Xem Nhiều 5/2024 # Đọc Chap 187: Royal Với Zodiac # Top 1 Yêu Thích

Những đứa con gái cũng lần lượt nhắc nhớ Vưu Cổ Nhữ cho cậu trai đứng đầu có mái tóc màu cam đất kia. Duy chỉ có một chàng trai hời hợt là chẳng đả động gì.“Này, chúng ta không nhìn sai chứ? B… bọn họ là Thất… Thất tiểu gia thế đó sao?”“Cô gái xinh đẹp kia chẳng phải là Diêm Tần Tương sao, cậu tóc cam cam nâu nâu kia không phải là con cháu của Yên gia – đứng đầu trong ngũ đại gia thế của nước ta ư? Ôi mẹ ơi!”“Là Yên gia đấy, Yên gia cơ đấy!”“Trời ơi, là Yên gia!”“Người cao nhất bọn họ, chính là Cố Sùng Lâm – con trai của ngài Tư Lệnh lục quân mà!”“Cái bạn nam sinh đẹp như con gái đó, chẳng phải là Tây Nghi Hạ, con trai út của đạo diễn nổi tiếng nhất nước – Tây Kỷ đó sao?“Cả cậu bạn trùm mũ kín mít kia cũng không phải dạng tầm thường đâu, gia đình tài phiệt cả đấy!”“Ôi trời, hóa ra Vưu Cổ Nhữ quen biết mấy người này sao?”Bla… bla… – Xin lỗi… Mặc cho bảy người mới xuất hiện đang thu hút mọi ánh nhìn ngưỡng mộ và lời tán dương của học sinh trong trường, Bảo Bình lại chẳng quan tâm mà lên tiếng xen ngang. Cô cầm ly nước chanh đá của mình lên, mở nắp ra, không nhanh không chậm đến gần bọn họ, ngữ điệu lạnh nhạt cất lên: – Tôi không cần biết mấy người này là ai, cùng cô có quan hệ gì, nhưng… Roạt! – Á!!! Thẳng thừng hất ly đá chanh vào người Vưu Cổ Nhữ, Bảo Bình lại trầm lạnh cong môi: – Đừng mong thoát tội khi cô đụng vào tôi, Vưu Cổ Nhữ! – Chị!!! Vưu Cổ Nhữ tức tối nói không lên lời liền quay sang mè nheo với cô bạn quý tộc của mình, bù lu bù loa: – Tần Tương, cậu xem chị ta kìa! – Sai rồi Nhữ Nhữ… Chợt, cô gái Diêm Tần Tương khẽ lắc đầu, bộ dáng vẫn nho nhã hoàn hảo như cũ, lời nói êm đềm vang lên: – Chị gái này nói đúng, là cậu sai trước nên không thể trách tớ được! Nhưng… _Nói đến đây, Diêm Tần Tương chợt lạnh giọng ngạo mạn tiếp: – Đụng vào bạn của Diêm Tần Tương này, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho chị đâu, chị gái à! – Ha, vậy cô định làm gì tôi? Đã quá quen thuộc với lối ứng xử của đám người có thế có quyền, Bảo Bình cũng chẳng hề sợ hãi mà bình thản đáp lại một cách mong chờ, khiến ai trong số nhóm người Royal cũng có chút ngoài ý muốn. Lúc này, Bảo Bình cũng chẳng còn đứng một mình nữa, mà Kim Ngưu, Cự Giải, Xử Nữ, Nhân Mã, Thiên Yết, Thiên Bình, Song Tử, Giải Hoa Thần và toàn thể 12S cũng đã tiến đến đứng phía sau lưng cô. Tình hình giữa hai bên lúc này là trực tiếp đối đầu, căng thẳng còn hơn cả cảnh đánh nhau có trong phim học đường. Vậy mà đám người Royal vẫn không hề bị số lượng đông đảo của đối thủ làm cho run sợ, trái lại, đám con trai còn đứng về một bên xem kịch vui. Mà Diêm Tần Tương lại cất giọng, ngữ điệu tao nhã nhưng khinh giễu: – Nhữ Nhữ tuy hất nước vào người chị, mà vừa rồi chị đã hất