Thịnh Hành 5/2024 # Đọc Lần Gặp Gỡ Đầu Tiên Của Song Tử Và Thiên Bình # Top 9 Yêu Thích

SONG TỬ – THIÊN BÌNH – Part 1 LẦN GẶP GỠ ĐẦU TIÊN CỦA SONG TỬ VÀ THIÊN BÌNH Part 1 : Hai người bạn của chúng ta gặp nhau hồi nhỏ xíu, chỉ mới một tuổi nên tất nhiên sẽ không nhớ về ngày ấy, câu chuyện này được kể lại bởi hai bên gia đình. Nhưng điều đó không có nghĩa lần đầu tiên gặp gỡ của hai người là tầm thường, không đáng nhắc đến. Hoàn cảnh đưa đẩy hai người đến với nhau khá là buồn cười, bắt nguồn từ phía nhà Song Tử, cụ thể là từ tính trăng hoa của bố mẹ Song Tử hồi còn trẻ. Như các bạn đã biết, bố mẹ Song Tử vốn có tính lăng nhăng hồi trẻ, đến khi gặp nhau mới chịu tu tỉnh, không chơi bời gì nữa. Hai người kết hôn với nhau, sinh được một đứa con trai kháu khỉnh nhưng trời trả báo lại đúng vào lúc ông đang cực kỳ hạnh phúc. Mấy người bị vợ chồng anh chị bỏ rơi thời trẻ ghen tức cứ kéo đến phá, nặng nề nhất là cô con gái của ông chủ hãng phim có thế lực lớn. Gia đình Song Tử chuyển nhà mấy lần, cô ta vẫn tìm được đến, , hết đổ rác trước cổng nhà đến ném đá vỡ cửa sổ, bé Song Tử được bồng về từ bệnh viện chưa cười được bao lâu lại phải khóc liên miên. Choang ! Khung cửa sổ phòng vợ chồng anh phải nói lời chia tay với tấm kính. “Cuộc chia tay” này khá ồn ào, đánh động đến bé con Song Tử đang nằm ngủ trong nôi làm thằng bé giật mình, khóc thét lên. Bà ngoại Song Tử đang nấu cháo cho con gái ở dưới, nghe cháu khóc, nóng ruột, bỏ bếp chạy lên, thấy mẹ Song Tử đang chật vật dỗ con. -Nín, nín đi con. – Mẹ Song Tử liên tục dỗ dành, hôn hít đứa trẻ. – Mẹ thương, mẹ thương. -Đưa cho mẹ ẵm nào ! – Bà ngoại Song Tử lật đật chạy đến. -Mẹ coi chừng mấy mảnh kính vỡ. -Mẹ biết rồi. Lần thứ mười rồi chứ ít ỏi gì. Bà ngoại Song Tử đón cậu cháu từ tay con gái, ra sức dỗ dành. Người có kinh nghiệm sẽ làm tốt hơn bà mẹ sinh con đầu lòng kia, chỉ trong một chốc, Song Tử nín khóc, lại ngủ. Bà ngoại Song Tử để cháu nằm trong nôi. -Tội cháu tôi, còn nhỏ xíu mà phải chịu chuyện mình không làm. – Bà nựng nịu hai má bầu bĩnh của thằng bé. -Mẹ ơi ! Vợ con con có sao không ? Bố Song Tử đang viết kịch bản dưới lầu, ở phòng cách âm, vừa nghe tiếng cửa vỡ thì hốt hoảng, chạy nhanh lên lầu kiểm tra tình hình. -Còn sao nữa, thì lại vỡ kính chứ sao ? -Chết tiệt ! – Bố Song Tử quăng cặp lên giường. – Họ dai như đỉa. Công an phường không chạm vào cô ta được. Giờ chẳng lẽ chuyển nhà nữa sao ? -Anh có sức tìm mấy cô đó thì phải đủ sức tìm nhà chứ. – Bà ngoại Song Tử gắt. -Mẹ. – Mẹ Song Tử lầm bầm. – Con gái mẹ cũng đâu tốt lành gì đâu mà nói. Không khí trong