Đề Xuất 5/2024 # Đọc Truyện Tôi Muốn Làm Con Trai! # Top 2 Yêu Thích

– Shortfic: Tôi muốn làm con trai!

– Author: Linh Yunki

– Category: HE, nổi loạn học đường…

– Summary: ứ nói ra đâu, dzô tự tìm hiểu đê~”~

– Warn:

+ Do Yunki bốc thăm chọn bừa couple nin là ai đã, đang và sẽ yêu 1 chàng trai cung “…” *tự đọc đi* thì hãy lấy làm động lực khi gục ngã xíu nha!

+ Tại rảnh quá không có gì làm nin ta lôi shortfic ngày ra để tự kỷ đấy ha!

+Couple chính: Kim Ngưu nữ love Song Tử nam^^

+ Khách mời xấu số đóng vai phản diện: vâng! Bạch Dương nữ ợ *cúi đầu xin lỗi nhà cừu 1000 lần, Hic đừng giết Yunki khi chót lướt qua shortfic này, ta bốc thăm mà và đây chắc là ý trời* *cười gượng gạo*

– Nữ: Kim Ngưu.

~”~

*Nhìn ảnh và hình dung ra cô bé đó nha!^_<*

– Nữ: Bạch Dương, bạn đã từng thân với Kim Ngưu.

~o~

– Nam: Song Tử, tên nam sinh mang trong người dòng tính cách “Kỳ Lạ”.

~.~

Love!

~”~

Lạc đâu đây dòng ký ức bừa bộn không tên! Biết sao đây nhỉ? Cậu à! Tôi… muốn làm con trai.

~”~

Ngay từ khi chào đời cô đã không đón nhận thứ được gọi là ký ức tuổi thơ. Cô quay vòng trong cuộc sống với thân phận tiểu thư và rồi nói gọn hơn là con rối, con búp bê mọt sách được bảo vệ bởi hộp kính.

Mới lớp 1, cô đã được dạy rằng bạn bè chỉ là những kẻ lợi dụng, cô tới trường và rồi tới thư viện, về nhà… tất cả mọi thứ quanh cô chỉ đơn giản là sách vở cùng vài chục quyển nguyên tắc lễ nghĩa. Cô chẳng có lấy 1 cô bạn, thực tình đáng ghen tỵ với vài anh chị họ của mình. Họ tự do kết bạn, tự do làm đều mình thích và tự do làm chính mình.

“Haizzz!”

Thở dài cái thượt, Kim Ngưu day day lại thái dương và tiếp tục với đống bài vở chồng chất đang mời gọi kia. Cô giờ không còn là con bé búp bê ngày nào bị lũ bạn cùng lớp lợi dụng nữa, không còn là nhỏ học sinh tiểu học nhút nhát nữa. Cô có thể là đang sửa đổi để trở thành chính mình mặc dù biết với cô nàng nữ sinh lớp 12 cuối cấp vẫn luôn được nhắc tới cùng hình ảnh quen thuộc ‘Nữ sinh thanh lịch’ đều đó thiệt quá khó.

“Ah! Song Tử cậu ấy lại đánh nhau kìa… Ôi chúa ơi, tuần này cậu ta lên gặp hiệu trưởng 5,6 lần rồi. Có ngày bị đuổi học cho coi”

“Chuyện thường như cơm bữa của cậu ta mà, thằng bá đạo ấy lại có cái gậy con nhà giàu chống lưng cho thì sợ quái gì mà không quậy?”

Tiếng ồn chưa bao giờ là ngắt mỗi khi chàng hoàng tử siêu quậy-Song Tử của trường lên cơn đánh người. Hắn ư? Nam sinh mà ngay cả tới cô-Kim Ngưu mọt sách chả biết gì ngoài sách, sách và sách cũng phải ghen tỵ đôi chút. Đặc biệt đúng không? Vì hắn nổi trội với khả năng sát gái á. Oh không hẳn thế! Song Tử là cậu thiếu gia, cậu hàng xóm sống ở căn biệt thự kế bên nhà Kim Ngưu. Cậu hàng xóm mà ngay từ nhỏ đã là kẻ đối đỉnh nghiêm túc với cô.

Song Tử hoạt bát, muốn chơi gì thì chơi, coi sách vở là con ký sinh trùng gớm ghiếc sẵn sàng được lệnh của não bộ là ăn mòn bám víu lấy học sinh, thói quen của cậu là trèo cửa sổ vào nhà mỗi lần đi chơi muộn sợ bị ba mẹ phát hiện la mắng. Còn cô, Kim Ngưu? Khác với tên ham chơi là cậu, cô được dạy quá nhiều thứ lễ nghĩa, đi đâu làm gì hay ngay cả tạo hình phong cách của bản thân cũng bị ba mẹ uốn theo chiều con nhà tri thức. Nhiều lúc cô muốn trèo cửa sổ giống cậu, muốn ăn thoải mái thứ mình thích, nghe nhạc xem phim hàng giờ, đi chơi với bạn bè và muốn đánh nhau giống cậu hay làm ở trường nhưng điều đó chỉ là ở trong tưởng tượng. Cô ước dù chỉ 1 lần được làm thằng con trai tự do như cơn gió giống cậu.

Quá nhiều khác biệt phải chăng làm con người ta ghen tỵ ha!

Tiếng chuông quen thuộc kết thúc lịch trình tới trường của Kim Ngưu ngày hôm nay. Cô nhanh chóng khoác balo lên vai và bước chậm ra khỏi lớp. Mái tóc nâu vàng bồng bềnh theo nhịp chân.

“Kim Ngưu à…”

Giọng nữ đầy tinh nghịch thường ngày kéo sự chú ý từ Kim Ngưu. Hành lang trường thưa bóng người, ánh nắng đổ dài lên bóng cô bạn đã từng là điểm tựa thân thuộc đó. Cười nhạt, cái lạnh của Kim Ngưu làm ai kia phải hoang mang.

“Muộn rồi”

Cô cười nụ cười gượng gạo trông kiêu ngạo mà lại thật khó coi. Kim Ngưu bước ngang qua Bạch Dương. Và có lẽ đó sẽ là nụ cười cuối cô dành cho cô bạn Bạch Dương, cô bạn đã từng ngồi cạnh cô suốt những tháng ngày cấp 3 này chăng? 1 cô bạn thân hơn cả chị em ruột và gia đình của cô, đã có dù chỉ duy nhất 1 lần từng viết 3 từ ‘Best Friends Forever’.

“Đừng vậy mà… chuyện tớ nói lúc đó là đùa thôi, không phải thật đâu. Tin tớ đi”

Bạch Dương kéo nhẹ tay áo Kim Ngưu nhưng ngay khoảnh khắc đó đã bị cô gạt ra. Câu chuyện tình bạn chưa hồi kết. Kim Ngưu bước những bước chân thật bình thản trên hành lang và rồi bỏ lại Bạch Dương đứng đó.

“Tình bạn… nếu mất rồi thì liệu tìm được không? Đến cạnh tôi chỉ với mục đích lợi dụng ư? Chậc…. Tôi không cần”

Những lúc con người ta có tâm trạng họ vẫn thường làm gì nhỉ? Lắc đầu ngao ngán, mảng ký ức mà hiện giờ cô muốn quên nhất lại len lỏi bùng cháy.

~”~

“Tụi tớ thề là tụi tớ phải thân nhau hơn chị em!”

“Trời ơi 2 đứa cậu bám lấy nhau suốt ngày như 2 đứa les vậy. He he!”

