Thịnh Hành 4/2024 # Đọc Chương 25 : Khúc Nhạc Bi Thương (1) # Top 9 Yêu Thích

Nếu chàng tự tin thì hãy yêu taếu chàng can đảm thì hãy đến bên taếu chàng dám từ bỏ thì ta sẽ mãi bên chàng ​ Trên núi cao thấp thoáng bóng bạch y, bạch y cô độc trong gió, bạch y cô độc đến thê lương. Bàn tay giơ lên không trung, nàng đang đợi chờ một thứ vô vọng não lòng. Nếu có thể quay lại mười năm trước thì có lẽ nàng vẫn sẽ yêu y vì khi yêu y nàng mới không thể tự dối lòng mình.

Hạnh phúc của nàng, cuộc đời nàng đều đã vì y, đều vì một chữ ái nàng trao nhầm người, đã từng yêu, đã từng trân trọng rất nhiều nhưng nàng chợt nhận ra người ấy mãi không thuộc về mình

Một nhánh nhỏ của hoa bồ công anh chạm nhẹ vào làn da khiến nàng bừng tỉnh, Tố Linh (Thiên Yết) chầm chầm mở mắt, nhìn cánh hoa trong tay lưu luyến bay theo gió. Có phải đời người như ánh nến, nếu không bao bọc tốt thì rồi sẽ lụi tàn, nàng thầm nghĩ.

– Tình yêu… thù hận… Cao thượng… Ích kỉ… Ly Minh, hãy sống tốt với tình yêu của chàng, thực tâm ta chưa bao giờ hối hận vì đã yêu chàng, những lời nói khi trước chỉ vì ta quá đau lòng mà thôi – ngừng một lát – Nhưng dù ta nói thế nào thì chàng cũng đâu thể nghe thấy…

~~~~

Kiều Thư (Song Ngư) đầu tựa vào gối, làn môi bớt nhợt nhạt nhưng làn da ngày càng xanh xao, Ly Minh (Bảo Bình) vuốt mái tóc nàng, tâm nguyện của y lúc này là mong nàng tỉnh lại, nói chuyện với y, cười với y, giận dỗi với y, chỉ cần thế là y đã thỏa mãn.

– Kiều Thư… Ước mong của ta chỉ là nàng tỉnh lại, để ta có thể che chở, yêu thương nàng, ta đã lỡ mất một lần.. Ta tuyệt đối sẽ không để lỡ lần hai…

Tố Linh (Thiên Yết) bên ngoài khung cửa sổ, gương mặt hững hờ không xúc cảm. Người nàng ngày nhớ đêm mong đang ngay trước mặt nàng, vẫn gương mặt tuấn tú ấy, vẫn ánh mắt ấm áp làm nàng say đắm ấy, nhưng giờ ánh mắt ấy đang dành cho kẻ khác, nàng bỗng thấy ấm ức. Cổ họng trào lên vị chua chát. Nàng quay người lại, ngồi xuống thẫn thờ. Nàng không muốn nhìn nữa, nàng không muốn thấy y trân trọng, yêu thương người khác ngoài nàng.

Trong đầu lóe lên một ý nghĩ, hay nàng bỏ mặc Kiều Thư (Song Ngư), để mặc nàng ta chết dần chết mòn, nàng sẽ hành hạ Ly Minh (Bảo Bình), sẽ làm y đau khổ, sẽ khiến y bị dày vò cả đời. Nhưng, nàng làm vậy có quá tàn nhẫn, nàng yêu y mà sao lại có ý muốn dày vò y, khiến y khổ tâm cả đời và còn Kiều Thư (Song Ngư), nàng ta không có tội tình gì, tội duy nhất là tại sao lại yêu chính đại sư huynh mình, người mà nàng cũng yêu hơn tất cả. Nàng đã cao thượng rất nhiều nhưng rốt cuộc trong tim vẫn còn sự ích kỉ nhỏ nhen.

Chờ Ly Minh (Bảo Bình) xuống dưới lầu, nàng mới tiến lại giường của Kiều Thư (Song Ngư), ngón tay chạm nhẹ vào mi tâm trượt dài xuống sống mũi và bờ môi. Hàng lông mày lá liễu khẽ lay động. Nữ nhân thiêm thiếp trên giường, dung nhan ảo mộng đẹp hơn trăng, nàng như bông hoa rực rỡ nhưng đáng tiếc lại quá cố chấp khi chỉ chờ đợi một cánh bướm.

– Kiều Thư.. Ta và cô đều không nên yêu chàng nhiều như vậy, cô vì chàng mà thà không tỉnh lại, để sống mãi trong tiềm thức bản thân, trong cái hạnh phúc mỏng manh tự cô thêu dệt… Còn ta thì lại tự tạo cho mình trái tim sắt đá, để tự lừa bản thân rằng chàng của riêng ta … Chúng ta đều quá si tình..

Kiều Thư (Song Ngư) nhẹ nhàng thở, hơi thở vốn yếu đuối nhưng giờ xem ra đã có chút sinh khí, thuốc của sư phụ cho quả là danh bất hư truyền. Ngón tay nàng hơi động

Cầm bàn tay Kiều Thư (Song Ngư), nàng áp lên má mình, bàn tay lạnh ngắt khiến nàng phải rùng mình, phải xót thương. Nhớ ngày nào nữ nhân trước mắt còn là giai nhân khuynh thành mà giờ lại vì thương tổn tình yêu mà cam tâm không tỉnh lại, cái giá để có được tình yêu quá đắt.

– Hãy yêu chàng, chàng xứng đáng nhận được tình yêu sâu đậm của cô… Nếu có kiếp sau ta nhất định không để chàng thuộc về cô đâu Kiều thư – nàng mỉm cười mà hoen lệ.