nước lại rồi. Đấy coi như huề nhau, thế nhưng… _Nói đến đây, cô ta quay sang, khinh bỉ nhìn cô nàng dáng thấp tóc cam rực rỡ nói: – Chị gái này đã tát Nhữ Nhữ, còn chửi cậu ấy rất nặng! Như thế là không được rồi! Các người cần phải xin lỗi Nhữ Nhữ a! – Này cô em tiểu thư… _Kim Ngưu bị chỉ đích danh, nhưng vẫn không hề hoảng sợ mà bình tĩnh đối đáp, ngữ điệu bông đùa cất lên: – Nào có chuyện tự ý gây sự với người khác rồi bắt người khác xin lỗi mình? Nếu em muốn nói đến công bằng, thì cái bạt tai và câu chửi của chị, sẽ được bù vào cái thói tự mình gây chuyện của Vưu Cổ Nhữ! Nếu không làm vậy, e là lần tới, bạn của em sẽ như chó tìm xương đã ném, mà quay lại gây chuyện với bọn chị nữa thôi! Cũng như huấn luyện chó, cũng phải xem nó là loại chó nào mà đối xử! – Chị!!! Vưu Cổ Nhữ tức đanh đách, trừng mắt nhìn Kim Ngưu mà không bật được lời nào. Nhưng Diêm Tần Tương cũng không bỏ qua, vẫn ảm đạm quý phái đáp: – Nếu nói như chị, vậy chị càng phải xin lỗi Nhữ Nhữ nha. Bọn tôi đều là con cháu danh gia, để một người bình thường như chị dễ dàng quá đáng với cậu ấy, bọn tôi càng không thể cứ thế mà bỏ qua. Chị gái, chị có lý do của chị, tôi cũng có lý do của tôi! Chỉ một lời xin lỗi thôi mà, làm gì mà keo kiệt vậy? – Haizzz… Tương nhi! Bỗng, chàng trai tóc cam đất mất kiên nhẫn khi đứng một bên xem, ngữ điệu hách dịch lên tiếng: – Đừng dài dòng nữa, trực tiếp bắt bọn họ quỳ xuống xin lỗi đi, những kẻ nào đứng về phe của con nhỏ đấy, quỳ xuống hết! Đây… _Nói đến đây, hắn ta dùng ánh nhìn khinh bạc như dành cho rác rưởi, mà cất giọng hời hợt: – Là lệnh! – !!! Xì xầm… xì xầm… Mọi học sinh đứng xung quanh đều bị sự khinh thường bạc đãi của con cháu Yên gia làm cho kinh sợ, nhanh chóng lùi đi mấy bước, mà lớp 12S, cũng có mấy người bắt đầu tách ra. Sự uy nghiêm của gia thế đứng đầu đất nước, không thể miêu tả bằng lời được. Bọn họ nắm đầu kinh tế quốc gia, nếu như chỉ vì một sự việc nhỏ nhoi này mà khiến cho gia đình bị Yên gia chú ý đến, thật không đáng. Rốt cuộc, người phía sau lưng Kim Ngưu cũng chẳng còn mấy người. – Sao? Vẫn chưa chịu thua à? Một vị tiểu thư trong nhóm cợt nhả lên tiếng, tiến lại gần Kim Ngưu mà đẩy vai cô, may sao Cự Giải phía sau đỡ được, mà Bảo Bình thì nắm áo vị tiểu thư đấy, ném ra ngoài, đanh giọng nhắc nhở: – Động tay động chân ở đây, là hành động ngu ngốc đấy, quý tiểu thư! – Á~ Vị tiểu thư ấy ngã vào lòng bạn mình, ra vẻ ủy khuất mà la lên, khiến vị tiểu thư còn lại cũng phối hợp biểu diễn: – Ái nha, mấy chị còn dám ra tay đánh người sao? Thật thô bỉ! – Chờ chút! Bỗng, có một giọng nam vang lên một cách lạnh nhạt, thu hút sự chú ý của các học sinh, nhưng chưa kịp xác nhận vị trí cụ thể của chủ nhân giọng nói ấy, thì anh đã đứng trước mặt vị tiểu thư bị Bảo Bình ném đi kia. Chát!

