Xu Hướng 4/2024 # Đọc Truyện Hạt Cát Trong Gió! # Top 4 Yêu Thích

Chương 3: Thiên Thảo Quý phi

“Cô nương, Lục cô nương!”

“Có ai gọi mình thì phải, ơ cơ mà gọi họ của mình thì đúng hơn…”

Lục Kim Ngưu mơ màng dụi mắt, giây phút đầu tiên là há hốc miệng, cả người bủn rủn vì nơi cô đang đứng sát ngay vách núi cao chót vót trăm lần nơi này là nơi hoang vu không người lui tới.

“Lục cô nương!”

Lại chất giọng trong trẻo của cô gái kia vang lên như thể khẩn thiết muốn Kim Ngưu chú ý tới cô ấy hơn. Đảo mắt một vòng, Kim Ngưu quay người, thiếu nữ trong bộ váy lụa mỏng màu thiên thanh cổ xưa đứng sát một tảng đá lớn cách cô tới gần 2 mét nhẹ mỉm cười khi Kim Ngưu phát hiện ra mình.

“Kinh hoàng!”- Kim Ngưu khẽ lắc đầu, nhìn thiếu nữ tầm 34 đến 35 tuổi mà vẫn giữ được dung mạo đôi mươi kia rồi lướt qua bộ đồ bệnh nhân mình đang mặc một lượt, cô tự khắc độc thoại với cái bóng phía dưới đám cỏ ướt của mình: ” Mình đang ngủ ở bệnh viện cơ mà! Sư phụ còn kêu đến 2 giờ chiều truyền nước biển nữa!”

Thấy Kim Ngưu hoang mang, thiếu nữ kia bước chậm về phía cô, đầu khẽ vạch ra những ngôn từ có thể làm Lục Kim Ngưu hiểu rằng nàng không phải người xấu.

“Đúng là cô nương đang ở bệnh viện, ta chỉ đi vào giấc mơ của cô nương để trò chuyện với cô nương trong lúc cô ngủ thôi, ta sẽ không làm hại cô nương đâu”

“Chị là ai vậy? Sao lại muốn trò chuyện với tôi?”

Một thoáng rùng mình, nghĩ tới chuyện ma quỷ rồi tâm linh tín ngưỡng lẫn những bộ phim kinh dị, khoa học giã tưởng Kim Ngưu vẫn thường truy cập mạng tìm kiếm ý tưởng phục vụ cho cái nghề tay trái “Biên Kịch” của mình, 2 chân cô tự động giật lùi như một phản xạ trước mặt người lạ.

“Ta là ai không quan trọng, cô nương có thể gọi ta là Thiên Thảo cũng được. Việc ta tự ý đi vào giấc mơ của cô nương là vì ta…”

“Muốn nhờ tôi giúp việc gì à?”- Kim Ngưu ngắt lời, sau một hồi tự cho là mình biết tuốt lại cười phá lên nhìn thiếu nữ mặc váy thiên thanh cổ đại kia: “Không giúp được đâu, tôi chỉ là một biên kịch phim mới vào nghề chưa có danh tiếng. Chị là diễn viên phim cổ trang phải không? Tôi không có tiếng nói trong trường quay đâu, muốn nhờ vả thì chị tới gặp đạo diễn ý, nhưng mà sao chị đi vào giấc mơ của tôi được nhỉ? Haha…. chiêu này độc nha, hay chị cũng dạy tôi cách đi vào giấc mơ của người khác được không? Sư phụ là chuột bạch đầu tiên mới được!”

“Cô nương hiểu sai rồi, ta đến từ Nguyên triều, thế kỷ XXI của cô nương cách Nguyên quốc của ta 1830 năm. Ta vượt không gian để đến gặp cô nương, bởi lúc này Nguyên quốc của ta đang rất cần có cô nương!”

*Đơ người*

“Cô nương, ta hứa khi đưa cô về Nguyên quốc, cô nương giúp con trai ta chỉ ra đường lối cải cách đúng đắn tốt cho giang sơn của nó, thay đổi chế độ trọng nam khinh nữ, trọng giàu khinh bần, quan tâm đến con dân hơn. Khi ấy ta sẽ đưa cô quay lại nơi cô vốn thuộc về!”

“Ý chị là thế kỷ XXI năm 2024? Mà khoan, chị là Hoàng Hậu hay Quý phi ở Nguyên quốc à?”