~~~~

Tố Linh (Thiên Yết) lau khô hàng lệ rồi rời đi. Nàng tự hứa với bản thân sẽ không được yếu đuối nữa, quãng thời gian qua nàng đã quá yếu đuối. Từ giờ nàng sẽ tạo cho mình vỏ bọc hoàn hảo, vỏ bọc mà chính nàng cũng sẽ không nhận ra bản thân.

Có tiếng bước chân theo sau. Nàng quay lại, gương mặt nhợt nhạt không tia cảm xúc. Ánh mắt vẫn vậy, vẫn mãi băng sơn lạnh giá nhưng khi nhìn y, ánh mắt ấy lại vô cùng dịu dàng.

Ly Minh (Bảo Bình) đứng đó, dưới hàng trúc xanh ngắt, dung mạo như họa, ngọc thụ lâm phong, mái tóc dài tới thắt lưng tùy ý mà vương khắp trên vai, bộ lam y tối màu man mác buồn, tận sâu trong đáy mắt là chút niềm vui. Bàn tay cầm chiếc quạt giấy đung đưa theo gió mang theo hương thơm của trúc.

– Ly Minh..

– Tố Linh, hôm nay thật rảnh rỗi.. Nàng đến thăm ta ư?

Tố Linh (Thiên Yết) lại gần, nàng muốn nhìn thật kĩ người này một lần cuối, hình ảnh y mãi trong tâm nàng, dù có hóa thành tro bụi thì nó cũng sẽ không bao giờ thay đổi, nếu như nàng và y chỉ là người bình thường thì tốt biết bao, nếu giữa họ không có Kiều Thư (Song Ngư) thì thật tốt. Nhưng tất cả đều chỉ là nếu như.

– Ta… ta…

Y mỉm cười – Nàng nói đi

– Ta sắp thành thân

Sắc mặt y vẫn không thay đổi, điềm tĩnh nở cụ cười gượng gạo – Chúc mừng nàng… – bàn tay y vỗ lên đầu nàng mấy cái như thuở nhỏ y vẫn hay làm – Chúc mừng Linh Nhi, cuối cùng nàng đã tìm được hạnh phúc của mình rồi…

Nàng cúi mặt, cố gắng kiềm chế giọt nước mắt sắp rơi. Toàn thân cứng ngắc, nhất thời không biết diễn tả cảm xúc như nào. Hân Băng (Kim Ngưu) từng nói nàng giống như con búp bê vô hồn, còn gương mặt thì lúc nào cũng lạnh tanh. Nàng thầm cho là đúng nhưng đến hôm nay nàng lại nghĩ đó chỉ là do vỏ bọc của nàng quá hoàn hảo.

