Đề Xuất 5/2024 # Đọc Chương 10 : Gặp Lại Chắc Hẳn Duyên Trời Định # Top 2 Yêu Thích

Những chiếc lá trúc nhẹ xoay tròn trong gió rồi rơi xuống đất. Khung cảnh thanh bình, thanh tịnh hiện hữu giữa chốn giang hồ thị phi hiểm ác. Đây quả là phong cảnh hữu tình, là nơi an dưỡng tốt nhất.

– Cuối cùng cũng tỉnh – Nam Uyên (Ma Kết) tay cầm cuốn sách khẽ nói, thanh âm nhẹ nhàng chứa chan sự quan tâm sâu kín

Hân Băng (Kim Ngưu) nhìn y bằng đôi mắt lãnh đạm, bàn tay không tự chủ sờ lên bộ y phục trắng trên người, nàng khẽ mấp máy – Đa tạ..

Y đặt cuốn sách xuống rồi tiến về phía nàng. Ngũ quan yêu diễm quá độ, mái tóc đen nhánh như thác nước, cả người toát lên khí phách thản nhiên, không so đo với đời. Y liệu có phải trích tiên. Bàn tay lạnh lẽo thoảng thoảng mùi hoa mai ấy chạm khẽ vào mi tâm nàng như thăm dò.

Nàng im lặng nhìn nam nhân trước mắt, đây tính ra là lần thứ ba gặp lại. Nàng cứu y một mạng, giờ y cứu nàng khỏi một sự nhục nhã. Nợ nần đôi bên xem ra đã trả đủ, nàng thấy đã đến lúc rời đi.

– Đa tạ huynh, ta cảm thấy tốt hơn trước rồi, xin cáo lui – Hân Băng (Kim ngưu) đưa ánh mắt ra chỗ khác, chân bước xuống giường.

Không may, nàng bất cẩn ngã xuống đất, nền đất lạnh chạm vào da thịt nàng khiến bản thân rùng mình

Nam Uyên (Ma Kết) đi đến gần, y nâng nàng dậy, nhẹ nhàng như nâng niu một món bảo vật trân quí

– Đa tạ.

– Lần sau nhớ chú ý… – im lặng một chút – Hắn đối với nàng như vậy, nàng vẫn muốn bên hắn sao

Nàng ngạc nhiên, ý của y là gì vậy

– Ta chưa bao giờ thân cận quá gần với nữ nhân nhưng nàng là ngoại lệ… – y mỉm cười – Ta không biết, nhưng khi gặp nàng ta chợt nhân ra suốt hai mươi năm qua ta sống quả là uổng phí… Nữ nhân hoàn hảo như nàng.. đáng tiếc ta lại đến sau

Hân Băng (Kim Ngưu) hơi chút xao động, có tình ý với nàng ư. Hoang đường, nàng chưa bao giờ nghe nói gặp mặt vài ba lần đã yêu, hay tại y biết nàng có khả năng dụng độc nên muốn chiếm giữ, hay tại y thích dung mạo của nàng. Những ý nghĩ đó ngay lập tức bị gạt sang một bên.

Thấy gương mặt bình thản, lãnh đạm của nàng, khóe mắt chỉ thoáng động, trong giây lát y không đoán ra nàng muốn gì hay đang nghĩ gì. Nội tâm nàng có vẻ rất khó xâm nhập.

– Ở lại với ta ba ngày

– Tại sao

– Đây là nhà ta… Xung quanh đây là các cạm bẫy ta đã tự tay sắp xếp chống kẻ địch tấn công… Nàng nên ở đây và chờ qua ba ngày là tốt nhất – y nhìn bầu trời qua khung cửa sổ – Với lại sắp có mưa lớn

Nàng lập tức nhìn ra cửa sổ, mới vừa đây thôi trời còn nắng chan hòa mà giờ đã thanh mây đen mù mịt. Thôi vậy, nàng sẽ ở lại đây ba hôm, nhưng căn bản nàng thực sự tò mò về nam nhân kia, nàng có gì tốt mà y thích.

– Được, vậy ta sẽ ở đâu, mà ta không biết nấu cơm, huynh biết làm không?

Y nhún vai rồi mỉm cười, đúng là nữ nhân vụng về ngốc ngếch.