“Đúng vậy! Ta là Thiên Thảo Quý phi, nữ nhân được tiên Hoàng sủng ái nhất Nguyên quốc”

“Kinh hoàng, chị học kịch bản phim gì vậy? Xuyên không thời đại mới phải không? Cơ mà diễn xuất chưa đạt, không thể kéo tỉ xuất người xem lên được đâu… Tại vì xuyên không gian thời gian như vậy hoá ra người thiệt là tôi hả? Nếu về thời cổ chẳng phải bọn đế vương phong kiến chuyên chế sao, vớ phải tên vua già nua hám gái hoặc một thằng chuyên phá tài sản thì die, die die”

“Không phải như cô nương nghĩ đâu, con trai ta là minh quân có một không hai, ta chỉ muốn cô nương ở bên nó, giúp nó hiểu ra cách để yêu thương một người… như vậy nó mới biết thương con dân trăm họ hơn!”

“Đùa, vậy tôi muốn về sau khi giúp con trai chị xong thì về kiểu gì?”

“Là khi thân thể ở Nguyên quốc của cô nương ngưng thở!”

“Có nghĩa là chết?”

“Thì ra là mơ!”

“Em gặp ác mộng hả? Hay là có cảm giác bị bóng đè…”

“”Là khi thân thể ở Nguyên quốc của cô nương ngưng thở…”” Câu nói của thiếu nữ kia vang lại trong đầu Lục Kim Ngưu, ám ảnh lấy tâm trí cô một hồi khiến mồ hôi lạnh tiết ra trên trán cô lập tức nhiều lên.

“Sư phụ!”

Kim Ngưu quàng tay ôm chặt cổ Bảo Bình làm người cậu hơi chúi đầu xuống một chút, may mắn là lúc này mấy bệnh nhân trong phòng đang ngủ trưa và người nhà của họ thì ra ngoài nên không ai trông thấy khung cảnh này.

“Không sao chứ?”

“À… ừm ổn rồi”

Buông nhanh tay tránh xa người Bảo Bình ra, Kim Ngưu khẽ lắc đầu, vẫn nên cẩn thận hành động của mình một chút bởi sư phụ của cô bây giờ đã khác trước kia, sư phụ có ác cảm với cô thì đúng hơn! *Thẩm Bảo Bình, thím tỏ ra lạnh lùng chi để bả sợ như tránh dịch Sars không bằng*

“Chua – Cay – Mặn – Ngọt, em thích vị gì?”

“Ngọt… vì đường… Tốt cho não/ Tốt cho não!”

Bảo Bình và Kim Ngưu cùng lặp lại một câu nói, nhìn qua đôi mắt đang mở tròn vì ngạc nhiên của cô, Bảo Bình khẽ bật cười. Chỉ là không nhận ra mình hồn nhiên nối tiếp câu trả lời từ miệng cô, khơi lại dòng ký ức hơn 4 năm trước đọng trong đầu Kim Ngưu về người con trai tên Shim Chang Min.

“Ừ… để anh mua cho em bánh ngọt!”-Khẽ gật đầu, như muốn giải thích gì đó Bảo Bình đưa tay lên gần miệng ho nhẹ một chút, nói tiếp: “Chua là món canh chua, cay là cơm cà ri, mặn là thịt rang muối đấy… em thích ăn trưa bằng bánh ngọt hả? Anh cũng thích đồ ngọt”

Nói đoạn cậu rời khỏi phòng viện, Kim Ngưu vẫn ngồi trên giường bệnh số 267 nhìn theo bóng lưng áo blouse trắng của cậu đến khi Bảo Bình khuất dạng sau khung cửa kính cách âm. Ánh nắng tràn vào chạy theo từng vệt dài đáp lên một mảng đá hoa màu xứ dưới sàn bệnh viện, sâu thẳm trong ngực Lục Kim Ngưu có gì đó hơi nhói khiến cô chẳng thể diễn tả thành lời. Sư phụ vẫn như xưa, những sở thích quen thuộc khó từ bỏ, thói quen hồn nhiên nối tiếp lời cô nói vẫn còn đó, chỉ là sư phụ quên cô hoặc hoạ chăng là chẳng nhớ đến cô thôi…

“”Em thích ăn gì? Chua – Cay – Mặn -Ngọt… Chua là canh chua, cay là cơm cà ri, mặn là thịt rang muối, còn ngọt là bánh ngọt đấy. Anh thích đồ ngọt vậy nên anh chọn ngọt… vì đường tốt cho não nhưng mà ăn nhiều mắc bệnh tiểu đường thì không ổn nhỉ?”

