Xem Nhiều 4/2024 # Đọc Chào Em, Cô Gái Thiên Bình # Top 0 Yêu Thích

“Trong cuộc đời, bạn sẽ trải qua hàng ngàn hàng vạn khoảnh khắc gọi là đầu tiên. Nhưng nếu bạn biết nắm bắt và trân trọng cái đầu tiên này, những khoảnh khắc ấy sẽ không chỉ dừng lại ở đó mà sẽ mở ra một tương lai dành riêng cho chính bạn.” Kaycee Ngày 8 tháng 9 năm 2024 là một ngày với tôi mà nói vô cùng có ý nghĩa, vì nó chính là khoảnh khắc đầu tiên mà tôi được gặp em. Là fan của SNSD bao nhiêu năm nay nhưng đây lần tiên lại theo dõi một idol là người Việt. Tôi biết đến em không đủ lâu, cũng không hiểu em đủ nhiều như những fan khác, chỉ là tình cờ nghe đến tên nhóm, tình cờ thấy tài khoản xã hội của em, rồi tình cờ thích em vì một bức ảnh ( Đó là ảnh chụp trên máy bay). Tôi thừa nhận mình là một nhan khống, người mà ai không thích cái đẹp đúng không ?. Sau đó, tôi bắt đầu theo dõi mạng xã hội của em, like hình em post, và có lẽ bao nhiêu đó là chưa đủ. Tôi tìm show em tham gia, những video từng có em. Tôi nhớ lần đó tôi xem một video Q&A của em. Có một câu trả lời mà tôi vô cùng ấn tượng là khi có một người hỏi em rằng : “Cuốn sách em thích đọc nhất là gì ?” Em trả lời là: “Từ điển”. Khi đó tôi tự hỏi làm sao có người có thể thích được cuốn từ điển khô khan thế nhỉ !. Nhưng tôi biết lúc đó em đã trở nên thực đặc biệt với tôi. Tôi thích nghe em hát, đặt biệt thích chất giọng có hơi khàn của em. Có thể giọng em không ngọt ngào, hay kỹ thuật không quá tốt. Nhưng, em hát bằng cả tình cảm của mình. Trong sự kiện festival ở Thượng Hải vừa rồi, khi em cất giọng tôi cảm giác thực tự hào. Tự hào vì giọng hát em có thể được tỏa sáng trong sân khấu rộng lớn đến thế. Và rồi tôi nghĩ đến chuyện gặp em, muốn nhìn thấy em, muốn chạm tay trực tiếp với em, lắng nghe giọng em nói. Thời gian đến sự kiện handshask càng gần tôi nhận ra mình mong muốn gặp em hơn bao giờ hết. Ngày ấy, cuối cùng cũng đã đến. Sài Gòn ngày chủ nhật hôm ấy, ngày mà thời tiết theo cách gọi của tôi chính là khá….khó ở. Chiều hôm ấy mưa rất to, to đến mức ngoài đường là một mảnh trắng xóa, không nhìn rõ dòng xe qua lại. Ánh mắt tôi cứ liên tục liếc nhìn đồng hồ, vì tôi đi đã là khung giờ cuối, tôi sợ mình lỡ mất cơ hội bắt tay cùng em. Trên xe mà trong lòng tôi nóng như đốt lửa, nhìn khoảng cách chỉ còn hơn 2km nhưng lại tựa như cách xa ngàn dặm. Xe đến nơi đối với tôi đó là một nơi vô cùng xạ lạ (vì tôi là dân tỉnh) tôi còn đang tự hỏi mình có thực sự đến đúng nơi chưa ? Mà cũng không còn thời gian cho tôi đắn đo nhiều đến thế. Tôi vội vàng lao vào trong, lúc bước vào nơi diễn ra even, tôi còn phải mất vài giây để định thần, có lẽ lần đầu tiếp xúc với even kiểu này nên còn có chút bỡ ngỡ. Em đứng ở line số 1, đi gần một chút là có thể thấy em, em mặc chiếc váy liền thân hở vai màu nâu vàng, cột tóc cao. Lúc tôi đến em đang cùng fan bắt tay, em nói gì đó mà tôi không nghe được chỉ thấy em cười rất tươi. Tôi đứng đó khoảng mười phút, chỉ để nhìn em, một cảm giác rất lạ mà tôi không có từ ngữ để miêu tả có lẽ vốn ngôn từ của tôi còn quá hạn hẹp. Nhìn từng người, từng người ra rồi lại vào, lại nhìn nụ cười của em tôi cảm thấy may mắn vì mình có thể ở đây. Khi tôi chuẩn bị bắt tay với em lần đầu, tim tôi đập loạn nhịp. Cả cơ thể không còn là của chính mình rồi, em chủ động nắm tay tôi nói : “Em chào chị…!”. Em biết không ? Trước khi đi tôi đã nghĩ kĩ những câu nói để trò chuyện cùng em. Nhưng khi đó não dường như bị ung rồi, không nói được câu gì chỉ có thể trơ mắt mà nhìn em đến khi nghe tiếng “hết giờ ” vang lên, để rồi thẩn thờ bước ra ngoài.