phòng lâm vào trầm mặc. Chợt, bên dưới lầu có tiếng chuông cửa. -Chắc là hàng xóm đến than phiền đấy, hôm qua họ gọi điện thoại rồi. Anh xuống xin lỗi họ đi. – Mẹ Song Tử uể oải nói. -Ừ. Anh uể oải xuống lầu mở cửa. Trước mặt ông là một người đàn ông trạc hai mươi lăm, trẻ hơn anh khá nhiều tuổi, mặc áo sơ mi, quần âu, lịch sự cúi đầu. -Cậu là… -Tôi là Thiên Xứng, hàng xóm nhà anh. – Anh ta đưa tay ra. – Hân hạnh được gặp. -Vâng. – Anh bắt tay người đó. – Hình như anh vừa mới chuyển đến. -Không ạ. -Nhưng lúc tôi chuyển đến đây, có mang quà đi biếu hàng xóm mà không thấy anh. -Là do chúng ta sống khác khu phố, “gần nhà xa ngõ” ấy mà. – Nụ cười trên môi Thiên Xứng lập tức thu lại, thay bằng gương mặt nghiêm trọng. – Tôi đến đây là để hỏi về tiếng ồn vừa rồi. Bố Song Tử thở dài. Lại nữa. Lần nào anh chuyển nhà đến đều bị hàng xóm mắng vốn về một lỗi không do mình làm. -Thực xin lỗi. Nó đã làm phiền đến nhà anh sao ? Thiên Xứng gật đầu : -Vợ con tôi vừa từ bệnh viện về nhà, cháu mới sinh, nghe tiếng ồn bị ảnh hưởng. -Thực xin lỗi, sẽ không có chuyện đó xảy ra nữa, thực xin lỗi. – Bố Song Tử liên tục cúi đầu với người hàng xóm đạo mạo. -Anh có chắc hay không ? – Thiên Xứng nhíu mày. – Vì đây là lần thứ ba tôi nghe thấy tiếng ồn này, âm lượng mỗi ngày một lớn hơn. Bố Song Tử cười gượng : -Không được cũng phải được, ba lần là quá đủ rồi ạ. -Vậy thì cảm ơn anh, tôi xin phép. Thiên Xứng cúi đầu chào người hàng xóm, trở về nhà. Nhà của anh và anh Song Sinh này sát vách nhau nhưng mặt tiền mỗi nhà lại nhìn ra một khu phố khác, để đến đây, anh phải đi một quãng đường dài. Đúng là “gần nhà xa ngõ”. -Thiên Bình đã ngủ chưa em ? – Về đến nhà, anh lập tức lên lầu thăm vợ, hỏi thăm tình hình. -Vẫn còn thức nhưng đã nín khóc rồi. – Vợ anh mỉm cười. Vợ Thiên Xứng hơi nghiêng người, để chồng thấy mặt con gái. Cô bé vừa được mẹ cho bú no, đã thôi khóc, ngoan ngoãn nằm yên trong lòng mẹ. Trông bố mới về, cô bé cười. -Khổ thân con gái. – Thiên Xứng đưa tay nựng má con. – Đang yên đang lành mà bị phá giấc. Người ta hứa với bố sẽ chấm dứt chuyện này, chẳng biết có làm được không. Vợ Thiên Xứng vỗ về gò má của chồng. Ngày bình thường, anh là người vô cùng hòa nhã, hay đặt mình vào vị trí của người, tại vì chuyện này có ảnh hưởng đến con nên phản ứng mới gay gắt như thế này đây. -Em nghĩ họ cũng không muốn vậy. Hồi nãy em có vén rèm nhìn sang, thấy mẹ con họ phải chật vật dỗ con, cũng bị phá giống vậy. -Anh cũng nghĩ vậy. – Thiên Xứng nói. – Nên đã nhờ người điều tra xem chuyện gì đang xảy ra. Nếu họ không giải quyết được thì anh sẽ giải quyết.