Shim Chang Min tự ngồi độc thoại, Kim Ngưu chẳng bận tâm đến anh, cô gục mặt xuống gối, một tay cố giữ chặt chiếc chăn mỏng ngăn cho anh nhìn thấy nước mắt rơi trên má mình.

“Em muốn trả thù không? Cách để giúp linh hồn của ba em thanh thản hơn đó là sống thật tốt, tìm ra đám người hại ba em rồi để pháp luật trừng trị bọn họ!”

“Bằng cách nào cơ chứ? Khi mà em sắp chết rồi, virus trong người không có phương pháp giải trừ nữa!”

“Chỉ cần một tia kỳ tích là được, chẳng phải loại virus ấy bị đồ ngọt hay mấy viên đường khống chế sao? Em không thử đặt cược thì sao biết mình sẽ thua?”

Khẽ ngóc đầu ra khỏi chăn, Shim Chang Min cầm túi bánh ngọt đưa tới đưa lui trước mặt Kim Ngưu như một người anh trai đang cố dỗ dành em gái mình khi con bé khóc làm cô bật cười trong nước mắt. Từ khi ba cô mất, người đầu tiên đưa thứ bánh ngọt bản thân thích ăn cho cô chắc chỉ có sư phụ – Shim Chang Min.”

“Em muốn nói rằng: Anh thật sự rất tốt! Có lẽ chính bản thân anh cũng chẳng hề hay biết điều ấy đâu nhỉ? Anh vẫn luôn là người khiêm tốn, tự tin nhưng chẳng hề tự phụ…”

Bởi anh còn quan trọng hơn chính bản thân em. Nhưng anh lại không hề hay biết gì, luôn dùng trái tim chân thành nhất để đối xử thật tốt với em nhưng lại chẳng mong cầu sự hồi đáp!

***

“Làm ơn, cho em hỏi Lục Kim Ngưu sinh viên năm hai đại học kinh tế quốc dân, người bị tai nạn hồi sáng nay đang nằm phòng nào hả chị?”

“Em là bạn cô ấy à?”

“Vâng đúng rồi”

“Phòng viện thường C69, giường số 267, đây là đồ đạc trên người của bệnh nhân, chiếc Smartwatch này hỏng rồi nè!”

“Em cảm ơn, em đi đây ạ!”

“Vâng!”

Giữa trưa nắng, Nguyễn Song Tử mồ hôi ướt mẹp cả lưng áo sơ mi màu hồng phấn, đưa tay ôm vội đống đồ của cô bạn thân rồi tìm địa chỉ dãy nhà có số phòng con bạn cô đang nằm. Lúc nhận được tin nhắn từ bệnh viện nói Kim Ngưu bị tai nạn xe khi sang đường, cô chạy một mạch từ trường học đến bệnh viện, vẫn nên chân thành cảm ơn người thông báo tin của Kim Ngưu cho cô. Kim Ngưu không có người nhà thân thiết thế nên nếu để cô nhóc ở đây một mình suốt 2 ngày để theo dõi tình trạng sức khoẻ thì buồn chán biết nhường nào.

Lúc tìm thấy phòng bệnh Song Tử đang định xông thẳng vào tìm Kim Ngưu thì thấy cái bóng nhỏ nhắn đang ngồi ăn bánh ngọt ngay phòng đối diện, khẽ dụi mắt vài lần xem bản thân có nhìn nhầm không, phòng Kim Ngưu đáng ra nên ngồi là phòng bệnh thường chứ sao lại là phòng nghỉ của tổ bác sĩ thực tập?

“Này Lục Kim Ngưu, cậu sao lại ở phòng này?”

Song Tử ngó đầu qua cửa phòng có Kim Ngưu ở trong, một khắc không do dự định tiến vào gõ đầu con bạn một cái thì bị giọng nam trầm làm toàn bộ hệ thần kinh đang chạy dừng hoạt động trong vài phút.

“Cô ấy là bạn em à?”

“Ừh”- Kim Ngưu gật mạnh cái đầu nhỏ của mình, đưa tay gãi đầu cười cười nhìn con bạn mình nói: “Song Tử lại đây ngồi đi, sao cậu biết tớ ở viện hả?”

