Xu Hướng 5/2024 # Đọc Chap 1 + 2: Ai Là Nhân Vật Chính # Top 5 Yêu Thích

– Bà chủ, cho tôi một phần mỳ cay! – Vâng, có liền! – Dì Hoa, cho con một phần cơm rang kim chi! – Chờ dì một chút! Vân vân các món ăn được gọi… nói chung là, quán ăn Hoa Tử này rất đắt khách, nhưng lại chỉ có một người phụ nữ đang loay hoay trong bếp, cho đến khi… – Mì cay của quý khách, chúc quý khách ngon miệng! – Cảm ơn! – Oa, anh ấy kìa! Anh ấy xuất hiện rồi kìa! Cả đám con gái trông có vẻ là học sinh trung học ồ lên khi thấy chàng trai phục vụ của quán. Sao nhỉ, anh ta nổi bật với mái tóc màu vàng cam có phần hơi xù, đôi mắt hổ phách vừa đẹp vừa lạnh lùng. Mặc cho ai có trầm trồ, khen ngợi, anh ta vẫn giữ nguyên cái vẻ mặt ngông ngầu ấy, khiến trái tim bao nàng thổn thức, người ta nói, mặt càng ngầu thì càng ra dáng đàn ông mà. – Ầuy, con xem, con làm quán của mẹ loạn cả rồi kìa Sư Tử! Bà Hoa – mẹ Sư Tử vừa nhanh tay bày đồ ăn ra đĩa vừa tranh thủ trêu con trai. Sư Tử đặt khay đồ ăn xuống, phụ mẹ mình chuyển thức ăn qua, cười khẩy: – Ai bảo con trai mẹ sinh ra đã đẹp làm gì! Nói rồi anh bưng ra ngoài và phụ giúp mẹ mình công việc làm quán. Khách càng ngày càng đông, đến nỗi bàn ghế đều kín hết, Sư Tử chạy đôn chạy đáo từ chỗ này đến chỗ kia mà mồ hôi ròng ròng. – Bàn 3 gọi năm tô mỳ cay hải sản, bàn 8 gọi ba tô mỳ cay thập cẩm! Sư Tử vừa chuyển thức ăn vừa nói, mẹ anh gật gật đầu rồi quay tay làm đồ ăn như tia chớp, ấy thế mà vẫn không kịp, cho tới khi một giọng nói đều đều vang lên: – Bà chủ, cho tôi một phần đặc biệt, tôi sẽ làm công cho bà một bữa. – Hà… Nghe cái giọng nói này, dì Hoa bỗng bật cười, bà liếc nhìn cô gái đang đứng cạnh cửa ra vào của nhà bếp mà nói: – Hạ tiểu thư, đừng nói là một, 10 phần đặc biệt dì cũng làm cho con! – Lời này là dì tự nói, con không cưỡng ép. Cô gái tên Thiên Bình cười nửa miệng, rồi với tay búi cao tóc và xoắn tay áo lên, tự tay lấy hai chiếc khay ra, thuần thục chuyển những đĩa thức ăn vào rồi mỗi tay một khay chuyên nghiệp bưng ra ngoài. Làm cái vèo là hai khay thức ăn ấy đã được đưa tới chỗ chủ nhân của nó, lúc quay lại nhà bếp thì Thiên Bình chạm mặt Sư Tử, nhìn cô gái tiểu thư trong bộ dạng phục vụ quán bình dân thế này, anh cười khẩy: – Xem ra cậu cũng có ích nhỉ? – Đừng quá vui mừng, không gì là miễn phí cả! Thiên Bình đưa ánh mắt nhìn xéo sang Sư Tử rồi nhanh chân phụ giúp dì Hoa. Sư Tử lắc nhẹ đầu, khóe môi khẽ cong lên. Gần 2 tiếng sau, quán ăn Hoa Tử mới hết khách và dọn dẹp xong xuôi. Ba con người nãy giờ làm quần quật bây giờ mới được nghỉ ngơi, ngồi phè phỡn trên ghế. Dì Hoa cất tiếng trước: – Sao đây, tự dưng hôm nay Hạ tiểu thư lại “rồng đến nhà tôm” thế này? – Dì Hoa, lát nữa dì nhớ nấu nhiều cơm lên, hôm nay con sẽ ăn trực nhà dì! Thiên Bình cất giọng đều đều, bỗng Sư Tử tiến sát lại gần cô và ấn đầu cô xoa xù như vũ bảo: – Con nhỏ này, đã đi ăn ké rồi còn giở giọng mẹ thiên hạ ra, có phải nhà này đã chiều cậu nhiều quá rồi không? – Aisss!!! Thiên Bình bị xoa rối đầu liền đẩy Sư Tử ra, nhăn mặt chỉnh chỉnh lại đầu tóc, cảnh cáo: – Cậu là muốn chết à, mèo bông? – Lại còn mèo bông nữa, cái này thì ai mới muốn chết đây?! Sư Tử bị gọi bí danh thì gạu lên, hai đứa cứ chạo qua chạo lại, dì Hoa nhìn mà phì cười: – Hai đứa này, riết rồi chúng mày lấy nhau luôn đấy! Hay là… Thiên Bình… _Rồi bà quay sang nhìn Thiên Bình: – Con cứ qua đây ở luôn đi, coi như là tập làm con dâu dì vậy? – Ê, được đấy, bà xã tương lai à, gia đình anh rất hoan nghênh em! Sư Tử nghe thấy liền quàng vai Thiên Bình thân thiết. Thiên Bình nhìn hai mẹ con nhà này, ánh mắt nửa vời mà lên tiếng: – Hai người có thể đừng để ý đồ của mình hiện rõ lên trên mặt như vậy không? Lộ liễu quá rồi đấy! – Ùy… Bị phát hiện rồi, bỏ đi! Lời Thiên Bình vừa dứt thì Sư Tử liền nhích mông ra xa, ánh mắt như khinh bỉ, còn dì Hoa thì ngồi cười trừ, thật là, chả bao giờ đùa qua mặt con bé này a. . . Bệnh viện Zodiac… – Tới giờ uống thuốc rồi… Á! Vừa mở cửa phòng bệnh 108, chị y tá suýt chít thì làm rơi ly nước và liều thuốc đang cầm trên tay, khi thấy cảnh tượng bên trong, chị hốt hoảng la lên: – Đừng… đừng làm bậy, cậu Dương!!!! – Uầy… Bậy bạ gì chứ, đây chỉ là tầng 2 thôi mà chị y tá! Chàng trai mặc áo bệnh nhân bước chân lên bậc cửa sổ, ngoi đầu ra ngoài và nhìn xuống dưới với vẻ mặt hứng thú, khiến chị y tá kia thêm hoảng hốt: – Cậu Dương, tôi xin cậu đấy, đừng làm thế với tôi! – Uầy, chị có biết là cơm ở bệnh viện khó ăn lắm không? Chàng trai kia quay đầu lại nhìn chị y tá, giọng điệu như đang đùa, mái tóc màu xanh đại dương cứ lay lay theo gió trông vô cùnglãng tử, chị y tá tỏ vẻ thông cảm: