Phổ Biến 4/2024 # Đọc Chương Hai Mốt:tưởng Gì Dễ Ợt A~ # Top 7 Yêu Thích

“Ta tìm Phù Dung” Tú bà lỡ bước phải tựa vào tường đằng sau,sững người nhưng nhanh chóng nói: “Xin thứ lỗi,Phù Dung cô nương đang tiếp khách nên…ở trong Phù Dung các này cũng có nhiều vị mĩ nữ khác,để ta giới thiệu cho công tử” “Ta muốn gặp Phù Dung”Song Ngư gằn giọng.Mụ béo này thật không biết điều,mất thực nhiều thời gian của nàng.” “Vị quan khách à,cái này…” Song Ngư trực tiếp ném cho bà ta túi tiền. “100 quan tiền”Nàng lạnh lùng nói Tú bà hớn hở vội đo thử độ nặng nhẹ của túi tiền,mừng rỡ khúm núm nói “Dạ dạ,công tử mời đi theo ta” Trong một gian phòng , lụa mỏng tung bay, hai người đang ngồi bên trong, một người thân hình tao nhã đáy mắt hiện lên tia đùa giỡn đang nghịch chén trà, nhìn động tác là biết nàng ta tinh thông trà đạo, vừa nghịch vừa nhẹ nhàng hỏi: “Không biết công tử hẹn tiểu nữ ra đây là có chuyện gì cần thương lượng?”

Phù Dung dịu dàng hỏi, âm thanh như oanh yến, trên mặt bôi một lớp phấn mỏng, trắng như tuyết, mắt hạnh, mũi thẳng môi anh đao, ngầng đầu cúi đầu đều hoàn mỹ, khiến người ta không nhìn ra điểm nào ti tiện, quả nhiên không hổ danh là hoa khôi của Phù Dung Các,không hổ danh là mĩ nữ đệ nhất địa lục. “ta tới đây muốn xin chiếc váy lót của nàng” Song Ngư hạ giọng khiến cho thanh âm hơi trầm, giờ khắc này nàng một thân y phục trắng thanh lịch, trên mặt tuấn tú trắng trẻo, nên Phù Dung cũng không nghi ngờ nàng là nữ.

Nàng ta nâng mày nhìn Song Ngư: “Nếm thử trà lài ta pha.” Song Ngư nhận lấy nhẹ nhàng nhấp một ngụm tán thưởng: “Quả thật không tệ, Dung tiểu thư, dung mạo tốt, tay nghề cũng tốt quả xứng danh đệ nhất mĩ nhân địa lục.”

“Đa tạ” Phù Dung chừng mực nói.Nàng nâng mắt đánh giá vị công tử trước mặt. Khuôn mặt tựa yêu nghiệt..Thân bạch y thêu hoa văn chìm bằng chỉ đỏ tao nhã mà rực rỡ, đầu búi tóc đội kim quan khảm đá quý đỏ hồng.Tuổi xem ra không lớn nhưng có một vẻ đẹp tuyệt sắc, tóc mai như đao cắt, lông mày như mực vẽ, mặt ngọc môi đỏ, phong thần tuấn lãng, đúng là lấy trăng là thần, lấy ngọc làm cốt, lấy băng tuyết làm da, toàn thân linh khí tuyệt thế vô song.Bộ dáng như vậy, quả là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở .Quả là không chê vào đâu được

Song Ngư nhìn khuôn mặt đỏ ửng vì ngượng của Phù Dung,hai gò má đỏ hồng quả thực trông đầy diễm lệ cảm thán mị lực kinh hồn của mình có thể đoạt đực thần trí của cả mĩ nhân đại lục vậy xem ra chính là nàng không đơn giản. Song Ngư ngơ ngẩn tự YY sắc đẹp của mình nhưng cũng không quên nhiệm vụ Phù Dung ta tìm đến đây là…”

Phù Dung tỏ vẻ bị tổn thương, đưa ngón tay lên chặn môi Song Ngư lại.

“Công tử thật là… Nếu có chuyện muốn nhờ tiểu nữ thì phải lấy lòng tiểu nữ trước chứ. Huống hồ chuyện công tử muốn nhờ cũng đâu phải chuyện dễ dàng gì… Công tử mà cứ dùng cách này thì khó thành công lắm đấy.”

Song Ngư ngẩn người,không phải lúc nãy còn e thẹn sao,giờ đã…xem ra nàng không lấy được chiếc vấy lót kia một cách nhẹ nhàng rồi. song Ngư nhếch miệng cười nhẹ,bất quá như vậy nàng cũng thích,tính cách phóng khoáng có thích thì nói thích.Hảo nàng liền bồi nàng ta chơi chút. Chuyện lấy lòng, cùng là phụ nữ nên nói dễ thì có thể dễ, mà nói khó thì cũng rất khó. Hơn nữa, việc phải lợi dụng tình cảm của người khác làm Song Ngư cũng hơi do dự. Kỹ nữ thì cũng là phụ nữ, làm sao có thể giao váy lót ra cho người khác được. Nhưng nếu giả dụ Phù Dung giao nó cho song Ngư , thì chứng tỏ tấm lòng của nàng Phù Dung là thật. Song Ngư đương nhiên không thể hồi đáp lại, rốt cuộc cũng sẽ phải lợi dụng nàng. Vậy nên Song Ngư không thể mở miệng lên tiếng mà chỉ biết ngồi yên một chỗ. Nàng thật ra không lo nghĩ nhiều quá về chuyện này,bất quá nêu sợ nợ ân tình Phù Dung thì nàng…ăn trộm cũng được mà,chẳng qua nàng muốn đường đường chính chính chút. “Ta không biết điều nàng muốn nghe có tương xứng với chiếc váy lót của nàng hay không nữa. Cũng chỉ là một trò chơi của Phong Hiền Viện mà thôi…” “Ta cũng không nghĩ ra đến cho nàng ơn gì,nếu bằng của cải thì quá thô tục…” “Vậy công tử có thể cho tiểu nữ thứ gì đó hơn một câu nói hay hơn sự thô tục của cải không?”

Song Ngư giật mình không tự chủ ngả người về phía sau. Có vẻ như đối với Phù Dung, hành động đó cũng tương tự một lời từ chối, nên nàng liền khựng lại. Song Ngư vội vàng nói:

“Không phải vì ta ghét nàng đâu …”

Phù Dung nhìn trúng Song Ngư ở điểm ngây thơ này.. Và cũng vì Song Ngư công tử khác hoàn toàn với những gã đàn ông tầm thường mà nàng từng gặp không hề coi thường thân kĩ nữ nàng,chỉ biết vung tiền rồi lên tiếng ngạo mạn khinh thường các nàng. “Sao lại không được gì? Nhờ vậy mà tiểu nữ biết được công tử hiện đang sống ở đâu. Không biết chừng sẽ còn biết tên của người nữa.”

“À, ta quên mất. Tên ta là Vương Ngạo song Ngư.”

Phù Dung cảm thấy cái cách Song Ngư vội vàng giới thiệu tên ngay thật đáng yêu. Nàng vừa cười vừa nói:

“Ôi trời, công tử nói tên mình ra ngay như thế thì phải làm sao đây? Đúng ra người phải nói thế này chứ ‘Ta sẽ cho nàng biết tên, đổi lại nàng giao chiếc váy lót cho ta.’ Luật của thế gian là phải trao đổi, có cho thì mới có nhận mà.” Qua giọng nói nhẹ nhàng và cử chỉ yểu điệu của Phù Dung,Song Ngư cười nhẹ trong lòng.Cô gái này quả thật thú vị,không hợp với nơi chốn thanh lầu này chút nào.Nếu để người như nàng ta phải chôn tuổi thanh xuân ở đây thì thật tiếc.Nàng có thể chuộc thân Phù Dung ra,chỉ là không biết nàng ta có vừa lòng hay không thôi.