Đã từng là như thế đó và rồi tới 1 ngày mà chắc có lẽ sẽ thật khó để tin người luôn bên cạnh an ủi, luôn nghĩ là người tốt nhất với mình lại làm chính mình tổn thương. Đứa bạn đầu tiên…

“Tụi mày nghĩ tao thân với nhỏ Kim Ngưu lắm sao? Đùa chứ sao tao thân được với con mọt sách nhàm tẻ đó. Tao chơi với nó chẳng qua muốn nó làm bài hộ mỗi lần tao bị điểm kém thôi. Cái con nhỏ hoàn hảo lập dị đó á… Đúng là ngu hơn tao nghĩ, nhờ cái quái gì nó cũng làm giúp. Nó làm ôsin cho tao hợp hơn làm bạn tao đúng không tụi mày! Ha ha”

Câu nói cay nghiệt đó, câu nói gián tiếp làm tổn thương 1 con bé đang đứng tựa lưng vào tường. Nước mắt lăn dài trên gò má cô. Người bạn thân nhất đang nói xấu sau lưng cô ư? Cô có thể làm ngơ như chưa có chuyện gì xảy ra không? Có thể vờ im lặng chẳng biết gì không? Sự đáng sợ nhất sau gương mặt thánh thiện phải chăng là phản bội, là giả tạo.

~”~

Chiếc xe đạp dừng trước cổng căn biệt thự Taurus đậm màu cổ điển. Chưa kịp xuống xe mở cổng Kim Ngưu đã bị tiếng la mắng từ phía cổng căn biệt thự sang trọng Gemini đối diện kéo lại.

“Cái thằng hỗn láo này. Hôm nay mày ăn nhầm đồ lạ à con? Sao mày đi đánh bạn lại còn bật thầy giám thị hả?”

“Sang mà sách cặp cho con bé Kim Ngưu kìa! Nó ngoan ngoãn thế mà học cùng nó không tiếp thu được xíu gì quy tắc thế hả con?”

“Cậu ta học A1 còn con A2 đấy! Con cũng học giỏi…”

“Im ngay. Nó học lớp giỏi mày lớp láo mà cãi cái gì?”

Câu chuyện muôn thủa của gia đình Song Tử vẫn luôn lòng vòng như vậy. Ba mẹ cậu thì cố lôi Kim Ngưu ra làm tấm gương cho cậu noi theo học hỏi còn cậu thì cãi lại lời như thể bài lập trình có sẵn trên tay đang cần cậu đọc. Cậu cũng muốn học A1 cùng Kim Ngưu lắm chứ nhưng vì cái lý do đặc biệt mà điểm không đủ để vào lớp chọn đó. Mà dù sao học lớp A2 có thể ngày ngày thấy bóng ai đó đi qua lớp là được, không cần phải học lớp giỏi nhưng học lớp sát giỏi và hơn hàng tá lớp khác là cao siêu rồi.

“Mình muốn làm… con trai giống cậu ta. Hì”

Bật cười thật khẽ Kim Ngưu nhanh chóng xuống xe. Cô là con gái, điều này là quy luật và chắc mãi sau này cô cũng là con gái thôi. Đứa con gái mà ngay khi được chui ra khỏi bụng mẹ đã bị mẹ nó nhìn cái nhìn khinh miệt. Cô có mặt trên đời này thực sự chỉ là sự cố mà thôi. Sự cố giữa cuộc tình không hẹn mà gặp của ba và mẹ cô. Cái cuộc tình của thầy giáo dạy Luật và cô Luật sư máu lạnh.

“Về rồi à? Con đăng ký thi trường gì vậy? Vừa rồi cô chủ nhiệm lớp nói con chưa nộp hồ sơ thi đại học”

Giọng ba Kim Ngưu vang lên giữa phòng khách. Tay ông cầm tờ báo đã xem được vài trang, mắt chẳng chịu rời đi mà nhìn cô dù chỉ 1 lần.

“Con thi Đại học Ngoại ngữ ạ!”

“Bỏ trường đó đi. Thi Luật hay báo chí còn dễ xin việc”

“Nhưng con không thích theo Luật”

Đôi mắt Kim Ngưu khẽ đục màu, nó ánh lên chút tuyệt vọng bất lực vì điều gì đó.