– Vui? – nàng cầm chặt lấy bàn tay đang vỗ đầu mình.

Y cười đáp nhưng giọng buồn buồn, ánh mắt xa xăm – Sao ta lại không vui chứ… Linh Nhi sẽ là tân nương đẹp nhất thế gian….

*Đinh – đang* tiếng đinh đan từ chiếc chuông treo trên chuôi kiếm phát ra. Tiếng kêu lanh lảnh vui tai, như một khúc nhạc vui từ rất lâu rồi.

Nàng ngước gương mặt lên, đôi đồng tử in khuôn mặt y không thiếu một chi tiết, nàng nhìn y rất lâu, lâu đến mức chính nàng cũng cảm thấy bất tiện, tiếng nói lạnh như băng vang lên xen lẫn một sự đau khổ, có lẽ chỉ khi gặp y thì tình cảm này mới như nước lũ tràn về, đập tan cả cái mặt nạ lạnh nhạt thường ngày của nàng.

– Chàng giả bộ không hiểu hay là không hiểu….Người ta yêu là chàng.. thật tâm Tố Linh này chỉ có Ly Minh… Vậy chàng để ta ở đâu trong thâm tâm chàng… Ta không còn là con nhóc xưa kia nữa, ta đã trưởng thành,..

Y thối lui mấy bước. Sao nàng vẫn còn đoạn tâm ý này, người nàng yêu phải là người nàng sắp thành thân chứ. Y tự nhắc mình, cũng tự nhắc nàng. Y còn Kiều Thư (Song Ngư), nàng cần y chăm sóc, nàng mới chính là người y yêu, Tố Linh (Thiên Yết) không phải, nàng chỉ là một tiểu muội ngày xưa, y và nàng đều là không nên…

– Sao chàng không nói gì… Chàng yêu ta đúng không Ly Minh – nàng tóm lấy áo trước ngực y lay mạnh, nàng muốn biết y yêu nàng đến mức nào

– Tố Linh, nàng bị sao vậy… – y nắm lấy cổ tay nàng và vô tình chạm vào chiếc vòng bạc ngày xưa y tặng, như có luồng khí khiến y vội rụt tay lại

Tố Linh (Thiên Yết) buông tay ra khỏi áo y, nàng đã đau lòng tới độ nước mắt hóa thành hư không, nàng đau tới mức không thể òa khóc cũng không thể biết rõ nguyên nhân. Nàng ôm chặt y, mặt úp vào ngực, giọng nghẹn ngào – Ly Minh, nếu chàng nói chàng cần ta,.. Chàng yêu ta.. và không muốn dời bỏ ta.. thì ta sẽ không thành thân, ta sẽ bên chàng mãi mãi… Dù có làm sao, vì muốn ở bên chàng ta sẽ nghịch thiên…

Bàn tay giơ lên định vỗ về nàng, an ủi nàng nhưng gương mặt Kiều Thư (Song Ngư) lại hiện ra với đôi mắt u buồn, với giọt lệ lăn dài trên má, với bao kỉ niệm xưa cũ – Tố Linh, nàng đừng nhầm lẫn cảm xúc của mình nữa… Hai chúng ta không bên nhau thì sẽ tốt hơn… – dừng một lát, y lấy lại can đảm – Ta không yêu nàng.. Những lời nói khi xưa nàng đừng cho là thật… Lúc đó ta còn quá nhỏ.

Tố Linh (Thiên Yết) vẫn ôm chặt y, nàng tuyệt đối tin y yêu nàng, cảm xúc nàng chưa bao giờ phản bội nàng – Chàng nói dối… Chàng rất yêu ta.. Chàng thực sự rất yêu ta… Chàng không yêu ta sao còn ôm ta, chàng không yêu ta sao luôn an ủi ta… Và chàng không yêu ta mà sao luôn mong muốn ta… Tất cả ta đều biết.. Ly Minh, chàng đừng tự dối mình, chàng nghĩ chàng dối được ta ư… Chàng lầm rồi…

Giọt nước mắt cuối cùng cũng không kìm nổi mà rơi ra. Đây có lẽ là lần cuối nàng vì y mà khóc, có lẽ nàng đã quá mù quáng.