Lần thứ hai bước vào, em lại chủ động nắm tay tôi trước. Em cám ơn tôi rất nhiều, còn không quen sử dụng kỷ năng có thể giết người không cần dao của em. Tôi còn nhớ như in em đã nói Em: “Sau chị lại đeo nhẫn hai ngón này ‘chỉ vào ngón trỏ và ngón giữa đang đeo nhẫn của tôi’ có phải là dành ngón này ‘chỉ ngón áp út’ cho em không ?” Tôi: “Lúc bên ngoài chị có nghe fan nói, ai em cũng thả thính hết” Em cười sau đó tôi lại nói Tôi: “Thực ra chị có chị có rất nhiều câu muốn nói cùng em nhưng vì em xinh quá nên chị quên mất rồi” Em: “Vậy chị chỉ cần nhớ em là được rồi…!” 20s không quá nhiều cho một cuộc trò chuyền, tôi rời khỏi hàng trong cái vẫy tay tạm biệt của em, thực ra lúc đó khi quay đầu lại tôi muốn nói với em rằng ‘tôi thích em’ nhưng thực sự lời như vậy không dễ để nói ra. Thời gian bắt tay kết thúc khi tôi vẫn còn 1 vé mà chưa sử dụng . Tuy có chút tiếc nuối nhưng tôi lại mong chờ phần giao lưu với fan hơn. Mất hơn mười lăm phút để ổn định mọi người. Tay tôi cằm banner đứng trong một nhóm người cũng giống như tôi, đều là fan của em, không ngưng gọi tên em. Lúc ấy trong tôi có thực nhiều cảm xúc đan xen: Có chút mới mẻ, có chút phấn khích, có vui sướng, lại nhiều hơn là thỏa mãn. Nhìn em từ sau cánh gà bước ra, sóng lưng thẳng tắp, tư thế ung dung, ánh mắt tự tin tràn đầy năng lượng. Em tiếp nhận micrro, thực hiện vai trò mc của mình. So với trước đây thì khả năng dẫn dắt, cách nói chuyện của em đã tiến bộ rất nhiều. Thời gian dần trôi qua, bữa tiệc vui nào cũng phải có lúc tàn. Cuối buổi even em cùng chúng tôi trò chuyện đôi ba câu, còn bị không ít fan trêu là “Khánh ơi, lần sau nhớ mang giầy 20cm nha, lần này có 11cm thôi còn thấp quá..!”, biểu cảm không hài lòng lúc đó của em thực đáng yêu, dù tôi không thích hình tượng cute cho lắm nhưng vì người đó là em nên tôi thực thích. Trước khi kết thúc em cùng fan chúng tôi cùng nhau chụp một bức ảnh, tôi nghĩ đó chính là khoảnh khắc đầu tiên đẹp đẽ nhất mà em từng nhắc đến. Tôi không vội trở về, mà cùng với một số fan khác cùng đợi em ra xe. khoảng 10 phút sau, em và những thành viên khác bước ra xe. Nhìn bóng lưng nhỏ bé đang bước đi kia nhưng trên môi không dấu được nụ cười tôi cảm thấy công sức mình bỏ ra hôm ấy thực xứng đáng. Trời Sài Gòn lúc ấy đã tạnh mưa, chỉ còn lại những cơn gió thỉnh thoảng thổi qua mang theo chút không khí mát mẻ sau cơn mưa. Tôi đi qua mấy con đường mới tìm đường chạm xe buýt, 9h15 tôi bắt chuyến xe số 8 cuối cùng để trở về nhà. Tôi không biết thời gian sau này sẽ như thế nào, vì mọi thứ đều còn rất sớm để kết luận. Con đường này, đi không dễ dàng gì. Chỉ hy vọng em sẽ đạt được những gì mình mong muốn. Everthing is gonna be okaycee…!