Xem Nhiều 5/2024 # Đọc Khi Chủ Nhân Đi Học # Top 1 Yêu Thích

Trời trong xanh, gió mát lành, hôm nay là ngày đặc biệt, ngày đánh dấu một mốc sự kiện lịch sử của gấu bông: hôm nay, sáu chủ nhân đi học ! Ừ thì hôm nào họ cũng đi học nhưng hôm nay chính là ngày đầu tiên sáu con gấu bông xinh xắn ở nhà một mình. Vì lẽ này mà mới sáng sớm, Dương Xử Nữ đã thức dậy và đóng gói mấy con gấu vào trong một chiếc hộp xinh xinh kèm theo chiếc nơ nho nhỏ. Bọn gấu bắt đầu khóc toáng lên khi phát hiện mình bị giam cầm. – Chủ nhân, thả bọn em ra đi, bọn em có làm gì đâu ! – Sư Tử luôn là đứa mở màn cho mọi phong trào. – Hu hu . . . Chủ nhân Thiên Bình kính mến, cứu em . . . – Song Ngư ơi, anh không nỡ nhìn chú cừu xinh đẹp này bị nhốt đúng không . . . Cảnh sướt mướt này đáng ra sẽ hoàn hảo hơn nếu sáu con kia biến hình người chứ nhìn mấy con thú khóc lóc nó cứ sao sao ý. Không một tí động lòng nào cả ! Tuy vậy nhưng Đường Song Tử cũng không nỡ cướp tự do của tụi nhỏ như thế, anh quay sang Dương Xử Nữ cười cười. – Mày có hơi quá không ? Tao nghĩ bọn nó cũng không đến nỗi . . . – Chính vì hiền như thế nên mày mới hay bị đè đầu cưỡi cổ đấy. Tao đồng ý với Xử Nữ. Không nhốt bọn này, bọn này đốt nhà là cái chắc ! – Chu Bảo Bình lắc đầu nguầy nguậy, anh kịch liệt phản đối ý kiến của Song Tử. Hoàng Song Ngư nhìn con cừu của mình, nó nhìn lại anh, thiếu điều thêm mấy giọt nước mắt nữa có khi anh đã đổ gục trước sự dễ thương của nó. Cơ mà nó là gấu bông thì lấy đâu ra nước mắt. Thôi thì giúp nó, coi như sau này nó phải giúp lại mình. – Thả bọn nó ra đi, khổ thân. – Tao cùng ý kiến với Song Tử và Bảo Bình, mày không nên nhốt bọn nó như thế. Hôm nay phải học cả ngày, bọn nó sáu đứa chịu sao được trong cái hộp bé tí này. – Lâm Thiên Bình cũng đã đầu hàng trước sự năn nỉ của bé Thiên Yết. – Thế thì tao sẽ kiếm cái hộp to hơn. – Ý tao không phải vậy ! Thôi, thả bọn nó ra đi. Sau nhiều giây phút đắn đo suy nghĩ, Dương Xử Nữ cũng đành thả tự do cho tụi nhỏ trong miễn cưỡng. Thật sự anh cảm thấy không an toàn một chút nào.

