Thịnh Hành 5/2024 # Đọc Chương 27 : Nỗi Đau Gấp Bội # Top 9 Yêu Thích

Dĩnh Vân (Xử Nữ) nhìn ngắm quả cầu khổng tước mà Cảnh Thiên (Sư Tử) ban tặng không biết chán. Nàng nhướn mình, quả cầu bay trên không trung rồi đậu ngay lại xuống chân. Nụ cười rực rỡ, ánh mắt ngây thơ vô hại. Dường như nàng chưa bao giờ là sát thủ, chưa bao giờ giết người, nàng chỉ là nữ nhân bình thường.

Tiểu Quì bên cửa sổ tóm lấy con bồ câu nhỏ, gỡ mảnh giấy buộc phía dưới chân. Gương mặt lạnh nhạt hơi sửng sốt. Dĩnh Vân (Xử Nữ) thấy vậy bèn bước đến lấy tờ giấy trong tay Tiểu Quì nhìn nhanh một lượt, mi tâm nhíu chặt, mâu quang tỏa ra hàn khí ngút ngàn.

– Nương nương – giọng nói nhỏ bé lọt thỏm giữa không gian

Nàng trầm ngân, bóp vụn mẩu giấy nhỏ – Em đang bị thương, để ta thay em làm nhiệm vụ này… Hãy yên tâm mà nghỉ ngơi…

Tiểu Quì níu tay nàng – Không, em không sao, nương nương, người đừng làm vậy, nếu thân phận bại lộ tính mạng người sẽ vô cùng nguy hiểm… em..

Không để nàng nói hết câu Dĩnh Vân (Xử Nữ) cắt ngang – Nếu em đi trong tình trạng bị thương như này… Ta không dám chắc…Ta đã quyết, giờ em nói cho ta các thông tin về Nguyệt Sinh đi…

Nhận thấy thái độ kiên quyết của nàng, Tiểu Quì biết nàng đã quyết định thì dù có chín con tuấn mã cũng không thể lay chuyển, thở dài một lượt, âm thanh vang lên trong tẩm cung hoa lệ – Nàng là con gái của tể tướng, xưa kia được thái hoàng thượng phong thành quận chúa. Ba tháng trước sang Nguyệt Quốc hòa thân. Theo mật báo, sáu ngày trước nàng và thái tử Nguyệt Quốc xảy ra tranh chấp, vì bản tính ương ạnh nên nàng bỏ đi… Theo tính toán, hiện giờ có lẽ đã vào đến lãnh thổ Mộng Quốc.. – giọng nói nhỏ nhẹ – Đang ở khu rừng phía bắc cách Ngạo thành ba mươi dặm…

Dĩnh Vân (Xử Nữ) khẽ cười, nhiệm vụ này khá đơn giản chỉ ngại mỗi là đường xá, nếu để Tiểu Quì đi, miệng vết thương từ nhiệm vụ trước vẫn còn chưa khép lại. Nàng không thể làm vậy, an toàn quan trọng hơn, mà nàng với Tiểu Quì đã vào sinh ra tử, đồng cam cộng khổ từ bé, nàng tuyệt không để nàng ấy có chút sơ xảy.

– Em ở lại, nhiệm vụ của em là hóa thành ta, 3 ngày, 3 ngày sau ta sẽ trở lại..

Thay bộ y phục của Tiểu Quì, mái tóc dài được vấn gọn sau gáy, cả người toát lên hơi thở lành lạnh như băng, cầm thanh trường kiếm trên tay vuốt nhẹ, nàng cười với nó cũng như cười với chính mình – Ngươi theo ta đã năm năm… Làm bạn ta khi ta mệt mỏi, khiến ta không ngục ngã bởi trò đời…. Ngươi quả là thanh đao tốt của ta…

Tiểu Quì dịch dung thành gương mặt của Dĩnh Vân (Xử Nữ), lấy từ trong người ra một chiếc áo màu lam lấp lánh – Người hãy mang theo bên mình… Người cần nó…

Dĩnh Vân (Xử Nữ) ngẩn người, bàn tay lau kiếm cũng theo đó mà dừng lại – Nơi đây tuy là hoàng cung đại điện nhưng vẫn luôn có những thế lực ngầm đấu đá nhau ác liệt, em nên giữ bên người phòng trừ trường hợp xấu nhất… Em không tin vào năng lực của ta…

– Không… Người hãy giữ, người mặc em mới yên tâm… Em ở lại đây nên không cần giữ nó làm gì… Nó chỉ là tấm áo giáp cỏn con nhưng đã giúp em thoát chết bao lần, người hãy vì em mà trở về…

