Đề Xuất 4/2024 # Đọc Chương 1: Câu Chuyện Quá Khứ. Lần Đầu Gặp Cậu # Top 3 Yêu Thích

Chương 1: Câu chuyện quá khứ. Lần đầu gặp cậu Khu phố này mỗi lúc một thay đổi, thay đổi mọi thứ từ con người đến cảnh vật xung quanh. Bảo Bình nhớ lại chuyện cũ, rất cũ. Từ cái ngày mà bản thân gặp mặt Thiên Yết lần đầu tiên. Cái ngày ấy như sợi dây kết nối Bảo Bình và Thiên Yết lại với nhau, nhưng cũng chính chúng khiến Bảo Bình và Thiên Yết xa nhau mãi mãi. Bảo Bình từng bảo, không có gì là mãi mãi đối với tình cảm, cũng chẳng có gì dài lâu. Chỉ cần một chút thời gian, dù ngắn hay dài cũng khiến con người nhanh chóng quên đi, nhưng không nghĩ lại khó như vậy. Năm nay Bảo Bình 24, là một y tá làm việc và sinh sống tại nơi chôn rau cắt rốn, nơi cô lớn lên và trưởng thành, nơi mà có đi đâu Bảo Bình cũng không bao giờ quên được. Con sông êm dịu mỗi chiều cùng lũ bạn nô đùa thổi sáo. Cánh đồng xanh ngát bạt ngàn hương lúa mạ non với cánh diều thong thả đung đưa vào mỗi dịp hè về cùng lũ bạn tranh nhau mấy con diều. Lần mò cua bắt ốc đến chân tay quần áo lấm lem bùn đất. Những trò chơi dân gian được truyền tay nhau từ người này qua kẻ khác, những pha ăn trộm trái cây trong xóm bị mắng vốn, hay đánh nhau chỉ vì không ưa nổi mặt đứa kia. Tất cả đều tái hiện, đều lần lượt ùa về trong tâm trí khiến khóe mắt Bảo Bình có chút nhòe đi. Và có lẽ, Bảo Bình không tài nào quên được một bóng dáng khắc sâu vào lòng đến mức dứt không được bỏ không xong. Tên đó là người cướp trái tim Bảo Bình rồi cao chạy xa bay, đến khi phát hiện Bảo Bình cũng chỉ biết cười rơi nước mắt, nhìn bóng hình cậu mờ dần rồi biến mất. Bảo Bình và Thiên Yết quen nhau nói ngắn không thể ngắn nói dài thì lại không. Vỏn vẹn ở cùng nhau chỉ là mười hai năm. Được xem là thanh mai trúc mã, là đứa bạn thân như tri kỉ, là người nhà đi đâu cũng có nhau. Người ta nói thanh mai trúc mã khó mà xuất hiện tình yêu. Chỉ cần một bên không có cảm tình, hiển nhiên khi nói ra, tình bạn cũng từ đó mà chấm dứt mãi mãi, dù là khoảng thời gian họ quen lâu hơn câu nói ấy nhưng rất mỏng manh vô cùng. Quả như thật, tri kỉ thì không nên có khái niệm yêu với chả đương, bạn thân thì không nên vượt quá giới hạn. Vì thân nhau đến mức không phân biệt đâu là tình thân đâu là tình cảm thật sự, đến khi mất mới biết cảm giác thật của mình. Và mất hiển nhiên không bao giờ lấy lại được. Bảo Bình nói không thích Thiên Yết thì dối lòng, nói thích lại không dám. Giờ có sao cũng không thể như trước, cái thời mà