Phù Dung cười nhẹ,nàng bảo Song Ngư chờ một lát rồi ra khỏi phòng.

Lát sau, Phù Dung im lặng bước vào phòng, một bên cánh tay vắt chiếc lụa màu trắng, còn tay kia mang theo bút nghiên. Nàng ngồi xuống trước mặt Song Ngư, vừa cẩn thận xếp chiếc váy lót lại vừa nói:

“Thứ công tử cần là thứ này phải không?”

Song Ngư gật đầu. Phù Dung mân mê hình hoa phù dung được thêu ở cuối chiếc váy lót.

“Hoa phù dung tím năm cánh là dấu hiệu của tiểu nữ. Tất cả vật dụng của tiểu nữ đều có hình này. Công tử, tuy là kỹ nữ nhưng Phù Dung cũng có lòng tự trọng. Nếu công tử mang thứ này đi thì tất cả những nho sinh khác đều sẽ nhìn thấy nó, không biết tiểu nữ sẽ phải chịu nỗi nhục như thế nào đây.”

Cũng là nữ nhi nên Song Ngư hiểu chuyện này, có thể hiểu rõ được tâm trạng của Phù Dung,nàng nhíu mày,nâng mắt nhìn khuôn mặt đẹp xinh của Phù Dung. Tuy nhiên tiểu nữ muốn xin công tử một điều này thôi. “Là gì vậy?”

Phù Dung im lặng giây lát, đầu ngón tay nàng mân mê hình thêu đoá hoa phù dung, vẻ mặt như đang cân nhắc suy nghĩ rất kỹ lưỡng. Rồi Phù Dung lên tiếng:

“Nếu công tử hứa thỉnh thoảng sẽ đến đây gặp tiểu nữ thì tiểu nữ sẽ đưa cho người chiếc váy lót này.”

Song Ngư ngẩn người ra vì điều kiện quá đơn giản. Phù Dung cũng không có vẻ gì muốn nàng bày tiệc rượu đắt tiền thiết đãi cả cũng như mong muốn nàng chuộc thân cho nàng ta. Song Ngư không biết Phù Dung tính toán những gì.

Lẽ dĩ nhiên,Phù Dung có toan tính của riêng mình. Vị công tử đang ngồi trước mặt nàng đây không hề dành chút tình cảm nào cho nàng cả. Dù Phù Dung luôn quan niệm rằng tất cả nam nhân trên thế gian này đều thích mình, nhưng nàng có thể thấy rõ được điều này. Lòng tự trọng của Phù Dung không bao giờ chấp nhận việc bản thân nàng qua lại với những nam nhân không hoàn toàn mê đắm mình. Nếu Song Ngư công tử gặp gỡ nàng thêm vài lần nữa, nàng tin rằng chàng sẽ bị nàng chinh phục. Chính vì vậy, lời đề nghị thi thoảng đến thăm chỉ là miếng mồi nhử mà thôi. Lời đề nghị này xuất phát từ sự tự tin và tính kiêu ngạo của Phù Dung. Tuy bây giờ nàng là người cầu xin, nhưng Phù Dung tin rằng chẳng mấy chốc Song Ngư công tử sẽ là người phải quay sang nài nỉ nàng.

Vị trí đệ nhất kỹ nữ Phù dung Các các của nàng không phải tự nhiên mà có. Tuy sở hữu nhan sắc trời cho, nhưng từ bé Phù Dung cũng đã phải đổ không biết bao nhiêu mồ hôi và nước mắt mới đến được vị trí ngày hôm nay. Nếu ngay một chàng trai trẻ ngây thơ mà nàng cũng không cám dỗ được thì sao có thể tiếp tục làm cái nghề này nữa.