Tố Linh (Thiên Yết) ngồi lặng trong phòng

Nàng vuốt nhè nhẹ những cánh hoa thấm đẫm sương – Đây phải chăng là nước mắt của hoa, còn nước mắt của ta có lẽ cũng đã cạn khô – nàng thầm nghĩ

– Tố Linh iu dấu. Chúng ta chuẩn bị trở về núi nha. Sư phụ kêu về – Hạ Tuyết (Bạch Dương) bước vào

– Ừ – nàng không buồn liếc nhìn Hạ Tuyết (Bạch Dương) , đôi mắt ánh buồn chưa được nàng giấu kín

– Sao thế Tố Linh. Buồn cái gì à – Hạ Tuyết (Bạch Dương) kéo ghế ngồi cạnh, hai tay chống cằm, nhìn nàng, chun chun mũi

– À…Không có gì…Tuyết Nhi đến phủ vương gia với ta. Sư phụ nhờ ta đưa vật này đến – Tố Linh (Thiên Yết) lại đeo bộ mặt vờ như không buồn mà nói với Hạ Tuyết (Bạch Dương)

– Ừ – nàng tươi cười đáp, Tố Linh (Thiên Yết) cũng mỉm cười – nụ cười gượng gạo duy nhất nàng có thể vẽ lên bây giờ

Phủ vương gia

– Bẩm vương gia. Bên ngoài có người đưa cái này tới và muốn gặp ngài – tên gia nô đưa bức thư cho một vị vương gia trẻ tuổi, có khuôn mặt thanh tú tuyệt hảo kính cẩn đáp

– Ừ. Mau cho họ vào – Y nói và giao phó cho tên gia nô

Bên ngoài phủ, bóng dáng hai mỹ nhân xinh đẹp như tiên đang đứng chờ đợi

Một người lạnh lùng, nhưng vẫn toát lên sự dịu dàng vốn có

Người kia thì hoạt bát đáng yêu như ánh mặt trời mùa hè, chói chang nhưng không lóa mắt

– Vương gia truyền cho hai người vào – tên gia nô nói

– Ừ. Làm phiền huynh đài dẫn đường – Tố Linh (Thiên Yết) lãnh đạm, thật khiến người khác nhất thời si mê

– Mời – tên gia nô giơ cánh tay ra chỉ đường

Trong phủ cảnh sắc thật muôn phần lộng lẫy, Hạ Tuyết (Bạch Dương) nhìn dưới nhìn lên tấm tắc khen, nếu đây mà là nhà nàng thì nàng sẽ quậy tưng lên

Đến phòng khách

– Vương gia. Có người đến

– Cho vào – một giọng nam trầm ấm, quen thuộc vang lên

Hạ Tuyết (Bạch Dương) bỗng thấy lạnh gáy, nàng nghĩ chắc có cơn gió thổi qua. Còn Tố Linh (Thiên Yết) vẫn vậy, vẫn lạnh lùng như ngày thường

– Xin chào chúng…. – Tố Linh (Thiên Yết) cúi xuống chào, nàng cũng lướt qua khuôn mặt như vẽ của Cảnh Hòa (Song Tử) mà tấm tắc nể phục vị vương gia xinh như hoa này

– Cô….Ngươi… – Hạ Tuyết (Bạch Dương) chỉ tay về phía vương gia ấp úng nói, còn cái người vương gia kia đang uống trà bị sặc ra ngơ ngác nhìn cô gái áo đỏ, miệng cũng lẩm bẩm

– Hai người quen nhau – Tố Linh (Thiên Yết) nhìn hai con người đang có những hành động kì lạ nghi hoặc nói

– À không…. Có quen đâu – Như được thông báo trước hai người cùng nói

Hạ Tuyết (Bạch Dương) và Cảnh Hòa (Song Tử) liếc xéo nhau với cái nhìn như muốn giết người, Tố Linh (Thiên Yết) không hiểu nhưng cũng vội phá tan bầu không khí

– Vương gia. Sư phụ ta truyền cho người và hoàng thượng một vật

– Ừ. Ngươi để đó cho ta. À khoan. Ngươi chờ ta chút – Cảnh Hòa (Song Tử) lấy lại phong độ của bậc quyền cao chức trọng nói

Hạ Tuyết (Bạch Dương) đứng cạnh bĩu môi, lè lưỡi. Cảnh Hòa (Song Tử) cay cú thấy vậy không làm được gì

Nàng che miệng lên cười khúc khích, Tố Linh (Thiên Yết) bèn đập vào người nàng một cái và liếc nhìn với ánh mắt không mấy thiện cảm vì nàng là con gái sao có thể vô duyên như vậy được

Hạ Tuyết (Bạch Dương) bỗng bị ” ngứa tay ” rút bên trong tay áo ra một túi gì đó mà cười nham hiểm. Hành động bất chính mau chóng diễn ra trước ánh mắt ngạc nhiên của Tố Linh (Thiên Yết)

– Đây là vật mà chúng ta muốn giao cho sư phụ các ngươi. Các ngươi hãy chuyển lại cho ta – Cảnh Hòa (Song Tử) bước ra tay cầm một bức thư cùng một hộp gỗ tinh xảo

