Thịnh Hành 5/2024 # Đọc Truyện Nếu Có Thể Xóa Đi Kí Ức # Top 9 Yêu Thích

CHƯƠNG 9 “aaaaaa” Anh bừng tỉnh giấc. Mồ hôi tuôn ra như tắm. Anh đã mơ,nó bị bắt đi rồi bị giết. Cho tới giờ anh và hai người bạn kia vẫn chưa tìm thấy nó. Anh hết cách rồi. Mọi chỗ trong thành phố này anh đều lục qua nhưng nó ở đâu anh chưa tìm ra được. Nó đang chơi trò trốn tìm với anh sao? Nếu vậy thì anh đã thua rồi. Anh lò mò đi xuống nhà bếp lấy chai nước uống. Khẽ mở tủ lạnh bắt gặp dòng chữ của nó “kaka ngốc nghếch”kèm theo một hình vẻ rất ngộ nghĩnh. Anh nhớ nó,thực sự rất nhớ nó. Hơn ai hết anh cần nó. Anh biết anh đã yêu nó và không biết từ bao giờ, anh không thể sống thiếu nó. Cũng không biết nó có yêu anh hay nó chỉ xem anh là anh trai,là kaka ngốc nghếch của nó. Nhưng dù sao chỉ cần nó vui,anh cũng hạnh phúc rồi. Anh khẽ thở dài. “muội muội ngốc,giờ em đang ở đâu?” . giọt nước mắt khẽ rơi mặn chát.

Nó khẽ mở mắt. Nó vẫn còn sống cơ đấy. Tay nó tê nhức vì bị trói. Đến bây giờ đã là ba ngày kể từ khi nó bị bắt trói ở đây. Nó dường như kiệt sức nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ. – Đã ngày thứ ba rồi đấy. Sẽ không có ai tới cứu cậu đâu. Hahaha… -Thiên Bình mỉa mai -Bảo Bình của cậu đâu? Cậu ta đâu rồi? Haha cậu quá hoang tưởng thôi. Bảo Bình sẽ không bao giờ rung động trước một đứa con gái chẳng có gì như cậu. Hiểu không? Nó vẫn im lặng vì nó không còn nhiều sức lực để nói. Mồ hôi tấm tấm ướt đẫm trán nó. Tấm vải che mắt nó đã được tháo ra bằng chiếc dao hôm qua. Nó mệt mỏi nhưng ánh mắt nó dường như chưa từng mệt mỏi, vẫn cương trực như thế. Đôi mắt đó đã từng khiến Sư Tử sững sờ, đã từng làm Kim Ngưu nể phục, đã từng khuất phục Nhân Mã. Nó là người mạnh mẽ theo cách nhìn nhận của hầu hết những người tiếp xúc một vài lần. Nó tin rằng anh sẽ tới cứu nó. Hoặc biết rằng anh đang ngược xuôi tìm kiếm nó thế là nó vui rồi. Thiên Bình tới gần nó,vẫn con dao hôm qua,lần này cô nhẹ nhàng kề vào cổ nó. Con dao sắc cứa một lát mỏng trên cổ nó. Từng giọt máu dính vào dao và mùi tanh càng lúc lại càng tanh. Giờ không còn là khuôn mặt hiền lành thánh thiện của cô hoa khôi trường Star nữa mà là khuôn mặt của bà phù thủy trong nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn. Nhưng đây không phải nàng Bạch Tuyết nhẹ dạ cả tin mà là nàng Bạch Dương lạnh lùng,táo bạo. “cạch” cánh cửa bật mở. Một người con trai bước vào cũng với khuôn mặt lạnh như tiền. Kế tiếp có mấy tên thuộc hạ của Thiên Bình theo vào. Dưa ánh mắt căm giận nhìn vào người con trai kia, Thiên Bình giật mình. – Sư Tử? Hắn tiến lại gần. Nó vẫn nhìn hắn không cảm xúc. Hắn nhìn nó rồi quay sang ném cái nhíu mày về phía Thiên Bình. Cô nàng tuy giật mình nhưng bàn tay vẫn lăm lăm con dao kề vào cổ nó. Nó bắt đầu cảm thấy rát ở cổ. Mồ hôi và máu làm nó khó chịu. Là máu? Nỗi ám ảnh của vụ tai nạn mười năm trước của bố mẹ nó làm nó càng hoang mang. Càng hoang mang nó lại càng nhìn chằm chằm vào vết máu. Mắt nó hoa dần đều. Tai nó ù ù tiếng xe cộ đi qua càng lúc càng rầm rộ. Bọn thuộc hạ của Thiên Bình tấn công Sư Tử. Chớp nhoáng đã bị anh chàng hạ gục không thương tiếc. Ném cái nhìn lạnh băng về Thiên Bình. Cô nàng biết ý bỏ dao xuống đi ra ngoài. Nhưng chưa dừng lại ở đó,căn nhà hoang đột nhiên bốc cháy. Sư Tử vội vàng tiến tới cứu nó. Một thanh gỗ từ trên rớt xuống va vào đầu hắn,dòng máu đỏ tươi chảy xuống nhưng hắn không cảm thấy đau. Mắt hắn cứ hướng về phía nó. Hắn lao tới chỗ nó cởi trói. Dây trói vừa mở ra thì nó gục xuống. Nó không còn sức chịu đựng được nữa. – Bạch Dương? Bạch Dương? Tỉnh