– Ở nhà nhớ không được mở cửa cho người lạ nghe chưa. Không được nghịch đồ của bọn anh, không được đi lung tung ra ngoài, không sử dụng năng lực tùy tiện, không . . . – Đi thôi Kim Ngưu, mày là mẹ nó à ? – Đường Song Tử nắm áo thằng bạn lôi xềnh xệch ra ngoài, trước khi đi, anh ném lại cho bọn gấu bông một ánh mắt cảnh cáo rồi mới đóng cửa. Con ngựa đen thui áp sát tai vào cánh cửa, nghe tiếng bước chân xa dần mới quay đầu lại với bọn bạn ra dấu hiệu: đã đi. – Quẩy đi các cậu ơi ! – Ma Kết ngoan ngoãn ngồi trong chiếc hộp các tông nãy giờ bỗng lột xác, hò hét khuấy động mấy đứa bạn. Bạch Dương lon ton chạy lại chỗ tủ lạnh, khổ nỗi nó là cừu, mà cừu thì lắm lông, lắm lông thì che hết mắt nên cứ đi hai bước nó lại đập đầu vào thứ gì đo, trông đến tội. Cuối cùng bốn cái chân xinh xinh của nó cũng đưa nó tới tủ lạnh một cách nhanh chóng, cơ mà không mở được tủ, nó làm bằng bông và vải mà. Cự Giải thấy vậy cũng định giúp nó một tay nhưng sao cô cứ đi ngang thế nhỉ ? Hự hự, không quay được ! Ma Kết lắc đầu nhìn con bạn đang cố đi thẳng một cách bất lực. Có con cua nào như nó không cơ chứ ! – Tớ nghĩ cái tủ này đã được phù phép, Bạch Dương mở mãi mà có được đâu. – Thiên Yết vẫy vẫy chiếc đuôi tưởng chừng như nó muốn đem hết nọc độc vẩy ra ngoài. Cũng may nó là gấu bông . . . – Ừ, tớ cũng nghĩ vậy. Bình thường tủ lạnh của Papa vẫn mở được mà. – Nhân Mã gật đầu đồng tình. Vì chiếc tủ lạnh bình thường của mấy anh đã được đám gấu bông xác nhận là bịphùphépnên nó nhanh chóng rơi vào quên lãng của tụi nhỏ. Bị phù phép rồi, có cố mở cũng vô dụng, chi bằng tìm một thứ khác để chơi. Sư Tử biến thành dạng búp bê rồi chạy lại cái hộp đen đen được cho là điều khiển tivi ấn vào nút có số 1. Tivi không hoạt động. Bọn nó liền bắt chước bạn, biến dạng búp bê, chạy lại thi nhau ấn vào mấy cái nút trên điều khiển. Trừ cái nút tròn tròn màu đỏ bên trái trên cùng, còn đâu nút nào bọn nó cũng ấn. Tivi vẫn không bật. – Sao không lên ? Điều khiển tivi ở nhà Papa có nhiều màu, lại còn đánh số nữa nên dễ sử dụng hơn cái này. – Ma Kết bất mãn. – Đúng rồi. Số một màu vàng là mở tivi, số hai màu xanh lá là chuyển kênh, số ba màu hồng là âm thanh. Đến bây giờ tớ vẫn nhớ. Với lại cái ở nhà không có nút nào màu đỏ hết. – Nhân Mã gật đồng tình với bạn dê. – Hay thử ấn nút đỏ này xem ? – Thiên Yết đưa ý kiến. – Không được. Nhớ bộ phim tuần trước xem cùng Papa không ? Có cô xinh ơi là xinh nhấn vào nút đỏ tròn trên chiếc điều khiển ý, thế là bùm một phát, cả công ty nổ tanh bành luôn. Lỡ mình nhấn vào nút đỏ này, nhà của chủ nhân cũng nổ thì chết à. – Cự Giải lắc đầu nguầy nguậy.

– Ra chỗ tivi xem sao, biết đâu ở đấy có nút mở. – Thế là cả bọn lại lon ton chạy tới kệ tivi. – – – Hoàng Song Ngư đang ôn lại bài cũ bỗng rùng mình hoảng sợ, anh gọi thằng bạn ngồi trên. – Thiên Bình, mày có cảm thấy gì không ? – Tao đang cảm thấy nguy hiểm. Giờ thì để tao ôn bài, tí nữa cô kiểm tra rồi. – Lâm Thiên Bình khó chịu trả lời, anh còn không thèm quay xuống. Bố khỉ thằng bạn mất nết ! – – – Vấn đề với bọn nó là kệ tivi khá cao, leo lên đó chẳng khác gì leo lên đỉnh Fansipan cả, có khi còn mệt hơn ấy chứ. Nhưng bọn nó vẫn không chịu thua. Bọn nó đã từng chân không đi hết con đường Pan – America ( từ chỗ hộp các tông ra tủ lạnh ), sau đó vượt qua Vạn Lý Trường Thành ( từ tủ lạnh đi tới giường và leo lên trên ), đối mặt với bom đạn, có thể nổ bất cứ lúc nào ( nút đỏ huyền thoại trên điều khiển ) và cuối cùng là đây, đỉnh Fansipan đang vẫy gọi bọn nó. Sau chuỗi thành tích đáng kinh ngạc kể trên, đỉnh Fansipan chẳng là gì đối với bọn nó cả. Nhân Mã leo trước, nó cẩn thận trèo lên tay cầm của kệ tủ thứ nhất. Nghỉ ngơi một lúc, nó lại trèo lên tay cầm ở kệ thứ hai. Nghỉ ngơi lấy sức, nó trèo lên tay cầm của kệ thứ ba rồi thoăn thoắt lên đến đỉnh. Cạnh nó chính là chiếc tivi mà bọn nó đang khám phá a. – Leo lên đi, không sao đâu. Lần lượt, từng đứa một theo gương Nhân Mã mà leo lên, quả thật không khó ! – Ê, ở đằng sau có mấy cái nút này, toàn màu đen, cũng chăng có cái số một nào. – Thiên Yết chỉ chỉ. Hừm, vậy là tivi này hỏng rồi ! Nút số một để mở đã biến mất, không dùng được nữa ! – Trông nó giống bảng đen nhỉ. – Bạch Dương nhận xét nhìn chằm chằm vào cái tivi màn hình phẳng.