“Tương lai con ra sao là do ba mẹ quyết định. Con còn nhỏ đừng dại dột suy nghĩ lung tung, ba mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi. Nhanh chóng làm hồ sơ vào trường Luật hay Học viện báo chí và tuyên truyền đi”

Mẹ Kim Ngưu đi xuống nhà, tay bà cầm bộ hồ sơ lùm sụp scandal gì đó của 1 nam ca sĩ. Nhưng bà nào hay câu nói vô tình của mình làm trái tim non nớt kia thêm tổn thương.

~”~

Cơn mưa lạnh buốt da thịt cuối tháng 5 sao đáng sợ và cô độc quá. Kim Ngưu đứng lặng nơi mái hiên trường học. Là bí thư lớp nên việc về trễ nhất nhì của trường đã là thói quen của cô. Cười gượng gạo đôi mắt cô dõi theo những hạt mưa kia.

“Bộp… Bộp… Lộp độp…”

Đôi tay nhỏ nhắn thon dài chạm nhẹ vào hạt nước mưa trong veo kia. Mưa… Nếu được làm những hạt nước mưa thì thật là tốt biết mấy. Rơi tự do, hoà quyện trải đều lên mọi vật. Tiếng mưa nghe xào xạc như 1 bản nhạc vui nhộn vậy. Đọng lên mọi thứ, làm chúng phải ướt theo mình, làm chúng thay áo mới gột bỏ vết bẩn trên người, mưa thật có ích, thật hạnh phúc khi có mặt ở đời.

“Ê mọt sách!”

Giọng con trai dù chẳng thân thiết nhưng Kim Ngưu cũng nhận ra đó là cậu hàng xóm-Song Tử. Cô ngước đôi mắt nâu sẫm to tròn của mình về phía cậu.

“Không về được à? Đi chung không?”

Song Tử nhướn mày ra phía cổng trường không xa, cậu ngủ quên trong giờ học và thật đáng nguyền rủa là tan học mà bị mấy thằng bạn chết tiệt bỏ lại lớp. Tất nhiên trong cái rủi có cái may, cậu có cớ về cùng 1 ai đó mà chẳng bị hiểu lầm này kia.

“Tại sao?”- Kim Ngưu nhìn lướt qua cậu rồi lại nhanh chóng ngắm những hạt mưa đang rơi ngày càng nặng hạt kia.

“Đồ kiêu ngạo. Xì, về cùng đường thì đi chung cho vui lại còn hỏi tại sao!”

“Hứ!”

Kim Ngưu chẳng quan tâm, cô quen bị gọi là kiêu ngạo và chảnh hay vô cảm rồi. Song Tử gọi cô như vậy cũng đúng mà nên có gì đâu mà đáp lại.

“Có về chung không? Ở trường vào chiều tối như vậy có nhiều điều kỳ quặc lắm. Nào là bóng ma trong trường nè, nữ sinh tự tử hiện hồn về nè, ma nữ chọc đầu… Aaaa sau lưng cậu có gì kìa?”

Song Tử hét toáng lên vờ chạy đi nhưng đáp lại cậu là cái nhìn khó hiểu của Kim Ngưu. Cô cau mày khó chịu.

“Rảnh ha, đi dọa người nữa hả? Tôi biết ma không có thật, chỉ là chất phốt pho từ người mới chết bay lên thôi. Còn nữa… tôi là con trai nên mắc mớ gì sợ ma. Ai tin ma có thật mới sợ đó”

Kim Ngưu điềm tĩnh trả lời, lấy nhanh trong balo ra tờ giấy A4 mỏng rồi che lên đầu chạy nhanh trên sân trường.

“Đợi với. Cậu mà là con trai á? Đùa à mọt sách?”

Song Tử cởi nhẹ áo khoác ngoài ra chùm lên đầu rồi đuổi theo Kim Ngưu. Cô vẫn bướng bỉnh như hồi nhỏ thì phải. Con bé tiểu thư bị mẹ đánh đòn vì tội leo cổng ngày nào trong ký ức của cậu vẫn thật đẹp. Con bé học đòi giống cậu để được làm con trai? Cô vẫn luôn giữ sở thích kỳ quặc là được làm con trai ư?

“Đội vào đi ha. Mưa ướt mẹp ốm là cậu die chắc!”