Nàng quay lại, cầm trường kiếm trong tay – Tiểu Quì à… Sẽ có ngày ta và em được tự do..

~~~~

Sau cuộc hành trình thoát khỏi Nguyệt Quốc, chủ tử Nguyệt Sinh (Nhân Mã) đều thấm mệt. Tuy đây là quyết định trong lúc nóng giận của nàng nhưng nàng không hối hận vì nàng không muốn chia sẻ bất cứ thứ gì cho ai, cái gì của Nguyệt Sinh (Nhân Mã) thì kẻ khác đừng hòng động vào. Bằng không nàng sẽ vứt bỏ.

Nguyệt Sinh (Nhân Mã) đầu tựa lên thành giường, con rắn nhỏ vẫn cuộn tròn nằm ngủ trước bụng, Tiểu hương bên cạnh móc màn lên thở dài – Nương nương, người khóc..

Nguyệt Sinh (Nhân Mã) vội lau đi hàng nước mắt đang rơi, tiếng nấc ngày càng rõ rệt – Em đừng kêu ta là nương nương nữa, ta không còn là thái tử phi …Giờ ta chỉ là Nguyệt Sinh thôi….

*Rầm* cánh cửa bị đạp đổ, làn gió lạnh thổi tới, hắc y nhân xuất hiện, trong tay cầm trường kiếm dài tựa con mãng xà. Đôi mắt lóe lên tia sáng ngoan độc lạnh lẽo, người này khí thế tỏa ra đầy hắc muội.

Cầm trường kiếm lao tới, mũi kiếm như xé gió hướng về phía Nguyệt Sinh (Nhân Mã), không hề có một động tác thừa nào, tất cả đều rất nhanh gọn và nhịp nhàng.

Nguyệt Sinh (Nhân Mã) cả kinh, khắp người bất động, nàng cứ ngồi đó trân trân nhìn mũi kiếm đang lao tới chỗ mình. Lưỡi kiếm như khiến toàn bộ không gian đông đặc lại, ngay cả một tiếng thở cũng thành nặng nề.

*Phập* cây kiếm cắm ngập người Tiểu hương, bộ y phục sạch sẽ vấy đầy máu tanh. Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng rồi rút kiếm về, cây kiếm loang lổ máu tươi, máu nhỏ từng giọt mĩ lệ như nước mắt của những kẻ cùng quẫn.

Tiểu hương nằm trong vòng tay Nguyệt Sinh (Nhân Mã), tâm trí nàng hỗn loạn cực độ, bàn tay lạnh ngắt, miệng không ngừng ứa ra từng đợt máu

– Tiểu thư…

Nguyệt Sinh (Nhân Mã) nước mắt dàn giụa – Không, em sẽ không sao, em sẽ sống… Ta giờ chỉ còn mình em… Nếu mất em thì ta còn gì nữa

Dĩnh Vân (Xử Nữ) cầm trường kiếm, bàn tay khẽ run lên, hai người kia cũng như nàng và Tiểu Quì, thâm tình gắn bó, vì nhau mà sinh mà tử. Nhưng dù gì, nếu nàng nhân từ thì nàng lại tự tàn nhẫn với bản thân.

– Thôi đi

Nguyệt Sinh (Nhân Mã) lạnh sống lưng, ánh mắt sợ hãi nhìn hắc y nhân trước mặt, bàn tay vô thức ôm cái bụng nhỏ. Nàng thực sự rất sợ, gương mặt tái nhợt không ánh huyết, bờ môi mím chặt vào nhau

– Ngươi là ai?

Dĩnh Vân (Xử Nữ) nhếch mép – Ngươi không cần biết.. Hôm nay ta tới đây để lấy từ ngươi một thứ, không phải tính mạng ngươi .. . – dứt lời trường kiếm đi tới nhưng bị chặn lại bởi một trường kiếm khác.

Nữ nhân mới xuất hiện mặc bạch y, cả người xinh đẹp trong sạch như đóa bách hợp. Hàn khí ngấm ngầm tỏa ra dưới hàng mi dài. Nàng đứng trước Nguyệt Sinh (Nhân Mã) mà cản một kiếm của người kia. Chân sau trụ vững, phía trên thân hơi ngả ra sau.

Dĩnh Vân (Xử Nữ) có chút ngạc nhiên nhưng ngay sau đó dồn thêm nội lực vào thân kiếm, nàng khẽ cười, một nữ nhân kia sao cản được nàng, chẳng qua chỉ khiến nàng mất thêm chút thời gian.

Tố Linh (Thiên Yết) thối lui mấy bước.

Dĩnh Vân (Xử Nữ) xoay mình thoắt ẩn thoắt hiện, trường kiếm nàng uốn lượn như xà long, thấy đầu nhưng không thấy đuôi, chỉ nghe thấy tiếng xé gió vun vút của nó trong không gian tĩnh mịch. Chuôi kiếm đánh sau gáy Tố Linh (Thiên Yết) khiến nàng không kịp đề phòng mà bất tỉnh, chưởng còn lại….