“À có người thông báo cho tớ, chào anh ạ!”

*Phụt*

Bầu không khí im lặng tới ngượng ngùng khiến toàn bộ cơ khớp tay chân của Song Tử cử động như rôbốt. Bảo Bình và Kim Ngưu không ai tự nhắc ai đồng nhất đưa tay lên che miệng cười, bọn họ không nhận ra hành động của mình giống đối phương như thể bản sao,chỉ trừ người ngoài cuộc là Song Tử thấy rõ điều ấy, hơi ngây người một chút Song Tử dần trở về trạng thái hoạt ngôn bình thường bởi… người con trai có gương mặt học sinh cấp 3 đang mặc chiếc áo blouse trắng ngồi cạnh Kim Ngưu kia là người đầu tiên con bạn cô có thái độ thân thiết như đã quen từ lâu đến vậy.

“Anh là bác sĩ thực tập hả? Bạn em không sao chứ?”

“À, em ấy ổn. Chỉ bị xây xước nhẹ, ở viện 2 ngày theo dõi tình trạng là có thể xuất viện.”

“Sư phụ, em phải ở đây tận 2 ngày cơ á?”- Kim Ngưu tròn mắt, từ cuộc đối thoại với Song Tử, Bảo Bình lập tức quay qua giải thích cho cái đầu ngốc của cô nàng luôn miệng gọi cậu là sư phụ này.

“Em yên tâm, anh trả tiền viện phí mà. Ở lại viện nếu mấy vết thương ngoài da của em có triệu trứng xấu cũng tiện hơn, hay em bận gì à? Hay em lo bị bỏ đói, anh mua đồ ăn giúp em được mà!”

“Không bận, không lo bị đói, sư phụ… nhưng tối đến em còn phải lên mạng viết bài…”

“Phòng anh có máy tính mà, tối nay tới phiên anh trực ca, em dùng máy tính của anh cũng được!”

“Ô hơ, tuyệt!”

Song Tử há hốc miệng kinh ngạc không thôi, đưa tay dụi mắt thêm lần nữa để kiểm chứng vẫn chưa hết shock, cái miệng hoạt ngôn của cô trong lúc này như bị khoá lại ngăn cản việc giao tiếp vốn trơn tru hàng ngày của cô. Con bạn mắc chứng sợ giao tiếp với người lạ mà cô quen biết – Lục Kim Ngưu ở trước mặt sao xa cách một trời một vực. Chỉ có bị tai nạn trong một buổi sáng mà đầu óc Kim Ngưu đã được biên tập cài đặt lại rồi ư? Quá kinh hãi….

“Y học, à biết một tẹo… sư phụ, anh là bác sĩ nhỉ hay giúp em lục chút thông tin về mấy dịch bệnh đang được quan tâm nhất năm 2024 này đi”

“Biên kịch phim kiểu gì lười vậy?”

“Đi sư phụ!”

Kim Ngưu túm tay áo Bảo Bình năn nỉ chẳng hiểu sao có người bám lấy làm phiền mình Thẩm Bảo Bình lại có cảm giác vui vui. Bởi từ khi là thực tập sinh ở bệnh viện cậu ít khi được mọi người quan tâm, mấy thực tập sinh cùng tổ thì đều lớn hơn cậu vài tuổi nên khó giao tiếp mà cùng lắm bọn họ mới hỏi cậu đến vài vấn đề khó trong lúc ở phòng phẫu thuật bọn họ không quan sát và nắm được thao tác dùng dụng cụ y tế của các tiền bối, bọn họ nói cậu có cái đầu của thiên tài rồi thì cần gì tới bọn họ giúp đỡ, người làm việc lâu năm ở viện cũng vì thấy cái bóng viện trưởng ưu ái cậu mà sinh ganh ghét. Bởi vậy mà Bảo Bình thẳng tính, làm gì cũng thể hiện nét tự tin và khí thế lạnh lùng áp đi cái sự ấm áp trong sâu con người cậu.