Y ngồi xuống, đưa mắt nhìn cô gái áo đỏ đang ngồi vắt chân như ngoài chợ mà thầm cười vì sự vô duyên bậc nhất. Y nâng chén trà lên, mở nắp ra, thổi nhẹ

– Ặc. Gì đây ? Sao lại có gì đó là lạ như này – Cảnh Hòa (Song Tử) mặt nhăn nhó, nhìn chén trà xanh có chút gì đó bột bột đang thi nhau nổi trên mặt trà

Hạ Tuyết (Bạch Dương) thấy cảnh đó buồn cười muốn chết nhưng may sao có bộ mặt lạnh như băng của Tố Linh (Thiên Yết) ở đó nên nàng cũng không dám mở to mồm mà oang oang cười nên chỉ dám tủm tỉm cúi mặt cười khúc khích

– Người đâu. Vào đây. Đây là cái gì – Y mau chóng gọi tên gia nô đến

Tên nô tài đưa chén trà lên nhìn một lượt, đưa lên ngửi, hắn xanh mặt quay lại nói

– Bẩm..bẩm..bẩm.. – hắn ấp úng nói

– Bẩm cái đầu ngươi ý. Nói cho ta nghe đi – Cảnh Hòa (Song Tử) nóng mắt nói

– Dạ..dạ…Là phân chim sẻ đồng nghiền nát dạng bột ạ – hắn nói nhỏ hết sức

Dường như tất cả mọi tiếng động im bặt hết, một cái bình hoa vỡ vụn

Y nghệt mặt ra. Còn Hạ Tuyết (Bạch Dương) thì mở cờ trong bụng

Cảnh Hòa (Song Tử) quay ngắt sang phía người con gái áo đỏ đang cúi mặt sung sướng, đôi chân cứ giẫm lên nhau, nói

– Là cô làm sao. Cô muốn chết hả ?

– Đâu phải dân nữ ạ – Hạ Tuyết (Bạch Dương) giở bộ mặt ” nai chính hiệu ra ” ngước đôi mắt to tròn lên nói, ngây thở vô số tội

– Cô..cô.. – y tức giận, tính bụng xắn tay áo lên nhưng vì cũng chả có chứng cớ

– Điện hạ hình như uống nhầm cứt chim. Có cần dân nữ rót cho chén trà khác không ạ – nàng tủm tỉm nói

Tố Linh (Thiên Yết) bên cạnh quay mặt đi che miệng cười. Lúc vương gia đi sang thư phòng lấy đồ, Hạ Tuyết (Bạch Dương) đã lén lút bỏ cứt chim nghiền vào chén trà của y. Nàng thầm nghĩ ” Đúng là chỉ có thể là Hạ Tuyết “

Bỗng một con vẹt từ đâu bay tới

* Bẹt * cả một bãi cứt chim trắng xóa cư ngụ ngay trên đầu Hạ Tuyết (Bạch Dương) rồi con chim đó còn quay mông vào mặt nàng bay đậu vào vai Cảnh Hòa (Song Tử)

Nàng nhảy loạn xạ, kêu la thảm thiết nhưng bãi đó vẫn im ấm nằm trên đầu

Hạ Tuyết (Bạch Dương) cho tay lên đầu tính phủi đi nhưng ai ngờ là cứt nát nên lại bị dính thêm vào tay, thật vô cùng đáng thương

Cảnh Hòa (Song Tử) đứng lại ôm bụng cười, tay đập bàn đập ghế, cười trông như con ” khỉ động đực” – theo nhân định của Hạ Tuyết (Bạch Dương) là vậy

Y thầm nghĩ – Ông trời thật có mắt. Đúng là quả báo quả báo

Hạ Tuyết (Bạch Dương) liếc xéo y bằng đôi mắt muốn giết người ngay lập tức. Tố Linh (Thiên Yết) thấy vậy vội mau chóng cáo từ rồi kéo Hạ Tuyết (Bạch Dương) ra vê, không thì một trận chiến sẽ diễn ra ngay sau đó

Nàng cố lườm nguýt y mấy phát cuối, còn y thì nhe răng, khoa chân múa tay trêu nàng

Ở rừng trúc

Tiếng chim kêu vang khắp nơi nhưng chứa chan nỗi buồn ghê gớm

– Ta xin lỗi – vị nam tử lên tiếng

– Ngươi không có lỗi. Là do ta quá vọng tưởng – tiếng một cô gái vang lên

Y nắm lấy bàn tay nàng nhưng nàng lặng lẽ rút ra, mỉm cười nhìn y đượm buồn

Ánh trăng như buồn cho hai người, có duyên nhưng không có phận

~~ End Chương 10 ~~ ​