cậu vẫn còn lẽo đẽo theo sau mình, vẫn cùng nhau mỗi chiều đạp xe khắp khu xóm, phá nhà này đến nhà khác, phá đứa này chọc đứa kia. Vui thì vui thật nhưng nhớ lại thì cảm thấy xót xa. Càng nhắc càng nhớ, càng muốn quên lại cứ hiện về trong tâm trí. Hiện về một cậu bé 6 tuổi nhát gan đứng nép mình sau lưng bà, dáng vẻ thập thò sợ hãi khi lũ bạn trong xóm kéo đến nhà, dáng vẻ khóc lóc chỉ vì con gián bò lên quần, hay gương mặt búng ra sữa mỗi khi dỗi lại vô cùng dễ thương. Bảo Bình không thể quên được khi đó mình từng ghét Thiên Yết thế nào, ghét đến mức trở thành bạn thân từ khi nào không hay, ghét đến mức giờ mỗi lần nhớ lại chỉ có thể khóc thầm trong lòng. Bảo Bình nhớ mười tám năm trước, khi quê mình vẫn chỉ là một tỉnh lẻ, khu xóm thoáng rộng và yên bình biết bao. Có con sông bắt ngang, có cây cầu dừa khúc khủy, hay cánh đồng cò bay sải cánh cùng với cánh diều đung đưa mỗi độ hè về. Thân thuộc đến từng ngóc ngách, bình dị đến từng hơi thở. Khu xóm khi đó chỉ lác đác với nhà bằng ngói đỏ không được khang trang như ngày nay với gạch lát hoa văn. Chẳng có đồ dùng đầy đủ tiện nghi hay máy móc tinh vi. Chẳng có mạng phủ sóng khắp nơi gì cả. Tất cả chỉ vỏn vẹn một bầu trời không gian thoáng mát và bình yên. Nhà Bảo Bình sát cạnh con hẻm cuối xóm, đi khoảng vài chục bước chân sẽ gặp con sông nhỏ với hàng đước vòi ưa nước. Những chiếc lá hình bầu dục, to, dày xanh mơn mởn. Bảo Bình hay cùng lũ trẻ trong xóm nô đùa trèo cây đước vòi này đến cây kia. Chúng mọc san sát tạo thành một chuỗi mắt xích liên kết với nhau, nên dù có cây thân yếu vẫn có thân to che chắn cùng sinh tồn và phát triển. Cũng giống như lũ trẻ trong xóm, cùng chơi đùa và cùng giúp nhau trưởng thành. Kế bên nhà Bảo Bình có một gian nhà khá to, lát ngói đỏ khang trang. Là gian nhà được xem to nhất khu xóm, sân vườn rất rộng trồng nhiều loại cây cảnh khác nhau. Trong nhà có tất thảy năm người, chú thím hai cùng anh Tin hơn Bảo Bình mười hai tuổi và ông bà sáu tuổi đã khá cao. Tuy sát vách là vậy, nhưng Bảo Bình ít lui tới lắm, nếu có thì cũng chỉ vì vườn xoài nhà ông bà sáu sai quả nhìn ngon đến phát thèm, Bảo Bình hay cùng lũ bạn rình mò ăn trộm. Bà sáu không thích Bảo Bình, Bảo Bình cũng thế. Chẳng là bà sáu nói Bảo Bình không phải là con gái, bà có cháu trai tuyệt sẽ không chấp nhận con dâu như Bảo Bình. Bảo Bình lúc đó chẳng hiểu chuyện, ghét bà sáu vì bà hay cằn nhằn chúng nó, hay lấy chổi đuổi và quát mắng khi chúng nó đùa nghịch phá làng phá xóm.