***

Bước chậm về phía căn hộ số 294 của khách sạn đắt giá bậc nhất Việt Nam, Thiên Thảo khẽ nhắm mắt, di chuyển thật nhanh vào trong căn hộ lớn bằng cách xuyên người qua bức tường cách âm. Nàng mím nhẹ môi, tuy rằng giờ đây nàng chỉ là một linh hồn trong suốt hoà vào không khí nhưng nàng vẫn sợ bản thân bị phát hiện. Đáy mắt đọng lại hình ảnh cô gái có dung mạo khuynh sắc khuynh thành đang ngồi tựa người vào khung cửa ngắm nhìn dòng xe phía dưới toà khách sạn đắt giá chạy qua, chạy lại.

“Cô nương ấy, sao lại mang gương mặt đáng ra là của Lục cô nương chứ?”

Mi tâm nhíu chặt, nàng bước gần đến cạnh cô gái kia hơn, khẽ lắc đầu khó xử khi thấy lọ thuốc ngủ lẫn lộn thuốc an thần rơi vãi dưới sàn nhà, bên cạnh chỗ thuốc còn có phong thư đựng thiệp đỏ đã nhàu. Thật sự không biết quý trọng thân thể quý giá của người khác, nàng ta chắc hẳn có nỗi đau khắc cốt ghi tâm nào đó mà tự mình không vượt qua được.

“Cậu từng hứa với tôi… sẽ mãi là fanboy của tôi, sẽ mãi chỉ thích mình tôi cơ mà… cậu đi rồi, còn ai bảo vệ tôi nữa đây?”

Dòng lệ trong suốt tràn qua khoé mắt Kim Ngưu chạy một vệt dài xuống tới khuôn cằm nhỏ, cô nhanh chóng đưa tay gạt mạnh thứ chất lỏng đáng ghét mà người ta thường nói có vị mặn chát kia đi, dù ở một mình cô cũng không cho phép bản thân yếu đuối, từ trước tới giờ cuộc sống ngôi sao đầy ánh hào quang của cô vốn làm người ta ganh tỵ hơn thương hại. Lục Kim Ngưu với tay tới lọ thuốc vừa bị mình vứt mạnh dưới sàn trước đó, không nhanh không chậm đổ ra một nắm hơn hai chục viên vào lòng bàn tay.

Thiên Thảo cau mày, đưa tay hất nhanh một lực thật mạnh khiến luồng gió tự đâu chạy tới làm chỗ thuốc trên tay Kim Ngưu rơi xuống sàn nhà tạo âm thanh rồn rã phá tan không khí im lặng nãy giờ.

“Cô nương không được chết bây giờ!”

Thân ảnh Thiên Thảo hiện ra mờ nhạt trước mặt Kim Ngưu, trông nàng có vẻ tức giận nhưng lại mang khí chất thanh cao quý phái làm người khác run sợ.

“Cô là ai?”

“Trịnh Hạo Phong, cậu ta sẽ rất thất vọng, rất đau lòng nếu cô nương không biết quý trọng bản thân mình. Cậu ta vì cô nương mà chết, có ân phải báo, cô nương còn chưa đáp đền cậu ta vậy mà đã muốn bước xuống Hoàng Tuyền rồi ư? Cậu ta vẫn đợi cô nương bên dòng Vong Xuyên, chỉ là chưa đến lúc cô nương đi cùng cậu ấy thôi. Cậu ta vì muốn cùng cô nương uống canh Mạnh bà, nắm tay nhau bước qua cầu Nại Hà, muốn nối tiếp duyên kiếp sau cùng cô nương mà tình nguyện ở lại chờ cô nương. Người đã chết vẫn vương vấn người còn sống, vẫn tình nguyện đợi cô nương bên sông Vong Xuyên để cô an tâm sống tiếp cho trọn kiếp này vậy mà cô nương không biết quý trọng thân thể.”

“Cô nói gì vậy? Tại sao lại biết Hạo Phong?”

Như vừa lo sợ, lại vừa kinh ngạc, Lục Kim Ngưu đứng bật người dậy khỏi thành khung cửa sổ, cô tiến gần về phía Thiên Thảo hơn.

“Yêu một người, là trân quý khoảng thời gian ở bên nhau, chứ không phải cứ im lặng rồi buông tay mới biết đến sự quan trọng của đối phương! Hai người cùng một thế giới đến với nhau đã khó, có được nhau lại càng phải trân trọng. Kiếp số cô nương chưa tận, sao cứ cố ép bản thân, làm đau lòng những người có tình cảm với cô?”

