Xu Hướng 5/2024 # 08. Atalanta Vs. Ba Trái Táo: Trận Đấu Tử Thần Cuối Cùng (Phần 1) # Top 4 Yêu Thích

ATALANTA VS. BA TRÁI TÁO: TRẬN ĐẤU TỬ THẦN CUỐI CÙNG (Phần 1)

Suốt nhiều năm tôi đã nghĩ quý cô này là thủ đô của Georgia. Sau đó tôi phát hiện ra Atalanta và Atlanta là hai từ riêng biệt, và tôi tự hỏi liệu có lẽ Atalanta được đặt tên theo Atlanta bởi vì cô ấy thực sự thích Braves hay Coca-Cola. Nhưng không. Hóa ra tên Atalanta trong tiếng Hy Lạp Cổ có nghĩa là sự ngang bằng trong trọng lượng. Có lý. Atalanta ngang bằng với bất cứ nam anh hùng nào. Thực tế, cô mạnh và nhanh hơn hầu hết bọn họ, nhưng những người đàn ông Hy Lạp sẽ không đặt cho một phụ nữ cái tên Giỏi Hơn Chúng Tôi. Điều đó sẽ làm tổn thương lòng kiêu hãnh của họ. Lời khen tốt nhất họ sẵn lòng ca tụng là Giỏi Như Một Người Đàn Ông.

Cha mẹ Atalanta không đặt cho cô cái tên đó. Họ ghét cô từ khoảnh khắc cô được sinh ra. Cha cô, Iasus (phát âm Yay Sauce), là vua của Arcadia. Như rất nhiều ông vua Hy Lạp, ông bị ám ảnh với việc có con trai để nối dõi. Có lẽ ông ta nhạy cảm về việc có một cái tên như Vua Yay sauce không đủ chứng tỏ ông là một bậc trượng phu. Khi đứa con đầu tiên của ông hóa ra là một bé gái, ông buồn bã đến nỗi ông làm ngược lại với người Amazon. Ông mang đứa bé mới sinh ra ngoài nơi hoang vu và để nó trên một tảng đá đến chết. Ông ta không giành được giải thưởng năm đó cho Người Cha Tuyệt Nhất của Thế Giới. Đứa bé khóc và gào thét. Tôi cũng sẽ vậy, nếu cha tôi ném tôi đi. Cô có hai lá phổi khỏe mạnh, vì vậy lát sau một con gấu mẹ khổng lồ ì ạch từ trong rừng bước ra để xem vụ om sòm là gì đấy. Điều đó có thể kết thúc tệ hại cho đứa bé và ngon lành cho con gấu. May mắn, con gấu này là một người mẹ đau buồn. Những đứa con ruột của nó vừa bị đám thợ săn giết. Nó thấy Atalanta thút thít và quằn quại trên tảng đá, và Mẹ Gấu quyết định nuôi dưỡng đứa bé như con ruột của mình. Nó cẩn thận nhặt Atalanta lên bằng cái miệng khổng lồ của mình và trở lại hang, nơi nó cho đứa bé bú dòng sữa gấu ngon lành. Suốt những năm thơ ấu của mình, Atalanta lớn lên nghĩ mình là một con gấu. Cô khỏe mạnh. Cô học được không sợ gì cả ngoài những thợ săn con người. Vào buổi tối, cô rúc vào bộ lông dày của mẹ mình. Suốt ban ngày, cô ăn mật ong và lục lọi Dumpsters, hay bất cứ thứ gì mấy con gấu làm ở Hy Lạp Cổ. Cuộc sống thật tuyệt vời… đến khi đám thợ săn trở lại vùng đó. Một buổi chiều, trong khi Gấu Mẹ đang ở ngoài tìm thức ăn, hai gã lẻn vào hang, hy vọng tìm thấy vài con gấu con mà chúng có thể giết để lấy lông, hoặc có lẽ bắt và bán cho một rạp xiếc lưu động. Thay vào đó, chúng tìm thấy một đứa bé con người đang chợp mắt trên một chiếc giường da thú. “Anh bạn, điều đó không đúng,” người thợ săn đầu tiên nói. “Chúng ta nên đưa đứa bé này ra khỏi đây,” người thợ săn thứ hai nói. Giọng của họ đánh thức Atalanta. Cô gầm lên và nhe hàm răng của mình. “Được rồi, cô bé,” thợ săn đầu tiên nói. “Chúng tôi sẽ cứu cháu.” Atalanta không muốn được cứu. Cô cào vào đôi mắt hai người thợ săn và đá vào đũng quần họ, nhưng những người đàn ông lớn hơn và khỏe hơn. Họ bắt cóc cô và mang cô trở lại làng của họ, điều này hẳn đã làm tan nát trái tim Mẹ Gấu. Lần thứ hai, con người đã đột kích nhà và gia đình của nó. Nó thực sự cần một hệ thống an ninh tốt hơn. Người dân làng làm hết sức để nuôi nấng Atalanta như một con người. Họ dạy cô cách nói chuyện, mặc quần áo và ăn với một cái nĩa. Họ ngăn cản cô vồ người và nằm lì trong suốt mùa đông. Atalanta thích nghi, nhưng cô không bao giờ mất đi khía cạnh hoang dã của mình. Cô