Xem Nhiều 5/2024 # Đọc Chap 25: Từ Quá Khứ, Chúng Tôi Đi Đến Hiện Tại! # Top 1 Yêu Thích

-Vậy cậu giải thích cho tôi nguyên nhân vì sao được không?+MA KẾT đặt quyển sách xuống bàn, hắng giọng hỏi. -…+bốn người ấy hết đường chối. Bởi bọn họ đâu có bị mất ngủ hay gì đó tương tự như vậy đâu? Bọn họ chỉ đơn giản là chơi game thâu đêm suốt sáng mà thôi… Lúc chuẩn bị về ngủ thì gặp “mama” XỬ NỮ nên chỉ đành “viện” lí do là mất ngủ, thành ra họ cũng chẳng được ngủ thật (=.=) – cái gọi là ác giả ác báo đó! – Suỵt!+KIM NGƯU vội để bịch đồ ăn xuống, nói nhỏ:”Đừng cãi nhau nữa…! Cho các cậu hay rằng:”Mấy ngày này, tuyệt đối đừng chọc giận THIÊN YẾT!” -Tại sao?+NHÂN Mà giả nai hỏi, chứ thực lòng có ai dám chọc phải cái “tảng băng” này chứ? Chẳng biết chết thế nào và khi nào! -Vì…+giọng SONG NGƯ đột nhiên lắng xuống:”….” -Chuyện gì vậy?+SƯ TỬ thắc mắc hỏi. -Các cậu không nên biết thì hơn!+đôi mắt CỰ GIẢI ánh lên một nỗi buồn man mác, nói:”Nó cũng chẳng có gì quan trọng…” -Không quan trọng?+MA KẾT nghi ngờ, lặp lại một lần nữa. -Liệu có phải…+biết được ý của BẢO BÌNH, XỬ NỮ gật đầu trả lời:”Đúng vậy…! Chính là những… kí ức ấy…” Dường như không nghe thấy những gì họ nói với nhau, THIÊN YẾT chỉ lẳng lặng đứng bên cạch cửa sổ ở cuối lớp mà thất thần nhìn trời mưa… Từng hạt từng hạt rơi xuống càng làm cho lòng cô thêm nặng trĩu! THIÊN YẾT cứ như vậy, cho đến khi cô có cảm giác khó chịu như thể đang bị soi mói vậy… Quả thật như vậy! Khi quay đầu lại thì ngay lập tức 11 người kia quay phắt người lại, không dám nhìn thẳng vào mắt cô… _ THIÊN YẾT POV_Tôi quay đầu lại, “hừ” một tiếng với họ, rồi lại quay lại nhìn trời mưa như thể nó có sức hút kì lạ vậy! Hẳn là không phải như thế rồi, những hạt mưa kia đẹp thì đẹp thật đấy nhưng… chúng cứ như là hình ảnh gợi lên “câu chuyện đáng thương” của tôi mười mấy năm trước vậy! Thừa biết rằng chắc chắn tôi vĩnh viễn không thể quên được kí ức ấy – những kí ức trong sáng, hạnh phúc nhất và cũng là kí ức đau khổ nhất!!! _Flashback_

Từ lúc biết suy nghĩ, THIÊN YẾT đã nhận ra mình không giống như những đứa trẻ khác: không có cha, không có mẹ, cũng chẳng có họ hàng thân thích, duy chỉ có người dì là XÀ PHU – người chăm sóc cô từ trước tới giờ… Và đặc biệt, THIÊN YẾT có mái tóc và đôi mắt màu đỏ rực. Chắc hẳn, nếu cô được sinh ra trong một gia đình quyền quý hoặc khá giả hay chỉ đơn giản là có cha có mẹ thì nó sẽ là mái tóc đỏ bồng bềnh mà ai ai cũng hằng ao ước… Nhưng số phận lại trêu ngươi cô: không cha không mẹ hơn nữa lại còn sống trong một vùng quê hẻo lánh, ít nhiều hiểu biết… thành ra cô bị bạn bè cùng trường kì thị về màu sắc của mái tóc, về thân phận. Bị hàng xóm soi mói, chỉ chích lời ra tiếng vào… làm cho THIÊN YẾT từ một cô bé luôn vui vẻ, tràn đầy hạnh phúc trở thành một con người trầm tính, lãnh đạm và cô đơn… Miệng lưỡi người đời quả thực đáng sợ! Cuộc sống cứ như vậy cho đến cái ngày mà số phận “định sẵn” ấy!

Trên đường đi học về, THIÊN YẾT vẫn như thường lệ: đi về một mình trên con đường làng dài và xa đằng đẵng ấy. Thực ra, nếu cô đi đường lớn thì sẽ nhanh về nhà hơn nhưng cô không muốn nghe thêm bất cứ lời trêu chọc nào từ “bạn bè” nữa… Ngày hôm nay quả thực quá dài rồi… bây giờ, cô chỉ muốn về nhà đánh một giấc thật ngon thôi! Nhưng trong lòng cô vẫn rất bực tức…-Vì lí do gì mà bài kiểm tra do chính mình làm mà cô giáo lại trừ đi 95% số điểm vì có bạn nói mình quay bài chứ? Mình đâu có đâu!+THIÊN YẾT vừa đi vừa bực bội nói: “Còn chưa kể, tại sao cô không tin mình chứ…”Người cô giáo mà THIÊN YẾT đang nói đến chính là người đã đánh mất lương tâm nghề nghiệp của chính mình. Vốn xuất thân là một giáo viên dạy giỏi, được chỉ thị về vùng quê này công tác nhưng ai ngờ đâu… Cô lại nhận quà biếu xém của các vị phụ huynh để nâng điểm môn nào đó cho con em mình hay là để xử lý chuyện gì có lợi cho bọn trẻ cũng như về thân phận, địa vị trong xã hội… Cô ta cực ghét THIÊN YẾT – người duy nhất không “tặng” quà cho mình và vì nó hay xích mích với đám bạn – con của người mà cô đã nhận “quà”- nên cô ta luôn tìm cách hạ điểm cũng như xử lý hết những bất công về THIÊN YẾT cũng như để trả thù XÀ PHU – người luôn nhận danh hiệu “Giáo viên gương mẫu” và “Giáo viên dạy và công tác tốt” của trường…-Sao ăn nói với dì bây giờ…+THIÊN YẾT lòng nặng trĩu vì cô biết dì XÀ PHU sẽ không tin cô được ngần này điểm, thể nào cũng um sùm một trận cho coi… trước đây cũng như vậy rồi… THIÊN YẾT nhìn bảng chữ cái mà cô đã làm, dò lại một lượt coi như học bài vậy… Tuy chỉ mới bốn tuổi nhưng trường cô đang dạy học theo cách mới của Bộ Giáo Dục nên học sinh mới phải tiếp xúc sớm với chương trình “bảng chữ cái” này!