Xem Nhiều 5/2024 # Đọc Chap 43: Vòng Tròn Số Phận # Top 1 Yêu Thích

Xà… Xà Phu… Bạch Dương run rẩy và sợ hãi đến nỗi không dám nói ra những gì mình đang nghĩ. Nhận thấy sự kỳ lạ của cô, Xà Phu nở một nụ cười bí hiểm: – Là Bạch Dương đúng không nhỉ? Từng câu từng chữ Xà Phu thốt ra khiến Bạch Dương giật thót. Cô không trả lời lại mà cứ cúi gằm mặt xuống. – Đây là lần đầu chúng ta chính thức gặp nhau thì phải? Không lẽ mới đây thôi mà cậu đã quên tôi rồi sao?… Có cần tôi gợi nhắc lại kỷ niệm đã qua không vậy? – ĐỪNG… – Bạch Dương hét to khiến Cự Giải ở bên cạnh không khỏi giật mình. – Bạch Dương, em quen anh ta sao? – Không… Không… Em không biết gì cả… – Haizz… Đành vậy. Lúc nào rảnh chúng ta sẽ hàn huyên tâm sự sau vậy. – Xà Phu thở dài rồi chán nản nói – Vốn dĩ mục tiêu là Sư Tử thế mà bọn đần độn kia lại để cô ta chạy mất. Chết tiệt.Sư Tử thật sự đã chạy thoát? Mong sao em ấy sẽ gọi người đến giúp. Cự Giải nghĩ thầm. – Các người đừng mong Sư Tử sẽ quay lại đây. – Xà Phu như có khả năng ngoại cảm mà đoán biết được suy nghĩ của Cự Giải – Cô ta đã bỏ mặc hai người để chạy trốn rồi. – Cậu định gạt ai vậy? – Cự Giải nhếch miệng, anh rất tự tin vào suy đoán của mình – Sư không phải loại người như cậu nói đâu. – Ha ha ha… – Xà Phu cười phá lên – Vậy là các người không hiểu cô ta rồi. Cô ta chính là hạng người luôn bỏ mặc bạn bè những lúc gian nguy đấy. – Cậu nói cứ như thể biết rõ về Sư lắm vậy? – Không đơn giản chỉ là biết thôi đâu… Nói xong, Xà Phu rời khỏi căn nhà kho, để lại cho Bạch Dương và Cự Giải vô số những băn khoăn. Rốt cuộc Sư Tử là con người như thế nào? *.¸¸.**’¨’**.¸¸.**’¨’**.¸¸.**’¨’**.¸¸.* Trong lúc chờ đợi tin tức của nhóm người Bạch Dương, Kim Ngưu cứ thấp thỏm, đứng ngồi không yên. Cô không hiểu sao mình lại thấy bất an đến lạ thường. Cảm giác cứ như Ngưu và Giải có thần giao cách cảm vậy. Cô cảm thấy dường như có mối nguy hiểm đáng sợ nào đó đang đe dọa đến tính mạng của người cô yêu. Đứng chờ đợi trong phòng cũng chẳng thể làm được gì, Ngưu quyết định ra ngoài đi dạo cho tâm hồn khuây khỏa. Cánh cửa mở ra, vừa hay cũng là lúc Bảo Bình đi tới. Cô nở một nụ cười xã giao: – Chào Bảo Bình. Dạo này không thấy em thường xuyên nhỉ? Em đang bận gì sao? – Chào chị. – Bảo Bình cũng đáp lại bằng một nụ cười – Chị có biết Bạch Dương nhà em đi đâu rồi không? – Bảo hỏi lại Ngưu thay vì trả lời câu hỏi. – À… Cậu ấy cùng Cự Giải và Sư Tử đi giải cứu Song Ngư, nhưng… Ngư đã trở về còn bọn họ thì vẫn chưa có tin tức gì. Điện thoại cũng không liên lạc được. Họ lại đi vội nên chị quên không hỏi địa chỉ. Bây giờ chẳng biết phải làm sao đây. – Hừm… – Bảo Bình trầm ngâm suy nghĩ – Hay chị cùng em đi hỏi mọi người xung quanh xem có tin tức gì không? Ở lại đây chờ cũng khó chịu lắm. – Ừ. Vậy cũng được. *.¸¸.**’¨’**.¸¸.**’¨’**.¸¸.**’¨’**.¸¸.* Ngồi trên chiếc Ferrari, Sư cứ suy nghĩ vẩn vơ mà không để ý người bên cạnh đang nói cái gì. – Tiểu thư… Cô có đang nghe tôi nói không vậy?