“Not interested…”

“Cái gì mà không quan tâm! Chúng ta là con trai mà?”

“Cậu coi tôi là con trai?”

Kim Ngưu tròn mắt, tay cô không gạt cái áo khoác có mùi hương nhẹ nhàng của Song Tử ra khỏi đầu nữa. Cậu thực sự coi cô là con trai sao? Cái má cô chợt ửng hồng vì vui.

“Thế không lẽ con gái? Cậu muốn tôi coi cậu con trai mà. Ủa không đúng hả?”

“Đúng mà! Tôi cũng là con trai. Là thằng hotboy handsome…”

Kim Ngưu tự đắc cười tươi, cô sẽ chẳng nhận ra mình cười đẹp tới nhường nào đâu. Nếu cô là con trai, cô sẽ nhận được tình yêu thương từ ba mẹ, quy luật này là cô tự nghĩ vu vơ ra thôi nhưng cô thích tự nhận mình là con trai trước mặt cậu. Chỉ có vậy cô mới bớt mặc cảm bởi cái mác cô nữ sinh hiền lành mọt sách thôi.

“Ba đã nói với con là chọn trường Luật hay báo chí rồi mà. Sao con cứng đầu thế hả? Tự ý làm theo cái suy nghĩ vớ vẫn của con là sao?”

“Nhưng ba à! Đó là sở thích và niềm đam mê của con mà. Ba từng nói là con trai thì phải dám nghĩ dám làm…”

“Con là con gái đấy Kim Ngưu. Ba sẽ làm lại hồ sơ cho con thi vào Luật hoặc báo chí. Nghe lời ba thì mới có tương lai hiểu không? Đừng có cứng đầu ngang bướng như mẹ con nữa..”

Ba Kim Ngưu-ông Kim Ngâu cau mày tỏ vẻ không hài lòng. Từ nhỏ tới giờ Kim Ngưu đã được dạy dỗ rất tử tế và hơn hẳn những đứa trẻ cùng tuổi *Nói Song Tử* khác, con bé chưa từng cãi lời hay làm phật lòng ai hết. Vậy mà lần này cô lại không chịu nghe lời ông mà làm càn đòi theo học cái trường ngoại ngữ mà thực tình cả dòng họ chưa ai từng thích.

Kim Ngưu lặng lẽ bỏ lên phòng, cô mệt mỏi không muốn đáp lời ba mình nữa. Nếu cho cô chọn công việc vất vả nhưng thú vị thì tốt biết mấy còn hơn ép cô chọn công việc nhàm tẻ dễ dàng kia. Thở dài mệt mỏi, cuộc sống được lập trình sẵn này khiến cô ngột ngạt khó thở. Cứ xoay vòng ngày ngày với sách vở, tương lai bản thân thì không được phép tự ý định đoạt, sao con gái lại thật yếu đuối quá nó làm cô thấy cuộc đời mình vô vị và nhàm tẻ biết bao.

“Tương lai của mày không tự quyết định thì ai giúp. Thi xong lại bám víu ở nhà thì ông liệu hồn với chúng tôi”

Ba Song Tử lăm le cái tách trà trên tay với ý định nghe cậu cài nhài thêm nữa là quăng luôn vào mặt cậu.

“Nam nhi đại trượng phu như con mà sợ sệt chui về nhà á? Ba cứ chờ ngày đó mục rễ nghe!”

Song Tử cười ngoác. Cậu bước nhanh lên phòng mình mà để lại gương mặt với khoé môi đang giật giật của ba cậu. Câu chuyện của gia đình cậu lại vô thức lọt vào tai 1 ai đó.

“Ủa? Hôm nay không học à thằng kia?”

Mở cửa sổ phòng, đập vào mắt cậu là hình ảnh Kim Ngưu đang ngồi tựa vào lan can phòng cô. Tất nhiên cái sở thích chọc cô cười chợt nhen nhỏi lên rồi.