lại đi. Tôi đưa cậu ra ngoài. Làm ơn đừng ngủ nữa. Tôi xin cậu mở mắt ra đi, đừng ngủ nữa. Hắn bế nó trên tay. Nó nhẹ bổng. Da hắn nóng rát vì lửa. Trên đường ra khỏi nhà hoang,hắn ngã mấy lần. Da hắn trầy xước nhưng miệng vẫn lẫm bẫm: ” cậu sẽ không sao đâu,có tôi ở đây rồi,làm ơn đừng ngủ,mở mắt ra nhìn tôi đi…” Tại bệnh viện Trung Ương Nó đang cấp cứu và hắn đi đi lại lại bên ngoài. Hết nhìn vào trong rồi lại đi đi lại lại. Chưa bao giờ hắn lo lắng cho ai đến như thế. Hắn đã gọi cho Bảo Bình và Kim Ngưu. Hai người đang trên đường tới bệnh viện. Bảo Bình phóng xe với tốc độ “đám tang” và Kim Ngưu cùng Song Ngư cũng không thể giữ được bình tĩnh. Phòng cấp cứu Hắn không còn lí trí để quyết định điều gì nữa. Điều hắn chờ đợi bây giờ là bác sĩ ra và nó khỏe mạnh trở lại. Bảo Bình, Kim Ngưu và Song Ngư tới. Ai nấy cũng với vẻ mặt hết sức lo lắng. Song Ngư nhìn hắn với đôi mắt đỏ hoe. Bảo Bình nhìn vào phòng cấp cứu rồi nhìn qua Sư Tử với ánh mắt không thể khá hơn,anh hét lên: – Sư Tử, nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ai làm Bạch Dương ra nông nỗi thế này,cậu nói đi! -rồi anh nắm lấy cổ áo của Sư Tử. Kim Ngưu và Song Ngư ngăn anh lại. Kim Ngưu biết hắn đã cứu Bạch Dương qua những vết thương trên người hắn. – Cậu bình tĩnh đi,Bảo Bình. Rồi quay qua Sư Tử – Cậu với tớ sang phòng bên cạnh băng vết thương. Song Ngư cũng ái ngại nhìn Sư Tử: – Kim Ngưu nói đúng. Cậu bị thương rồi. Mau qua băng vết thương lại đi, Bạch Dương có chúng tớ ở đây rồi. Nếu để vết thương như thế thì sẽ… – Tôi không cần -hắn cắt ngang lời Song Ngư rồi hắn tới gần nhìn vào trong phòng cấp cứu. Không thể thấy gì ngoài tấm kính dày nhưng hắn vẫn nhìn vào đó. Hắn đang lo sợ gì chính bản thân hắn cũng không biết,hắn đang làm cái gì hắn cũng không thể hiểu nổi. Hắn là con người của lí trí cơ mà. Nhưng giờ hắn lại không khác gì một Song Ngư sống và làm theo cảm tính. Hắn ngồi sụp xuống cửa phòng cấp cứu. Hắn tự trách mình nếu như đến sớm hơn một chút thì đã chẳng có chuyện gì tồi tệ xảy ra với nó. Nếu hắn điều tra sớm hơn một chút thì hắn đã biết được nơi Thiên Bình và nó ở đâu để hắn tới. Chỉ là ban đầu hắn biết có chút gì đó không ổn với nó nhưng thấy bao nhiêu người quan tâm chạy đi tìm nó,hắn ghét,không hiểu sao hắn lại ghét nó. Và rồi một sức mạnh vô hình nào đó buộc hắn phải đi tìm nó,hắn điều tra chuyện này cũng đâu có tốn nhiều thời gian đến vậy. Chẳng phải băng nhóm của hắn phủ đầy khắp thành phố hay sao? Vậy mà hắn lại đến muộn. Còn anh,anh đau lắm. Thà anh gánh chịu nỗi đau này thay hắn còn hơn gấp mấy lần thế này. Anh không thể tìm thấy nó,không thể cứu nó,cũng không thể tìm ra người hại nó để nó ra nông nỗi này,anh thấy bản thân mình thật vô dụng quá. Anh hứa sẽ bảo vệ nó suốt đời mà vẫn để nó bị thế này. Người ta còn cứu được nó còn anh thì chỉ biết đứng ở đây rồi tự trách mình thôi. Phải chăng đã quá muộn. Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, ba người giật mình. Bác sĩ cho biết nó không sao. Chỉ là quá mệt mỏi cộng thêm cú sốc tâm lí nữa. Nó cần nghĩ ngơi và cần yên tĩnh. Thấy nó nằm đó,tim hắn bổng nhiên đập nhanh hơn. Hắn cảm giác như mình sắp ngạt thở. Rồi hắn ngã xuống sàn nhà. Kim Ngưu đỡ hắn vào phòng khám bác sĩ. Anh tới gần nó,nắm lấy bàn tay nó. Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống bàn tay còn hằn vết thắt ở cổ tay. Vuốt tóc nó rồi ngắm nhìn nó. Chưa bao giờ anh nhìn nó với cự li gần như thế. Anh cứ nhìn nó mà như sợ rằng khi anh rời mắt đi thì nó sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh vậy.