“Người sống còn đau đớn khổ sở hơn cả người chết, vậy hà cớ gì cứ tiếp tục làm tổn thương mình chứ?”- Lục Kim Ngưu cười nhạt, đưa tay đập nhẹ lồng ngực trái, từ khi người con trai tên Trịnh Hạo Phong ấy chết, nơi này ngoài trống rỗng ra còn pha thêm cả vị đau đớn…

“Cô nương, hãy giúp ta một việc… tiếp tục sống vui vẻ cho đến khi ta tới tìm cô nương lần nữa, khi ấy nếu cô nương còn chưa quên được Trịnh Hạo Phong, ta sẽ đưa cô nương đến dòng Vong Xuyên gặp cậu ấy!”

“Là sao?”

“Lúc đầu cậu ấy nhầm tưởng cô nương là chị gái thất lạc của cậu ấy kiếp này, vậy nên mới tò mò tìm hiểu về cô nương, bảo vệ cô nương khỏi đám fan cuồng, ở bên cô nương làm điểm tựa mỗi khi dư luận ghét bỏ cô nương, lâu dần từ tình cảm em trai dành cho chị gái mà yêu thương cô nương, coi cô nương như một người con gái. Vậy nên, thay vì cô nương buông bỏ bản thân sao không tìm chị gái cậu ấy, dùng cách cậu ấy yêu thương cô nương mà đền đáp cho chị cậu ấy, bảo vệ chị gái cậu ấy?”

Thiên Thảo như đọc rõ nội tâm Kim Ngưu, thấy cô hoang mang bởi giữa biển người sao có thể tìm thấy cô gái chưa từng gặp mặt kia, nàng khẽ mỉm cười.

“Bởi vì cô ấy cũng tên Lục Kim Ngưu, sinh thần một khắc cũng giống cô nương, lại có duyên phận với cô nương nên nhất định có thể tìm thấy!”

“Nếu tìm được tôi sẽ phải bảo vệ cô ấy đúng không? Như vậy Hạo Phong sẽ thôi không áy náy đúng chứ? Tôi sẽ làm điều ấy!”

“Một lần… chỉ là tình cờ, lặp lại nhiều lần đó là định mệnh!”

Nói rồi Thiên Thảo tan dần trong không khí, trước lúc biến mất nàng còn nhanh tay làm bay hơi chỗ thuốc ngủ + thuốc an thần trên sàn nhà kia phòng khi Lục Kim Ngưu nghĩ quẩn không thông suốt lại nhặt lên rồi uống.

“Một lần… chỉ là tình cờ, lặp lại nhiều lần đó là định mệnh?”

Kim Ngưu khẽ nhẩm lại câu nói của cô gái mặc váy thiên thanh cổ đại kia, bên ngoài thành phố một vệt sáng màu xanh ngọc chạy lướt qua ô cửa như ánh sáng của ngôi sao băng vào lúc mặt trời chưa chịu buông ánh hoàng hôn về nơi chân trời phía Tây an toàn mà thân thuộc.

Lúc trước, bất cứ điều gì cô bảo, Trịnh Hạo Phong đều nguyện ý thực hiện giống như cách đoàn tàu chuyển động khắc lư theo quy luật vốn có. Cô nói bất cứ điều gì cậu cũng đều tin là thật,Trịnh Hạo Phong hoàn toàn tín nhiệm cô. Ở cạnh cô như một cậu nhóc trưởng thành trước tuổi, ai hỏi sẽ nhận Lục Kim Ngưu cô là tiền bối, ai nói gì xúc phạm cô, cậu sẽ tình nguyện đứng ra tranh cãi để cô khỏi bị thiệt thòi. Hiểu cô nhất chỉ có cậu, ở cạnh cô nhiều nhất cũng là cậu, bên ngoài báo chí và mọi người đồn thổi cô có tình cảm với bạn học con nhà giàu – thiếu gia tập đoàn Minnie, người thừa kế sau này của đống tài sản to kệch nhưng họ nào biết cô yêu thầm cậu nhóc kém cô 4 tuổi Trịnh Hạo Phong.