– Anh sẽ báo tin tức cho mọi người mà. Vài năm nữa hai cũng lên thành phố học thôi. – Ui. Em nói chơi thôi. Sướng thì sướng đấy. Nhưng em cứ lo sợ vào trỏng rồi xa nhà chắc em khóc mất. – Rồi mọi chuyện cũng êm xui thôi em. Dần dà thét chắc sẽ quen thôi. – Ây. Anh chưa đi đã nói vậy rồi. Thôi anh vào trong đi, em cũng vào dọn cơm cái. Mẹ bảo em nãy giờ mà lo nói chuyện phiếm với anh làm em quên. Lát em với con Bu sẽ qua chơi cùng anh nốt đêm nay. Đêm cuối rồi chắc không còn thời gian nữa. Vậy nha anh! Song Tử nhảy cẩn xuống, vui vẻ chào anh rồi chạy vào trong nhà, chưa kịp để anh nói thêm lời nào. Anh Tin lắc đầu, dù nụ cười vẫn còn hiện rõ trên môi nhưng ánh mắt tràn đầy vẻ ưu buồn. Anh Tin lẳng đi vào trong. Bóng dáng cao gầy đổ trên vách tường sao cô độc lạ thường. Ngày anh Tin đi, Bảo Bình tự hứa với lòng sẽ không khóc đâu. Cuối cùng cũng không kìm được mà nước mắt rơi lã chã, kéo tay anh lại ôm chặt cứng nghẹn ngào nói: – Bu không cho anh Tin đi. Không cho! – Nào Bu. Anh Tin đi học mà, mày cứ vậy khiến anh ấy khó xử. Nào bỏ tay ra đi, để anh Tin đi. Chị Song Tử cằn nhằn kéo con bé ra nhưng Bảo Bình nhất quyết không cho. Người lớn nhìn nhau khó xử. Thật, cũng không ai muốn anh Tin đi cả. Mẹ Bảo Bình sợ anh Tin lỡ chuyến xe, bác tài xế cùng hành khách trên xe cũng đã có dấu hiệu khó chịu. Thế là bà ấy xoa đầu Bảo Bình dụ ngọt: – Cu Tin đi rồi sẽ về. Sẽ mua quà về cho cái Bu, nên Bu để cho cu Tin đi ha? Bảo Bình lắc đầu nhất quyết không là không. Bảo Bình sợ lúc này mà buông tay sẽ mất anh mãi. Bảo Bình không muốn rời xa anh Tin. – Bu quên lời anh Tin dặn tối qua rồi sao? Anh Tin dịu dàng xoa đầu, cúi xuống nhìn cục bột nhỏ đang ôm chặt lấy chân mình mỉm cười. Bảo Bình ngẩn mặt rồi lại cúi xuống lắc đầu bướng bỉnh ngang ngược khóc lóc ỉ ôi. – Bu không hứa mà. Bu không chịu. Anh Tin đi rồi Bu buồn. – Anh Tin hứa sẽ về thăm Bu. Bu phải ngoan ngoãn nghe lời, anh Tin mới vui và an tâm. Bu như vậy anh Tin buồn lắm. Cuối cùng anh Tin dụ ngọt đã thành công, Bảo Bình quyến luyến bỏ tay ra. Nhìn anh cười dịu dàng xoa lấy đầu mình lần cuối rồi bước lên xe. Tâm trạng của một con nhóc 6 tuổi khi đó, tràn ngập vẻ buồn bã, ưu phiền. Bảo Bình cứ đứng đó nhìn anh xa dần rồi biến mất vào dòng xe cộ. Bảo Bình khi đó chỉ cảm thấy bản thân thật đã mất đi một người anh trai tuyệt vời, cảm thấy vô cùng buồn bực. Lại không nghĩ đến khi nhìn thấy Thiên Yết rời đi, cảm giác đó còn tồi tệ hơn, đau thấu tâm can hơn. Cũng vì chuyện này, nay mai lại xuất hiện thêm một người trong gia đình chú thím hai. Bảo Bình cứ tưởng vì Thiên Yết khiến anh Tin bỏ mình mà đi. Nên cực kì ghét cậu. Từ ngay khi ánh mắt chạm nhau, thân hình nhỏ bé gầy gò sợ sệt đứng nép mình sau lưng bà sáu Bảo Bình đã không ưa nổi. Thiên Yết chắc khó hiểu lắm, khi đó con bé có mái tóc ngắn ngủn ngô ngố nhìn mình bằng ánh mắt hình viên đạn, cực kì không thích mình. Con bé có cái tên cún con rất lạ, có nụ cười rất tươi, hồn nhiên. Mái tóc đen mượt ngắn ngủn, với dáng vẻ cao lớn hơn cả Thiên Yết, nhìn rất oai. Tuy vậy, cậu cũng không thích cô bé đó, người có ánh nhìn đầy chán ghét. Con gái ở dưới quê chảnh chẹ khó gần vậy sao?_ Có ánh sao trên nền trời ban mai đang dần biến mất __Dì ghẻ_ HoaLamPhong_