*Phụt* máu từ miệng Nguyệt Sinh (Nhân Mã) phun ra, thấm lên tấm mành màu vàng cam tựa như đóa hoa tuyệt mĩ. Toàn thân run rẩy, bụng dưới truyền đến trận đau đớn kịch liệt, máu từ dưới váy chảy ra như mang theo nửa sinh mệnh của nàng. Con nàng, con nàng sao rồi, sao lại chảy nhiều máu như vậy, không, không thể, nàng không dám nghĩ

Ánh mắt toàn vân máu nhằm thẳng phía Dĩnh Vân (Xử Nữ), nước mắt đỏ như hạt chu sa lăn dài trên gương mặt trắng bệch nhợt nhạt như tờ giấy – Thứ ngươi muốn lấy của ta là hài tử của ta sao… Ngươi…

Dĩnh Vân (Xử Nữ) quay người, dưới lớp sa che mặt, hơi thở lạnh lẽo, tiếng nói thoát ra như lưỡi dao đâm vào tim Nguyệt Sinh (Nhân Mã) – Thái Tử điện hạ gia lệnh cho ta làm… Ngài ấy không muốn cùng ngươi dính dáng gì thêm… Ngài ấy muốn cho ngươi biết, mất đi đứa con của mình thì đau như thế nào….

Nguyệt Sinh (Nhân Mã) ngẩn người, bàn tay đấm mạnh xuống đất, máu, nước mắt, mảnh vỡ quyện vào nhau, y không như vậy, không tàn độc như vậy, dù y đã hiểu lầm nàng nhưng nàng tin y yêu nàng, yêu đứa con này.

Nguyệt Sinh (Nhân Mã) nhặt lên, bàn tay nắm chặt, giọng nói phát ra, mang theo uất hận, mang theo trái tim tan vỡ – Lạc Kì, chàng hận ta vậy sao… Ta không đẩy Uyển Nhi xuống đó mà… Con chàng là do chính nàng ta giết, sao giờ lại là ta… Lạc Kì, dù chàng hận ta như nào cũng không nên làm thế, nó cũng là con chàng mà, chẳng nhẽ chàng không coi trọng nó, chàng nhẫn tâm và tuyệt tình với ta thế ư… Ta hận chàng..

Dĩnh Vân (Xử Nữ) cười lạnh, ném lại một câu – Tức thời mới là kẻ có tiềm lực, Nguyệt Sinh, ta tin cô không hận ta, con cô chỉ là một quân cờ trong ván bài này, dù ta không ra tay thì cũng là kẻ khác… Hãy tự làm mình có năng lực, hắn và cô… Tình ái trong hoàng thất… Vốn chẳng tồn tại…

Nàng ngẩng mặt – Đa tạ – rồi nàng nhìn đống máu dưới chân, bàn tay trắng xanh chạm xuống vũng máu nhớp nháp rồi đưa lên ngực mình mà gìn giữ – Mẫu thân xin lỗi con, hoàng nhi, con nhất định không bao giờ được đầu thai vào hoàng gia nữa…..

Dĩnh Vân (Xử Nữ) nhíu mày rồi bước đi, trong tim nhộn nhạo, hóa ra tha thứ và thù hận chỉ mỏng manh như sợi chỉ. Đường đường là người làm mẹ lại trơ mắt bất lực bị mất đi đứa con của mình, rồi nuốt lệ vào trong lòng mà đa tạ kẻ vừa gây ra, có lẽ thế gian chỉ có mình nàng ta. Nhìn bàn tay mình, chính nàng vừa gây ra cái chết cho hài tử đó, nàng lắc đầu.

Tử y bên ngoài nâng chèn trà, nàng phiêu diêu tự tại như tiên nữ, đẹp đến lóa mắt.

Dĩnh Vân (Xử Nữ) cầm trường kiếm, thân người làm thế phòng thủ.

Hân Băng (Kim Ngưu) bèn đáp – Ân oán của nàng ấy sớm muộn gì cũng phải trả… Ta không có can thiệp… Chỉ là tiểu muội của ta vốn nghĩa hiệp nên vào giúp, ai ngờ lại bị cô nương cho một liều thuốc mê hại ta lát phải vác muội ấy lên giường

– Sao cô nương dám chắc ta đến đây không là giết người…

Ngón tay mân mê chén trà tinh xảo kia chợt dừng lại, thanh âm ôn nhu vang lên – Cô nương là một sát thủ có năng lực… Nếu cô nương tới giết người thì sao lại phải giả đâm trúng nữ tì kia, vết thương đó không sâu, không trúng chỗ hiểm, chỉ là hôn mê. Còn tiểu muội ta, võ công kém cỏi, nếu như bình thường chả phải xuống tay rồi sao – nàng nhấp một ít nước – Nhưng cô nương cũng không nên sát hại đứa nhỏ như vậy… Mà thôi, coi như là một lần thử thách Nguyệt Sinh đi..

Dĩnh Vân (Xử Nữ) rùng mình, người này là ai, sao lại biết nhiều như vậy, chỉ bằng một hành động mà đoán ra tất cả, nàng cần cẩn trọng hơn rất nhiều, tay nắm thành quyền – Cô nương quả thông minh, ta thực ngưỡng mộ… Mong về sau không bao giờ gặp lại.

Dĩnh Vân (Xử Nữ) lùi lại mấy bước rồi biến mất trong không gian.