“Kệ tôi”

“Kệ làm sao được… 1 đứa con gái yêu sách vở mà hôm nay lạ đời ngồi trồng nấm thì tôi thấy lạ nên hỏi”

“Đồ nhiều chuyện…”- Kim Ngưu gằn từng chữ. Mắt cô nhìn về phía căn biệt thự Gemini đối diện kia với ngàn tia giận “Tôi không phải con gái, tôi ghét sách vở, ghét tôi như vậy… Tôi muốn làm con trai giống cậu Hic”

Chạy nhanh vào trong phòng, cô có biết nước mắt của cô làm đau cậu con trai kia. Song Tử đứng ngây người ở đó, đôi mắt cậu nhìn về hướng căn phòng nhỏ với chiếc chuông gió làm từ vỏ bút bi kia. Nụ cười trên môi cậu bị dấu lẹm đi. Lần đầu tiên cậu thấy cô khóc. Trước đây dù có bị chọc ra sao thì cô vẫn hất mặt cãi tay đôi lại với cậu và khăng khăng giữ cái lý do cô là con trai nên cô không thể khóc. Tim cậu đau, cái cảm giác mà chẳng phải xa lạ gì bởi trước giờ cô vẫn ngốc nghếch làm cậu đau như vậy nhưng sao mức độ lại tăng lên thì phải. Đồ ngốc, cô khóc làm cậu thấy hối hận vì đã cố ý chọc cô.

~oOo~

Kỳ thi tốt nghiệp nhanh chóng qua, đối mặt với đám học trò vừa ra trường giờ đây có lẽ ít nhiều là cánh cửa đại học, vui có, buồn có, đủ thứ cảm xúc trong người.

Kim Ngưu cô độc bước những bước chân mệt mỏi trên hành lang trường, có lẽ sẽ chỉ còn vài hôm nữa thôi là cô phải chia tay ngôi trường này rồi.

“Thằng chết tiệt đấy. Cuối cùng cũng xử được nó. Hừ, cái thằng huênh hoang…”

“Bỏ nó lại như vậy liệu có ổn không? Lũ bạn của nó trả thù thì sao?”

“Mày sợ à? Tốt nghiệp rồi lo quái gì”

Tiếng bước chân xa dần, đám con trai đó nói chuyện thật khó hiểu, Kim Ngưu lắc đầu khẽ rồi tiếp tục bước từng bước trên hành lang.

“Ư…ưưm..ưmm”

Song Tử nằm trên vũng máu tanh, khoé môi gượng 1 nụ cười nhẹ. Bị tụi kia đánh có vẻ người đang đau ê ẩm lắm. Chiếc kẹp tóc màu xanh nơ rơi ra khỏi túi áo sơ mi trắng, còn nhớ cái hôm trời mưa đó cậu đã hành động thật khác thường.

“Ngốc… Tớ thích cậu… Cậu nếu là con trai… ư ưm… Chắc tớ là con gái.. “

Cố chịu đau, hình ảnh cô gái nào đó ùa về trong não bộ Song Tử như 1 tước phim ngắn.

“Kẹp tóc…”

Cười nhẹ, Song Tử gắng nhoài người với lấy chiếc kẹp tóc màu xanh nơ kia. Hôm trời mưa gặp cô ở trường đó cậu đã lén lúc cô không để ý mà lấy nó. Tự nhận đó là quà cô tặng nên luôn mang theo trong người. Ôi ngớ ngẩn ghê, ngay cả cô còn chẳng rõ cái đứa lén trộm đồ ngang nhiên như không biết gì là cậu mà.

“Song… Song Tử? Cậu đánh nhau hả?”

Đôi chân run run chạy về phía sân cỏ của trường nơi cậu nam sinh đang nằm dài kia. Kim Ngưu đỡ nhẹ cậu dậy.

“Sao cậu chưa về”

“Ah, giờ về….”

“Đùa à?”- Song Tử cười méo mó. Gặp cô giờ này trong trường thì thật kỳ lạ nha. Và đúng là hơi mất hình tượng thì phải, sao lại là lúc cậu trong bộ dạng thảm hại te tua vậy chứ?

“Sao cậu bị đánh vậy?”