thích mặc lông thú hơn váy áo. Ánh nhìn hung dữ của cô có thể khiến chiến binh dày dạn nhất lùi lại. Trước khi cô mười bốn tuổi, cô có thể bắn tên và dùng dao tốt hơn bất cứ ai trong làng. Cô có thể chạy nhanh hơn con ngựa nhanh nhất. Cô lớn lên cao hơn và mạnh hơn bất cứ người phụ nữ nào mà dân làng từng thấy. Với làn da màu đồng và mái tóc vàng hoe của mình (một sự hiếm có ở Hy Lạp), cô vừa lộng lẫy vừa đáng sợ. Dân làng bắt đầu gọi cô Atalanta, cân bằng trong trọng lượng, bởi vì không người đàn ông nào có thể vượt trội hơn cô. Bất cứ ai cố gắng đều kết thúc bằng tử vong. Có lẽ sẽ không làm bạn ngạc nhiên khi nữ thần yêu thích của cô là Artermis, trinh nữ săn bắn. Atalanta không hề trở thành một môn đồ thực sự của Artermis, nhưng cô ngưỡng mộ tất cả về nữ thần: sự tự tin của nữ thần, kĩ năng săn bắn của nữ thần, cách nữ thần giết bất cứ người đàn ông nào dám xem nữ thần khôi hài. Khi cô mười sáu tuổi, Atalanta không còn được dân làng chào đón. Họ bắt đầu nói chuyện về những viễn cảnh hôn nhân cho cô, và Atalanta nghĩ cô tốt hơn là rời đi trước khi cô làm tổn thương ai đó. Cô trở lại nơi hoang dã, nơi cô có thể sống như Artemis, mà không có những người đàn ông phiền phức. Atalanta không tìm lại được Mẹ Gấu của cô, nhưng cô đã tìm được một cái hang làm cô nhớ về nhà của mình. Nó ở nửa đường lên một ngọn núi, nơi một dòng suối lạnh chảy ra từ những tảng đá và cung cấp nước chảy vô hạn. Những tấm màn thường xuân phủ lấy lối vào hang, cho cô sự riêng tư. Quang cảnh từ cổng trước của cô rất ngoạn mục: một thung lũng đầy những bông hoa dại, những khu rừng sồi và thông và không có những con người khác trong tầm nhìn. Những người hàng xóm duy nhất của cô là các nhân mã, họ biết tốt hơn là không làm phiền cô. Ừm… hầu hết. Một lần, hai anh em ngựa đực trẻ tên là Rhoikos và Hylaios say xỉn và quyết định bắt Atalanta và buộc cô kết hôn với chúng là một ý tưởng tuyệt vời. Hai nhân mã. Một Atalanta. Ai trong chúng muốn kết hôn với cô? Chúng đã không lên kế hoạch xa đến thế. Chúng say xỉn. Chúng là nhân mã. Chúng không cần kế hoạch không bốc mùi. Chúng sơn mặt đỏ, dùng dây nho quấn lấy đầu chúng và mặc vào chiếc áo thun buổi hòa nhạc Phish có họa tiết bẩn thỉu nhất của mình. Thường thì điều đó đủ để dọa ngay cả những kẻ khó chơi nhất. Chiều hôm đó, trong khi Atalanta đang ra ngoài đi săn, hai nhân mã trốn trong rừng cây gần hang của cô, hy vọng phục kích cô khi cô về nhà. Atalanta xuất hiện với cung và ống tên, một xác hươu quàng qua vai cô. Hai nhân mã ra khỏi rừng, gào thét và vẫy những ngọn giáo của chúng. “Kết hôn với ta hay chết!” Rhoikos hét lên. Hắn ta mong chờ Atalanta đổ sụp trong một vũng nước mắt. Thay vào đó, cô thả xác con hươu của mình xuống, bình tĩnh lên một mũi tên và bắn Rhoikos xuyên qua giữa trán hắn ta. Tên nhân mã ngã chết. Hylaios giận dữ gầm lên. “Sao ngươi dám giết bạn của ta?” “Lùi lại,” Atalanta cảnh báo, “hoặc ngươi sẽ là kẻ tiếp theo.” “Ta sẽ lấy ngươi làm vợ!” “Phải… điều đó sẽ không xảy ra.” Hylaios nâng ngọn giáo của mình lên và xông tới. Atalanta bắt xuyên tim hắn ta. Cô nhúng một mũi tên vào máu nhân mã và viết trên u vai của chúng: KHÔNG CÓ NGHĨA LÀ KHÔNG. Rồi cô để chúng thối rữa. Sau đó, những nhân mã khác dành cho cô rất nhiều không gian. Atalanta hẳn sẽ vui vẻ dành phần còn lại của đời mình cô độc trong những khu rừng đó – ăn quả hạch và quả mọng, dệt những cái rổ và dạo chơi với những sinh vật rừng dễ thương, sau đó theo dõi, bắt chúng và giết chúng. Không may, tiếng tăm của cô bắt đầu lan ra. Những nhân mã thích nói chuyện