Cái tát này, khiến toàn bộ bầu khí ồn ào trong trường đều im bặt hẳn. Nhóm người Royal đồng loạt bị kinh động, đến cả nữ hoàng nho nhã như Diêm Tần Tương cũng há mồm kinh ngạc. Không gian như bất động tại chỗ. – Bây giờ, mới được gọi là đánh người, hiểu chứ não bọ? – Song Ngư! Người vừa xuất hiện chính là Song Ngư. Sau khi giáng cho cô tiểu thư kia một bạt tai, Song Ngư đàm đạm bước đến bên cạnh Kim Ngưu, vẫn bình thản cất tiếng, ngữ điệu lạnh nhạt chán ghét, biểu cảm vô cùng hời hợt dành cho hai cô gái kẻ họa người diễn kia, khiến người bị tát như bị sỉ nhục, tức giận quát lên: – Anh là ai mà dám… Clap! Clap! Clap! Đột nhiên, có một tiếng vỗ tay văng vẳng vang lên, cố tình cắt ngang lời cô tiểu thư ấy. Cái vỗ tay này, không ai trong nhóm Royal dám phản đối, ngược lại còn im lặng chờ đợi động thái của người kia. Trùng hợp là màu tóc của người vỗ tay và người vừa tát cô tiểu thư, lại giống y hệt nhau. Kẻ vỗ tay cất bước lại gần, ngữ điệu trở nên thích thú giễu oai, nhìn thẳng vào Song Ngư mà nói: – Cuối cùng cũng xuất hiện, muốn gặp mày còn khó hơn cả gặp ngôi sao quốc tế đấy… _Nói đến đây, khóe môi hắn cong lên: – Em trai à!“Em trai?”“Doãn Song Ngư là em trai của người Yên gia?”“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Xì xầm… xì xầm… Bầu không khí đang im bặt, nay lại trở nên ồn ào trở lại. – Hế! Có chuyện gì vui vậy mọi người? Bạch Dương đặt vài lốc nước mới vác đến xuống, tò mò tọc mạch chen lấn lên đằng trước, đứng cạnh Xử Nữ mà lên tiếng. Sư Tử cũng đã trở về, cất giọng ngang tàn: – Chuyện gì đang xảy ra vậy? – !!! Vưu Cổ Nhữ thấy Sư Tử xuất hiện, trong lòng cư nhiên lại sợ hãi liền đứng phía sau Diêm Tần Tương một cách rụt rè, khiến Diêm Tần Tương chú ý đến mà quan tâm: – Cậu sao vậy? – Cái tên tóc đỏ cam mặt mũi hung dữ kia, cậu nhất định phải xử lý hắn giúp tớ! – Ồ… _Diêm Tần Tương đánh giá người mà Vưu Cổ Nhữ nói, khóe môi ranh mãnh nhếch lên: – Được thôi~ – Sao thế? _Mặc kệ những người mới xuất hiện, Yên Nam Sơn vẫn nhìn Song Ngư mà đối đầu, nói: – Lâu lắm mày mới gặp lại người anh họ này, mà thái độ mày lại như vậy sao? – Tao không hề có anh em họ hàng nào… _Song Ngư ảm đạm cất tiếng, ngữ điệu ngày càng hời hợt: – Kẻ như mày, lại càng không. – Hầy, phũ phàng vậy sao? Là do mày không nhận người anh này, hay do mày không có đủ tư cách để bước vào Yên gia vậy? Yên Nam Sơn giễu oai lên tiếng, ngữ điệu vẫn tiếp tục cợt nhả: – Không thấy mày ở buổi tiệc, tao buồn lắm đấy! Cô chú cũng tỏ vẻ thất vọng về mày lắm, Song Ngư à… – Bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính, Điêu trùng tiểu kỹ, Hư tâm trúc hữu đê đầu diệp. – !!! Ba câu hán ngôn Song Ngư vừa cất, nhất thời khiến sắc mặt Yên Nam Sơn tái lại, mà Song Ngư, vẫn giữa thái độ xa lạ, khóe môi đàm tiếu phán: – Xin lỗi, tao chỉ biết được ba câu đó trong buổi tiệc thôi, Yên Nam Sơn! – !!! Tất nhiên, Yên Nam Sơn hiểu ý châm biếm của Song Ngư là gì, vậy nên mới bất động thanh sắc mà không đáp lời được. Mà ngoài hai người ra, chẳng một kẻ nào có thể hiểu được ý tứ này. Song Ngư cố tình