– À, có… Mà… mà anh vừa hỏi gì vậy? – Sư lè lười, gãi đầu, tỏ vẻ ngượng ngùng. – Haizz… Boss nói lâu rồi hai người không cùng ăn một bữa nên nhớ cô quá. – Hả? Cha bị điên à? Chỉ vậy thôi mà bắt tôi bỏ rơi bạn bè sao? – Sư dù tức giận nhưng nhìn vào vẫn đủ thấy cô vui sướng ra mặt. Tính ra chắc cũng gần 10 năm kẻ từ lần cuối cô gặp cha. Từ khi Sư còn nhỏ, cha mẹ cô sớm đã ly dị. Cô phải đi theo mẹ nên rất ít khi có cơ hội gặp cha hoặc gần như là không có. Cùng lắm, hai cha con cũng chỉ trao đổi qua điện thoại. Chiếc xe đi thêm một lúc rồi dừng lại trước một căn biệt thự xa hoa. Cổng vào được dát vàng và phải có thẻ an ninh mới có thể đi qua. Lối đi dẫn đến nhà chính thì dài vô cùng, đi bộ chắc phải 10′ mới đến nơi. Căn biệt thự nơi cha Sư Tử sống được thiết kế theo lối kiến trúc kiểu Pháp và được sơn lên màu trắng trang trọng nhưng cũng không kém phần quý phái. – Cha đã tái hôn nên tôi cũng không thoải mái khi đến đây cho lắm. – Trước khi bước xuống xe, Sư không quên than thở. – Phu nhân rất hiền, với tính của bà ấy thì chắc chắn sẽ thích tiểu thư thôi. Chỉ có điều… – Điều gì vậy? – Sư tò mò. – Nghe nói hôm nay thiếu gia cũng sẽ về… – Thiếu gia? Cha tôi sinh thêm con khi nào mà con gái là tôi lại không được thông báo vậy? – À không. Đó là con riêng của phu nhân. Cậu ấy hơn tiểu thư một tuổi nhưng chắc đồng trang lứa nên cũng dễ nói chuyện. Chỉ là… tính cách của thiếu gia rất thất thường, lại lạnh lùng, nhiều khi còn khá đáng sợ nên tôi chỉ lo tiểu thư sẽ phải chịu thiệt thôi. – Hi hi, cảm ơn anh đã quan tâm. – Sư cười tươi – Thiệt gì chứ. Có thêm một người anh trai thú vị như vậy thì phải gọi là lời mới đúng. Trong lúc đấy, tại phòng ăn của căn biệt thự… – Anh à! Không biết Sư có thích em không nhỉ? – Một người phụ nữ đứng tuổi nhưng trông còn rất quyến rũ và xinh đẹp lên tiếng hỏi. – Chắc là có. Người đàn ông ngồi chính diện bàn ăn cầm một tờ báo lật qua lật lại. Có vẻ như ông ta không quan tâm lắm. – Sao lại chắc? Đến con gái của mình mà anh cũng không hiểu sao? Người đàn ông gập tờ báo lại, đặt lên bàn rồi nhẹ nhàng nói: – Vậy em thì hiểu con trai em sao? Bị nói trúng tim đen, người phụ nữ bắt đầu giận dỗi: – Quá đáng! Anh lại định chọc em sao?… Đúng vậy. Em là một người mẹ vô tâm nên không biết con trai mình nghĩ gì. Hic hic… Em nên chết đi mới phải. Xoạt… Tiếng kéo ghế bất ngờ làm người phụ nữ đang giả vờ khóc phải chú ý tới. – A, con trai yêu quý. Xuống nhà sao không nói câu gì vậy? Cha còn ngồi ở kia mà. Đúng là không còn biết tôn ti trật tự là gì. – Mẹ lớn tuổi rồi nên đừng làm mấy trò nũng nịu như trẻ con nữa. Phải biết tự trọng chứ.Thật là phiền phức! Nếu bà không giả vờ ốm thì tôi cũng chẳng thèm đặt chân vào căn nhà này thêm một lần nữa. Người mẹ thấy mình bị con nói như vậy nên đâm ra giận dỗi: – Ôi! Có con trai làm gì để giờ đây nó đối xử với mẹ nó như vậy chứ?