phiếm. Những dân làng và những thợ săn thỉnh thoảng đi qua lãnh thổ của cô cũng vậy. Họ nói về một người phụ nữ hoang dã tóc vàng hoe chạy nhanh hơn gió và bắn cung với sự chính xác chết chóc. Một số tự hỏi liệu cô có phải là Artemis trong hình dáng con người. Cuối cùng, một gã tìm kiếm Atalanta – không để kết hôn, mà để được giúp đỡ giết một con lợn thiến khổng lồ hung dữ. Vậy, nếu bạn đã đọc cuốn sách khác tôi đã viết về những vị thần Hy Lạp, bạn có thể nhớ lại một con quái vật bé nhỏ dễ thương gọi là con lợn Kalydonian, cũng được biến đến là Con Lợn Chết Chóc. Artemis đã thả con lợn giận dữ nặng năm mươi tấn này xuống vương quốc của Kalydon bởi vì nhà vua là một tên ngu xuẩn và quên hiến tế cho nữ thần. Dù sao, đây là phần của câu chuyện tôi đã không kể. Con trai nhà vua, Hoàng tử Meleager, là người tổ chức hàng rào phòng thủ của vương quốc. Anh ta quyết định đăng cai tổ chức một cuộc săn lợn với tất cả những chiến binh tài giỏi nhất ở Hy Lạp. Meleager không phải là một anh chàng thú vị. Khi anh ta được sinh ra, các nữ thần Số mệnh đã xuất hiện trước mẹ anh ta và tiên đoán rằng anh ta sẽ chỉ sống lâu như một mẩu củi đặc biệt trong lò sưởi vẫn còn không bị cháy. Nếu nó có vẻ ngẫu nhiên, là bởi vì nó như thế. Các nữ thần Số mệnh hẳn có khiếu hài hước. Họ thích chơi những câu đùa đặc biệt lên người phàm, như thể Ôi, thánh thần ơi! Hãy nói với bà ấy rằng con cuộc đời con trai của bà phụ thuộc vào một mẩu củi. Điều đó thật hài hước!

Dù sao, mẹ Meleager chộp lấy thanh củi khỏi lò sưởi và giữ nó an toàn trong một cái hộp. Bởi vì điều đó, Meleager lớn lên tin rằng anh ta hoàn toàn không bị đánh bại. Miễn là thanh củi an toàn, anh ta an toàn. Khi thời điểm đi săn lợn Kalydonian đến, Meleager không lo lắng. Cách duy nhất con lợn có thể giết anh ta là nếu nó xông vào cung điện, tìm được phòng của mẹ anh ta, làm vỡ cái hộp khóa của bà, lấy thanh gỗ phép thuật và học cách dùng diêm. Những con lợn rừng không được biết đến cho hành vi như thế. Nhưng Meleager không thể giết con quái vật bằng chính sức mình. Anh ta cũng không tin tưởng kĩ năng của những người khác đã tham gia cuộc săn lợn nổi tiếng của anh ta. Đó là lý do tại sao anh ta quyết định tuyển Atalanta. Trước lúc này, truyền thuyết về cô đã lan truyền ra khắp Hy Lạp. Meleager cực kì muốn gặp cô. Anh ta yêu thích săn bắn. Anh ta yêu thích những người phụ nữ xinh đẹp. Một người phụ nữ xinh đẹp là thợ săn giỏi nhất trên thế giới? Điều đó quá thú vị mà không phải kiểm tra. Suốt nhiều tuần anh ta tìm kiếm vùng hoang dã đến khi anh ta gặp một nhân mã chỉ anh ta hướng đến hang của Atalanta. “Chỉ đừng nói với cô ta là ta gửi ngươi đến,” nhân mã nài nỉ. “Tiểu thư đó điên lắm!” Meleager tiến đến chân vách đá. Anh ta đặt các vũ khí của mình xuống, sau đó nhìn lên mấy tấm màn thường xuân che lối vào hang. “Xin chào, Atalanta?” Thường xuân kêu sột soạt. Một giọng nói gọi xuống, “Không có ai ở đây tên thế.” “Xem này, tôi chỉ muốn nói chuyện. Tên tôi là Meleager.” Thường xuân tách ra. Atalanta đứng trên mép, cung của cô nhắm vào đầu Meleager. Với mái tóc vàng hoe rũ xuống của cô, đôi mắt hung dữ của cô, và chiếc váy da động vật của cô, cô thậm chí đẹp hơn Meleager tưởng tượng. Không nhiều người có thể thắng được cái-nhìn-động-vật-chết, nhưng Atalanta hoàn toàn đánh bại nó. “Đi đi,” cô cảnh báo. “Nếu không ta sẽ bắn vào mặt ngươi. Ta mệt mỏi bởi những người đàn ông đến đây hỏi cưới ta rồi.” “Tôi không ở đây để cưới nàng,” Meleager nói, mặc dù trái tim anh ta đang đập thình thịch. Não anh ta gào thét, Cưới nàng! Cưới nàng!