Đề Xuất 5/2024 # Đọc Chap 64.3: Câu Chuyện Thứ Ba # Top 3 Yêu Thích

Mặc dù cô rất mệt nhưng vẫn cố gắng dùng hơi sức để nói ra một lèo. Ánh mắt lo lắng cứ nhìn anh chằm chằm, kiểm tra tới kiểm tra lui khiến anh bật cười. Anh bật cười trước cô em gái ngốc Cự Giải của anh lúc nào cũng khóc nhè hơn. Lấy tay lau lau những giọt nước mắt của cô, đồng thời cũng an ủi cô, dỗ dành cô nói anh không sao. Cô lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thần kinh của căng như dây đàn của cô mới thả lỏng. Thấy anh hai không sao, Cự Giải lại chạy tới cậu bạn kia của mình. Cũng tương tự tình trạng hồi nãy mà hỏi thăm. Cự Giải khi còn nhỏ là một đứa huống nội, cũng không thích tiếp xúc với người lạ, nhìn tình trạng hỏi thăm ân cần, không sợ sệt, Ma Kết tự hỏi trong lòng đó là bạn của Cự Giải phải không? Sau đó, cả ba đứa nhóc được đưa đến đồn cảnh để lấy lời khai đồng thời xử lí vết thương. Khi ra ngoài đợi cùng đợi với anh hai, cả hai đứa nhóc thấy Ma Kết bị bắt, Cự Giải lúc đó rất hoảng sợ nhưng cậu bé bên cạnh thì rất bình tĩnh. Nó nói với cô hãy tìm cảnh sát, còn nó thì sẽ đến đó ngăn cản. Cự Giải ngoan ngoãn làm theo, nhờ vậy bắt được tên biến thái. Cảnh sát liền báo với người thân của ba đứa trẻ. Nghe được tin này, Sơn Dương và Bắc Giải đều lo lắng nhưng hơn hết là giận dữ, anh kêu người tài xế lái xe đến đó trong khoảng thời gian nhanh nhất. Cự Giải ở đồn cảnh sát cũng không rảnh rang gì, hết chạy qua xem tình hình vết thương của anh hai lại chạy tới xem tình trạng của cậu bạn kia. Cự Giải y như một cô y tá nhỏ, hết bưng thuốc lại bưng nước, lại giúp anh hai thổi thổi vết thương đang sát trùng cho bớt rát, lại chạy qua dán băng cá nhân cho cậu bạn, làm việc hết sức tận tụy. Sơn Dương và Bắc Giải sau khi đến đồn cảnh sát, Bắc Giải đã chạy đến xem xét tình hình của hai đứa con mình, lo lắng hỏi tới hỏi lui khiến hai đứa con choáng. Sơn Dương bản tính nghiêm túc, anh là một người khô khan, lại kiệm lời, anh đứng đó nghe cảnh sát tường thuật lại mọi chuyện. _Tôi muốn giải quyết thật đẹp thằng đó, tốt nhất là mấy năm tù, à không chết luôn càng tốt. Nghe hiểu không? Giọng nói của anh tuy bình thường, trầm tĩnh nhưng lại toát ra uy thế áp người, đe dọa họ khiến ai cũng không thể làm việc có sai sót. Sơn Dương không biết cách thể hiện tình yêu, nhìn thì ông có vẻ rất vô tâm nhưng thật ra anh đang lo đến sốt vó. Ma Kết biết thật ra ông rất quan tâm lo lắng cho mình và em gái. Nghe câu