Xu Hướng 5/2024 # Truyện Chàng Ma Kết Lạnh Lùng Và Nàng Thiên Bình Ngốc Nghếch Chương 7 # Top 4 Yêu Thích

Tác giả: Ngọc Tuyết

Chương 7: Chuyển nhà!

Suốt một tháng trôi qua. Nó, hắn, Khoa và Linh ngày càng thân. Nó với hắn thì cứ như trẻ con cãi nhau suốt, Khoa với Linh chỉ biết cười khổ rồi giúp họ làm hòa.

Giờ cơm tối

– My! Cậu chuyển qua nhà của mình và Phong đi! – Khoa đang ăn nhớ ra gì đó nên nói

– Khụ khụ…cậu đang đùa à? – Nó đang ăn mà nghe Khoa nói nên sặc

– Cậu ấy nói đúng đấy! Cô qua nhà tôi đi mắc công cô ở đây phá hoại – Hấn vừa ăn vừa nói

– Ý anh là tôi không làm được gì đó hả? Tôi làm được nhiều việc lắm chứ bộ – Nó trề môi

– Đúng rồi! Đúng rồi! My biết ăn rồi ngủ và ngủ rồi lại ăn. Hahaha – Khoa trêu nó rồi cười

– Hai người thật quá đáng. Giận luôn – Nó bỉu môi rồi ăn

– Giận thì có chịu dọn qua nhà tụi tôi không? – Hắn nhìn nó mà không nhịn mỉm cười hỏi

– Ừa thì qua! – Nó nói mà trong đầu nghĩ Mình với hai người đó không là gì cả. Vậy sao mình lại muốn qua đó? Trời ơi! Mình điên rồi

Thế là buổi ăn tối trôi qua trong tiếng cười vui vẻ của ba người.

Sau khi ăn và dọn rửa xong nó trở về căn phòng thân yêu. Nó ngồi trên giừơng mà mặt mang một nét nhung nhớ. Nó bước đến cái tủ gần giừơng, mở ngăn thứ hai, lấy ra một cái móc khóa hình một nửa trái tim ôm vào lòng, nằm lên giừơng

– Chừng nào tôi mới gặp lại cậu đây? Tôi nhớ cậu lắm – Nó ôm móc khóa vào người. Lòng nhung nhớ một người biết bao, nó rơi vào giọt nước mắt rồi chìm vào giấc ngủ.

Người nó nói là ai? Hai người có quan hệ gì? Ruốt cuộc chuyện gì sẽ xảy ra?

Sáng hôm sau

Hôm nay là chủ nhật nên nó dọn qua nhà của hắn và Khoa. Nó đã xếp tất cả quần áo của mình vào vali, nó kéo vali ra phòng khách

– Hai người đợi lâu không? – Nó cười hỏi

– Tôi tưởng cô chết ở trong đó rồi chứ? – Hắn nói mà mắt vẫn nhìn vào máy tính

– Hứ! Không thèm nói chuyện với anh. Đi thôi Khoa! – Nó nói quay qua Khoa nói

– Hihi…được rồi đi thôi. Còn đồ đạc của cậu sẽ có người đem qua sau! – Khoa nói rồi lại xách vali cho nó

– Ừa! Đi thôi! – Nó cười với Khoa

– Đi thôi Phong! – Khoa quay qua kêu hắn

– Ừa – Hắn nói rồi úp máy tính cầm lên đi lại chỗ nó và Khoa

Sau 20p ngồi trên xe ba người đang đứng trước một căn biệt thự rất lớn và sang trọng. Khu vườn rất rộng và có rất nhiều hoa hồng nở rộ. Đường đi vào được lát những viên gạch màu xám sang trọng, nhà được sơn một màu trắng tinh tế, bên trái biệt thư là một hồ bơi lớn (T/g không giỏi văn nên sai sót mong mọi người bỏ qua).

Nó bước xuống xe nhìn căn biệt thự mà không khỏi ngạc nhiên, hồi đó giờ nó chỉ ở trong căn chung cư nhỏ bé đó. Nó chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được bước vào một căn biệt thự sang trọng như vậy.

– Không định vào sao mà đứng chết trân ở đó thế – Hắn thấy nó bất động nên vỗ vai nó nói

– Ờ…mà anh chỉ ở đây với Khoa sao? Ba mẹ của anh đâu? – nó vừa đi vừa hỏi

– Tôi ở một mình, ba mẹ tôi quản lí công ty bên Mỹ nên rất bận không thể về thăm tôi – hắn thản nhiên nói nhưng ai biết được trong lòng hắn mang một chút buồn

– Mình với Phong lớn lên từ nhỏ, mình thấy Phong ở một mình nên nên sang ở cùng cho vui. Bây giờ có thêm cậu chắc sẽ vui lắm hihi- Khoa cười nói

– Ừa! Mình cảm ơn hai cậu nhiều lắm. Một tháng nay mình trở nên vui vẻ hơn rất nhiều đều nhờ hai cậu đó. Cảm ơn! – Nó nói rồi cười thật tươi làm cho ai đó đơ vài giây vì vẻ hồn nhiên, đáng yêu đó

– Cô không gây phiền phức là tôi mừng rồi! – Hắn nói rồi đi một mạch vào nhà

– Cái đồ đáng ghét! – Nó đi sau chửi thầm

Vào trong nhà, nó nhìn xung quanh được trang trí rất đẹp, các vật dụng đều được sắp xếp ngăn nắp, nhìn rất thuận mắt.

– Phòng cậu ở tầng hai. Lên cầu thang đi qua bên trái là tới á. Cậu vào phòng xắp xếp đồ đi! – Khoa nhìn nó nói

– Cảm ơn! – Nó nói rồi lên phòng

Khoa và hắn cũng ra khỏi nhà đến nên làm việc của bang Black.

Nó bước vào phòng không khỏi ngạc nhiên. Phòng được bao phủ bởi màu xanh dương mà nó thích, ga giừơng màu xanh nhạt như màu của rèm cửa, bàn học cũng màu xanh trắng rất đẹp. Hai cậu ấy thật tốt Nó nghĩ rồi lo xắp xếp đồ.

Sau khi xắp xếp, dọn dẹp xong nó lếy điện thoại ra gọi cho Linh

Thời gian trôi

Từng sáng tối

Sao quá vội

Vẫn luôn là mình em thôi

Nhìn theo anh

Tim tan vỡ

Gần bên anh

Mãi là một giấc mơ

Biết yêu riêng ai là rất buồn

Biết yêu đơn phương là sẽ luôn

Còn mãi trong lòng

Những tổn thương

Sợ anh biết lại sợ anh không biết

Muốn anh biết lại muốn anh không biết

Điều buồn nhất là

Là anh biết lại làm như không biết

Sợ em sẽ khóc lại vờ như không khóc

Lúc muốn khóc lại giữ trong lòng

Điều buồn nhất là

Là anh biết lại làm như không biết

Em yêu anh

_Điều buồn nhất – Kai Đinh_

– Alo – Linh bắt máy nói

– Linh ơi! Mày đến nhà Phong đi. Tao dọn qua ở cùng Phong và Khoa rồi! – nó nói

– Sao mày lại qua đó? – Linh thắc mắc hỏi

– Tao cũng không biết sao mình lại đồng ý nữa. Tao đang tự hỏi mình đây này – Nó thở dài nói

– Mày bị gì vậy? Tao biết Khoa là người yêu cũ của mày. Nhưng bây giờ mày đâu còn yêu Khoa nữa, mày đã hứa sẽ chờ anh ấy trở về mà. – Linh nói giọng hơi hoang mang

– Tao biết mà. Tao vẫn đợi cậu ấy quay về, tao không bao giờ quên những gì cậu ấy làm cho tao đâu nên mày đừng lo – Nó nói giọng mang chút buồn và nhớ nhung

– Ừa! Chút tao qua liền – Linh nói rồi cúp máy

Kết thúc cuộc nói chuyện nó bước xuống nhà với áo sơ mi kẻ sọc trắng đỏ và quần jean. Không thấy hai tên kia đâu, nó chán nản đi xuống bếp nấu cơm trưa.

