Xem Nhiều 5/2024 # Đọc Kim Ngưu X Ma Kết 2 # Top 1 Yêu Thích

Hắn hơi mệt do không ngủ. Hắn cứ trông chờ nó đến. *phòng nó* Nó cứ đi đi lại lại mấy vòng… ”Giờ sao.. Mình nên qua đó không. Hay mình bỏ mặt anh ta… Nhưng…” Nó sực nhớ lại lời bà chủ là hắn sợ một mình… Hắn sợ cô đơn. Nó cắn răng… Chạy thẳng qua phòng hắn tông cửa vào. Đập vào mắt nó là hình dáng nhỏ nhắn trong bộ đồ ngủ nút cài trên lệch nhau, đôi mắt cứ thẩn thờ. ”Anh… Anh không ngủ sao…” ”…” ”Nè…anh nói gì đi chứ… Sao cứ tồng ngồng ra đó” ”Tôi đợi cô hết sợ tôi… Thì tôi mới ngủ” Khi nghe những lời đó tim nó nhói lên từng nhịp. ”Tôi xin lỗi…” nó không sợ hắn mà thấy thương hắn hơn. Hắn leo xuống giường, đi lại ôm nhẹ chân nó… Nó khum người xuống, ôm lấy hắn.. ”Thay đồ rồi ăn cơm nà” Nó cười tươi. Mọi hoạt động vẫn diễn ra bình thường nhưng nó vẫn dè chừng với hắn. ”Nè… Anh là ma búp bê hả” ”Không. Tôi là Vampire… Nói đúng hơn là hắc hoàng tử” ”Haha… Hoàng tử… Làm quá trong truyện cỗ tích.” ”Thật mà” ”Thế sao anh ở đây” ”À um… Mẹ dặn là không được thoát ra khỏi búp bê khi không phải là nguy hiểm” ”À thì ra là vậy… Thế sao lúc đầu anh không nói chuyện với tui” ”Tại sợ cô sợ” ”Thế bây giờ… Chắc tui không sợ mà” ”Đỡ hơn hôm qua” ”anh vui tính quá ta. Nếu anh nói chuyện với tui ngay khi có mẹ anh thì lúc đó tui sẽ vui hơn rồi” ”Tại sao” ”Thì có người nói chuyện với tui, chơi với tui” ”Cô không nói thì sao tôi biết” ”Tui cạn lời với anh rồi” ”Haha.” Nó và hắn chuyện trò cũng tự nhiên hơn. *mấy ngày sau* Nó vừa dọn phòng cho hắn. ”Anh Kết… Tối rồi… Vô ngủ nè” ”Đang coi phim kinh dị” ”Hả… Phim gì zạ tả sơ sơ cho em nghe đi” ”Hành động… Hai người đóng… Không có tiếng và đặc biệt không bận đồ hay va chạm với nhau” hắn miêu tả tỉ mỉ… ”Áá… Anh coi phim gì kì vậy… Em mét mẹ nà” nó đỏ mặt. ”Tom and Jerry… Đang ngay khúc kinh dị em ạ” hắn tỉnh bơ. Còn nó thì đơ luôn. (Đầu óc Nguu nhi không trong sáng hehe) Đột nhiên hắn nhìn nó. ”Anh nghe mẹ nói… Em mồ côi… Vậy đó giờ em sống sao. Có yêu ai không” ”Hả… À… Cũng bình thường. Em có quen anh lớp trên… Nhưng anh ấy bỏ em do em nghèo quá” nó cười chua chát. ”Chuyện là sao” ”Anh cũng nhiều chuyện quá đó… Là thế này…” *quá khứ* ”Chia tay đi. Tôi không quen con nghèo như cô” hắn ta ngạo nghể tay chống hông.