Kim Ngưu lo lắng, miệng cô tuôn ra 1 tràng những lý do ngớ ngẩn trước giờ cậu thường gặp.

“Tán nhầm bồ của bạn? Đánh đàn em của tụi nó hả? Hay chửi thề, có thái độ vô lễ với tiền bối hay là như thế nào?”

“Tôi nói với tụi nó là….”- Song Tử ngoắc nhẹ tay ý bảo cô lại gần cậu nói cho, Kim Ngưu làm theo, sát gần gương mặt cậu chợt nhịp tim vốn đập theo nhịp sinh học trở nên bất thường. Mặt cô đỏ dần, cô hối thúc trong bực bội.

“Là gì thì nói nhanh coi thằng này…”

“Ờ thì chỉ là…. Tôi nói tôi muốn làm con gái, tụi nó giúp tôi được không?”

*hóa đá*

“Cậu ngốc hay ngớ ngẩn thế… Sao không đi hỏi bác sĩ chỉnh hình mà đi hỏi tụi nó chi? Ngu vừa thôi”

“Vậy cậu cũng ngốc giống tôi thôi, cậu muốn làm con trai mà sao không đi hỏi bác sĩ lại cứ than vãn với tôi làm gì?”- Song Tử nhướn mày khiêu khích.

“Vậy tôi đi hỏi”

“Xì. Mà mọt sách nè! Làm con gái cũng tốt chứ sao cậu muốn làm con trai như tôi chi vậy?”

“Vì cậu được tự do làm điều mình thích”- Kim Ngưu cười gượng gạo. Nụ cười trong veo đó thật khó coi, nó chất chứa bên trong thứ gì đó buồn man mác.

~”~

~”~

“Con xin lỗi… Nhưng con sẽ không thi Luật đâu, đó không phải nghề con chọn…”

“Con đang nói cái quái gì thế, mau vào nhà nhanh, càng học càng ngông cuồng ra thế hả?”

“Hic… con không muốn học mà…”

Kim Ngưu khóc, cô chạy nhanh trên đường mà chẳng rõ mình định tới nơi nào. Giọng ba cô đầy giận dữ nhưng cũng có níu được đôi chân kia đâu. Bạn bè không có, lúc nào cũng cô độc, lúc nào cũng 1 mình với cô đơn mà thôi. Dường như mọi chỗ Kim Ngưu xuất hiện đều là riêng bóng hình cô thôi, cô lúc nào cũng ngồi 1 mình trong bóng tối và rồi khóc 1 mình, cười 1 mình, nghe hoài 1 bản nhạc trong vô thức. Tuổi thơ không bạn bè, sống và trải qua từng ngày với những quy tắc lễ nghĩa, lớn lên cũng chẳng tự quyết định được tương lai của mình. Cô nàng hoàn hảo mà cả trường ngưỡng mộ ư? Họ nào hay sau nụ cười của cô là nỗi cô đơn ra sao?

Màn đêm buông xuống, nhường chỗ cho sự cô đơn ngự trị. Kim Ngưu 2 tay ôm chặt đầu gối ngồi tựa người vào góc tường cũ. Cô lạnh, cái lạnh của màn sương đêm bao phủ lên cô, cố nép người vào tường tìm quanh hơi ấm nào đó nhưng vô vọng. Lần đầu tiên cô nhận ra mình đang nổi loạn, chắc giờ ba mẹ lo lắm nhưng cô chẳng còn can đảm để bước về ngôi nhà đó nữa. Giống như chú chim bị nhốt trong lồng lâu ngày được giải phóng và không muốn trở lại cái lồng nguy nga như địa ngục kia nữa.

“Soạt…”

“…!?”

Mùi hương nhẹ của ai đó phả vào sống mũi. Kim Ngưu khẽ ngóc đầu lên tìm kiếm kẻ tốt bụng ấy.

“Ngốc. Lạnh không?”