lôi ba câu nói mà Yên Nam Sơn bị tiền bối chỉ điểm trong buổi tiệc, chính là đang lại cho hắn ta nhớ bộ dáng mất mặt của mình như thế nào ở bữa tiệc Yên gia. Không hiểu được, nhưng vẫn có người biết được ý của ba câu trên là gì. Diêm Tần Tương lần đầu tiên gỡ bỏ vẻ tao nhã nhu mì mà lớn tiếng quát: – Doãn Song Ngư, anh dám hỗn láo với anh họ mìn… – Nào, nào Tương nhi! Bình tĩnh nào! Yên Nam Sơn chợt lên tiếng ngắt ngang lời tức giận của Diêm Tần Tương, sau đó còn ra vẻ quân tử nói: – Chúng ta đến đây để xem trước đối thủ của mình như thế nào thôi mà, không nên gây sự! Nói rồi hắn ta giả lả để lại lời nhắn, ý thách thức thể hiện rõ trong câu nói: – Doãn Song Ngư, hẹn mày và bạn bè mày vào sự kiện tới, rồi mày sẽ biết, dám ra vẻ trước mặt tao, sẽ có kết cục gì! – Ha, cao trung Zodiac nổi tiếng thì đã sao, còn không bằng một góc của Royal! – Chỉ cần bảy người chúng ta đứng ra, là đã thấy sự chênh lệch đẳng cấp rồi, hứ! – Nhữ Nhữ, bây giờ chúng ta sẽ đi uống trà, cậu đi cùng chứ? – Tất nhiên rồi, tớ ở lại cùng lũ dân thường này làm gì chứ! – Đúng rồi, cậu nên chuyển trường đi, mùi hôi của đám người này sẽ ám vào người cậu mất! – Hahaha! Đám người trường Royal rời đi, còn để lại những lời khinh miệt khó nghe. Vưu Cổ Nhữ còn bán đứng trường học mà bám theo đám con nhà giàu đó. Những học sinh chứng kiến, đều vô cùng ghét mấy kẻ vừa rồi.

– Khoan đã nào! Chợt, đám người đó chỉ vừa cất vài bước, thì có một giọng nữ nghiêm chỉnh vang lên. Khi bọn họ quay đầu lại, có đến ba phần bốn trong đám người đó nhận ra nữ sinh đang điềm phong bước đến là ai. – Giao gia? Yên Nam Sơn có chút ngoài ý muốn, khi trong trường học này cũng có người của Ngũ đại gia tộc. Mà thấy người này, Vưu Cổ Nhữ cũng bài xích né tránh. Xà Phu lại chẳng đề phản ứng ngỡ ngàng của bọn họ vào mắt, sắc mặt nghiêm lãnh, ngữ điệu chất vấn cất lời: – Tự tiện bước vào đây rồi dám buông lời khinh thường học sinh trường tôi, bây giờ mấy cậu lại muốn bỏ đi? _Ngưng một chút, cô cười khẩy: – Mấy cậu tưởng đây là địa bàn nhà mình à? – Nếu không thì cậu định làm gì? Yên Nam Sơn tỏ vẻ nực cười, rồi nghênh ngạo cất giọng thách thức: – Ở đây chỉ có một mình Giao gia cậu, có thể đối đầu với bọn này được sao? Chỉ riêng so với tôi thôi, cậu cũng đã chẳng là gì rồi! – Ồ? Ai nói tôi phải so với cậu? Chẳng phải ở đây cũng có người của Yên gia sao? Hơn nữa còn là Yên Đông đấy! Xà Phu nhại lại giọng điệu tỏ vẻ của Yên Nam Sơn, vế cuối ý rõ ràng chê hắn là người của Yên Nam. Chẳng để hắn kịp phản ánh, cô lại cất giọng ngạo lãnh: – Nếu cậu muốn đem địa vị ra để đấu, tôi cũng sẵn lòng. Yên Đông với Yên Nam, Yên Đông thắng! _Nói đến đây, cô nhắc nhở người đứng bên cạnh mình: – Tiêu Vỹ? – À dạ… _Tiêu Vỹ nhận lệnh, liền dõng dạc hô lớn: – Tỷ số 1:0 – cao trung Zodiac dẫn đầu! – Cái quái gì?! Xì xầm… xì xầm… Trong khi đám người của Yên Nam Sơn có chút khó chịu, thì tiếng ồn từ những học sinh lại bắt đầu rầm rộ lên. Yên Nam Sơn bị câu nói của Xà Phu làm cho tức giận, nhưng chỉ thốt được một từ: – Cậu!!! Mặc kệ lòng tự tôn đang bị biếm