”Sao chứ… Em thương anh mà”’ ”Nhưng cô không có tiền” ”Hiện tại em có tỉ rưỡi” ”Hả… Sao chứ… À em.giỡn anh đúng không” ”Em nói thiệt… ” ”À… Anh cũng thương em lắm… Mà tỉ rưỡi em là tiền mặt, gửi ngân hàng hay tiền vàng” nghe đến tiền mặt hắn gian xảo hơn. ”À um… Hiện nó đang ở nhà em” nó hơi bối rối với cách cư xử của hắn. ”Vậy… Giờ em đem tiền ra đây đi.. chúng mình cao chạy xa bay” ”Dạ giờ không được” ”Chứ chừng nào” hắn lườm nó. ”Dạ 4h30 nó mới xổ số” (Haha thông cảm cho nó ngây thơ lần đầu tiên mua vé số) Hắn hất nó xuống đất. ”Con chó… Mày gạt tao hả… Tờ vé số của mày đem về đổi tiền mua hòm chôn mày đi… Má nó làm mất thời gian của tao” Nó nhìn Hắn đi… Không biết là nên cười hay khóc nữa đây. Hắn quen nó cũng chỉ để lợi dụng nó chép bài cho hắn, chỉ bài hắn. Nó bất giác cười lớn. Cười như điên như dại. *trở lại* ”Thấy tui mạnh mẽ ghê chưa” ”Ngốc thì đúng hơn” ”Xí… Mà anh là búp bê sao biết nói chuyện” ”Hình dạng thật tui nằm trong búp bê” ”Vậy anh là thể loại nào vậy. Pop, Rap, Opera Music” nó ngây thơ. ”Đó là nhạc bà ơi bà.. tôi là Vampire tôi nói với cô rồi mà… ” ”Hả… À tui quên… Hihi” *Kính cong… Kính cong…* ”giờ này ai gỏ cửa vậy” ”Để tui xuống coi” Nó từng bước từng bước đi xuống cầu thang. Cánh cửa bậc tung gió bên ngoài lùa vào, từng giọt mưa cũng văng theo. Không một bóng người ở phía ngoài. Nó ngó nghiên vẫn không thấy ai, trời thì tối đen xám xịt. Nó khẻ rùng mình đóng cửa đi lên thì… *Kính cong…. Kính cong…* tiếng chuông lại vang lên lần nữa. Nó hơi lạnh sống lưng từng bước đi ra mở cửa. Không gian tỉnh mịt không người. Nó cố gắn nhìn kỉ hơn lần nữa. Vẫn không có ai. Nó đóng cửa lại rồi dảo chân bước đi. *Kính cong… Kính cong* Nó điếng người quay qua nhìn cánh cửa. Khẻ nuốt nước bọt, lấy can đảm tiến thật nhanh về phía cánh cửa. Nó đưa tay dự định mở thì cánh cửa bậc tung ra, gió lùa mạnh vào tim nó như muốn văng ra khỏi lòng ngực. Bỗng nhiên có cái gì đó ương ướt trên tay. ”M… Máu…” nó nói không ra lời khi chất lỏng trên tay ngày một nhiều hơn. Nó ngước mặt lên, một bóng trắng đứng trước mặt nó miệng ngậm con dao đầy máu, trên tay là bộ đồ dính máu be bét đưa đôi mắt ma mị nhìn nó cười lạnh lẻo… ”Chào. ‘ ”A… C… Ch… Chào…” nó thở không ra hơi. Mắt trân trân nhìn. ”Giặc cho ta bộ đồ này điii” Vừa dứt lời người đó biến mất. Nó cầm bộ đồ dính đầy máu tanh chạy thẳng vào tolet. Ra sức chà mấy cũng không sạch, chà đến đỏ tay. *Cần chi cái đôi mắt kính vì con mắt đã tinh anh, cần chi cái đôi cao gót vì vóc dáng đã cao to…* ”A… Alo” Nó hơi run vì số lạ. ””giặc xong chưa”” Bên đó giọng lạnh tanh có khi rí lên cười khe khẻ. Nó cắn răng vội tắt máy ra sức giặt. Nó thầm mong giờ hắn ở đây, hắn ở bên nó dù là búp bê cũng được. *Kính cong… Kính cong* Nó hoảng hốt rơi luôn cái điện thoại xuống thao giặt đồ. Chân đứng không vững bước ra. Nó đưa tay mở cửa. Mái tóc đen dài ngước lên nhìn nó… Nó đứng như trời trồng ”Giặt sạch chưa” ”Ch… Chưa…” nó ấp úng. ” vâng.. xin hãy thử dùng sản phẩm của chúng tôi. ÔMÔ sạch tinh tươm, trắng sáng, đánh bay vét bẩn gấp trăm lần” Nó há hốc mồm. Bán hàng đa cấp đây sao…