“Song Tử…”

“Ừ là tớ”

Thốt lên thật nhỏ đôi tay Song Tử chạm nhẹ vào má Kim Ngưu, cậu cười hiền, cười cái nụ cười ấm áp làm cô chợt vui. Quàng tay ôm cô vào lòng thật khẽ, chẳng rõ cậu đang bị sao nữa nhưng thú nhận là rất dễ chịu. Cô nàng mọt sách hoàn hảo này có mùi hương của xà phòng, nhẹ mà làm cậu thấy thoải mái lắm.

“Mọt sách à… theo tớ về nhà nhá!”

“Không”

Kim Ngưu đẩy nhẹ Song Tử ra, cô biết là mình đang cứng đầu nhưng về nhà cô vẫn phải làm theo phần lập trình hàng ngày kia thôi, cô không muốn về nữa. Nói cô ngang bướng cũng được nhưng cô muốn làm chính mình, muốn làm Kim Ngưu mạnh mẽ vui vẻ cơ.

“Vậy… chúng ta cùng ngồi đây, giống cô bé bán diêm nhỉ? Gần hết tháng 5 rồi mà sao lạnh ghê ha!”

Song Tử ngồi cạnh cô, cả 2 cùng ngước đôi mắt nhìn lên phía bầu trời có vài ngôi sao nhỏ lấp lánh kia, nụ cười thoáng qua trên khoé miệng cậu con trai.

Ngày 14 tháng 7 năm ấy.

“Bác yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Kim Ngưu mà!”

“Ai cần cậu quan tâm chăm sóc tôi chứ? Tôi không cần bảo mẫu đâu nha!”

~”~

“Kim Ngưu nè…”- Song Tử giọng có phần hơi ngập ngùng, ấp úng như có gì đó khó nói ra và cứ mắc nơi cổ họng.

“Cái gì?”

“Tớ… thực ra… Thực ra tớ… Aidza đau”

“Véo xíu mà đau hả? Chả phải con trai giống ta”

“Quỷ gì thế?”

“Ê…”- Kim Ngưu khẽ gãi đầu, đôi mắt tràn ngập thứ gì đó *đại loại như năn nỉ í*

“Tôi…. muốn làm con trai, cậu giúp tôi đi ha, nha! Song Tử… năn nỉ đằng ấy giúp đi”

“Cậu không được làm con trai, cậu làm con trai thì tớ thành gay à”- Song Tử nhảy dựng lên khi ai kia cứ túm tay áo cậu mà lắc lư năn nỉ.

“Nói không mà”

“Có”

“@#%¥£=”]:+@$&(¥@”

Kết quả đang đi đường mà 2 đứa đánh nhau loạn xị ngậu lên, đứa trẻ nào đó ngứa mắt vụ lộn xộn đường phố này quá nên tặng nguyên vỏ chuối đúng chỗ Kim Ngưu đang sải chân bước.

Sự trùng hợp giữa vô tình + cố ý bằng:

Kết quả: Kim Ngưu trượt vỏ chuối ngã nhào ra sau, Song Tử bất ngờ túm lấy đôi tay đang chới với đó và rồi nhận thức tình hình cậu đã mắt chạm tóc, môi chạm trán Kim Ngưu.

“Tôi… muốn làm… làm con trai…”

Ai đó vẫn cố ngang bướng giữ chứng kiến tới phút cuối.

Song Tử cười tinh nghịch nhanh chóng đứng dậy đỡ cô cẩn thận. Tim cậu như có dòng điện chạy ngang qua khi vô thức não bộ nhận ra tay cậu đang nắm lấy đôi tay nhỏ bé kia. Kim Ngưu mặt đỏ bừng, cô vẫn đang chạy lại phần mềm câu nói của Song Tử mà.

“Ực”

Có gì nghẹn nơi cổ họng, Kim Ngưu đang lơ lửng lạc nơi nào đó ngoài khoảng không bao la vũ trụ kia. Cậu ấy thích cô sao? Tai có nghe nhầm cái gì không nhỉ?

“Tớ thích cậu!”

“Tớ thì thích làm con trai”

“Vậy tớ cũng thích cậu!”

“Nhưng… nhưng mà… ư ưm nm”

The end or beginning….