Ở một nơi khác, hắn và Khoa đang ở trong phòng làm làm việc của hắn. Ở đây chỉ có những người có chức vụ trong bang mới được vào ngoài ra không có sự cho phép thì tuyệt đối không ai được vào.

– Ken cậu đã điều tra ra ai là người đã gây sự với bang Black suốt một tuần nay chưa? – Hắn ngồi trên ghế nói

– Thưa bang chủ! Là do bang Win gây sự ạ! Người đứng đầu ở đây là Phạm Dương Minh tên thường gọi là Kaiz – Người tên Ken đứng nghiêm nói

– Được rồi! Cậu ra ngoài đi – Hắn nói

– Vâng – Ken cúi đầu rồi đi ra ngoài

GTNV: Trần Minh Anh (Ken): 20t Sát thủ chuyên nghiệp, cách tay đắt lực của hắn. Giỏi về chế tạo vũ khi và điều tra thông tin. Bề ngoài thì cũng khá đẹp trai.

Sau khi Ken ra khỏi phòng thì Khoa đứng dậy đi đến bàn làm việc của hắn

– Cậu tính sao đây? – Khoa hỏi

– Chơi đùa với cậu ta. Bây giờ thì về thôi, chắc My đang ở nhà đợi đó – Hắn nhìn đồng hồ nói

– Sao dạo này mày quan tâm cậu ấy thế? – Khoa nhìn hắn nghi ngờ

– Biết còn hỏi – Hắn nói rồi đi luôn để Khoa phải chạy theo sau

Vừa bước vào phòng khách hắn và Khoa đã thấy Linh đang nằm dài trên sofa xem tivi còn nó thì lụi cụi trong bếp nấu ăn. Khoa bước đến nói

– Cậu đến đây làm gì?

– My rủ tôi đến – Linh nhìn vào ti vi nói

– Nhưng đây là nhà tôi mà, My chỉ ở ké thôi – Khoa

– Nhà này là của Phong chứ của cậu đâu. Phải không Phong đẹp trai – Linh nói rồi quay qua hắn nũng nịu

– Ờ! Cậu đến rồi thì ở chơi cũng được. Nếu có ý định dọn qua thì càng tốt – Hắn lạnh lùng nói rồi đi lên phòng

– Hai người được lắm – Khoa ức chế không nói được gì đành lên phòng thay đồ

22:00

Nó không ngủ được do chưa quen chỗ, nó đi xuông nhà làm một ly sữa và ra chiếc xích đu ngoài vườn ngồi ngấm sao.

Nó vừa ngấm sao vừa nhớ đến cái gì đó mà nước mắt nó lăn dài trên hai gò má. Đúng như người ta nói, Thiên Bình chỉ bộc lộ nổi buồn khi ở một mình và ban đêm.

Gió thổi nhè nhẹ nhưng se se chút lạnh do sắp sang đông. Từ đằng sau có một đôi tay choàng lên vai nó một chiếc áo khoác

– Khuya rồi sao cô ra đây? – Hằn khoác áo cho nó rồi đến ngồi kế bên

– Tôi ngủ không quen thôi – Nó nhìn lên trời nói

– Vậy sao cô lại khóc? – Hắn nhìn nó nói

– Tôi thấy mình thật vô dụng, ngay cả ba mẹ tôi là ai tôi còn không nhớ. Tôi chỉ nhớ được những cử chỉ yêu thương của họ mà không thể nhớ ra hình dáng của họ. Tôi vô dụng lắm đúng không? – Nó nói rồi nở một nụ cười chua xót và hai hàng nước mắt lại rơi

– Cô đừng nghĩ nhiều quá! Tôi tin cô sẽ làm được mà! – Hắn nói rồi đưa tay lau nước mắt cho nó

– Huhuhu… – Nó ôm chằm lấy hắn mà khóc như một đứa trẻ

– Cô buồn thì hãy khóc đi! Tôi sẽ bảo vệ cô – Hắn nói rồi ôm nó vào người mà lòng đau nhói