nói thật ra cũng rất sợ nhưng Kết cũng thấy rất vui và hãnh diện vì ông. Sau một đêm mệt mỏi, đồng hồ chỉ tám giờ, mọi người mới làm xong thủ tục. Ma Kết và Cự Giải được cha mẹ dẫn về nhà. Khi đi đến ngoài cửa đồn công an, cô bé đột nhiên đứng lại. Bắc Giải thấy con gái mình lại, nên cúi xuống hỏi đứa nhỏ. Cự Giải đưa mặt cún con nói với cô với giọng ngẹn ngào: _Mẹ à, con muốn đưa bò cạp về nhà, cậu ấy ở nhà một mình, sẽ không có ai đến đón cậu ấy đâu! Cậu ấy đi một mình về nhà rất cô đơn, lỡ…lỡ như gặp tên biến thái hồi nãy thì sao? Bà nhìn còn gái mình rồi lại nhìn cậu bé ngồi trên chiếc ghế. Thân hình nhỏ bé quật cường nhưng cũng rất cô đơn, bà cũng là mẹ đương nhiên cũng không muốn những đứa trẻ khác lâm vào tình trạng tái diễn như hồi nãy. Bà đồng ý với đứa con nhỏ. Cô bé chạy vào kêu cậu bạn mình đi chung. Cậu bé được cô bé dắt ra ngoài, lên xe. Chiếc xe dù sao cũng khá rộng rãi, lại còn dư một chỗ nên ngồi cũng thoải mái. Sơn Dương và Bắc Giải lần đầu tiên gặp cậu bé cũng thấy cậu bé rất lạnh lùng, rất ghét nói chuyện hay tiếp xúc với người khác. Hai người đều nghĩ đây sẽ là thằng bé rất khó thân, rất khó để làm bạn. Nhưng khi ngồi chung với Cự Giải, hai ông bà cũng giật mình, Cự Giải và nó nói chuyện hầu như rất hợp, lại nói rất nhiều. Cự Giải rất ít nói chuyện với người lạ mà hôm nay nó nói rất nhiều, lại nói một cách thoải mái. Thằng bé thì mặt lạnh nhưng lúc nói chuyện mới cười với Giải. Ma Kết cũng không muốn xen quá nhiều vào câu chuyện của hai đứa nhóc. Sơn Dương và Bắc Giải cũng cảm thấy an ủi, Giải có được một đứa bạn thân vậy cũng tốt. Đỡ hơn lần nào về nhà cũng mặt mày ủ dột vì không ai chơi với nó. Hôm nay là ngày lễ giáng sinh, Sơn Dương và Bắc Giải cố gắng hoàn tất hết công việc để có thời gian để chơi cùng với con cái. Cả hai người đã hứa với hai đứa nhỏ sẽ dắt nó đi khu vui chơi. Đương nhiên hôm nay có thêm một đưa nhóc cũng không phiền, thêm nhiều đứa nhóc thì càng vui. Ở trong đồn cảnh sát cả tiếng, ba đứa trẻ đều đói rã ruột. Sơn Dương và Bắc Giải đầu tiên dắt hai đưa nhóc đến một cửa hàng đồ ăn, lấp đầy cái bụng rỗng. _Mọi người có muốn chụp một bức ảnh gia đình được không? Một nhân viên cầm ống kính lại gần bàn ăn của gia đình Kết mỉm cười nói. Ở giữa cửa hàng có một cây thông noen rất lớn, bên cạnh đặt nhiều món quà và còn có cả hình nhân ông già noen bên cạnh nữa. Cự Giải và Bắc Giải hứng thú đồng ý, kéo cả Ma Kết và Sơn Dương lại chụp một bức.