của Yên Nam Sơn, Xà Phu cong khóe môi, nhìn sang Diêm Tần Tương, khinh bỉ một câu: – Diêm gia và Giao gia, ha, đúng là lấy trứng chọi đá, không biết tự lượng sức mình! Giao gia, thắng là lẽ tất nhiên! – Tỷ số 2:0 – vẫn nghiêng về cao trung Zodiac! Cứ mỗi lần Xà Phu nói xong thì Tiêu Vỹ sẽ ngoan ngoãn hô to tỷ số. Lần này, cô bước đến chàng trai cao lớn nhất trong nhóm Yên Nam Sơn, tiếp tục ngữ điệu lãnh đạm: – Trường cậu có con trai của Tư lệnh lục quân, thì trường tôi cũng có con gái lẫn con trai của Cục trưởng Cục cảnh sát Thành phố! Hòa! – Tỷ số 3:1 – vẫn nghiêng về cao trung Zodiac! Đứng trước cậu nam sinh mang nét đẹp phi giới tính, Xà Phu lại tiếp: – Trường cậu có con trai của đạo diễn nổi tiếng nhất nước, thì trường tôi cũng có con gái của đại minh tinh lớn nhất nước! Hòa! – Tỷ số 4:2 – vẫn là cao trung Zodiac dẫn đầu! – Trường cậu có con trai của giám đốc nhân sự tập đoàn C.A.S, thì trường tôi cũng có nhị vị quý tử của tổng tài tập đoàn Capgrem, hẳn là vượt hẳn so với trường cậu rồi! Capgrem thắng! – Tỷ số 5:2 – cao trung Zodiac tiếp tục dẫn đầu! Chị Xà Phu, như vầy chúng ta còn chưa thắng sao? Em mệt lắm rồi a! Tiêu Vỹ giả bộ lên tiếng, nhưng ý từ hoàn toàn công kích đến đám người trường Royal. Xà Phu tất nhiên không dễ dàng bỏ qua, vẫn cất giọng: – Trường cậu có con gái của chủ đầu tư của một công viên vui chơi thiếu nhi, thì trường tôi cũng có chủ sở hữu của một công viên giải trí trong thành phố! Chủ sở hữu khác hoàn toàn với chủ đầu tư! Cậu xem, trường tôi lại thắng! – Tỷ s… – Đủ rồi! Tiêu Vỹ còn chưa kịp nói rõ câu từ của mình, thì Yên Nam Sơn đã mạnh tiếng ngắt ngang. Sau đó vẻ mặt hết sức nhẫn lại nhìn Xà Phu, kìm giọng xuống: – Giao Xà Phu, cậu muốn gì? – Đơn giản thôi… Xà Phu hai tay khoanh trước ngực, ngạo nghễ ranh mãnh đối diện với Yên Nam Sơn mà thản nhiên nói: – Trong sự kiện sắp tới, Royal và Zodiac sẽ đối đầu nhau. Nếu trường tôi thắng trường cậu, thì tất cả học sinh trong Royal, phải đồng loạt xếp thành hàng, cúi đầu trước mặt học sinh trường tôi, mà nói “Xin lỗi” một trăm lần rồi mới được ngẩng đầu lên! Toàn bộ Royal! – Được thôi, nhưng nếu trường cậu thua thì sao? – Tùy ý cậu quyết! _Xà Phu không e ngại mà đáp thẳng, sau đó lại cong môi giễu cợt: – Chỉ sợ đến chết cậu cũng chẳng có cơ hội đấy! – Cứ chờ đấy mà xem! Đến lúc cậu quỳ xuống chân tôi, cả Giao gia sẽ vì sự ngu xuẩn của cậu mà mất mặt! – Đi thong thả, không tiễn! Sau khi “đá đít” đám người phách lối Royal ra đi trong hậm hực, Xà Phu liền quay trở về lớp. Tuy nhiên… – C… cái gì vậy? Đối mặt với cô, lại là những ánh mắt ngưỡng mộ trầm trồ của tất cả học sinh trong trường Zodiac, ngay cả đám người khó xơi của 12S và đám cá biệt 12E cũng làm vẻ mặt trìu mến kinh tởm, khiến toàn thân cô nổi hết da gà. – Hội trưởng, chị ngầu quá đi a! Ngay bên cạnh cô, cũng có kẻ bị nhiễm virus “hiệu ứng cuồng Hội trưởng”, khiến cô đẩy cậu ra, quát: – Cái vẻ tởm lợm gì vậy, nghiêm chỉnh lại cho tôi! – Ây cha, Xà Phu à, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi thấy có người con gái vĩ đại