Yêu thầm, im lặng cảm nhận tình cảm của người kia mà không thể thổ lộ, tới khi cậu bị bọn người xấu đánh người đầy vết thương nhưng lại cắn răng chịu đựng nỗi đau, chạy thật nhanh đi mua quà tặng cô nhân ngày kỷ niệm 13 năm cô bước chân vào giới giải trí, im lặng nhìn cô bước lên xe của người khác, nhắm mắt để mặc xe tải lao vào mình, tất thảy giống như nỗ lực phấn đấu vì một người mà người ấy hờ hững thành quả của mình rốt cuộc là buông tay. Luôn dùng trái tim chân thành nhất để đối xử thật tốt với Kim Ngưu thế nhưng lại chẳng hề yêu cầu được hồi đáp. Có thể ngay từ giây phút đầu tiên khi trông thấy Lục Kim Ngưu trên giảng đường trường trung học vài năm trước, cậu nhóc lớp 8 đã định sẵn bản thân cô gái cậu yêu thích còn quan trọng hơn cả chính cậu… thế nên cứ im lặng để cô hiểu lầm rằng mình là em trai cô, rằng thích cô như một thần tượng, bảo vệ cô như bảo vệ người thân của mình.

***

Nằm ngoài trung tâm thành phố Hà Nội nơi ít người lui tới, căn biệt thự sa xỉ rộng 120000 mét vuông với sức chứa 45000 người trực thuộc dòng họ Nguyên – những người có địa vị quyền thế đã xây dựng lên tập đoàn Minnie hùng mạnh tầm cỡ quốc tế trong suốt nửa thế kỷ qua. (Từ năm 1957 tới bây giờ cũng 58 năm rầu. 100 năm là một thế kỷ nhờ :v)

Căn biệt thự với kiến trúc Châu Âu cổ kính sang trọng đầu thập niên 90 lại pha trộn nét hiện đại của thế kỷ XXI với hệ thống an ninh tầm cỡ quốc tế hoạt động 24/7 khiến một con vật vô hại như dế mèn cũng khó lòng lọt vào. Tường rào bao quanh biệt thự cao tới 4,8 mét làm người ngoài khó có thể hình dung ra dáng hình lâu đài của biệt thự bởi những thứ cần che lấp đã được giấu tiệt đi nhờ bức tường sắt với đám hoa giun leo tràn lan trên tường rồi.

Tầng hai của biệt thự tầm mờ tối sáng ánh đèn, Nguyên Ma Kết – chủ nhân của căn phòng rộng lớn này vừa lái chiếc xe thể thao bản mới Audi R9 có một không hai vào gara xe dưới tầng hầm. Người làm trong nhà khi thấy cậu đều lập tức cúi đầu ở tư thế 90 độ, một phần vì run sợ khí thế lạnh lùng của cậu ta phần còn lại là tránh bị cậu thiếu gia này ban ánh nhìn ác cảm.

“Thiếu gia sắc mặt không tốt thì phải”

“Chắc cậu ấy lại bị cô Kim Ngưu đá rồi…”

Mấy câu này phát ra từ miệng người làm nhưng là khi nghe tiếng cửa phòng Ma Kết đóng cái sập mới dám thì thầm với nhau. Người mới vào làm ở biệt thự trông thấy sắc mặt Ma Kết thì câm nín không hiểu chuyện, người làm lâu năm ở đây thì chỉ biết thương thay cho thiếu gia của bọn họ. Theo đuổi Lục Kim Ngưu từ khi học lớp 5, tới bây giờ cũng được 9 năm rồi vậy mà cô diễn viên minh tinh kia còn chẳng thèm đoái hoài uống cùng cậu một ly nước. Đã thế lại luôn vô tình trà đạp lên lòng tự trọng của một thằng con trai sống trong cưng chiều, nhung lụa giàu sang từ khi lọt lòng. Là đáng thương hay đáng trách khi mà thứ gì tốt nhất Nguyên Ma Kết đều tận tâm làm cho Kim Ngưu còn cô thì khinh bỉ gạt đi, nhiều lúc bọn họ ước thiếu gia sinh ra trong một nhà khá giả làm nghệ thuật thì cô gái kia sẽ đối xử tử tế với cậu hơn một chút.