Đẩy nàng ra, y nhìn gương mặt loang lổ nước mắt, đôi mắt đỏ hoe, làn môi trắng bệch, tận sâu trong đáy lòng, y cảm thấy đau đớn. Nỗi buồn không tên ấy vây lấy y, nó âm ỉ cào xé con tim y.

– Tố Linh, ta không yêu nàng….. Nàng đã rõ chưa.. Tố Linh… Ta chưa bao giờ yêu nàng….. Nàng nghĩ ta dối mình ư? – y chỉ vào ngực mình – Ta có thể dối ta nhưng tim ta không dối ta….

Tố Linh (Thiên Yết) ôm miệng, đôi mắt hoảng hốt như con thú bị thương. Rõ ràng y nói dối, cảm xúc của nàng không bao giờ nhầm. Y đã rất yêu nàng, chẳng lẽ nàng đã sai. Không, không thể, y nói dối, nàng không tin, dù có chết cũng không tin.

*Bốp* Tố Linh (Thiên Yết) hết nhìn bàn tay rồi nhìn sang nam nhân kia, nàng lùi lại như vừa gây ra một việc xấu xa nhất từ trước tới nay. Y đặt tay lên mặt, cái tát bỏng rát, nhưng chính y đã thương tổn nàng, dù nàng có đánh mắng y như nào thì y cũng coi là xứng đáng.

– Tố Linh… Tất cả là tại ta..

Nàng không để ý đến lời nói đó, miệng lẩm bẩm – Ta… xin.. lỗi… ta không cố ý đâu – nàng bịt hai tai rồi ngồi xuống – Ly Minh… Chàng nghe cho rõ đây… Chàng nói chàng không yêu ta đúng không?… Chàng nói chàng chưa từng thích ta dù chỉ một lần.. Được, ta chấp nhận…..

– ……

– Dù thế nào thì ta và chàng cũng mãi không thể bên nhau.. Yêu hay không yêu thì còn quan trọng gì…. Nhưng Ly Minh… Ta thực sự rất yêu chàng, ta yêu chàng từ rất lâu rồi… Ta đã yêu chàng vô điều kiện, ta đã yêu chàng dù biết sẽ không có kết quả gì… – Tố Linh (Thiên Yết) ngước mặt lên nhìn nền trời xanh thẳm, giọt nước mắt lăn dài trên má. Giọt lệ lăn trên má, tia hy vọng cuối cùng đã mất, nếu vậy thì nàng và y sẽ không còn can hệ gì tới nhau.

*Phụt* dòng huyết khí sục sôi trào ra từ miệng Tố Linh (Thiên Yết). Nàng lau đi hàng máu đó. Thật sự đã kết thúc, đã kết thúc, nàng đã nghĩ rằng sẽ nắm bắt được nhưng nàng lại quá vọng tưởng.

– Tố Linh… Sao nàng lại phải khổ sở như vậy… Nếu nàng muốn thì hãy hành hạ ta đừng làm thương tổn đến bản thân…

Tố Linh (Thiên Yết) ngẩng lên, vẫn gương mặt anh tuấn cương nghị ấy, vẫn đôi mắt ấm áp dịu dàng như biển cả ấy và vẫn là sự quan tâm âm thầm ấy. Nhưng nó đã quá xa vời với nàng, lấy lại chút khí lực – Chàng vẫn lo cho ta ư… Đa tạ…

– Nàng không hận ta?

– Không… Yêu chàng là quyết định của ta, từ bỏ chàng cũng là quyết định của ta. Ta đã cam tâm yêu chàng sao lại không cam tâm từ bỏ chàng… Ta tuyệt đối không bao giờ làm phiền chàng nữa, ta không lấy tình nghĩa này mà ép chàng yêu ta.. Chàng đã không yêu ta… Vậy… Ta cũng sẽ không yêu chàng nữa…Ly Minh…

Tố Linh (Thiên Yết) quay người bỏ đi, thân hình mảnh mai khẽ run rẩy, nhờ có thanh kiếm mà nàng không ngục xuống đất. Y biết nàng đang khóc, nàng đang rơi lệ nhưng thà một lần đau còn hơn sống trong đau khổ dằn vặt.

– Ta không phải không yêu nàng… Mà tại ta không dám yêu..