trắng bệch cả ra. Trong mắt Thiên Bình có lẽ hắn đang tức giận trở về bệnh viện báo cáo về cậu, âm thầm cụp tai nhìn ra cửa kính xe.