Trên tầng hai, Ma Kết nằm gục mặt trên giường lớn, bên tai đeo chiếc headphone màu xanh dương bật âm lượng to nhất để có thể nghe rõ độc nhất chất giọng cao vút của Lục Kim Ngưu. Khi học lớp 5, đám bạn trong lớp nói cậu là fan cuồng của ngôi sao nhí Lục Kim Ngưu, lên lớp 9 tụi bạn cùng khoá lại kêu cậu thích đàn em lớp 8 là minh tinh nhí nổi tiếng của showbiz Việt. Năm cuối cấp 3, chỉ lo sợ mình thi đại học rồi Kim Ngưu lúc hết cấp chọn trường khác với cậu là coi như tháng ngày tại giảng đường đại học gian nan khó lòng trông thấy cô nữa. Đi du học cũng thường xuyên đặt vé máy bay đi về từ Việt Nam sang Mỹ rồi lại từ đó về nước đều đặn một tháng hơn chục ngày chỉ vì muốn nhìn thấy cô nhiều một chút.

“Trước đó, 04:30 PM.

Trong thang máy chạy từ tầng một lên tầng mười tám của khách sạn đắt giá bậc nhất Việt Nam – Tiger Star nơi một vài người nổi tiếng như Lục Kim Ngưu sống.

“Đừng bám theo tôi nữa, tôi không thích cánh báo trí rồi antifan tung tin về mình chân dài chạy theo đại gia để sống trong ngành giải trí này. Cũng đừng mời tôi tới mấy bữa tiệc lớn nhỏ của các người, tôi không phải doanh nhân, chỉ đơn thuần là người mẫu đại diện cho một sản phẩm nhỏ của mấy người thôi cần gì ép tôi đeo cái mặt nạ hoàn hảo đi mời rượu người ta? Mà nếu có đến, tôi cũng ghét gặp mặt của anh… cực kỳ, cực kỳ ghét”

Lục Kim Ngưu một tay bấu mạnh vào dây chiếc túi sách tay màu hồng phấn của hiệu Chanel đang đeo trên vai, một tay nắm chặt thanh vịn thang máy nửa ánh nhìn cũng lười nhác không muốn dịch chuyển khỏi hàng chữ điện tử màu đỏ đang nhích dần báo hiệu thang máy đi qua một tầng gắn sát cửa sắt. Lúc này trong thang máy chỉ có riêng cô và Nguyên Ma Kết vậy nên việc to tiếng và gỡ bỏ hình tượng Nữ Thần Quốc Dân trước mặt cậu là việc cô thường xuyên làm. Hai từ ‘lo sợ’ hình tượng ngọc nữ của mình bị Ma Kết mách với đám phóng viên, nhà báo hình như trước giờ chưa từng tồn tại trong từ điển của cô bởi lẽ Nguyên Ma Kết muốn dập tắt lụi mấy tin xấu về cô còn không xong huống hồ đi tạo scandal?

“Tôi biết em ghét tôi, nhưng chỉ lần này thôi tôi hứa sẽ không quan tâm đến em nữa!”

“Giấy mời đâu?”- Lục Kim Ngưu bướng bỉnh đưa tay phải ra, Ma Kết loay hoay một lúc rồi đặt nhẹ tờ thiệp bằng giấy màu cao cấp lên tay Kim Ngưu, cô vội giật tay lại lạnh lùng nói: “Tôi chỉ cần có mặt ở đấy thôi phải không? Như vậy từ giờ trở đi anh sẽ không làm phiền tôi nữa đúng chứ? Nhớ giữ lời”

Ting, cửa thang máy dừng lại ở tầng mười tám, Kim Ngưu bước ra đi thẳng về hướng căn hộ số 294 của mình. Nguyên Ma Kết lặng nhìn bóng lưng cô rời đi, câu hỏi của cô như cố ý khiêu khích cậu lại như có phần muốn nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện với cậu. Ma Kết im lặng không trả lời, sự tĩnh lặng của thang máy và cả sự lạnh lùng của Kim Ngưu làm cậu bứt rứt khó chịu. Ngực trái nhói lên từng nhịp không đều, Lục Kim Ngưu ghét cậu nhưng Nguyên Ma Kết cậu lại yêu cô. Bảo cậu không quan tâm tới cô là nguỵ biện, sau này dùng thời gian đã hứa không làm phiền đến cô để cậu quên đi được cô cũng tốt mà nếu hoạ chăng vẫn nhớ thì sẽ dùng cách khác để theo đuổi cô.”

Giữa phòng lớn, tiếng nhạc vẫn phát ra từ headphone đều đặn lúc trầm lúc bổng, Nguyên Ma Kết nhớ lại cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa mình và Lục Kim Ngưu trong thang máy hồi chiều, một hồi mệt mỏi cậu đã ngủ gục từ khi nào.