-Khoan, làm gì mà gấp thế ? Ở lại chơi một chút đi. -Thôi, tôi còn vợ đang mang thai ở nhà. Xin phép. – Ma Kết đi nhanh ra khỏi cổng, không để Thiên Xứng năn nỉ lần hai. -Cái cậu này. – Thiên Xứng lắc đầu bất lực. Người đã muốn đi, Thiên Xứng cũng không nỡ giữ. Vả lại anh còn việc cần làm mà. Thiên Xứng cầm bản tự trần đến phòng của gia đình Song Tử. Bé con Song Tử cùng mẹ và bà ngoại đã ngủ, chỉ còn bố Song Tử với ngọn đèn điện, ngồi viết kịch bản. -Khi nào xong vụ kiện, tôi có thể là người đầu tiên đọc không ? – Thiên Xứng gõ cửa phòng. Bố Song Tử ngưng viết. -Chúng ta ra ngoài nói chuyện được không ? – Bố Song Tử nhỏ giọng. -Vâng, tôi cũng có ý đó. Bố Song Tử rời phòng, khép nhẹ cửa cho gia đình ngủ. Rồi anh cùng Thiên Xứng vào thư phòng nói chuyện. Thiên Xứng đưa bản trần thuật của gã phá đám ra rồi vạch ra kế hoạch khởi kiện ông chủ hãng phim kia. -Tôi không biết nhiều về luật pháp, anh muốn làm sao cũng được. – Bố Song Tử nói. – Tiền thì tôi không tiếc, miễn sao gia đình tôi bình an. -Tôi hiểu mà. Giờ anh đã là thân chủ của tôi, tôi sẽ cố hết sức để giúp anh. – Thiên Xứng nói rất nghiêm túc. Bỗng, trong phòng nghe rấm rứt tiếng trẻ con khóc. Bố Song Tử vội chạy vào xem. Song Tử đang quẫy đạp, khóc liên hồi, vợ anh cùng mẹ ra sức dỗ dành thế nào cũng không được. -Sao vậy ? – Thiên Xứng hỏi. Bố Song Tử đau lòng, nói : -Cứ tới giờ này là lại có người đến phá cho nên… Vì cứ đến giờ này, người của cô gái kia lại đến phá gia đình Song Tử, không ném đá cũng đập cửa, làm cậu bé giật mình khóc thét. Bây giờ, dù gia đình đang ở nơi an toàn, bé con vẫn cứ theo phản xạ mà giật mình, khóc ré lên. -Nín đi con. Mẹ Song Tử xoa đầu, hôn hít con trai nhưng Song Tử vẫn cứ khóc. Cô đành dùng phương pháp sơ đẳng nhất của người làm mẹ : cho bú. Hiềm một nỗi, sữa tắc không đúng lúc. -Làm sao bây giờ ? Đang tối, “căn biệt thự lụa” này đang nghỉ ngơi, tự nhiên lại có tiếng ồn làm náo loạn cả lên. Người giúp việc lăng xăng từ trên lầu cao xuống lầu thấp. Vợ Thiên Xứng vừa cho con gái ăn no, muốn đi nghỉ, nghe ồn ào quá phải ngồi dậy. -Có chuyện gì thế ? – Cô hỏi người giúp việc. -Thưa bà, con của người khách đang khóc ở dưới. Cô chớp mắt ngạc nhiên : -Đang yên đang lành, sao thằng bé lại khóc ? -Tôi nghe loáng thoáng là do hồi còn ở nhà cũ, gia đình ấy hay bị phá vào nửa đêm, khiến thằng bé giật mình khóc thét, riết rồi thành quen. Vợ Thiên Xứng ngậm ngùi. -Tội nghiệp. Cô thương cho đứa trẻ dưới lầu, rồi nhìn con mình đang chớp đôi mắt tròn xoe, ngây ngô với thế giới, không phải vướng vào những thù hận của người lớn. Cô thấy mình và con thật có phúc. Cô tự hứa với lòng sẽ cố gắng giữ gìn, vun đắp nó. -Đứa bé ấy cứ khóc mãi. – Cô cầm tay con gái, đứa trẻ này hình như bị tác động bởi đứa trẻ dưới lầu, cứ động đậy mấy ngón tay non nớt. – Bảo mẹ nó cho nó bú đi. -Thưa bà, hình như sữa của cô ấy bị tắc nên mới chật vật như thế. -Cũng phải, cô ấy rước phiền não vào người suốt mấy tháng nay. – Vợ Thiên Xứng trầm ngâm. – Bà xuống bảo cô ấy đưa cháu lên đây, tôi còn sữa đấy. Người giúp việc chần chừ. Để bà chủ cho một đứa trẻ lạ bú, có kỳ quá không ? -Nhanh lên đi ! Nó mà khóc nhiều quá, sẽ dễ ngất xỉu đấy. – Cô gắt lên. Người giúp việc vội vội vàng vàng chạy xuống lầu, nói lời đề nghị của bà chủ với mẹ Song Tử. Gia đình Song Tử đương nhiên không dám, dù sao mình cũng là khách, con khóc đánh động đến gia đình người ta thế này còn chưa đủ hay sao ? Nhưng nhìn con trai khóc thế này, mẹ Song Tử muốn đứt từng đoạn ruột. May thay, Thiên Xứng lên tiếng : -Nhà tôi đã có lòng, anh chị đừng ngại. Mẹ Song Tử liền cúi đầu cảm tạ, bồng con theo Thiên Xứng lên lầu gặp vợ anh. Vợ Thiên Xứng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Cô đón Song Tử từ tay mẹ nó, đặt vào trong lòng mình, cho nó bú. Tuy vợ Thiên Xứng là người lạ đối với Song Tử nhưng dòng sữa ngọt ngào, ấm áp, cùng thái độ dịu dàng, ân cần của cô đã trấn an tâm hồn non nớt của đứa trẻ. Song Tử thôi khóc mà bú say sưa. -Cảm ơn chị nhiều. – Mẹ Song Tử trút được gánh nặng, chỉ chực muốn khóc. Vợ Thiên Xứng mỉm cười hiền lành : -Là hàng xóm với nhau, chị ngại gì. Song Tử đã no nê, rời môi. Vợ Thiên Xứng theo thói quen dỗ con cứ vỗ về đứa trẻ rồi đặt nó xuống giường, là nằm cạnh bé con Thiên Bình. Thiên Bình thấy nệm của mình chật hơn mọi khi, xoay người lại, bắt gặp đôi mắt tròn xoe, chớp chớp của bé Song Tử. Đấy là lần giáp mặt đầu tiên của Song Tử và Thiên Bình. Khi ấy cả hai còn nhỏ xíu, không thể nhớ rõ điều gì đã diễn ra nhưng đôi bên cha mẹ vẫn còn nhớ như in khoảnh khắc độc nhất vô nhị này. Song Tử đã cười tít mắt, quơ tay quơ chân, thậm chí là lắc lắc cái đầu. Còn Thiên Bình thì trầm hơn một chút, cô bé đưa tay ra, chạm vào mặt cậu bạn sinh trước mình mấy tháng, mắt chớp chớp. Rồi đôi trẻ đột nhiên nắm tay nhau. -Ái chà, anh xem này. – Vợ Thiên Xứng trầm trồ. – Hai đứa trẻ này vừa gặp nhau đã nắm tay, thế là sau này thân lắm đây. Thiên Xứng gật đầu : -Nếu anh thắng trận này, ta và vợ chồng anh Song Sinh sẽ là hàng xóm lâu dài, bọn trẻ thân nhau là điều tất nhiên thôi. – Anh nhìn bố Song Tử. – Ý anh thế nào ạ ? Bố Song Tử mỉm cười : -Được thế là phước phận của gia đình tôi rồi. -Được thể, nhờ anh chị giúp chúng tôi uốn nắn đứa trẻ này một phen. Để nó thành một người đứng đắn như anh đây. – Mẹ Song Tử cắn môi. – Đừng như vợ chồng chúng tôi, sớm muộn gì cũng rước họa vào thân thôi. Không khí trong phòng tự dưng trầm lại. Thiên Xứng tìm cách phá đi sự nặng nề ấy. -Vậy chị ở đây chơi với vợ tôi thêm chốc nữa, để hai trẻ ngủ rồi hãy bồng