~~~~~~

Phía xa xa, mỹ nam tử dựa người vào cây trúc, bàn tay thon dài phủ lớp ánh nắng càng thêm mơ hồ, cái người này tựa đóa sen tinh khiết trong phật môn, tuyệt nhiên không vướng bụi trần – Thật nhanh chí, bằng một hành động mà đoán ra nhân tâm

– Thánh chủ, chúng ta còn việc phải làm không nên lưu lại đây lâu – nam tử mặc bạch y khác bên cạnh lên tiếng, y theo thánh chủ đã lâu, y biết người này vô hỉ vô bi, thanh tâm quả dục nhưng tại sao hôm nay lại có hứng thú với nữ nhân, mà còn dùng ánh mắt tán dương dịu dàng nữa chứ. Thánh chủ ngày càng khó hiểu.

– Sao ngươi lúc nào cũng công với việc vậy, ngươi muốn thánh chủ chết trong đống đó mới vừa lòng ư – nam nhân khác lên tiếng, giọng nói phần nhiều là châm chọc.

Nam nhân khác cũng xen vào – Mộ Nhất, ngươi nói chí phải, thánh chủ cần lấy vợ mà.. Một Thất ngươi muốn thánh chủ đi tu ngươi mới vừa lòng sao..

Người được gọi thánh chủ kia vươn vai lười nhác, khóe miệng nhếch lên nụ cười – Mộ Tam, Mộ Nhất, tha cho hắn đi… Mà cái tên Mộ Thất này, toàn là kẻ gây mất hứng…

!!!! ​ *Cạch* con dao gọt táo trên tay Hạ Tuyết (Bạch Dương) rơi xuống sàn, nàng cúi xuống nhặt lên – Tỉ tỉ cùng Tố Linh đi sáu bảy ngày rồi mà không trở về, không biết có sao không? Ta lo quá

Cảnh Hòa (Song Tử) bên cạnh chống cằm suy tư, ở đây mấy ngày cũng khá thú vị, không khí trong lành, ăn uống lại có mĩ nhân bên cạnh, thật là muốn ở lại đây mãi.

– Này.. ngươi cười cười cái gì vậy…

– Cô hạ con dao xuống, cô giơ thế nhỡ chẳng may phi về phía ta thì sao.. Ta mà chết là thiên hạ mất đi một mĩ nam đó.. Lúc ấy cô đừng có mà tiếc.

Hạ Tuyết (Bạch Dương) bĩu môi, đúng là cái tên tự cao tự đại, chỉ là đẹp hơn người bình thường một chút, hắn đâu cần tự hào bởi nhan sắc vậy, đúng thật là cái tên thần kinh không bình thường, nếu tỉ tỉ trở về nàng nhất định sẽ bảo tỉ tỉ chữa cho tên điên này

– Khùng …

Y cau có, tính rút trong vạt áo ra thứ gì đó. Hạ Tuyết (Bạch Dương) phi con dao sượt qua mặt y – Lại tính rút hoa Thủy Châu Liên hả, ta cóc sợ đâu đồ mặt heo.. – nói rồi nàng ném luôn quả táo đang gọt dở về phía Cảnh Hòa (Song Tử) rồi chạy biến.

Y bắt được quả táo rồi đưa lên miệng ăn, cũng tốt tự nhiên có đồ ăn mà không tốn sức. Cái đồ ngốc nghếch nữ nhân kia, nàng ta bao giờ mới thông minh được đây, y định rút ra tặng nàng chùm nho mà. Đúng là ngốc, thôi nếu nàng đã bỏ đi thì y ăn vậy.

Cảm ơn các bạn đã đọc!!!