Chụp được ba bức, Cự Giải thấy cậu bạn của mình ngồi ở góc bán, nhìn về hướng này. Trong lễ giáng sinh, việc hội hợp gia đình truyền thống của Giáng sinh. Cậu nhóc cảm thấy mình giống người ngoài, nên chỉ ngồi nhìn thôi. Cự Giải chạy lạch bạch đến bên cậu. _Cậu chụp với gia đình mình mấy bức đi! _Nhưng mà là…chụp gia đình… Cậu nhóc còn chưa nói hết Cự Giải đã phồng má kéo cậu nhóc lại, chụp chung với gia đình. Sau khi chụp ra được mười bức, Giải đã đưa ba bức cho bò cạp ba bức làm kỉ niệm. Sau khi ăn no, cả nhà nghỉ ngơi rồi đi dạo quanh khu công viên. Cả ba đã chạy vòng vòng quanh khu vui chơi, chơi gần hết trò chơi đã là 9 giờ. Giáng sinh là không thể thiếu quà, Sơn Dương và Bắc Giải dắt ba đứa nhỏ đi vào khu thương mại mua đồ quà. Ma Kết được mua một cái máy tính xách tay và một bộ đồ chơi game. Cự Giải được mua cho một bộ đồ chơi búp bê với một con thú bông. Bò cạp vẫn vậy, ngồi yên một góc không động đậy gì nhiều. Cậu nhìn về phía ngoài cửa kiếng, nhìn phố xá ngoài cửa. Từ trên cao nhìn xuống, thành phố như chìm vào ánh sáng và tiếng nhạc khiến cậu cũng bị cuốn hút vào đó. Thẫn thờ nhìn, đột nhiên có một bóng người đứng đằng sau cậu. Cậu quay đầu, thấy là Bắc Giải, bà đang cầm một bộ quần áo ấm và đưa cho cậu. _Đây là quà ta tặng con. Con xem có thích không? Cậu nhìn Bắc Giải ngơ ngác, đâu đó cậu cảm thấy một hình ảnh quen thuộc. Vào ngày giáng sinh, mẹ cậu cũng tặng quà cho cậu, hình ảnh ấy đã mờ nhạt và gần như chìm vào quên lãng, nay lại hiện về. Cậu đứng đó, không nói gì nhưng nước mắt đã trực trào ra khỏi khóe mắt. Bắc Giải hơi ngạc nhiên trước hành động, tưởng nó vì chuyện hồi nãy vết thương tái lại, đau lên khiến cậu khóc. Dỗ dành hỏi nó có sao không, có bị đau chỗ nào không. Bà càng làm vậy, càng khiến anh nhớ đến hình ảnh mẹ mình vẫn thường hỏi han, anh cố gắng không bật khóc thành tiếng nhưng vẫn phát ra vài tiếng nấc. Anh nhớ mẹ, nhớ mẹ rất nhiều… Chỉ trong một đêm, cậu bạn nhỏ đã được cảm nhận rõ rệt thế nào là giáng sinh. Sau khi kết thúc, cảm thấy rất là tiếc nuối, cậu ước gì thời gian giáng sinh có thể dừng lại mãi mãi thì tốt. Cự Giải nắm tay cậu cùng bước ra khỏi khu mua sắm, thấy cậu có tâm sự liền hỏi: _Bọ cạp, có chuyện gì sao? Sao cậu trông không vui vậy? Cự Giải mở to đôi mắt long lanh nhìn cậu. Như thể nếu cậu nói có thì đôi mắt đó sẽ chảy ra những giọt nước. Cự Giải rất mẫn cảm, cậu biết nên cố gắng nói không sao. Dù cậu có che cỡ đâu nhưng cậu cũng không bao giờ dấu được trước mặt Cự Giải. Chính là cô nhóc này khiến cậu mở lòng, khiến cậu cảm thấy thật sự có ai đó hiểu được mình. Cự Giải im lặng một hồi rồi hỏi lại: _Có phải cậu cô đơn không? Giáng sinh ở nhà một mình thật sự sẽ không vui. Cuối cùng cũng bị vạch trần, anh chỉ im lặng, cúi mặt không nói gì nữa. Trong lúc anh cảm thấy buồn bã và tuyệt vọng thì Cự Giải lại nói nhỏ với anh. _Cậu đừng buồn mà, mình chắc chắn gia đình cậu sẽ về và ở bên cậu, mình hứa đó. Vì giáng sinh là ngày của gia đình! Cậu nhóc ngầng đầu ngạc nhiên nhưng rồi lại mỉm cười. “Không nhất thiết phải là gia đình, đơn giản chỉ cần là ở bên cạnh người mình yêu quí là được rồi”_Giáng sinh trong cảm nhận của cậu.